Chap 8: Lời gọi từ dòng máu
Sau khi rời khỏi hồ nước, Chu Phong bước đi dưới ánh nắng chiều tà, cơ thể trần trụi chỉ còn mảnh vải rách buộc hờ quanh hông, để lộ cơ bụng sáu múi cứng rắn và lồng ngực rộng lấm lem bụi đất từ những trận chiến liên tiếp. Thanh kiếm đen trong tay anh ánh lên dưới ánh sáng nhạt, lưỡi kiếm vẫn sắc bén dù đã trải qua bao lần chém giết. Viên ngọc đen đã vỡ tan, Hắc Linh bị tiêu diệt, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm hiếm có. Nhưng sâu trong lòng, anh biết rằng sức mạnh vô hạn trong dòng máu nguyền rủa của mình không biến mất – nó vẫn âm ỉ, chờ đợi một thử thách mới.
Anh quyết định quay về cung điện để báo cáo với Hoàng đế, nhưng con đường trở về không yên bình như anh mong đợi. Khi anh băng qua một khu rừng thưa gần làng, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo mùi tanh nồng của máu và khói cháy. Chu Phong dừng bước, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh quét quanh. Từ phía xa, tiếng hét thất thanh vang lên, kèm theo tiếng gầm rú của một thứ gì đó không phải con người. Anh lao tới, đôi chân cơ bắp đạp mạnh lên mặt đất, nhanh như một con báo săn mồi.
Trước mắt anh, một cảnh tượng hỗn loạn hiện ra. Một ngôi làng nhỏ bị tấn công, những ngôi nhà tranh bốc cháy dữ dội, khói đen nghi ngút bay lên trời. Dân làng chạy tán loạn, vài người nằm gục trên mặt đất, máu loang lổ. Giữa trung tâm, một con quái vật khổng lồ đứng sừng sững – thân hình cao lớn gấp ba lần Chu Phong, với làn da xám xịt đầy vảy cứng, đôi tay dài ngoằng cầm hai thanh đao cong vút, và khuôn mặt méo mó với hàm răng nhọn hoắt lộ ra từ cái miệng rách toạc. “Huyết Ma,” anh lẩm bẩm, nhận ra đây là một thực thể cổ xưa khác, không liên quan đến Hắc Linh nhưng vẫn mang hơi thở của bóng tối.
Không chần chừ, Chu Phong lao vào, thanh kiếm đen vung lên chém một đường sáng lòa, nhắm thẳng vào chân con quái. Huyết Ma gầm lên, né tránh nhanh như chớp, rồi vung đao phản công. Hai lưỡi đao va chạm, tóe lửa, và một cuộc chiến ác liệt bùng nổ. Chu Phong di chuyển linh hoạt, mỗi nhát chém đều mang sức mạnh kinh hồn, nhưng Huyết Ma cũng không kém phần hung tợn, liên tục tung đòn với tốc độ và sức mạnh vượt xa con người.
Trong lúc giao chiến, Chu Phong cảm nhận một luồng năng lượng lạ trỗi dậy trong cơ thể – không phải từ viên ngọc đen, mà từ chính dòng máu của anh. Nó nóng bỏng, hoang dại, như một ngọn lửa bùng cháy từ sâu trong lồng ngực. Anh gầm lên, tung cú chém mạnh mẽ, cắt đứt một cánh tay của Huyết Ma. Con quái gào thét, máu đen bắn tung tóe, nhưng nó không gục ngã. Thay vào đó, nó phun ra một luồng khí đỏ từ miệng, bao trùm lấy Chu Phong.
Anh bị hất văng ra sau, ngã xuống đất, thanh kiếm rơi cách vài bước. Luồng khí đỏ quấn lấy anh, hóa thành những sợi dây năng lượng đỏ rực, trói chặt tay chân anh nằm ngửa trên mặt đất cháy xém. Mảnh vải quanh hông bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng. Huyết Ma tiến lại gần, giọng gầm gừ: “Dòng máu của ngươi… ta ngửi thấy sức mạnh vô hạn. Ta sẽ hút cạn nó!”
Một sợi dây đỏ quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống với tốc độ mạnh mẽ, nóng rát như lửa. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác kích thích trộn lẫn với cơn đau từ những vết thương nhẹ trên người. “Ngươi cũng vậy sao?” anh gằn giọng, nhưng Huyết Ma chỉ cười lớn, hàm răng nhọn lấp lánh. Sợi dây sục liên tục trong 15 phút, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên mặt đất cháy và dính cả vào vảy của Huyết Ma.
Nhưng con quái không dừng lại. Nó vung tay, đấm mạnh vào cơ bụng anh – một cú đấm nặng nề, nhưng cơ bụng cứng như thép của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Sợi dây đỏ tăng tốc sục, và đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận đống lửa gần đó, làm ngọn lửa bùng lên mạnh hơn. Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy, không chút suy yếu.
Huyết Ma gầm lên tức giận, nhưng trước khi nó kịp tấn công tiếp, luồng năng lượng trong dòng máu của Chu Phong bùng nổ dữ dội, đỏ rực như ngọn lửa. Anh phá tan sợi dây, bật dậy, lao tới, và tung cú đấm mạnh mẽ vào ngực Huyết Ma. Một tiếng nổ vang lên, lồng ngực vảy của nó vỡ tan, máu đen bắn tung tóe. Anh nhặt kiếm, chém một nhát cuối cùng, cắt đôi cơ thể con quái. Nó gào lên lần cuối, rồi ngã gục, tan thành tro bụi.
Chu Phong đứng đó, thở dốc, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng còn sót lại. Dân làng từ xa chạy đến, quỳ xuống cảm tạ anh, nhưng anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt hướng về cung điện. “Dòng máu này… nó gọi ta đến những trận chiến mới,” anh lẩm bẩm, rồi quay bước, mang theo quyết tâm khám phá sức mạnh thật sự của mình.
Sau khi rời ngôi làng đang cháy, Chu Phong bước đi dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, cơ thể trần trụi chỉ còn thanh kiếm đen nắm chặt trong tay. Ngọn lửa phía sau dần tắt, khói đen tan vào không khí, để lại tiếng cảm tạ yếu ớt của dân làng vang vọng trong gió. Anh không dừng lại lâu – chiến thắng trước Huyết Ma chỉ là một thử thách nhỏ so với những gì anh cảm nhận được từ dòng máu nguyền rủa trong cơ thể. Nó nóng bỏng, hoang dại, như một ngọn lửa không bao giờ tắt, và mỗi lần anh đối mặt với kẻ thù, nó lại bùng lên mạnh mẽ hơn, như đang gọi anh đến một đích đến xa xôi.
Anh quyết định quay về cung điện để tìm câu trả lời từ Hoàng đế – người duy nhất có thể biết rõ hơn về nguồn gốc sức mạnh này. Con đường trở về dài và yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua rừng và tiếng bước chân của anh trên đất khô. Cơ bụng sáu múi của anh vẫn cứng rắn, lồng ngực rộng lấm lem vết máu đen của Huyết Ma, và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng dưới ánh sáng nhạt, như minh chứng cho nguồn sức sống vô hạn mà không kẻ thù nào có thể hút cạn.
Nhưng khi anh vừa rời khu rừng, một cảm giác kỳ lạ ập đến. Không khí quanh anh đột nhiên nặng nề, như bị đè ép bởi một luồng khí vô hình. Chu Phong dừng bước, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt sắc lạnh quét quanh. Từ trong bóng tối của những tán cây, một bóng hình khổng lồ chậm rãi hiện ra – không phải Hắc Linh hay Huyết Ma, mà là một thực thể mới, cao lớn gấp bốn lần anh, với thân hình phủ đầy gai nhọn đỏ rực như máu khô, đôi tay dài ngoằng cầm một cây chùy khổng lồ, và khuôn mặt chỉ có một khe hở rực lửa thay cho mắt. “Ngươi là ai?” Chu Phong gầm lên, giọng trầm đầy cảnh giác.
“Ta là Hỏa Gai, kẻ săn dòng máu nguyền rủa,” giọng nó trầm đục, vang vọng như tiếng núi lửa phun trào. “Sức mạnh của ngươi đã đánh thức ta từ giấc ngủ ngàn năm. Ta sẽ nghiền nát ngươi và nuốt chửng nguồn sống vô hạn đó!” Trước khi anh kịp phản ứng, Hỏa Gai vung chùy, một luồng sóng nhiệt đỏ rực lao tới. Chu Phong lộn người tránh, nhưng luồng nhiệt vẫn quét qua, làm cháy xém mặt đất nơi anh vừa đứng.
Cuộc chiến bùng nổ. Chu Phong lao tới, thanh kiếm đen chém liên hồi, mỗi nhát đều mang sức mạnh kinh hồn, nhưng gai nhọn trên người Hỏa Gai cứng như thép, làm tóe lửa mỗi khi kiếm va chạm. Con quái phản công bằng cây chùy, mỗi cú đập làm mặt đất nứt toác, ép anh phải di chuyển không ngừng. Trong lúc giao chiến, Hỏa Gai bất ngờ phun ra một đám gai đỏ từ cơ thể, lao thẳng vào Chu Phong. Anh giơ kiếm chặn, nhưng vài mũi gai xuyên qua, cắm vào vai và ngực anh, máu đỏ chảy ra.
Đau đớn khiến anh khựng lại, và Hỏa Gai không bỏ lỡ cơ hội. Những sợi gai đỏ từ tay nó lao tới, hóa thành dây trói, quấn chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống đất. Chúng siết mạnh, đâm sâu vào da thịt, nhưng cơ thể anh vẫn không gục ngã. Hỏa Gai tiến lại gần, cây chùy giơ cao, nhưng rồi nó dừng lại, đôi mắt lửa sáng lên đầy nham hiểm. “Không, ta sẽ không giết ngươi ngay. Ta muốn nguồn sống của ngươi trước!”
Một sợi gai đỏ mỏng hơn quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống với tốc độ mạnh mẽ, nóng rát như lửa cháy. Chu Phong nghiến răng, cơ bụng căng cứng, cảm giác kích thích xen lẫn cơn đau từ những vết gai trên người. “Ngươi cũng chỉ biết trò này sao?” anh gằn giọng, nhưng Hỏa Gai cười lớn, tiếng cười vang vọng trong rừng. Sợi gai sục liên tục trong 20 phút, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ thể rung lên dữ dội, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên mặt đất cháy và dính cả vào gai đỏ của Hỏa Gai.
Con quái không dừng lại. Nó đấm mạnh vào cơ bụng anh – một cú đấm nặng nề, nhưng cơ bụng cứng như thép của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Sợi gai tăng tốc sục, và đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận gốc cây gần đó, làm lá khô bốc cháy. Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống lồng ngực, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy, không chút suy yếu.
Hỏa Gai gầm lên tức giận, nhưng trước khi nó kịp đấm tiếp, sức mạnh trong dòng máu của Chu Phong bùng nổ. Một luồng sáng đỏ rực tỏa ra từ cơ thể anh, phá tan sợi gai trói. Anh bật dậy, lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào ngực Hỏa Gai. Một tiếng nổ vang lên, lớp gai đỏ vỡ tan, máu đỏ bắn tung tóe. Anh nhặt kiếm, chém một nhát cuối cùng, cắt đôi cơ thể con quái từ đầu đến chân. Nó gào lên lần cuối, rồi ngã gục, tan thành tro bụi đỏ bay trong gió.
Chu Phong đứng đó, thở dốc, máu từ vai và ngực chảy xuống, hòa lẫn với mồ hôi và tinh trùng còn sót lại. Anh tra kiếm vào vỏ, ánh mắt hướng về cung điện. “Dòng máu này… nó không chỉ là nguyền rủa, mà còn là sức mạnh,” anh lẩm bẩm, rồi tiếp tục bước đi, mang theo quyết tâm đối mặt với bất kỳ kẻ thù nào khác mà dòng máu của anh sẽ gọi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro