Chap14: Thử thách từ hư không
Chu Phong đứng trong tẩm cung, ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật cơ thể rắn chắc của anh trong bộ giáp đen mới. Cơ bụng sáu múi và lồng ngực rộng không còn vết đỏ rát từ những trận chiến trước, “con cặc tuyệt đẹp” ẩn dưới lớp giáp, nhưng nguồn sống vô hạn vẫn âm ỉ như ngọn lửa không tắt. Thanh kiếm đen treo bên hông, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, viên pha lê vàng, và viên đá hỗn loạn được đặt trên bàn đá, mỗi món đều tỏa ra năng lượng riêng biệt, hòa quyện với sức mạnh đỏ rực trong dòng máu của anh. Anh nắm chặt tay, ánh mắt sắc lạnh, sẵn sàng cho Hư Không – kẻ thù bí ẩn mà giấc mơ đã cảnh báo.
Anh không chờ đợi lâu. Ngay khi anh bước ra khỏi tẩm cung, một luồng khí kỳ lạ bao trùm cung điện – không bóng tối, không ánh sáng, không hỗn loạn, mà là một khoảng trống vô hình, nuốt chửng mọi âm thanh và cảm giác. Các cung nữ và thị vệ biến mất, hành lang trở nên im lặng chết chóc. Chu Phong rút kiếm, nhưng trước khi anh kịp phản ứng, không gian quanh anh扭曲 (扭曲 – vặn vẹo), và anh bị hút vào một khoảng trống trắng xóa – không trời, không đất, chỉ có sự trống rỗng vô tận.
Ở trung tâm khoảng trống, một bóng hình xuất hiện – không cao lớn như Hắc Thần, Quang Thần hay Hỗn Độn, mà nhỏ bé, mờ ảo, như một cái bóng không hình dạng rõ ràng, liên tục thay đổi giữa tồn tại và không tồn tại. “Ta là Hư Không,” giọng nó vang lên, không trầm, không cao, không cảm xúc, như tiếng vọng từ khoảng trống vô tận. “Ta không chiến đấu bằng kiếm hay sức mạnh. Ta nuốt chửng mọi thứ – kể cả nguồn sống vô hạn của ngươi.”
Chu Phong lao tới, thanh kiếm đen chém một nhát sáng lòa, nhưng lưỡi kiếm xuyên qua Hư Không như chém vào không khí, không gây tổn thương. Hư Không vung tay, một luồng khí trắng xóa quấn lấy anh, hóa thành dây đai vô hình, trói chặt tay chân anh, kéo anh lơ lửng trong khoảng trống. Bộ giáp đen bị tan rã, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc” căng cứng.
“Ngươi không thể đánh bại ta bằng vũ lực,” Hư Không thì thào, và một sợi dây vô hình quấn lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, không nóng, không lạnh, mà trống rỗng, nhưng kích thích điên cuồng. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng lên, cảm giác sướng kỳ lạ trỗi dậy, khác hẳn mọi lần trước. “Ngươi… trò gì vậy?” anh gằn giọng, nhưng Hư Không không đáp, chỉ tiếp tục sục.
Trong một giờ đầu, sợi dây sục không ngừng, siết chặt rồi thả lỏng, đẩy anh đến giới hạn. Anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ và dày đặc, văng vào khoảng trống và tan biến ngay tức khắc. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép, không suy yếu. Hư Không thì thào: “Nguồn sống của ngươi… ta sẽ hút cạn nó.”
Suốt nguyên một ngày – 24 giờ không ngừng nghỉ – sợi dây vô hình sục liên tục, không nhanh, không chậm, mà đều đặn, như một cỗ máy không biết mệt mỏi. Đợt thứ hai – mười tám luồng, nóng hổi, tan vào hư không. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, nhưng cũng biến mất ngay lập tức. Đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, văng khắp khoảng trống, nhưng Hư Không nuốt chửng tất cả. Đợt thứ năm – ba mươi luồng, đợt thứ sáu – ba mươi lăm luồng, và đợt thứ bảy – bốn mươi luồng, mạnh mẽ chưa từng thấy, nhưng không để lại dấu vết.
Chu Phong thở dốc, mồ hôi túa ra như suối, cơ thể rung lên dữ dội, lần đầu tiên cảm thấy sức lực gần cạn kiệt thật sự. Nhưng anh không gục ngã. “Ngươi… không thể thắng ta,” anh gầm lên, ánh mắt vẫn rực cháy. Hư Không khựng lại, giọng nó thoáng ngạc nhiên: “Ngươi… vẫn còn sức sao?” Sợi dây sục chậm lại, và Chu Phong gầm lớn, sức mạnh từ dòng máu đỏ rực, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, viên pha lê vàng, và viên đá hỗn loạn bùng nổ cùng lúc, phá tan dây đai vô hình.
Anh rơi xuống sàn trắng xóa, lao tới, không dùng kiếm mà tung cú đấm mạnh mẽ vào bóng hình mờ ảo của Hư Không. Một tiếng nổ vang lên, khoảng trống rung chuyển, và Hư Không tan rã, để lại một viên ngọc trắng xóa rơi xuống. Chu Phong nhặt nó, thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi. “Hư Không… ngươi cũng chỉ đến thế,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sáng lên chiến thắng.
Không gian tan biến, và anh trở lại tẩm cung, ngã xuống giường, kiệt sức nhưng sống sót.
Chu Phong ngã xuống giường trong tẩm cung, cơ thể trần trụi run rẩy vì kiệt sức sau 24 giờ bị Hư Không hành hạ không ngừng. Cơ bụng sáu múi của anh phập phồng nặng nhọc, lồng ngực rộng lấm lem mồ hôi, và “con cặc tuyệt đẹp” vẫn căng cứng dù vừa bắn tinh liên tục, giờ đây lặng lẽ nằm im như một chiến binh vừa vượt qua cơn bão dữ. Thanh kiếm đen nằm trên sàn, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, viên pha lê vàng, viên đá hỗn loạn, và viên ngọc trắng mới nhặt được đặt lộn xộn trên bàn đá, mỗi món đều tỏa ra năng lượng riêng biệt, hòa quyện với sức mạnh đỏ rực trong dòng máu của anh.
Anh thở dốc, mắt mờ đi, cảm giác gần cạn kiệt sức lực vẫn đeo bám, nhưng ý chí bất khuất giữ anh tỉnh táo. Anh nâng tay, nhìn viên ngọc trắng trong ánh sáng nhạt từ đèn chùm pha lê, cảm nhận nó khác biệt – không bóng tối, không ánh sáng, không hỗn loạn, mà là một sự trống rỗng tinh khiết, như thể nó chứa đựng cả sự sống và cái chết trong một thể thống nhất. “Hư Không… ngươi đã thua,” anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc, rồi nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ sâu – lần đầu tiên không bị giấc mơ kỳ lạ quấy rầy.
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ, đánh thức anh dậy. Anh ngồi dậy, cơ thể vẫn đau nhức nhưng đã hồi phục một phần nhờ nguồn sống vô hạn trong dòng máu. Anh bước xuống giường, ngâm mình trong bồn nước nóng, để dòng nước cuốn trôi mồ hôi và mệt mỏi, làm dịu làn da rắn chắc. Khi anh đứng trước gương, anh nhìn thấy chính mình – không còn là kẻ bị nguyền rủa, không còn là chiến binh đơn độc, mà là một người đàn ông đã vượt qua bóng tối, ánh sáng, hỗn độn, và hư không. Anh mặc bộ giáp đen mới, đeo nhẫn và vòng cổ, cất các viên đá vào túi, và tra kiếm vào vỏ.
Anh đến đại sảnh chính, nơi Hoàng đế và các quan đại thần đang chờ. Không khí trang nghiêm bao trùm khi anh bước vào, ánh mắt mọi người đổ dồn về anh – một chiến binh với dáng vẻ bất khuất, dù vừa trải qua thử thách kinh hoàng. “Phụ hoàng,” Chu Phong quỳ một gối, giọng trầm vang lên, “con đã tiêu diệt Hư Không, kẻ nuốt chửng mọi thứ. Sức mạnh của con giờ đây không còn giới hạn bởi bất kỳ thế lực nào.”
Hoàng đế đứng dậy, Long trượng gõ nhẹ xuống sàn đá, ánh mắt ông sáng lên tự hào. “Chu Phong, ngươi không chỉ bảo vệ vương quốc, mà còn vượt qua chính định mệnh. Hắc Thần, Quang Thần, Hỗn Độn, Hư Không – tất cả đều gục ngã trước ngươi. Ngươi là biểu tượng của sức mạnh và ý chí.” Ông bước xuống, đặt tay lên vai anh. “Nhưng ta biết, ngươi sẽ không dừng lại.”
Chu Phong gật đầu, đứng dậy. “Con sẽ không dừng lại. Nhưng lần này, con muốn yên bình một thời gian – để hiểu rõ sức mạnh của mình.” Hoàng đế mỉm cười hiếm hoi, ra lệnh tổ chức một buổi lễ nhỏ để vinh danh anh, nhưng Chu Phong chỉ yêu cầu một ngày nghỉ ngơi ở làng quê – nơi anh từng ghé qua trước khi đối mặt với Hắc Linh.
Anh rời cung điện, đi bộ đến ngôi làng dưới chân núi, nơi không khí trong lành và tiếng chim hót thay thế cho khói bụi chiến trận. Dân làng nhận ra anh, những đứa trẻ chạy đến, mắt sáng rực khi nhìn thấy “hoàng tử Chu Phong” – người hùng trong truyền thuyết của họ. Anh ngồi dưới gốc cây lớn, trò chuyện với bọn trẻ, kể lại những trận chiến mà không nhắc đến những khoảnh khắc điên rồ của nguồn sống vô hạn. Lần đầu tiên, anh cười – một nụ cười nhẹ nhàng, không gánh nặng.
Nhưng sự bình yên không kéo dài. Khi hoàng hôn buông xuống, một luồng khí kỳ lạ xuất hiện – không phải bóng tối, ánh sáng, hỗn độn hay hư không, mà là một thứ gì đó hoàn toàn mới, sâu thẳm và không thể định nghĩa. Một bóng hình mờ ảo hiện ra trước mặt anh, không rõ nét, chỉ có đôi mắt xanh lam sáng rực nhìn thẳng vào anh. “Chu Phong,” giọng nó vang lên, lạnh lùng nhưng đầy sức hút, “ngươi đã vượt qua bốn thế lực lớn, nhưng ta là Huyền Bí – kẻ đứng ngoài mọi quy luật. Ta không thử thách ngươi bằng sức mạnh hay nguồn sống, mà bằng tâm trí.”
Chu Phong đứng dậy, tay nắm chặt kiếm, ánh mắt rực cháy. “Huyền Bí? Ta sẵn sàng.” Anh biết, sự bình yên ngắn ngủi đã kết thúc, và một thử thách mới – không dựa vào cơ thể, mà vào ý chí và tâm trí – đang chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro