Chap12: Thử thách từ viên ngọc vàng


Sau khi Quang Dực tan thành ánh sáng, Chu Phong đứng giữa cánh đồng dưới ánh sao, viên ngọc vàng rực rỡ nằm chặt trong tay anh. Cơ thể trần trụi của anh lấm lem mồ hôi và cỏ khô từ trận chiến, cơ bụng sáu múi cứng rắn ánh lên dưới ánh sáng nhạt, và “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng như minh chứng cho nguồn sống vô hạn. Thanh kiếm đen cắm xuống đất bên cạnh, lưỡi kiếm im lìm nhưng sẵn sàng cho bất kỳ thử thách nào tiếp theo. Anh nâng viên ngọc lên, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp từ nó, khác hẳn sự lạnh lẽo của viên ngọc đen trước đây. “Quang Thần… ngươi muốn gì từ ta?” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh quét qua cánh đồng tĩnh lặng.

Bỗng nhiên, viên ngọc rung lên dữ dội, phát ra một luồng sáng trắng chói lòa, bao trùm lấy anh. Trước khi anh kịp phản ứng, mặt đất dưới chân anh nứt ra, và anh rơi xuống một không gian kỳ lạ – một căn phòng rộng lớn với tường đá trắng sáng, rune vàng rực khắc khắp nơi, và không khí ấm áp như ánh nắng ban mai. Anh đáp xuống sàn đá, thanh kiếm vẫn trong tay, nhưng một cảm giác kỳ lạ ập đến – như thể có ai đó đang quan sát anh từ mọi hướng.

Từ trung tâm căn phòng, một bóng hình xuất hiện – không phải Quang Dực, mà là một nữ nhân cao gầy, mặc áo choàng ánh sáng trắng mỏng manh, để lộ đường cong quyến rũ. Mái tóc vàng óng chảy dài như ánh mặt trời, đôi mắt vàng sáng rực nhìn thẳng vào anh, và đôi tay thon dài cầm một cây gậy nhỏ làm từ ánh sáng tinh khiết. “Ta là Lục Quang, sứ giả thứ hai của Quang Thần,” giọng cô ta nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực. “Ngươi đã vượt qua Quang Dực, nhưng ta sẽ thử thách nguồn sống của ngươi – thứ mà ngay cả Hắc Thần không thể khuất phục.”

Chu Phong rút kiếm, ánh mắt rực cháy. “Thử thách? Đến đây!” Anh lao tới, thanh kiếm đen chém một đường sáng lòa, nhưng Lục Quang giơ gậy, một luồng ánh sáng trắng bắn ra, hóa thành dây thừng rực rỡ, quấn chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống sàn đá. Bộ giáp đen anh vừa mặc đã bị xé toạc trong trận trước, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng.

Lục Quang tiến lại gần, nụ cười thoáng qua trên môi. “Ta không cần kiếm để đánh bại ngươi.” Cô ta vung gậy, một sợi dây ánh sáng quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, ấm áp và kích thích. Đồng thời, cô ta cúi xuống, dùng cây gậy nhỏ nhét vào lỗ cu của anh, thọt ra thọt vào nhẹ nhàng nhưng đầy tinh tế. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sướng đê mê trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây. “Ngươi… trò gì vậy?” anh gằn giọng, nhưng giọng anh lạc đi vì khoái cảm.

Trong 20 phút, sợi dây sục liên tục, kết hợp với cây gậy thọt ra thọt vào, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên sàn đá trắng và dính cả lên áo choàng của Lục Quang. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép, không chút suy yếu.

Lục Quang cười khẽ, tăng tốc sục và thọt mạnh hơn. “Nguồn sống của ngươi thật đáng kinh ngạc.” Đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận tường đá, làm rune vàng rung lên. Cô ta đấm nhẹ vào cơ bụng anh bằng một luồng ánh sáng, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống chút ít rồi bật lại. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, dính cả lên tóc vàng của cô ta.

Cô ta không dừng lại, tiếp tục sục và thọt, đôi mắt vàng sáng lên phấn khích. Đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, văng khắp sàn đá, làm không khí nồng nặc mùi tinh dịch. Đợt thứ năm – ba mươi luồng, mạnh mẽ chưa từng thấy, bắn trúng thẳng vào người Lục Quang, khiến cô ta khựng lại. Nhưng Chu Phong không gục ngã. Anh gầm lên, sức mạnh trong dòng máu bùng nổ, đỏ rực như dung nham, phá tan dây ánh sáng.

Anh bật dậy, lao tới, tung cú chém mạnh mẽ vào Lục Quang. Cô ta giơ gậy chặn, nhưng thanh kiếm đen cắt đôi gậy ánh sáng, và cú đấm tiếp theo của anh trúng ngực cô ta. Một tiếng nổ vang lên, Lục Quang ngã xuống, ánh sáng từ cơ thể cô ta tan đi. “Ngươi… mạnh hơn ta nghĩ,” cô ta thì thào, rồi tan thành bụi ánh sáng, để lại một vòng cổ vàng trên sàn.

Chu Phong nhặt vòng cổ, thở dốc, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng. Anh lẩm bẩm: “Quang Thần, nếu đây là trò chơi của ngươi, ta sẽ chơi đến cùng.” Không gian rung chuyển, và anh được đưa trở lại cánh đồng, sẵn sàng cho thử thách tiếp theo.

Sau khi Lục Quang tan thành bụi ánh sáng, Chu Phong đứng giữa cánh đồng, vòng cổ vàng rực rỡ nắm chặt trong tay. Cơ thể trần trụi của anh lấm lem mồ hôi và tinh trùng từ trận chiến, cơ bụng sáu múi cứng rắn ánh lên dưới ánh sao. Thanh kiếm đen cắm xuống đất bên cạnh, lưỡi kiếm im lìm nhưng sẵn sàng. Anh nâng vòng cổ lên, cảm nhận luồng năng lượng ấm áp từ nó, nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ thêm, viên ngọc vàng trong túi áo rung lên dữ dội, phát ra luồng sáng trắng chói lòa.

Không gian quanh anh vặn vẹo, và anh bị hút vào một căn phòng khác – rộng lớn hơn, sáng rực với tường đá trắng bóng và rune vàng khắc khắp nơi, nhưng lần này có một bầu không khí lạnh lẽo, khác hẳn sự ấm áp của Lục Quang. Ở trung tâm căn phòng, một cái ghế đá khổng lồ hiện ra, với những dây đai ánh sáng trắng lơ lửng quanh nó. Từ bóng tối phía sau ghế, một bóng hình cao lớn bước ra – không phải chiến binh hay nữ nhân, mà là một thực thể kỳ lạ, thân hình phủ giáp vàng nhạt, khuôn mặt ẩn sau một chiếc mặt nạ trắng với hai khe mắt đỏ rực, và đôi tay cầm những công cụ kỳ dị làm từ ánh sáng.

“Ta là Cơ Quang, sứ giả thứ ba của Quang Thần,” giọng nó trầm đục, không cảm xúc. “Ngươi đã vượt qua Quang Dực và Lục Quang, nhưng ta sẽ thử giới hạn thực sự của ngươi – không phải bằng kiếm, mà bằng chính nguồn sống vô hạn của ngươi.” Trước khi Chu Phong kịp rút kiếm, một luồng ánh sáng trắng từ tay Cơ Quang bắn ra, hóa thành dây đai rực rỡ, quấn chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống và trói chặt vào cái ghế đá. Thanh kiếm rơi xuống sàn, cách anh vài bước, và anh bị khóa cứng, không thể động đậy.

Cơ thể trần trụi của anh phô bày trước mắt Cơ Quang – cơ bụng cứng rắn, lồng ngực rộng, và “con cặc ” căng cứng. Cơ Quang tiến lại gần, đặt hai công cụ kỳ lạ lên ghế: một chiếc máy nhỏ với những vòng tròn ánh sáng co bóp – “máy vắt tinh” – và một chiếc máy lớn hơn với cánh tay cơ khí phát sáng – “máy đấm bụng”. “Ngươi sẽ thấy sức mạnh của ánh sáng không chỉ là chiến đấu,” Cơ Quang nói, giọng lạnh lùng, rồi bật công tắc.

Chiếc máy đấm bụng khởi động ngay lập tức, cánh tay cơ khí giơ lên, đấm mạnh vào cơ bụng của Chu Phong. Những cú đấm liên tục, nặng nề như búa tạ, không hề tổn thương. Anh nghiến răng, cơ thể rung lên theo từng cú đấm, nhưng không rên rỉ. Đồng thời, chiếc máy vắt tinh được đặt lên “con cặc” của anh, những vòng tròn ánh sáng co bóp chặt, sục lên xuống nhanh như chớp, ấm áp và sướng đến điên người.

Chu Phong hít một hơi sâu, cảm giác kích thích mãnh liệt trỗi dậy, kết hợp với cơn đau từ những cú đấm. “Ngươi… chỉ biết hành hạ thôi sao?” anh gằn giọng, nhưng Cơ Quang không đáp, chỉ đứng nhìn với đôi mắt đỏ rực. Trong 30 phút đầu, máy sục và đấm không ngừng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên sàn đá và dính cả lên máy vắt tinh. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng, không suy yếu.

Máy tiếp tục, vòng tròn co bóp nhanh hơn, sục điên cuồng, trong khi cánh tay cơ khí đấm liên tục vào cơ bụng anh. Đợt thứ hai bùng nổ – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận tường đá. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, làm rung chuyển sàn đá. Sau một tiếng, đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, văng khắp phòng, dính cả lên giáp vàng của Cơ Quang. Anh ho khan, cơ thể bắt đầu run rẩy, sức lực dần cạn kiệt, nhưng nguồn tinh vô hạn vẫn không ngừng.

Trong hai tiếng đồng hồ, máy vắt tinh và máy đấm bụng không ngừng nghỉ. Đợt thứ năm – ba mươi luồng, đợt thứ sáu – ba mươi lăm luồng, và đợt thứ bảy – bốn mươi luồng, mạnh mẽ chưa từng thấy, bắn trúng thẳng vào mặt nạ của Cơ Quang, khiến nó khựng lại. Chu Phong thở dốc, mồ hôi túa ra như suối, cơ thể gần cạn kiệt sức lực, mắt mờ đi, nhưng “con cặc” của anh vẫn căng cứng, như thách thức mọi giới hạn.

Cơ Quang bước tới, giọng lạnh lùng: “Ngươi… thật sự vô hạn.” Nhưng trước khi nó kịp làm gì thêm, sức mạnh trong dòng máu của Chu Phong bùng nổ lần cuối, đỏ rực như dung nham, phá tan dây đai ánh sáng. Anh bật khỏi ghế, lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào ngực Cơ Quang. Một tiếng nổ vang lên, giáp vàng vỡ tan, và nó ngã gục, tan thành bụi ánh sáng, để lại một chiếc nhẫn vàng trên sàn.

Chu Phong nhặt nhẫn, thở hổn hển, cơ thể run rẩy nhưng ánh mắt vẫn rực cháy. “Quang Thần… ta sẽ gặp ngươi,” anh lẩm bẩm, rồi ngã ngồi xuống, chờ không gian đưa anh trở lại cánh đồng.

Sau khi Cơ Quang tan thành bụi ánh sáng, Chu Phong ngã ngồi xuống sàn đá trắng sáng của căn phòng kỳ lạ, cơ thể trần trụi run rẩy vì kiệt sức. Cơ bụng sáu múi của anh đỏ rát từ những cú đấm không ngừng của máy đấm bụng, lồng ngực rộng phập phồng nặng nhọc, và “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng dù vừa bị vắt tinh liên tục trong hai tiếng, để lại mồ hôi và tinh trùng vương vãi khắp sàn. Chiếc nhẫn vàng rực rỡ nằm trong tay anh, phát ra luồng năng lượng ấm áp, nhưng anh không còn sức để nâng nó lên xem xét. Thanh kiếm đen nằm cách đó vài bước, im lìm như đang chờ chủ nhân đứng dậy.

Anh thở hổn hển, mắt mờ đi, cảm giác gần cạn kiệt sức lực lần đầu tiên sau bao trận chiến. “Quang Thần… ngươi muốn gì từ ta?” anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc, nhưng không ai đáp lại. Không gian rung chuyển, ánh sáng trắng chói lòa lại bao trùm, và anh được đưa trở lại cánh đồng rộng lớn dưới bầu trời đầy sao. Anh ngã xuống cỏ, chiếc nhẫn và thanh kiếm rơi bên cạnh, cơ thể bất động trong cơn mệt mỏi hiếm có.

Gió đêm thổi qua, mang theo hơi mát làm dịu làn da nóng rát của anh. Trong cơn mê man, anh cảm nhận một luồng năng lượng lạ từ chiếc nhẫn vàng lan tỏa, thấm vào cơ thể anh. Nó không giống ánh sáng ấm áp của Quang Dực hay Lục Quang, mà mạnh mẽ, tinh khiết, như một dòng suối mát lành chảy qua từng thớ cơ, từng mạch máu. Anh mở mắt, hơi thở dần đều lại, và cơ thể bắt đầu hồi phục – không phải từ nguồn sống vô hạn quen thuộc, mà từ chính sức mạnh của chiếc nhẫn. “Hồi sinh sao nổi…” anh thì thào, ngồi dậy, cảm nhận cơ bắp căng lên trở lại, dù vẫn còn chút đau nhức.

Anh nhặt chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay, và lập tức một luồng sáng vàng nhạt tỏa ra, bao quanh anh. Một giọng nói vang lên từ trong không gian, trầm ấm và uy quyền hơn bất kỳ sứ giả nào trước đây: “Chu Phong, ngươi đã vượt qua ba thử thách của ta – sức mạnh, nguồn sống, và ý chí. Ta là Quang Thần, kẻ cai quản ánh sáng. Sức mạnh của ngươi giờ đây không chỉ thuộc bóng tối, mà còn thuộc ánh sáng. Nhưng để làm chủ nó, ngươi phải đối mặt với ta.”

Chu Phong nắm chặt tay, ánh mắt rực cháy. “Đối mặt ngươi? Ta sẵn sàng.” Anh đứng dậy, nhặt thanh kiếm đen, và ngay lúc đó, vòng tròn ánh sáng trắng lại hiện lên dưới chân anh, rune vàng rực sáng rỡ. Một cánh cổng ánh sáng khổng lồ mở ra, và anh bước vào mà không chút do dự.

Bên kia cánh cổng, anh xuất hiện trong một không gian vô tận – bầu trời trắng sáng như ban ngày, sàn đá vàng rực rỡ trải dài, và ở trung tâm, Quang Thần đứng sừng sững. Hắn khổng lồ, cao gấp mười lần Chu Phong, thân hình phủ giáp ánh sáng chói lòa, đôi cánh vàng rực trải rộng như mặt trời, và đôi mắt vàng sáng như hai ngôi sao. Thanh kiếm trong tay hắn không phải ánh sáng, mà là một lưỡi kiếm vàng rực, tỏa ra sức nóng kinh người.

“Ngươi đã đến, Chu Phong,” Quang Thần nói, giọng vang vọng như sấm. “Ta sẽ thử sức mạnh cuối cùng của ngươi.” Hắn vung tay, một luồng ánh sáng vàng bắn ra, hóa thành dây đai rực rỡ, quấn chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống sàn đá. Thanh kiếm đen rơi ra, và Quang Thần tiến lại gần, đôi mắt vàng sáng lên. “Nguồn sống của ngươi là chìa khóa.”

Một sợi dây ánh sáng quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, nóng rát như lửa. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác kích thích trỗi dậy. “Ngươi cũng vậy sao?” anh gằn giọng, nhưng Quang Thần không đáp, chỉ tăng tốc sục. Trong 15 phút, sợi dây không ngừng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên sàn vàng và dính cả lên giáp của Quang Thần.

Hắn đấm mạnh vào cơ bụng anh bằng một luồng ánh sáng. Đợt thứ hai – mười tám luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận chân hắn. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, làm rung chuyển sàn đá. Nhưng Chu Phong không gục ngã. Sức mạnh từ dòng máu đỏ rực và chiếc nhẫn vàng bùng nổ cùng lúc, phá tan dây đai ánh sáng.

Anh bật dậy, lao tới, thanh kiếm đen chém một nhát sáng lòa vào ngực Quang Thần. Lưỡi kiếm xuyên qua giáp vàng, tóe lửa, và Quang Thần gầm lên, lùi lại. “Ngươi… mạnh hơn ta tưởng,” hắn nói, giọng trầm xuống. “Ngươi xứng đáng làm chủ ánh sáng.” Hắn tan thành ánh sáng, để lại một viên pha lê vàng rực rơi xuống sàn.

Chu Phong nhặt viên pha lê, thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng. “Làm chủ ánh sáng…” anh lẩm bẩm, cảm nhận sức mạnh mới hòa vào dòng máu của mình. Không gian tan biến, và anh trở lại cánh đồng, sẵn sàng cho tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cumming