chương 88: giải cứu
Chương 88: Giải cứu
"Giờ phải làm thế nào?" Mặt sẹo gãi đầu, con tin trốn rồi, điện thoại cũng mất.
"Chúng ta thử gu gồ tìm số điện thoại Ngu gia xem", To xác trong đầu chợt lóe lên sáng kiến "Tao biết phải tìm như nào? Tao nhớ số điện thoại tòa nhà Ngu gia"
Đối với những tòa nhà lớn tại Los Angeles, bọn họ đều đã do thám qua, trọng điểm chính là Ngu Gia, cũng may lúc bắt cóc bọn chúng đã ném lũ vệ sĩ đi xa.
"Mày thông minh thật!" Mặt sẹo vỗ vai to xác một cái.
Bây giờ không liên lạc được với Ngu Đồng, bọn chúng không thể để mất tấm chi phiếu ấy được, đã không làm thì thôi, khi đã làm là phải làm cho trót, phải tống tiền Ngu gia.
Lúc đại tướng quân Lô Quốc Trung mang đội vệ sĩ chạy đến đường cao tốc, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, đang cùng một thanh niên trẻ tuổi mặc áo đen nói chuyện.
"Ám Nhất!" đại tướng quân nhận ra người kia, chính là Độc Cô Ám đã được cử đi huấn luyện hơn nửa năm trước.
Độc Cô Ám ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi xoay ra tiếp tục nhìn cảnh sát. "Trong xe có đầu mối"
Cảnh sát không nhịn được, khoát tay: "Thưa ngài, chúng tôi đang thi hành công vụ, mong ngài không quấy rối nữa"
Độc Cô Ám cau mày, chợt lách người vòng qua cảnh sát, nhảy lên chiếc xe bị hỏng.
"Mau ngăn cậu ta lại!" Lúc tên cảnh sát hoàn hồn lại, Độc Cô Ám đã chui vào xe, lục soát phía sau, mấy tên cảnh sát vội vàng chạy tới kéo chân hắn.
Độc Cô Ám nhanh nhẹn hất cảnh sát ra, bò ra ngoài, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động, chính là chiếc mà Tống Tiêu cầm trên xe lúc đó. Ban đầu, lúc hắn liên lạc với Tống Tiêu chính là lập hệ thống định vị trên chiếc điện thoại này, sau đó theo tín hiệu mà tìm tới đây thế nhưng chỉ tìm được chiếc điện thoại di động này, còn cái khác đã bị mất tín hiệu.
"Mượn xe kia" Độc Cô Ám nhìn mấy chiếc xe đại tướng quân mang tới, hất hất cằm lên chọn một chiếc.
"Ngươi đi đâu?" Đại tướng quân đuổi sát theo, nhảy lên xe Độc Cô Ám. Trong suy nghĩ của hắn, không ai có thể đáng tin tưởng hơn ám vệ.
Độc Cô Ám liếc Đại tướng quân đang ngồi ghế phụ lái một cái, không nói một câu, đóng cửa khởi động xe.
"Brừm!" Chiếc xe nhanh như chớp vọt đi vùn vụt, cửa bên ghế phụ còn chưa đóng lại, Đại tướng quân thiếu chút nữa bị văng ra, vội vàng đóng cửa xe, cài dây an toàn.
"Ta nói chứ Ám Nhất à, ngươi có bằng lái không?" Đại tướng quân sợ hãi nhìn Ám Nhất đang phi trên đường cao tốc.
"Không" Độc Cô Ám trả lời thẳng thừng.
"Không có mà ngươi còn dám lái!"
Cùng lúc đó, to xác cuối cùng cũng tìm được số hotline phòng tuyển dụng Ngu gia, gọi vào số quản lí nhân lực.
"Xin chào! Phòng tuyển dụng xin nghe!" Thanh âm người quản lí trẻ tuổi vô cùng thân thiết.
"Tao là Cramer, chủ của mày hẳn biết tao, mau đưa điện thoại cho nó!" Giọng tên bắt cóc đầu bên kia cực phách lối.
Quản lí nhân lực sợ hết hồn, dĩ nhiên hắn biết Cramer, đó chính là kẻ đã bắt cóc Đường thiếu gia, tên này không thể nói chuyện tùy tiện được, bèn vội vàng cầu cứu Tào quản gia.
Đây là điện thoại trong phòng quản lí, không có cảnh sát quản chế, ai có thể ngờ được tên bắt cóc sẽ gọi vào số hotline tuyển dụng chứ!
Tào quản gia không chút hoảng hốt, nhận máy: "Xin lỗi ngài, đây là số điện thoại phòng tuyển dụng, nếu ngài muốn tìm gia chủ xin bấm số 177362″. Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Quản lí nhân lực bị dọa sợ: "Quản gia, như vậy không tốt đâu, đây chính là đầu mối duy nhất...."
"Bọn chúng sẽ còn gọi tới" Tào quản gia cười cười.
"Con mẹ nó! Tao mới là kẻ bắt cóc đó! Phách lối như vậy là sao?" Cramer giận đến mức run lên. Đối tượng nghe thấy tên gã không phải nên mất hồn mất vía, khóc lóc chảy nước mũi sao?
"Đừng có mà cùng lũ phòng tuyển dụng kia phân cao thấp, ít nhất giờ chúng ta đã có được số điện thoại gia chủ rồi" Tên cao lớn nhún nhún vai, bấm số điện thoại quản gia đưa cho.
"Chờ một chút!" Cramer kéo tay to xác lại, là một tên tội phạm bị truy nã toàn quốc, chỉ số thông minh của gã cũng không phải quá thấp đến mức tồi tệ: "Điện thoại gia chủ chắc chắn đã bị cảnh sát theo dõi"
Kết quả, hai gã lại bấm vào số máy tuyển dụng lần nữa, Tào quản gia vừa liếc một cái đã đem điện thoại tới chỗ cảnh sát, chờ đến khi họ ra hiệu "Ok" liền nhận máy: "Xin chào! Phòng tuyển dụng xin nghe"
"Tao là Cramer, mày nghe cho kỹ, thiếu gia của bọn mày, Ngu Đường, đang ở trong tay tao, đưa điện thoại cho gia chủ nghe đi!" Lần này mặt sẹo đã sáng dạ hơn, nói thẳng vào mục đích chính.
"Vâng! Vâng! Ngài chờ một chút!" Tào quản gia dùng thanh âm vô cùng kinh hoàng trả lời, sau đó đưa ống nghe cho cảnh sát.
Trong thời gian chờ đợi này, cảnh sát nhanh chóng xác định số điện thoại, vị trí thông qua vệ tinh.
Ngu Thái Hàm bước tới, nhận lấy điện thoại: "Ta là Ngu Thái Hàm"
"Xin chào! Ngu lão tiên sinh...."
Ngu Đường kéo Tống Tiêu đi men theo bờ suối cho đến trưa, xung quanh toàn đá là đá, cảm tưởng như vĩnh viễn không tới được điểm cuối, trời đã giữa trưa, hai người cũng đã đói bụng.
"Khách quan muốn ăn gì?" Ngu Đường tháo balô xuống, để Tống Tiêu ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi một lúc.
Tống Tiêu nhìn Hoàng Thượng làm bộ tiểu nhị, khẽ cười trộm, nghiêm túc nói: "Có món nào ngon?"
Ngu Đường tìm một cành cây, vót nhọn phần đỉnh, đứng bên bờ suối nhìn xuống dòng nước: "Cá trắng, cá đỏ, cá đen....."
"Phụt...." Tống Tiêu quả thực không nhịn được mà bật cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Hoàng thượng. Trong suối quả thật có nhiều loại cá, nhưng lấy tên cá trắng, cá đỏ, cá đen thì cũng thật quá tùy ý đi.
"Cá ở nước ngoài, trẫm làm sao nhận biết được?" Ngu Đường hừ một tiếng, phi cây lao xuống, chuẩn xác đâm thẳng vào một con cá lớn màu trắng.
Tống Tiêu reo lên một tiếng, đối với khả năng săn thú của hoàng thượng cậu một chút cũng không ngạc nhiên, hằng năm, vào mùa thu không phải cũng tổ chức săn bắn vui chơi sao? Nhưng việc hoàng thượng biết bắt cá khiến y không ngờ tới.
Hưởng thụ ánh mắt sùng bái của hoàng hậu nhà mình, hoàng đế bệ hạ dương dương tự đắc lôi cá ra ném cho Tống Tiêu, giơ lao lên lần nữa, phi vào trong dòng nước. Bởi vì quá đắc ý, lần này bị lệch hướng một chút, không đâm trúng, vội vàng điều chỉnh lại phương hướng.
Tống Tiêu yên lặng quay đầu, nhặt mấy nhánh cây khô nhóm lửa.
Dưới cơn nóng giận, Hoàng đế bệ hạ bắt được năm con cá, xâu thành một chuỗi nướng trên lửa.
"Bên kia có khói!" Lũ đàn em của tên bắt cóc đang vật vã tìm kiếm chợt nhìn thấy một cột khói phía xa xa. Con tin chạy trốn không phải nên thảm hại núp trong rừng gặm trái cây dại sao? Sao lại mang bộ dạng như đi dã ngoại thế kia.....Rốt cuộc có chút tự giác của con tin không hả?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro