Chương 11: Tiến sâu vào lòng địch


Chu Phong dẫn đội quân tinh nhuệ 2.000 người rời khỏi pháo đài đổ nát, tiếp tục hành trình tiến sâu vào lãnh thổ Hắc Sa. Sa mạc dần nhường chỗ cho những vùng đất khô cằn với đồng cỏ cháy xém và những ngôi làng bỏ hoang – dấu hiệu của sự tàn phá mà đế quốc này để lại trên con đường bành trướng. Hắn ra lệnh di chuyển nhanh, tránh các khu vực đông dân để không bị phát hiện, nhắm thẳng đến thủ đô Hắc Sa, nơi “vũ khí tối thượng” đang được chế tạo.

Sau bốn ngày hành quân không ngừng nghỉ, đội quân đến một vùng đồi đá thấp, cách thủ đô chỉ còn hai ngày đường. Chu Phong dừng lại để quan sát địa hình, ánh mắt sắc lạnh quét qua những ngọn đồi và thung lũng phía xa. Các gián điệp báo cáo rằng Hắc Sa đã tăng cường phòng thủ quanh thủ đô, với hàng chục nghìn quân đóng tại các pháo đài vệ tinh và một đội sát thủ tinh nhuệ bảo vệ “vũ khí tối thượng” – được đồn là một loại máy phá hủy có khả năng san bằng cả một vương quốc chỉ trong vài giờ.

Chu Phong triệu tập Kael và các đội trưởng để lên kế hoạch chi tiết. Hắn quyết định không đối đầu trực diện – quân số của họ quá ít so với lực lượng đồn trú của Hắc Sa. Thay vào đó, hắn chọn cách tiếp cận táo bạo: chia đội thành các nhóm nhỏ, giả dạng thành thương nhân và lính đánh thuê để thâm nhập thủ đô, tìm hiểu vị trí chính xác của vũ khí, rồi phá hủy nó từ bên trong. “Chúng ta không có chỗ cho sai lầm. Một bước sai, cả Tử Vân sẽ trả giá,” hắn nói, giọng trầm lạnh.

Hắn chọn Kael và 10 chiến binh giỏi nhất để đi cùng mình, cải trang thành một nhóm lính đánh thuê tìm việc làm tại thủ đô. Những người còn lại được lệnh ẩn nấp trong các ngôi làng bỏ hoang gần đó, sẵn sàng tiếp ứng khi cần. Chu Phong cởi bỏ giáp hoàng gia, mặc một bộ đồ rách rưới, bôi bụi lên mặt để che giấu vẻ ngoài nổi bật, dù cơ thể hoàn mỹ của hắn vẫn khó giấu hoàn toàn dưới lớp vải mỏng.

Khi đến cổng thủ đô Hắc Sa, một thành phố rộng lớn với những bức tường đá đen cao ngất và khói bụi dày đặc từ các lò rèn, Chu Phong và nhóm của mình dễ dàng qua mắt đám lính gác bằng một ít vàng và câu chuyện bịa đặt về việc tìm việc. Bên trong thành phố, không khí căng thẳng: dân chúng bị bóc lột nặng nề, quân đội tuần tra khắp nơi, và tiếng búa rèn vang lên không ngừng từ khu trung tâm – nơi được cho là đang chế tạo vũ khí.

Chu Phong dẫn nhóm đến một quán rượu tồi tàn ở khu ổ chuột, nơi các lính đánh thuê thường tụ tập để trao đổi thông tin. Hắn ngồi vào một góc khuất, nghe ngóng mọi cuộc trò chuyện. Một gã say rượu, tự xưng là kỹ sư từng làm việc trong xưởng chế tạo, buột miệng tiết lộ: “Vũ khí đó nằm dưới lòng đất, ngay bên dưới cung điện hoàng gia. Nhưng không ai vào được đâu… có cả trăm sát thủ canh gác.”

Chu Phong trao đổi ánh mắt với Kael, biết rằng nhiệm vụ này sẽ khó khăn hơn dự tính. Hắn quyết định thâm nhập cung điện bằng cách giả dạng lính gác – một kế hoạch liều lĩnh nhưng cần thiết. Đêm đó, hắn và Kael lẻn vào một trạm gác gần cung điện, hạ gục hai tên lính, lấy đồng phục và thẻ bài của chúng. Dù nguy hiểm rình rập, Chu Phong không hề chùn bước, ánh mắt rực lửa quyết tâm.

Hắn bước vào cung điện dưới lốt một tên lính gác, Kael đi theo sau. Mỗi bước đi đều là một lần thử thách ý chí, khi hắn biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cả kế hoạch đổ bể. Một vị hoàng tử bất khuất, giờ đây đứng giữa lòng địch, sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy lớn nhất để bảo vệ vương quốc của mình. Trận chiến cuối cùng với Hắc Sa đang đến gần, và Chu Phong không có ý định thất bại.

Chu Phong và Kael, cải trang thành lính gác của Hắc Sa, lặng lẽ tiến sâu vào cung điện hoàng gia. Không khí nặng nề với mùi kim loại và khói bụi, tiếng búa rèn từ xa vọng lại không ngừng. Họ di chuyển qua các hành lang đá đen, tránh ánh mắt của đám lính tuần tra và sát thủ ẩn trong bóng tối. Sau một giờ tìm kiếm, họ phát hiện một lối vào bí mật sau ngai vàng trong đại sảnh – một cầu thang xoắn dẫn xuống lòng đất, nơi “vũ khí tối thượng” được chế tạo.

Họ bước xuống cầu thang, từng bước thận trọng, ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường chiếu lên gương mặt căng thẳng của Chu Phong. Ở cuối cầu thang là một cánh cửa thép nặng nề, khóa bằng một ổ phức tạp. Chu Phong ra hiệu cho Kael canh chừng, rồi dùng dao găm và kỹ năng phá khóa hắn từng học từ một tên trộm trong quân đội để mở cửa. Sau vài phút căng thẳng, ổ khóa bật mở với một tiếng “cạch” khô khốc.

Bên trong là một xưởng chế tạo khổng lồ dưới lòng đất: hàng chục kỹ sư và thợ rèn làm việc không ngừng, xung quanh là các cỗ máy kỳ lạ tỏa ánh sáng xanh lam mờ ảo. Ở trung tâm là “vũ khí tối thượng” – một cỗ máy hình trụ cao hơn mười mét, với những ống kim loại xoắn vặn và lõi năng lượng phát ra tiếng ù ù đáng sợ. Chu Phong nhận ra ngay: nếu thứ này hoàn thành, nó có thể phá hủy cả một vương quốc chỉ trong vài phút.

Nhưng họ không có thời gian để quan sát lâu. Một đội sát thủ Hắc Sa, mặc giáp đen bó sát, bất ngờ xuất hiện từ các góc khuất, rõ ràng đã phát hiện ra sự xâm nhập. Chu Phong và Kael rút kiếm, lập tức lao vào chiến đấu. Những sát thủ này nhanh và mạnh hơn bất kỳ kẻ thù nào họ từng đối mặt, mỗi nhát dao đều nhắm vào điểm chí mạng. Chu Phong chém hạ hai tên trong nháy mắt, nhưng một tên khác áp sát, dao găm sượt qua cánh tay hắn, để lại vết rạch đỏ tươi.

Kael cũng không kém, hạ gục ba tên bằng những đòn đánh dứt khoát, nhưng số lượng sát thủ ngày càng đông. Chu Phong biết họ không thể cầm cự lâu, cần phá hủy cỗ máy trước khi bị áp đảo. Hắn ra lệnh cho Kael giữ chân đám sát thủ, còn mình lao về phía cỗ máy, tìm cách phá hủy lõi năng lượng ở trung tâm.

Hắn trèo lên những ống kim loại nóng bỏng, bất chấp hơi nóng làm bỏng da tay. Một kỹ sư Hắc Sa cố chặn đường, nhưng Chu Phong đâm kiếm xuyên ngực gã không chút do dự. Đến được lõi năng lượng, hắn quan sát nhanh: một viên pha lê xanh phát sáng dữ dội, được bao quanh bởi các vòng quay kim loại. Không có thời gian suy nghĩ, hắn dùng toàn lực đập kiếm vào viên pha lê, khiến nó vỡ tan, phát ra một luồng sáng chói lòa kèm tiếng nổ lớn.

Cả xưởng rung chuyển, các cỗ máy phụ trợ bắt đầu phát nổ, khói đen dày đặc tràn ngập không gian. Chu Phong nhảy xuống, kéo Kael chạy ngược lên cầu thang trước khi toàn bộ khu vực sụp đổ. Họ thoát ra ngoài cung điện ngay khi mặt đất rung lên dữ dội, tiếng nổ từ dưới lòng đất vọng lên như sấm sét.

Quân Hắc Sa trong cung điện hoảng loạn, không còn ai để ý đến hai kẻ cải trang. Chu Phong và Kael lẻn ra ngoài qua một lối thoát phụ, trở lại khu ổ chuột nơi nhóm còn lại đang chờ. Cả đội nhanh chóng rút lui khỏi thủ đô, biết rằng Hắc Sa sẽ sớm phát hiện và truy đuổi.

Trên đường rút lui, Chu Phong nhìn lại phía thủ đô, nơi khói đen vẫn bốc lên ngùn ngụt. Hắn biết mình đã phá hủy kế hoạch lớn nhất của Hắc Sa, nhưng cái giá là đế quốc này sẽ dồn toàn lực để trả thù. Hắn quay sang Kael, giọng lạnh băng: “Chuẩn bị đi. Cuộc chiến thật sự giờ mới bắt đầu.”

Một vị hoàng tử bất khuất, vừa phá hủy vũ khí nguy hiểm nhất của kẻ thù, giờ đây dẫn đội quân nhỏ rút lui qua bóng tối, sẵn sàng cho trận chiến lớn hơn phía trước. Hắc Sa sẽ không để yên, và Chu Phong cũng không có ý định dừng lại.

Chu Phong cùng đội quân nhỏ rút lui khỏi thủ đô Hắc Sa sau khi phá hủy “vũ khí tối thượng”. Khói đen vẫn bốc lên từ lòng đất, tiếng nổ vang vọng phía sau như lời cảnh báo về sự trả thù sắp tới. Hắn dẫn đội đi qua những con đường hẻm núi hẹp và đồng cỏ khô cằn, tránh các tuyến đường chính để không bị phát hiện. Nhưng Chu Phong biết Hắc Sa sẽ không để họ rời đi dễ dàng – một đế quốc bị tổn thương danh dự như vậy sẽ dồn toàn lực để truy sát.

Sau hai ngày hành quân liên tục, đội quân dừng lại tại một thung lũng nhỏ để nghỉ ngơi ngắn và tái tổ chức. Chu Phong ra lệnh dựng trại ẩn dưới những tán cây thưa, đồng thời phân công các trinh sát đi kiểm tra xung quanh. Hắn ngồi cùng Kael bên một đống lửa nhỏ, ánh mắt quét qua bản đồ chiến thuật, tính toán lộ trình nhanh nhất để trở về Tử Vân. “Chúng sẽ đuổi theo, không sớm thì muộn,” hắn nói, giọng trầm lạnh. Kael gật đầu: “Để chúng đến. Ta sẽ cho chúng nếm mùi thất bại lần nữa.”

Nhưng dự đoán của Chu Phong đến sớm hơn dự tính. Một trinh sát trở về, mặt tái mét, báo cáo rằng một đạo quân lớn của Hắc Sa – khoảng 10.000 người, bao gồm cả kỵ binh và sát thủ tinh nhuệ – đang tiến đến từ phía Đông, cách họ chưa đầy nửa ngày đường. Chúng rõ ràng đã được huy động ngay sau vụ phá hủy, với mục tiêu duy nhất: tiêu diệt Chu Phong và đội quân của hắn trước khi họ kịp về Tử Vân.

Chu Phong không hoảng loạn. Hắn nhanh chóng triệu tập các đội trưởng, lên kế hoạch mai phục trong thung lũng. Địa hình nơi đây có lợi cho quân số ít: những con đường hẹp giữa các vách đá cao có thể được dùng để phục kích, và các bụi cây khô dễ bắt lửa có thể tạo màn khói che mắt địch. “Chúng đông hơn, nhưng ta sẽ biến thung lũng này thành mồ chôn của chúng,” hắn tuyên bố, ánh mắt rực lửa.

Hắn chia đội thành ba nhóm: nhóm thứ nhất do Kael dẫn đầu, ẩn trên các vách đá với cung thủ và đá tảng để tấn công từ trên cao; nhóm thứ hai đặt bẫy lửa và gai sắt trên các lối đi hẹp; nhóm thứ ba do Chu Phong trực tiếp chỉ huy, sẽ đối đầu chính diện để dụ quân địch vào bẫy. Trước khi trời tối, mọi thứ đã sẵn sàng, không khí căng thẳng bao trùm cả đội quân.

Khi đạo quân Hắc Sa xuất hiện, bóng đen dày đặc của chúng trải dài trên đồng cỏ phía xa, Chu Phong đứng giữa lối đi hẹp, giáp nhẹ ôm sát cơ thể, thanh kiếm sáng loáng trong tay. Hắn giơ kiếm lên, ra hiệu cho quân mình giữ im lặng. Đội kỵ binh của Hắc Sa lao tới trước, không ngờ bị hàng chục mũi tên lửa từ trên cao bắn xuống, biến đội hình của chúng thành hỗn loạn. Đá tảng lăn xuống, nghiền nát hàng chục tên, trong khi khói từ bẫy lửa bốc lên mù mịt, làm chúng mất phương hướng.

Chu Phong dẫn nhóm của mình lao vào giữa đám loạn, kiếm chém như gió, hạ gục kẻ thù từng tên một. Máu loang đỏ trên đá, tiếng la hét vang vọng khắp thung lũng. Dù quân Hắc Sa đông hơn, chiến thuật của Chu Phong khiến chúng không thể triển khai đội hình, bị dồn vào các lối đi hẹp và chết dần dưới mũi tên và kiếm của quân Tử Vân.

Sau hai giờ chiến đấu ác liệt, quân Hắc Sa mất hơn nửa lực lượng, buộc phải rút lui trong hoảng loạn. Chu Phong đứng giữa chiến trường, máu dính đầy giáp, ánh mắt lạnh băng nhìn theo bóng lưng kẻ thù. Hắn ra lệnh không truy đuổi – đội của hắn cũng đã tổn thất gần 300 người, và cần bảo toàn lực lượng để về Tử Vân an toàn.

Hắn tập hợp quân còn lại, băng bó cho người bị thương, và tiếp tục hành trình về nhà. Trên đường đi, Chu Phong không nói nhiều, nhưng ánh mắt của hắn lộ rõ quyết tâm: Hắc Sa sẽ không dừng lại, và hắn cũng vậy. Một vị hoàng tử bất khuất, vừa dẫn đội quân nhỏ vượt qua lằn ranh sinh tử, giờ đây trở về Tử Vân để chuẩn bị cho cuộc chiến lớn hơn – một cuộc chiến sẽ định đoạt số phận cả đại lục.

Chu Phong dẫn đội quân còn lại trở về Tử Vân sau cuộc mai phục thành công trong thung lũng. Dù chiến thắng, họ đã mất gần 300 người, và không khí trong đội nặng nề với sự im lặng của những người sống sót. Khi cổng thành Tử Vân hiện ra phía xa, ánh mắt Chu Phong sáng lên một tia nhẹ nhõm, nhưng hắn biết đây chỉ là khởi đầu của một cuộc chiến lớn hơn. Hắc Sa sẽ không để yên sau hai lần bị hắn phá hủy kế hoạch và đánh bại.

Dân chúng Tử Vân đổ ra đón đội quân trở về, reo hò trước sự xuất hiện của vị hoàng tử bất bại. Nhưng Chu Phong không dừng lại để nhận hoa và lời tung hô. Hắn lập tức vào lâu đài, triệu tập hội đồng chiến lược ngay trong đêm. Trên bàn lớn giữa đại sảnh, bản đồ đại lục được trải ra, với những ký hiệu đánh dấu vị trí của Hắc Sa và các vương quốc lân cận. “Hắc Sa sẽ tấn công toàn lực. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài chuẩn bị cho một cuộc chiến tổng lực,” hắn nói, giọng trầm lạnh, ánh mắt quét qua các tướng lĩnh.

Hắn ra lệnh huy động toàn bộ quân đội Tử Vân – 50.000 chiến binh – đồng thời gửi thư cầu viện đến các vương quốc đồng minh như Lục Phong và Hải Vân, vốn từ lâu đã bất mãn với sự bành trướng của Hắc Sa. Chu Phong cũng chỉ đạo xây dựng thêm pháo đài và bẫy chiến lược dọc biên giới phía Tây, nơi Hắc Sa có thể tấn công đầu tiên. Các kỹ sư được giao nhiệm vụ chế tạo máy bắn đá và cung lớn, sẵn sàng cho một cuộc chiến kéo dài.

Trong thời gian chuẩn bị, Chu Phong không ngừng rèn luyện bản thân và quân đội. Hắn đích thân tham gia các buổi huấn luyện, cầm kiếm chỉ đạo từng đội, đảm bảo mọi người đều ở trạng thái sẵn sàng cao nhất. Hắn cũng yêu cầu Kael tăng cường các bài kiểm tra ý chí, không muốn bất kỳ điểm yếu nào – dù là của bản thân hay quân đội – bị kẻ thù lợi dụng.

Một buổi tối, khi đang kiểm tra kho vũ khí, một gián điệp trở về với tin tức khẩn: Hắc Sa đã tập hợp được một đạo quân khổng lồ, ước tính 150.000 người, bao gồm cả các đội quân đánh thuê từ phương Bắc và các chiến binh man rợ từ vùng đất hoang phía Nam. Chúng đang tiến về phía Tử Vân, dự kiến sẽ đến biên giới trong vòng hai tuần. Ngoài ra, gián điệp còn phát hiện một chi tiết đáng lo: Hắc Sa đã thuê một nhóm sát thủ đặc biệt, được gọi là “Hắc Huyết”, chuyên về ám sát và tra tấn tâm lý, với mục tiêu chính là làm suy yếu Chu Phong trước trận chiến.

Chu Phong nghe xong, không hề dao động. Hắn chỉ nhếch môi lạnh lùng: “Để chúng đến. Ta sẽ cho chúng thấy thế nào là địa ngục.” Hắn lập tức điều chỉnh kế hoạch phòng thủ, đặt bẫy dày đặc hơn ở biên giới và tăng cường tuần tra để phát hiện sát thủ Hắc Huyết trước khi chúng kịp ra tay.

Đêm trước khi đạo quân Hắc Sa đến gần biên giới, Chu Phong đứng trên tường thành cao nhất của Tử Vân, nhìn về phía Tây, nơi bầu trời đỏ rực như báo hiệu máu sắp đổ. Gió lạnh thổi qua, làm tung bay áo choàng của hắn. Hắn siết chặt kiếm, ánh mắt rực lửa quyết tâm. “Dù chúng đông đến đâu, Tử Vân sẽ không quỳ,” hắn thì thào, giọng đầy kiên định.

Một vị hoàng tử bất khuất, giờ đây đứng trước ngưỡng cửa của cuộc chiến lớn nhất trong lịch sử vương quốc, sẵn sàng dẫn dắt quân đội và dân chúng đối mặt với cơn bão sắp tới. Cuộc chiến tổng lực với Hắc Sa không chỉ là để bảo vệ Tử Vân, mà còn là để định đoạt số phận cả đại lục. Chu Phong biết, chỉ một trong hai bên sẽ còn đứng vững sau trận chiến này – và hắn không có ý định để đó là Hắc Sa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro