Chap4: Ánh đèn cung điện


Sau cuộc chạm trán đầy kiệt quệ với Kẻ Trừng Phạt, Chu Phong lê bước qua khu rừng giờ đây đã chìm trong bóng tối dày đặc. Đôi chân anh nặng trĩu, cơ thể rã rời sau hai lần bị đẩy đến giới hạn, mồ hôi vẫn còn đọng trên lồng ngực rắn rỏi và chảy dài xuống cơ bụng sáu múi giờ đây in hằn vài vết đỏ từ những cú đấm tàn bạo. Mảnh vải quấn quanh hông anh rách thêm vài chỗ, phấp phới trong làn gió lạnh lẽo, để lộ “con cặc tuyệt đẹp” giờ đây đã mềm đi nhưng vẫn mang vẻ mạnh mẽ đầy nam tính. Dù kiệt sức, ánh mắt anh vẫn sắc lạnh, cháy bỏng ý chí không khuất phục.

Ánh trăng tròn trên cao dần mờ đi khi những đám mây đen kéo đến, che khuất ánh sáng cuối cùng. Chu Phong nhíu mày, cảm nhận được một luồng khí lạnh bất thường trong không khí. Anh biết mình phải rời khỏi khu rừng này trước khi lời nguyền mà Kẻ Trừng Phạt nhắc đến kịp quay lại hành hạ anh lần nữa. Với chút sức lực còn lại, anh tăng tốc, đôi chân cơ bắp đạp mạnh lên mặt đất, vượt qua những bụi cây gai góc và rễ cây ngoằn ngoèo như những cái bẫy vô hình.

Sau gần một canh giờ, ánh sáng yếu ớt từ xa bắt đầu lọt vào mắt anh. Đó không phải ánh trăng, mà là ánh đèn – những ngọn lửa lập lòe từ hàng trăm ngọn đuốc treo trên tường thành cao ngất. Chu Phong thở phào, nhận ra mình đã đến rìa khu rừng. Trước mặt anh, cung điện hoàng gia hiện lên sừng sững giữa màn đêm, với những mái ngói cong vút lợp ngọc trai trắng, phản chiếu ánh sáng thành những vệt lấp lánh. Tường thành bằng đá cẩm thạch trắng được chạm khắc tinh xảo, cao chót vót như muốn thách thức bất kỳ kẻ nào dám xâm phạm. Đây là nơi anh lớn lên, nơi anh từng là một chiến binh được kính trọng, trước khi rời đi để đối mặt với những bí ẩn trong khu rừng cấm.

Cánh cổng lớn bằng đồng mở ra khi anh tiến đến gần, tiếng bản lề kêu lên khô khốc trong không gian tĩnh lặng. Hai tên lính gác mặc giáp vàng, tay cầm trường thương, lập tức quỳ xuống khi nhận ra anh. “Điện hạ Chu Phong! Ngài đã trở về!” một tên hét lên, giọng đầy kinh ngạc xen lẫn lo lắng khi nhìn thấy bộ dạng rách rưới của anh. Chu Phong chỉ gật nhẹ, không nói gì, bước qua họ với dáng đi vẫn đầy uy quyền dù cơ thể đang kiệt quệ.

Bên trong cung điện, không khí ấm áp và sang trọng bao trùm lấy anh. Những hành lang dài lát đá hoa cương lấp lánh ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần. Hương trầm thoang thoảng hòa lẫn với mùi gỗ đàn hương từ các cột trụ chạm rồng bay phượng múa. Các cung nữ trong tà áo lụa trắng vội vã chạy đến, đôi mắt mở to khi nhìn thấy vết bầm trên bụng anh và mảnh vải rách rưới thay cho bộ giáp hoàng gia lộng lẫy ngày nào. “Điện hạ, ngài bị thương sao nổi thế này?” một cô gái trẻ, tóc búi cao, lo lắng hỏi, tay run run cầm khăn lụa định lau mồ hôi cho anh.

“Không sao,” Chu Phong đáp ngắn gọn, giọng trầm nhưng đầy uy lực, khiến cô gái khựng lại. Anh giơ tay ngăn cô, rồi tiếp tục bước về phía đại sảnh chính. Anh cần gặp phụ hoàng, người duy nhất có thể giải thích về “lời nguyền” mà lũ quái vật trong rừng không ngừng nhắc đến.

Đại sảnh hiện ra trước mắt, rộng lớn và tráng lệ với ngai vàng bằng vàng ròng đặt giữa trung tâm, phía sau là bức bình phong khổng lồ chạm khắc hình rồng cuốn mây. Hoàng đế – một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng và ánh mắt sắc như dao – ngồi trên ngai, đôi tay nắm chặt Long trượng. Khi Chu Phong bước vào, cả sảnh im phăng phăng, từ các quan đại thần đến thị vệ đều cúi đầu. Nhưng Hoàng đế không tỏ vẻ vui mừng. Ông nhíu mày, ánh mắt lướt qua cơ thể rách rưới của Chu Phong, rồi trầm giọng: “Ngươi đã đi vào khu rừng cấm, phải không?”

Chu Phong quỳ một gối, cúi đầu theo lễ nghi, nhưng giọng anh vẫn cứng cỏi: “Phụ hoàng, con không thể ngồi yên khi lời nguyền ấy vẫn đe dọa vương quốc. Nhưng trong rừng, con đã gặp những thứ… không thể giải thích nổi. Quỷ nhỏ, Kẻ Canh Giữ, Kẻ Trừng Phạt – chúng nói về một lời nguyền liên quan đến con. Người biết gì về chuyện này?”

Hoàng đế im lặng một lúc lâu, đôi mắt ông ánh lên sự đau đớn hiếm thấy. Cuối cùng, ông đứng dậy, bước xuống khỏi ngai, tiến đến gần Chu Phong. “Đứng lên,” ông ra lệnh, rồi đặt tay lên vai anh. “Ta không muốn ngươi dấn thân vào chuyện này, nhưng có lẽ số mệnh đã định. Lời nguyền ấy… bắt nguồn từ chính dòng máu của ngươi, từ một bí mật mà ta đã chôn giấu suốt hai mươi năm.”

Chu Phong ngẩng lên, ánh mắt bừng sáng đầy nghi hoặc. “Dòng máu của con? Ý người là sao?”

Hoàng đế thở dài, quay lưng lại, nhìn về phía bức bình phong rồng bay. “Mẹ ngươi… không phải người thường. Bà là hậu duệ cuối cùng của một dòng tộc bị nguyền rủa bởi bóng tối từ ngàn năm trước. Khi ngươi ra đời, ta đã phong ấn sức mạnh ấy trong người ngươi, hy vọng nó sẽ không bao giờ thức tỉnh. Nhưng khu rừng cấm – nơi khởi nguồn của lời nguyền – đã gọi ngươi đến. Những gì ngươi trải qua chỉ là bước đầu. Sức mạnh trong ngươi.

#Cuộc Chiến Dưới Hắc Thạch Điện

Sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa ló dạng trên những mái ngói cung điện, Chu Phong đã đứng sẵn trong bộ giáp chiến bằng bạc, lấp lánh như ánh trăng đêm qua. Thanh kiếm dài được rèn từ thép đen kịt treo bên hông, lưỡi kiếm sắc bén đến mức có thể cắt đôi không khí. Cơ bắp anh căng tràn sức sống, không còn dấu vết của sự kiệt quệ từ trận chiến trong rừng. Đêm ngâm mình trong nước nóng và giấc ngủ ngắn đã hồi phục anh hoàn toàn, thậm chí anh cảm thấy một luồng năng lượng mới trỗi dậy trong cơ thể – mạnh mẽ, hoang dại, như thể dòng máu bị nguyền rủa mà phụ hoàng nhắc đến đang dần thức tỉnh.

Hoàng đế dẫn anh đến Hắc Thạch Điện, một công trình cổ kính nằm sâu trong lòng cung điện, được bao quanh bởi những bức tường đá đen bóng khắc đầy rune cổ ngữ. Cánh cửa đá khổng lồ mở ra, để lộ một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống lòng đất. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao trùm, mùi đất tanh hòa lẫn với hương vị kim loại kỳ lạ. Hoàng đế dừng lại trước cửa, ánh mắt nghiêm nghị. “Dưới đó là nơi phong ấn yêu quái cuối cùng của lời nguyền – một con quái vật mạnh hơn tất cả những gì ngươi đã gặp. Hãy cẩn thận, Chu Phong. Sức mạnh trong ngươi là chìa khóa để tiêu diệt nó, nhưng cũng là thứ nó thèm khát.”

Chu Phong gật đầu, không chút do dự. “Con sẽ kết thúc chuyện này.” Anh bước xuống cầu thang, mỗi bước chân vang vọng trong không gian chật hẹp. Khi anh đặt chân đến tầng cuối, một căn hầm rộng lớn hiện ra. Những cột đá đen khổng lồ chống đỡ trần hang, giữa trung tâm là một vòng tròn rune đỏ rực sáng lên như máu tươi. Và từ trong bóng tối, con yêu quái xuất hiện.

Nó khổng lồ, cao gấp ba lần Chu Phong, thân hình phủ đầy lông đen tua tủa như gai nhọn, đôi tay dài ngoằng với móng vuốt cong vút, và khuôn mặt chỉ có một con mắt đỏ khổng lồ giữa trán, sáng rực như ngọn lửa địa ngục. “Ngươi đến rồi, kẻ mang dòng máu nguyền rủa,” giọng nó rít lên như gió qua khe đá. “Ta là Hắc Ma Thú, kẻ giam cầm linh hồn tổ tiên ngươi. Hôm nay, ta sẽ hút cạn sức sống của ngươi!”

Chu Phong nhếch mép, rút kiếm ra khỏi vỏ. “Muốn hút cạn ta? Thử xem!” Anh lao tới, thanh kiếm vung lên chém một đường sáng lòa, nhắm thẳng vào chân con quái. Nhưng Hắc Ma Thú nhanh hơn anh tưởng, nó vung tay, những sợi lông gai trên người bắn ra như mưa tên, ép anh phải lùi lại. Một vài mũi gai cắm phập vào giáp bạc, nhưng không xuyên qua được lớp thép dày.

Cuộc chiến bùng nổ. Chu Phong di chuyển nhanh như chớp, tung kiếm chém liên hồi, mỗi nhát đều mang theo sức mạnh kinh hồn. Hắc Ma Thú gầm rú, dùng móng vuốt phản công, để lại những vết rạch sâu trên sàn đá. Nhưng rồi, nó bất ngờ đổi chiến thuật. Từ con mắt đỏ rực, một luồng ánh sáng bắn ra, hóa thành những sợi dây năng lượng vô hình, quấn chặt lấy tay chân Chu Phong. Anh bị kéo ngã xuống, giáp bạc bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi bên dưới. Thanh kiếm rơi leng keng xuống đất, cách anh vài bước chân.

“Ngươi mạnh, nhưng không đủ!” Hắc Ma Thú cười lớn, tiến lại gần. Một sợi dây năng lượng mỏng hơn lao tới, quấn lấy “con cặc tuyệt đẹp” của Chu Phong, bắt đầu sục lên xuống với tốc độ chóng mặt. Anh nghiến răng, cơ thể căng cứng, cảm giác kích thích quen thuộc lại trỗi dậy. “Khốn kiếp… lại là trò này!” anh gầm lên, nhưng Hắc Ma Thú không dừng lại. Nó giơ tay, đấm mạnh vào bụng anh, một cú đấm nặng như núi đổ, khiến cơ bụng anh lõm xuống, hơi thở bị cắt đứt.

Sợi dây năng lượng sục điên cuồng, kết hợp với cơn đau từ cú đấm, đẩy Chu Phong đến giới hạn. Anh rên lên, cơ thể rung lên dữ dội, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười luồng mạnh mẽ, trắng đục, văng khắp sàn đá và dính cả vào lông gai của Hắc Ma Thú. Nhưng anh không gục ngã. Dù thở hổn hển, anh vẫn cười khẩy. “Chỉ thế thôi sao? Ta có thể làm vậy cả ngày!”

Hắc Ma Thú gầm lên tức giận, đấm thêm một cú nữa vào bụng anh, lần này mạnh hơn. Sợi dây năng lượng tăng tốc, sục nhanh đến mức rung lên bần bật. Chu Phong nghiến răng, nhưng cơ thể anh không ngừng phản ứng. Đợt tinh trùng thứ hai bùng nổ, mười hai luồng liên tiếp, dày đặc và nóng hổi, bắn xa đến tận cột đá gần đó. Hắc Ma Thú khựng lại, kinh ngạc nhìn anh. “Ngươi… nguồn sức sống của ngươi vô hạn sao?”

Chu Phong nhếch mép, ánh mắt bừng sáng. “Đúng vậy. Ta không chỉ khỏe, mà tinh trùng của ta cũng không bao giờ cạn!” Anh gồng mình, cơ bắp căng phồng, nhưng sợi dây năng lượng vẫn giữ chặt. Hắc Ma Thú cười ghê rợn, đấm cú thứ ba vào bụng anh, mạnh đến mức sàn đá nứt ra dưới chân. Sợi dây sục điên cuồng hơn bao giờ hết, và đợt tinh trùng thứ ba bắn ra – mười lăm luồng, mạnh mẽ như suối phun, văng khắp hang động, làm ướt cả khuôn mặt quái dị của Hắc Ma Thú.

Nhưng lần này, Chu Phong không chỉ chịu đựng. Anh cảm nhận được sức mạnh trong dòng máu nguyền rủa bùng lên, nóng bỏng như dung nham. Với một tiếng gầm vang dội, anh phá tan sợi dây năng lượng, đứng bật dậy, cơ thể tỏa sáng ánh đỏ nhàn nhạt. Hắc Ma Thú lùi lại, hoảng loạn. “Không thể nào!” nó gào lên, nhưng Chu Phong đã lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào con mắt đỏ của nó. Một tiếng nổ vang lên, con mắt vỡ tan, máu đen bắn tung tóe. Hắc Ma Thú gầm rú đau đớn, ngã xuống, cơ thể dần tan thành khói bụi.Chu Phong đứng đó, thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng còn sót lại. Anh nhặt thanh kiếm lên, tra vào vỏ, rồi quay bước lên cầu thang. “Lời nguyền này… ta sẽ phá nó đến cùng,” anh lẩm bẩm, ánh mắt rực cháy quyết tâm. Nhưng sâu trong hang, một tiếng thì thầm yếu ớt vang lên từ đống tro của Hắc Ma Thú: “Chưa hết đâu… kẻ mạnh nhất vẫn đang chờ ngươi…”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #cumming