Chap 3: Lời nguyền dưới ánh trăng
Sau khi đánh bại đám quỷ nhỏ, Chu Phong đứng giữa khu rừng, hơi thở vẫn còn dồn dập, mồ hôi lăn dài trên làn da rám nắng. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá dần tắt hẳn, nhường chỗ cho bóng tối dày đặc bao trùm lấy khu rừng. Một làn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi ẩm mốc của đất và tiếng xào xạc của lá cây, như thể khu rừng đang thì thầm những bí mật mà anh chưa từng biết đến. Chu Phong nhíu mày, cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng. Anh biết rõ rằng đám quỷ nhỏ vừa rồi không phải là mối nguy duy nhất trong nơi này.
Anh cúi xuống nhặt lại mảnh vải rách từ bộ quần áo cũ, quấn tạm quanh hông để che đi cơ thể trần trụi. Dù vừa trải qua một trận chiến ngắn ngủi, cơ bắp anh vẫn căng tràn sức sống, từng đường gân nổi lên như minh chứng cho sức mạnh phi thường. Chu Phong liếc nhìn đám quỷ nằm la liệt trên mặt đất, một vài con còn rên rỉ yếu ớt. “Đám rác rưởi này,” anh lẩm bẩm, giọng trầm đầy khinh miệt, rồi quay người bước đi, đôi chân vững chãi đạp lên lớp lá khô kêu răng rắc.
Nhưng chưa kịp đi xa, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau – tiếng cười khanh khách, vừa cao vút vừa ghê rợn, như tiếng của một đứa trẻ bị bóp nghẹt trong bóng tối. Chu Phong dừng bước, quay đầu lại. Đám quỷ nhỏ đã biến mất, không còn dấu vết nào ngoài vài vệt tinh trùng khô đọng trên mặt đất và những sợi dây thừng đứt đoạn. Thay vào đó, một bóng hình cao lớn, mờ ảo dần hiện ra từ làn sương mù đang trỗi dậy trong rừng. Đó không phải con người, cũng không hẳn là quỷ như đám vừa rồi. Nó cao gần gấp đôi Chu Phong, với thân hình gầy guộc nhưng đầy cơ bắp cuồn cuộn, làn da đen bóng như được phủ một lớp nhựa sống. Đôi mắt nó đỏ rực, sáng lên trong bóng tối như hai đốm lửa, và từ miệng nó, những chiếc răng nhọn hoắt lộ ra khi nó nở một nụ cười ghê tởm.
“Ngươi nghĩ mình đã thoát sao, kẻ ngoại lai?” Giọng nói của sinh vật ấy trầm đục, vang vọng như từ dưới lòng đất vọng lên, khiến không khí rung động. Chu Phong nắm chặt tay, cơ thể lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác. “Ngươi là ai? Kẻ đứng sau đám quỷ kia à?” anh gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh không chút sợ hãi.
Sinh vật kia nghiêng đầu, tiếng cười lại vang lên, lần này sắc nhọn hơn, như dao cứa vào không gian. “Ta là Kẻ Canh Giữ, kẻ nắm giữ lời nguyền của khu rừng này. Đám quỷ nhỏ chỉ là những đầy tớ thấp kém, chúng thích thú với cơ thể ngươi, nhưng ta… ta muốn nhiều hơn thế.” Nó bước tới, mỗi bước chân làm mặt đất khẽ rung lên, để lộ đôi tay dài ngoằng với móng vuốt sắc như lưỡi dao. “Ngươi đã làm bẩn nơi này với tinh dịch của mình, và giờ ngươi sẽ trả giá.”
Chu Phong nhếch mép, không chút nao núng. “Muốn ta trả giá? Được thôi, nhưng ta không dễ bị khuất phục đâu.” Anh lao tới, nhanh như một mũi tên, tung cú đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào mặt sinh vật. Nhưng Kẻ Canh Giữ chỉ khẽ nghiêng người, né tránh dễ dàng, rồi vung móng vuốt phản công. Chu Phong lộn người ra sau, tránh được đường vuốt sắc bén cắt qua không khí, để lại một vết rạch sâu trên thân cây gần đó. Gỗ vỡ vụn rơi xuống, mùi nhựa cây tanh nồng lan tỏa.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Chu Phong liên tục tung đòn, mỗi cú đấm, cú đá đều mang theo sức mạnh kinh hồn, nhưng Kẻ Canh Giữ di chuyển nhanh như bóng ma, né tránh và phản đòn với sự chính xác đáng sợ. Một lúc sau, anh bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi túa ra nhiều hơn, chảy xuống lồng ngực và nhỏ giọt xuống đất. Kẻ Canh Giữ nhận ra điểm yếu ấy, đôi mắt đỏ rực sáng lên đầy thích thú. “Ngươi mạnh mẽ đấy, nhưng cơ thể hoàn hảo của ngươi sẽ sớm thuộc về ta,” nó gầm gừ, rồi bất ngờ lao tới với tốc độ kinh hoàng.
Trước khi Chu Phong kịp phản ứng, một luồng khí đen từ tay Kẻ Canh Giữ bắn ra, quấn lấy anh như những sợi xích vô hình. Anh ngã xuống đất, cơ thể bị trói chặt, không thể động đậy. Kẻ Canh Giữ bước tới gần, cúi xuống nhìn anh với ánh mắt thèm khát. “Ngươi sẽ là vật hiến tế hoàn hảo cho lời nguyền,” nó thì thầm, bàn tay lạnh lẽo lướt qua ngực Chu Phong, xuống đến vùng bụng rắn chắc, rồi dừng lại ngay phía dưới mảnh vải quấn hờ hững.
Nhưng đúng lúc ấy, ánh trăng tròn đột nhiên ló dạng trên bầu trời, xuyên qua tán lá dày đặc, chiếu sáng cả khu rừng. Một luồng sáng bạc rơi xuống người Chu Phong, và từ sâu trong cơ thể anh, một sức mạnh kỳ lạ trỗi dậy. Mắt anh sáng lên như hai ngọn lửa trắng, cơ bắp căng phồng, và với một tiếng gầm rung chuyển cả khu rừng, anh phá tan luồng khí đen trói buộc mình. Kẻ Canh Giữ lùi lại, kinh ngạc nhìn anh đứng dậy, cơ thể tỏa ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn.
“Ngươi nói ta sẽ trả giá?” Chu Phong gầm lên, giọng nói giờ đây mang theo một âm sắc siêu nhiên. “Không, chính ngươi mới là kẻ phải trả giá vì dám động đến ta!” Anh lao tới, nhanh hơn bao giờ hết, tung một cú đấm mạnh mẽ trúng ngay ngực Kẻ Canh Giữ. Sinh vật ấy gào lên đau đớn, lồng ngực lõm.
Sau trận chiến với Kẻ Canh Giữ, Chu Phong tiếp tục bước đi trong khu rừng giờ đây đã chìm vào tĩnh lặng. Ánh trăng tròn vẫn treo lơ lửng trên cao, chiếu những vệt sáng bạc xuống mặt đất, làm nổi bật cơ thể trần trụi nhưng đầy sức sống của anh. Mảnh vải quấn quanh hông anh phấp phới theo từng bước chân, để lộ đôi chân cơ bắp rắn chắc và những đường nét hoàn hảo của một chiến binh. Dù vừa trải qua một cuộc chiến căng thẳng, anh vẫn cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ vẫn âm ỉ trong cơ thể, như một ngọn lửa chờ bùng cháy.
Nhưng khu rừng không bao giờ yên bình như vẻ ngoài của nó. Khi Chu Phong vừa bước qua một lùm cây rậm rạp, một tiếng động nhỏ vang lên từ phía sau – tiếng dây leo khô khốc quấn vào nhau. Anh chưa kịp quay lại, hàng chục sợi dây leo màu đen bóng, dày như cổ tay, bất ngờ trồi lên từ mặt đất, nhanh như những con rắn săn mồi. Chúng quấn chặt lấy tay chân anh, siết mạnh đến mức cơ bắp anh nổi rõ từng đường gân. Chu Phong gầm lên, cố giãy giụa, nhưng những sợi dây này không giống đám dây thừng của lũ quỷ nhỏ trước đó – chúng dai như thép, mang theo một thứ sức mạnh ma quái không thể kháng cự.
“Đồ khốn!” anh gầm gừ, cố gồng mình phá vỡ, nhưng càng giãy, dây leo càng siết chặt hơn, kéo anh ngã nhào xuống đất. Trong chớp mắt, chúng trói anh lại thành tư thế quỳ, hai tay bị kéo ngược ra sau, ngực ưỡn ra phía trước, để lộ cơ bụng sáu múi căng cứng và “con cặc tuyệt đẹp” giờ đây không còn gì che đậy. Từ trong bóng tối, một giọng nói trầm khàn vang lên, lạnh lẽo như gió đêm: “Ngươi nghĩ mình đã thoát khỏi lời nguyền sao, Chu Phong? Đây mới chỉ là khởi đầu.”
Bóng hình một kẻ mới xuất hiện từ làn sương mù dày đặc. Nó cao lớn, nhưng không gầy guộc như Kẻ Canh Giữ trước đó. Thân hình nó phủ đầy vảy đen óng ánh, đôi tay cơ bắp với những móng vuốt cong như lưỡi liềm, và đôi mắt vàng rực sáng lên đầy nham hiểm. “Ta là Kẻ Trừng Phạt, kẻ thực thi lời nguyền mà ngươi đã khơi dậy,” nó nói, tiến lại gần anh với nụ cười nham nhở để lộ hàm răng sắc nhọn. “Cơ thể ngươi… sẽ là món quà hoàn hảo để nuôi dưỡng bóng tối.”
Chu Phong nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh không chút sợ hãi. “Muốn ta? Thì thử xem ngươi làm được gì!” anh gằn giọng, nhưng trước khi anh kịp phản kháng thêm, Kẻ Trừng Phạt vung tay. Một sợi dây leo mỏng hơn, nhưng linh hoạt như xúc tu, lao tới, quấn lấy “con cặc” của anh. Nó siết nhẹ, rồi bắt đầu chuyển động lên xuống với tốc độ đều đặn, như một bàn tay vô hình đầy kinh nghiệm. Chu Phong khựng lại, cảm giác kích thích bất ngờ ập đến khiến cơ thể anh căng lên. “Khốn kiếp… ngươi làm gì vậy?” anh hét lên, nhưng giọng anh dần lạc đi khi sợi dây leo tăng tốc, sục mạnh hơn.
Kẻ Trừng Phạt cười lớn, bước tới gần hơn. “Ngươi sẽ thấy, sức mạnh của ngươi cũng là điểm yếu của ngươi.” Nó giơ tay còn lại, đấm mạnh vào bụng Chu Phong. Một cú đấm nặng như búa tạ, khiến cơ bụng anh lõm xuống, hơi thở anh bị cắt đứt trong giây lát. Anh rên lên, nhưng ngay sau đó, sợi dây leo quấn quanh “cặc” anh lại sục nhanh hơn, mạnh hơn, như muốn đẩy anh đến giới hạn. Cảm giác đau đớn từ cú đấm hòa lẫn với khoái cảm từ sợi dây, tạo thành một thứ hỗn loạn trong đầu óc anh.
Chu Phong nghiến răng, cố kìm nén, nhưng cơ thể anh không chịu nghe lời. “Con cặc” của anh căng cứng, mạch máu nổi rõ dưới làn da, và chỉ sau vài phút, anh không thể chịu nổi nữa. Một tiếng rên dài thoát ra từ cổ họng anh, cơ thể rung lên, và từng đợt tinh trùng trắng đục bắn ra mạnh mẽ, văng khắp mặt đất, dính cả vào sợi dây leo và đôi chân vảy của Kẻ Trừng Phạt. Đợt đầu tiên có đến bảy, tám luồng, dày đặc và nóng hổi, khiến Kẻ Trừng Phạt khựng lại, đôi mắt vàng rực sáng lên đầy thích thú.
“Chưa xong đâu,” nó gầm gừ, rồi lại tung một cú đấm nữa vào bụng Chu Phong, mạnh hơn lần trước. Anh ho khan, nhưng sợi dây leo không dừng lại. Nó tiếp tục sục, lần này nhanh đến mức gần như rung lên, kích thích từng dây thần kinh trong cơ thể anh. Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống ngực, nhỏ giọt xuống đất. “Khốn… kiếp…” anh thều thào, nhưng cơ thể anh lại phản bội ý chí, “con cặc” anh một lần nữa căng lên, sẵn sàng bùng nổ.
Kẻ Trừng Phạt cười lớn, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh. “Ngươi mạnh mẽ, nhưng ta sẽ hút cạn sức sống của ngươi.” Sợi dây leo sục điên cuồng, và chỉ vài giây sau, Chu Phong lại rên lên, cơ thể co giật dữ dội. Đợt tinh trùng thứ hai bắn ra, không kém phần mạnh mẽ so với lần đầu – chín, mười luồng liên tiếp, văng khắp nơi, dính cả lên vảy đen của Kẻ Trừng Phạt. Anh thở dốc, đầu óc quay cuồng, cơ thể mệt mỏi nhưng vẫn không gục ngã.
Kẻ Trừng Phạt lùi lại, nhìn những vệt tinh dịch loang lổ trên mặt đất với ánh mắt khó hiểu. “Ngươi… quả là không tầm thường,” nó lẩm bẩm, rồi bất ngờ vung tay. Đám dây leo thả lỏng, rút xuống đất như chưa từng xuất hiện. Chu Phong ngã xuống, chống tay thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi và run rẩy vì kiệt sức. Kẻ Trừng Phạt không tấn công thêm, chỉ đứng đó, quan sát anh. “Lần này ta tha cho ngươi, nhưng lời nguyền chưa kết thúc. Hãy chuẩn bị đi, Chu Phong, vì lần tới, ngươi sẽ không còn đường thoát.”Nói xong, nó tan biến vào bóng tối, để lại Chu Phong một mình giữa khu rừng lạnh lẽo. Anh nắm chặt tay, ánh mắt bừng lên ngọn lửa quyết tâm. “Lời nguyền gì chứ? Ta sẽ phá nát tất cả!” anh gầm lên, rồi chậm rãi đứng dậy, tiếp tục bước đi, dù cơ thể vẫn còn đau nhức và kiệt quệ. Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Kẻ Trừng Phạt vẫn vang vọng, như một lời cảnh báo rằng thử thách của anh vẫn chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro