Chap 7: Dấu vết dưới ánh bình minh


Sau khi thoát khỏi hang động, Chu Phong bước ra dưới ánh bình minh nhạt dần. Mặt trời vừa ló dạng trên đường chân trời, chiếu những tia sáng vàng cam lên cơ thể anh – giờ đây chỉ còn mặc mảnh quần rách rưới, để lộ cơ bụng sáu múi cứng rắn và lồng ngực rộng lấm lem bụi đất cùng mồ hôi từ trận chiến với tay sai của Hắc Linh. Thanh kiếm đen trong tay anh ánh lên dưới ánh sáng, lưỡi kiếm vẫn sắc bén dù vừa chém qua bóng tối của kẻ thù. Viên ngọc đen, được anh nhặt lại từ sàn hang, nằm chắc trong tay, rung nhẹ như thể đang cảnh báo điều gì đó.

Anh thở đều, không chút mệt mỏi dù vừa bị hành hạ và vắt tinh năm lần liên tiếp. Nguồn sức mạnh vô hạn trong dòng máu nguyền rủa giữ anh đứng vững, “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng dưới lớp vải mỏng, như minh chứng cho sự bất khuất của anh. Nhưng trong lòng, anh biết Hắc Linh chưa thực sự bị tiêu diệt. Lời gào yếu ớt “Ta sẽ quay lại” của nó vẫn vang vọng trong đầu, khiến anh nhíu mày. “Ngươi muốn chơi, thì ta sẽ chơi đến cùng,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh quét qua khu rừng thưa thớt bao quanh hang động.

Chu Phong quyết định không quay về cung điện ngay. Anh cần tìm hiểu rõ hơn về viên ngọc đen và Hắc Linh – kẻ thù dai dẳng này rốt cuộc là gì, và tại sao nó cứ tái sinh từ viên ngọc dù bị anh đánh bại hết lần này đến lần khác. Anh tra kiếm vào vỏ, buộc mảnh quần rách quanh hông cho chắc chắn, rồi bắt đầu hành trình ngược dòng sông gần đó, nơi anh cảm nhận được một luồng khí lạ – lạnh lẽo, ma quái, giống như hơi thở của Hắc Linh.

Sau vài giờ đi bộ, anh đến một vùng đất hoang vu, nơi dòng sông dẫn vào một thác nước nhỏ đổ xuống từ vách đá cao. Dưới chân thác, một lối vào hang khác hiện ra, nhỏ hơn nhưng sâu hun hút, với những viên đá đen bóng tương tự viên ngọc trong tay anh xếp rải rác quanh lối vào. Chu Phong nắm chặt viên ngọc, cảm nhận nó rung mạnh hơn. “Đây là nơi ngươi trốn sao, Hắc Linh?” anh tự hỏi, rồi không chần chừ bước vào.

Bên trong hang, không khí lạnh buốt như băng, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào được, nhưng viên ngọc đen trong tay anh phát ra ánh sáng đỏ nhạt, đủ để soi lối. Anh đi sâu hơn, mỗi bước chân vang vọng trên sàn đá ẩm ướt. Bỗng nhiên, một tiếng cười ghê rợn vang lên từ phía trước, và Hắc Linh xuất hiện – lần này không chỉ là bóng hình mờ ảo, mà cơ thể nó rõ nét hơn, với làn da đen bóng như nhựa sống, đôi tay dài ngoằng đầy sợi dây năng lượng, và đôi mắt trắng đục sáng rực.

“Ngươi tự dẫn mình đến chỗ chết, Chu Phong,” Hắc Linh thì thào, giọng đầy đắc ý. “Viên ngọc là nguồn sống của ta, và ngươi đã mang nó đến đây – nơi ta mạnh nhất!” Trước khi Chu Phong kịp rút kiếm, những sợi dây năng lượng đen lao tới, nhanh như chớp, trói chặt tay chân anh một lần nữa. Chúng kéo anh ngã xuống sàn đá lạnh, xé toạc mảnh quần cuối cùng, để anh trần trụi hoàn toàn.

Hắc Linh tiến lại gần, vung tay. Một sợi dây năng lượng quấn lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, trong khi một sợi khác bóp lấy “hòn dái to bự”, siết chặt như muốn nghiền nát. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng cứng, nhưng anh không rên rỉ. “Ngươi nghĩ trò này còn mới sao?” anh gằn giọng, ánh mắt rực cháy thách thức. Hắc Linh cười lớn, tăng tốc sục, và trong 15 phút, sợi dây không ngừng kích thích anh. Cuối cùng, anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng khắp sàn hang.

Nhưng Hắc Linh không dừng lại. Nó đấm mạnh vào cơ bụng anh – một cú đấm nặng nề, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Đồng thời, sợi dây sục nhanh hơn, và đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, dính cả lên người Hắc Linh. “Ngươi sẽ cạn thôi!” nó gầm lên, nhưng Chu Phong nhếch mép. “Cứ mơ đi.”

Dù bị trói, anh cảm nhận viên ngọc đen trong tay rung lên dữ dội. Một luồng sức mạnh đỏ rực bùng nổ từ cơ thể anh, phá tan sợi dây năng lượng. Anh bật dậy, lao tới, tung cú đấm vào ngực Hắc Linh. Nó gào lên, tan thành khói, nhưng lần này, viên ngọc đen cũng nứt ra một đường nhỏ. Chu Phong nhặt nó lên, thở hổn hển. “Ngươi yếu đi rồi, Hắc Linh,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên hy vọng. Anh rời hang, quyết tâm tìm cách phá hủy viên ngọc để kết thúc Hắc Linh mãi mãi.

---

Chu Phong bước ra khỏi hang động dưới ánh nắng giữa trưa, cơ thể trần trụi lấm lem bụi đất và mồ hôi sau trận chiến với Hắc Linh. Thanh kiếm đen tra vào vỏ treo hờ trên mảnh vải anh buộc tạm quanh hông, còn viên ngọc đen – giờ đây có một vết nứt nhỏ chạy dọc bề mặt – nằm chặt trong tay anh. Ánh sáng đỏ nhạt từ viên ngọc vẫn nhấp nháy yếu ớt, nhưng không còn rung mạnh như trước. Anh nhíu mày, cảm nhận được sự thay đổi. “Ngươi yếu đi thật rồi, Hắc Linh,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống viên ngọc. “Nhưng ta sẽ không để ngươi có cơ hội tái sinh lần nữa.”

Anh quyết định không quay về cung điện ngay mà tiếp tục hành trình dọc theo dòng sông, nơi anh tin rằng sẽ tìm thấy manh mối để phá hủy viên ngọc – và cùng với nó, tiêu diệt Hắc Linh vĩnh viễn. Dòng nước chảy xiết từ thác nước gần hang động dẫn anh đến một vùng đất thấp, nơi sông mở rộng thành một hồ nước lớn, trong veo nhưng sâu thẳm. Những tảng đá đen bóng rải rác quanh bờ hồ, phản chiếu ánh nắng thành những vệt sáng kỳ lạ, giống hệt chất liệu của viên ngọc trong tay anh.

Chu Phong ngồi xuống bên bờ hồ, đặt viên ngọc lên một tảng đá phẳng, quan sát kỹ lưỡng. Vết nứt trên viên ngọc dường như đang lan rộng, dù rất chậm. Anh chạm vào nó, cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc cánh tay, nhưng không còn mạnh mẽ như trước. “Ngươi được sinh ra từ bóng tối, nhưng thứ gì đã tạo ra ngươi?” anh tự hỏi, ánh mắt lướt qua mặt nước tĩnh lặng. Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, làm mặt hồ gợn sóng, và từ dưới đáy, một bóng hình mờ ảo dần trồi lên.

Đó không phải Hắc Linh, mà là một thực thể khác – một nữ nhân với thân hình uyển chuyển, làn da trắng nhợt như ánh trăng, đôi mắt đen sâu thẳm, và mái tóc dài đen óng chảy theo dòng nước. Cô ta nổi lên mặt hồ, nửa thân trên nhô khỏi nước, để lộ đôi vai mảnh mai và vòng ngực căng tròn được che bởi những sợi tóc ướt át. “Ngươi là ai?” Chu Phong đứng dậy, tay nắm chặt kiếm, giọng trầm đầy cảnh giác.

“Ta là Thủy Linh, kẻ canh giữ nguồn nước này,” giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như tiếng nước chảy qua đá. “Viên ngọc đen trong tay ngươi là tàn dư của bóng tối cổ xưa, được tạo ra từ chính dòng nước này, nơi ta từng phong ấn nó ngàn năm trước. Nhưng ngươi đã đánh thức nó, và Hắc Linh đã tái sinh.”

Chu Phong nhíu mày, ánh mắt không rời khỏi cô ta. “Vậy ngươi biết cách phá hủy nó?”

Thủy Linh mỉm cười, một nụ cười vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. “Ta biết, nhưng cái giá không nhỏ. Sức mạnh vô hạn của ngươi là thứ ta cần để phong ấn nó lần nữa.” Trước khi anh kịp phản ứng, những sợi nước từ hồ lao lên, hóa thành dây thừng trong suốt, quấn chặt tay chân anh. Chúng kéo anh ngã xuống bờ hồ, xé toạc mảnh vải cuối cùng, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng sáu múi cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng.

“Ngươi cũng vậy sao?” Chu Phong gầm lên, cố giãy giụa, nhưng sợi dây nước siết chặt, lạnh buốt như băng. Thủy Linh trồi hẳn lên bờ, tiến lại gần anh. Một sợi nước mỏng quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống với tốc độ đều đặn, trong khi một sợi khác bóp nhẹ “hòn dái to bự”, kích thích anh một cách tinh tế. Anh nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sung sướng xen lẫn khó chịu trỗi dậy. “Ngươi muốn gì?” anh gằn giọng, nhưng Thủy Linh chỉ cười khẽ.

“Ta cần nguồn tinh vô hạn của ngươi để tái tạo phong ấn,” cô ta thì thào, tay vuốt nhẹ lên cơ bụng anh. Sợi nước sục nhanh hơn, trong 20 phút không ngừng nghỉ, lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, đẩy anh đến giới hạn. Chu Phong rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – chín, mười luồng liên tiếp, trắng đục và dày đặc, rơi xuống hồ nước, làm mặt hồ gợn sóng đỏ nhạt.

Nhưng Thủy Linh không dừng lại. Cô ta tăng tốc sục, sợi nước xoay tròn quanh đầu cu anh, kích thích mạnh mẽ. Đợt thứ hai bùng nổ – mười lăm luồng, nóng hổi, văng lên bờ đá. Đợt thứ ba – mười tám luồng, mạnh mẽ như suối phun. Đợt thứ tư – hai mươi luồng, dính cả lên người Thủy Linh, khiến cô ta khựng lại, đôi mắt đen sáng lên. Và đợt thứ năm – hai mươi lăm luồng, bắn xa đến tận tảng đá đặt viên ngọc đen.

Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng anh không gục ngã. Thủy Linh nhìn anh, kinh ngạc. “Nguồn sức mạnh của ngươi… thật phi thường.” Cô ta vung tay, sợi nước thả anh ra, và viên ngọc đen bay lên, lơ lửng trước mặt cô ta. “Tinh trùng của ngươi đã tái khởi động phong ấn. Giờ ta sẽ tiêu diệt Hắc Linh mãi mãi.” Một luồng sáng trắng bùng lên từ viên ngọc, hút lấy bóng tối còn sót lại, và nó vỡ tan thành bụi, rơi xuống hồ.

Chu Phong đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. “Xong chưa?” Thủy Linh gật đầu, rồi chìm xuống nước, biến mất. Anh nhặt thanh kiếm, buộc lại mảnh vải, và rời hồ, cảm giác nhẹ nhõm nhưng vẫn cảnh giác. Hắc Linh đã bị tiêu diệt, nhưng anh biết, sức mạnh trong anh vẫn còn đó – và có thể, những thử thách khác đang chờ đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cumming