Chương 29: Lửa báo thù trên võ đài
Sau thất bại nhục nhã trước Torv và hai tên đồng bọn trên võ đài, Chu Phong trở về Tử Vân với ánh mắt lạnh băng và ngọn lửa báo thù cháy bỏng trong lòng. Hắn không thể chấp nhận việc bị hạ nhục trước đám đông, bị hành hạ đến mức bắn tinh năm lần và đái ra một lần bởi những kẻ chơi bẩn. Ý chí thép của hắn không gục ngã, mà ngược lại, càng được tôi luyện mạnh mẽ hơn. Hắn quyết tâm tìm lại Torv, trả thù và khôi phục danh dự của mình.
Hắn dành một tuần rèn luyện khắc nghiệt trong lâu đài: đấu tập với Kael, tăng sức chịu đựng và phản xạ, chuẩn bị cho mọi tình huống bất ngờ. Một buổi sáng, tin tức từ trinh sát đến: Torv và hai tên đồng bọn đang tổ chức một giải đấu mới ở vùng đồng cỏ phía Tây Tử Vân, vẫn với lối chơi bẩn thỉu và không luật lệ. Chu Phong nhếch môi: “Tốt. Chúng tự đưa đầu đến.” Hắn triệu tập Kael, Lyria, và Thane, giọng trầm lạnh: “Ta sẽ đi một mình. Đây là chuyện cá nhân. Nhưng nếu ta không về trong hai ngày, dẫn quân đến.”
Hắn cưỡi ngựa đen đến đấu trường, mặc giáp nhẹ, Huyết Phong sáng rực bên hông, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Võ đài vẫn là vòng tròn gỗ quen thuộc, đám đông đeo mặt nạ tụ tập đông hơn trước, reo hò khi thấy Chu Phong bước lên. Torv đứng đó, cơ bắp nổi cuồn cuộn, hai tên đồng bọn đứng sau, cười nham hiểm. “Hoàng tử quay lại sao nổi? Muốn thua thêm lần nữa à?” Torv khiêu khích, giọng sang sảng.
Chu Phong không đáp, chỉ lạnh lùng nói: “Đấu đi.” Trận đấu bắt đầu. Torv lao tới, tung cú đấm mạnh, Chu Phong né nhanh, phản đòn bằng một cú đá trúng bụng gã, làm gã lùi lại. Hai người giao chiến dữ dội, nhưng lần này Chu Phong không để sơ hở. Hắn đã đoán trước trò bẩn, khi hai tên đồng bọn bất ngờ xông lên từ phía sau, định giữ tay hắn, hắn nhảy lùi, rút Huyết Phong, chém một nhát ngang, cắt đứt tay một tên. Máu bắn tung tóe, tên kia gào lên, ngã gục, đám đông im bặt.
Tên còn lại hoảng loạn, lao tới, nhưng Chu Phong xoay người, đâm kiếm xuyên ngực gã, kết thúc nhanh gọn. Torv gầm lên: “Ngươi dám!” Gã lao vào, nhưng Chu Phong không đấu tay không nữa, Huyết Phong chém xuống, va chạm nắm đấm của Torv, làm gã rên rỉ vì đau. Hắn không giết ngay, mà cố ý hạ nhục. Một nhát kiếm cắt phăng áo da của Torv, để lộ cơ thể trần trụi trước đám đông. “Ngươi thích chơi bẩn? Ta cho ngươi nếm thử,” Chu Phong lạnh lùng nói.
Hắn đạp Torv ngã xuống sàn, giẫm chân lên bụng gã, rồi dùng chuôi Huyết Phong đập mạnh vào trứng dái, làm gã rên lớn vì đau đớn. Torv giãy dụa, nhưng Chu Phong không dừng, đạp mạnh hơn, tay kia bóp cổ gã: “Ngươi hành hạ ta trước đám đông? Giờ thì sao?” Đám đông bắt đầu reo hò, thích thú trước sự đảo ngược tình thế. Torv thở hổn hển, ánh mắt hoảng sợ: “Dừng… lại…”
Nhưng Chu Phong không tha. Hắn kéo quần Torv xuống, để lộ hạ bộ, rồi dùng chuôi kiếm chà mạnh lên con cu của gã, hành hạ đúng cách gã từng làm với hắn. Sau 10 phút, Torv không chịu nổi, bắn tinh lần đầu, 20 đợt, tinh dịch văng lên sàn, gã rên rỉ trong nhục nhã. Chu Phong nhếch môi: “Chưa xong.” Hắn đạp mạnh vào bụng, đập chuôi kiếm vào trứng dái, ép Torv bắn tinh lần thứ hai (25 đợt), rồi lần thứ ba (30 đợt), tinh dịch chảy thành vũng, làm gã kiệt sức, nằm gục.
Chu Phong đứng thẳng, giơ Huyết Phong lên, ánh mắt lạnh băng quét qua đám đông: “Còn ai muốn thử không?” Không ai dám lên tiếng, chỉ có tiếng vỗ tay rụt rè vang lên. Hắn quay lại, nhìn Torv nằm thảm hại: “Đây là cái giá của kẻ chơi bẩn.” Hắn rời đài, để lại gã và hai tên đồng bọn trong máu và nhục nhã.
Trở về lâu đài, Chu Phong triệu tập Kael, kể lại, giọng trầm lạnh: “Ta đã trả thù Torv. Hắn bắn tinh ba lần trước khi gục. Lần này ta không để ai vượt qua.” Kael nhếch môi: “Tốt. Danh dự của ngươi đã trở lại.” Đêm đó, Chu Phong đứng trên tường thành, nhìn đồng cỏ xa, Huyết Phong bên hông. Hắn siết chặt tay: “Không ai được phép hạ nhục ta nữa.”
Một vị hoàng tử bất khuất, vừa dùng lửa báo thù đốt cháy kẻ thù chơi bẩn trên võ đài, giờ đây khôi phục danh dự, bảo vệ Tử Vân và Liên Minh Đại Lục với sức mạnh và ý chí thép không gì lay chuyển trong thời bình rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro