Chap10: Đối diện hắc thần


Chu Phong bị đám quái nhân đẩy qua cánh cửa khổng lồ của Hắc Thần Điện, dây thừng gai siết chặt vào cổ, tay và chân anh, cọ sát vào làn da rắn chắc, để lại những vết đỏ rát trên cơ bụng sáu múi và lồng ngực rộng. Cơ thể trần trụi của anh lấm lem cát bụi và mồ hôi từ hành trình qua sa mạc, “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng dù vừa bị hành hạ liên tiếp, như minh chứng cho nguồn sống vô hạn mà không kẻ thù nào có thể khuất phục. Thanh kiếm đen của anh đã bị đám quái nhân giữ lại ngoài cổng, nhưng anh không quan tâm – vũ khí thực sự của anh nằm trong chính dòng máu nguyền rủa đang âm ỉ trong cơ thể.

Hành lang dẫn vào điện chính tối om, chỉ có ánh sáng đỏ rực từ những rune khắc trên tường đá đen soi lên từng bước chân của anh. Luồng khí đen kịt phả ra từ sâu bên trong mang theo tiếng thì thầm lạnh lẽo: “Chu Phong… cuối cùng ngươi cũng đến…” Giọng nói ấy trầm đục, vang vọng như từ dưới lòng đất, khiến không khí rung động. Đám quái nhân dừng lại trước một căn phòng rộng lớn, nơi trung tâm là một ngai đá khổng lồ phủ đầy gai nhọn đỏ rực, và trên ngai, một bóng hình khổng lồ dần hiện ra.

Đó là Hắc Thần – vị thần bóng tối cổ xưa mà Hoàng đế từng nhắc đến. Nó cao lớn gấp mười lần Chu Phong, thân hình mờ ảo như được tạo từ khói đen, với đôi tay dài ngoằng đầy móng vuốt sắc nhọn, và khuôn mặt chỉ có hai hốc mắt đỏ rực như lò lửa địa ngục. Xung quanh nó, những sợi dây năng lượng đen lơ lửng như xúc tu, rung lên mỗi khi nó thở ra luồng khí đen kịt. “Ngươi là hậu duệ cuối cùng của dòng máu ta,” Hắc Thần gầm lên, giọng nói làm rung chuyển cả căn phòng. “Sức mạnh vô hạn của ngươi thuộc về ta, và ta sẽ tái sinh qua cơ thể ngươi!”

Chu Phong nhếch mép, ánh mắt sắc lạnh không chút sợ hãi. “Tái sinh? Ngươi sẽ chết dưới tay ta trước khi điều đó xảy ra.” Anh gầm lên, cố giãy giụa, nhưng đám quái nhân siết chặt dây thừng, kéo anh ngã xuống sàn đá lạnh buốt. Tên dẫn đầu cười lớn, bước tới gần. “Ngươi cứng đầu, nhưng vô ích thôi. Chủ nhân sẽ hút cạn ngươi!”

Hắc Thần vung tay, và những sợi dây năng lượng đen lao tới, quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, lạnh lẽo nhưng đầy kích thích. Đồng thời, một sợi dây khác bóp lấy “hòn dái to bự” của anh, siết chặt như muốn nghiền nát. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sung sướng xen lẫn khó chịu trỗi dậy. “Ngươi cũng chỉ biết trò này sao?” anh gằn giọng, nhưng Hắc Thần cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm sét.

Trong 20 phút, sợi dây sục không ngừng, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên sàn đá và dính cả lên sợi dây năng lượng của Hắc Thần. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống lồng ngực, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép, không chút suy yếu.

“Chưa đủ!” Hắc Thần gầm lên, tăng tốc sục. Sợi dây năng lượng xoay tròn quanh đầu cu anh, kích thích điên cuồng. Đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận chân ngai đá, làm không khí nồng nặc mùi tinh dịch. Nhưng Hắc Thần không dừng lại. Nó đấm mạnh vào cơ bụng anh qua một sợi dây năng lượng – cú đấm nặng như núi đổ, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Đợt thứ ba bắn ra – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, dính cả lên khói đen của Hắc Thần, khiến nó khựng lại trong giây lát.

Đám quái nhân lao tới, hành hạ anh thêm – đấm ngực, cào vai, dùng móng vuốt quất vào lưng anh. Nhưng anh không gục ngã. Đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, văng khắp sàn đá, làm rung chuyển cả căn phòng. Hắc Thần gầm lên tức giận, nhưng trước khi nó kịp làm gì, sức mạnh trong dòng máu của Chu Phong bùng nổ. Một luồng sáng đỏ rực tỏa ra từ cơ thể anh, phá tan dây thừng gai và sợi dây năng lượng.

Anh bật dậy, lao tới đám quái nhân, tung cú đấm khiến tên dẫn đầu ngã gục. Nhưng Hắc Thần vung tay, một luồng khí đen bắn ra, quấn lấy anh lần nữa, trói chặt anh treo lơ lửng trước ngai. “Ngươi mạnh, nhưng không đủ để thoát khỏi ta,” Hắc Thần thì thào, đôi mắt đỏ sáng lên. Đám quái nhân còn lại trói anh chặt hơn bằng dây gai mới, siết mạnh vào cổ và ngực, giữ anh bất động.

Chu Phong thở dốc, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy. “Ngươi chưa thắng đâu,” anh gằn giọng, dù bị bắt giữ lại. Hắc Thần cười lớn, luồng khí đen từ ngai trùm lên anh, và một tiếng thì thầm cuối cùng vang lên: “Ta sẽ chiếm lấy ngươi… từng chút một…”


Chu Phong treo lơ lửng trước ngai đá khổng lồ của Hắc Thần, dây gai đỏ siết chặt vào cổ, tay và chân anh, cọ sát vào làn da rắn chắc, để lại những vết đỏ rát trên cơ bụng sáu múi và lồng ngực rộng. Cơ thể trần trụi của anh lấm lem mồ hôi và tinh trùng từ những lần hành hạ trước, “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng bất chấp mọi thứ, như biểu tượng của nguồn sống vô hạn mà Hắc Thần thèm khát. Luồng khí đen kịt từ ngai trùm lên anh, mang theo tiếng thì thầm lạnh lẽo của Hắc Thần: “Ta sẽ chiếm lấy ngươi… từng chút một…” Đám quái nhân đứng quanh, mắt đỏ rực sáng lên đầy phấn khích, chờ đợi chủ nhân hút cạn sức mạnh của anh.

Hắc Thần vung tay, những sợi dây năng lượng đen lại lao tới, quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, lạnh lẽo và đầy kích thích. Một sợi dây khác bóp lấy “hòn dái to bự”, siết chặt như muốn nghiền nát. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sung sướng xen lẫn cơn đau trỗi dậy. “Ngươi nghĩ ta sẽ gục sao?” anh gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh rực cháy thách thức. Hắc Thần cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm sét trong căn phòng rộng lớn.

Trong 15 phút, sợi dây sục không ngừng, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên sàn đá và dính cả lên sợi dây năng lượng. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép. Hắc Thần gầm lên: “Tiếp tục! Hút cạn hắn!”

Đám quái nhân lao tới, một tên đấm mạnh vào cơ bụng anh – cú đấm nặng nề, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Sợi dây tăng tốc sục, và đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến chân ngai đá. Hắc Thần vung tay, một luồng khí đen đấm vào ngực anh, nhưng anh không gục ngã. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, dính cả lên khói đen của Hắc Thần.

“Ngươi vô dụng thật,” Chu Phong nhếch mép, giọng khàn nhưng đầy khinh miệt. Hắc Thần tức giận, ra lệnh hành hạ tiếp. Một tên quái nhân chà móng vuốt vào đầu cu anh, kích thích điên cuồng, trong khi sợi dây sục không ngừng. Đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, văng khắp sàn đá, làm rung chuyển căn phòng. Đợt thứ năm – ba mươi luồng, mạnh mẽ chưa từng thấy, bắn trúng đám quái nhân, khiến chúng gào lên đau đớn khi tinh dịch nóng bỏng dính vào giáp gai.

Hắc Thần gầm rú, đấm liên tiếp vào cơ thể anh qua sợi dây năng lượng, nhưng Chu Phong vẫn đứng vững. Đợt thứ sáu – ba mươi lăm luồng, bắn xa đến tận tường đá, làm rune đỏ rung lên. Và đợt thứ bảy – bốn mươi luồng, mạnh mẽ như thác đổ, văng trúng thẳng vào khuôn mặt khói đen của Hắc Thần, khiến nó gào lên, khói đen tan ra một phần.

Đúng lúc đó, sức mạnh trong dòng máu nguyền rủa của Chu Phong bùng nổ dữ dội hơn bao giờ hết. Một luồng sáng đỏ rực tỏa ra từ cơ thể anh, nóng bỏng như dung nham, phá tan dây gai và sợi dây năng lượng. Anh bật xuống sàn, lao tới đám quái nhân, tung cú đấm khiến ba tên ngã gục ngay tức khắc. Hắc Thần gầm lên, vung móng vuốt khổng lồ, nhưng Chu Phong né tránh, nhặt thanh kiếm đen từ xác một tên quái nhân gần đó.

“Sức mạnh của ta là của ta, không phải của ngươi!” anh hét lên, lao tới, chém một nhát kiếm sáng lòa vào ngực Hắc Thần. Lưỡi kiếm xuyên qua khói đen, cắt đôi cơ thể mờ ảo của nó. Hắc Thần gào thét, đôi mắt đỏ rực sáng lên lần cuối trước khi vụt tắt. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khói đen tan biến, và ngai đá vỡ tan thành bụi. Đám quái nhân còn lại hoảng loạn bỏ chạy, nhưng Chu Phong tung kiếm, hạ gục từng tên một cách không khoan nhượng.

Anh đứng đó, thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi, máu và tinh trùng, thanh kiếm cắm xuống sàn đá. Hắc Thần Điện rung chuyển, bắt đầu sụp đổ, nhưng anh không vội rời đi. Anh nhìn quanh, cảm nhận sức mạnh trong dòng máu giờ đây đã yên tĩnh – không còn lời gọi, không còn nguyền rủa. “Xong rồi,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên sự nhẹ nhõm.

Chu Phong bước ra khỏi đống đổ nát của Hắc Thần Điện, ánh nắng sa mạc chiếu lên cơ thể anh, làm nổi bật từng đường cơ bắp bất khuất. Anh quay về cung điện, mang theo chiến thắng cuối cùng – không chỉ tiêu diệt Hắc Thần, mà còn làm chủ sức mạnh của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cumming