IV

"Thật mừng rằng cháu vô cùng thông minh"

Walburga không kìm được mà nở một nụ cười mỉm, một nụ cười mỉm không mấy rõ rệt. Nàng ta vươn tay lên, chạm vào mái tóc vẫn còn ẩm của y, tức thời nó liền khô ráo như chưa hề chạm qua thứ chất lỏng gì. Walburga vuốt nhẹ phần tóc vẫn còn che mặt y ra sau tai rồi nói với điệu bộ có chút nhẹ nhàng.

"Thật là một đứa trẻ ngoan, ta thật sự mong cháu sẽ đến dinh thự Black đấy."

Có người phụ nữ này thật sự muốn Severus đến nhà nàng ta, Reginald nghe thế thì hài lòng thấy rõ. Y biết điều đó với cả y cũng không muốn người này trở nên khó xử chỉ đành nói vài lời tối thiểu.

"Vậy thì tốt quá ạ. Cháu cũng rất mong tới đó."

Walburga mỉm cười hài lòng hoàn toàn lờ đi nụ cười gượng gạo của phu nhân Potter. Reginald nhìn y với ánh nhìn hiền từ, từ từ vươn tay rồi đặt lên trán y một nụ hôn khẽ.

"Cháu nên nghĩ ngơi."

"Ta sẽ nói chuyện ở phòng của ta"

Ông nói xong thì cánh cửa của phòng y liền được mở ra, trước khi rời khỏi đó ông vui vẻ vẫy tay với y rồi rời đi. Những người còn lại cũng thấy thế mà tạm biệt y. Nhưng chỉ có người đàn ông tóc bạch kim nán lại và nói với y một cách đầy nhẹ nhàng.

"Ta gọi cháu bằng Severus nhé?"

Severus tròn mắt nhìn người đàn ông này, ai cũng gọi y với cái tên "Severus" nhưng chưa từng hỏi y liệu bản thân gọi như thế được không. Lần đầu tiên y cảm thấy..được tôn trọng.

"Dạ.."

"Hãy viết thư cho ta mỗi khi cháu chán nhé, con trai của ta rất muốn làm quen với cháu đó. Tạm biệt nhé, Severus."

Người đó nói xong thì mỉm cười với y rồi rời đi mất, y vẫn bần thần ngồi đó, người đó dường như thật sự khiến y cảm thấy thoải mái. Severus chẳng nghĩ nhiều mà nằm lên chiếc giường mới của mình, tự cảm thán rằng sao nó êm như thế. Y chưa từng được nhiều người quan tâm thế này, được yêu thương thế này những điều này như...là mơ vậy. Mí mắt nặng dần, tầm nhìn cũng tối lại hoàn toàn đưa y vào cơn mộng mị.


Lần nữa y tỉnh lại đã là hai ngày sau, vừa tỉnh dậy liền thấy Will đang đứng ngay bên cạnh giường. Severus nhìn nó, hoàn toàn không biết bản thân đã ngủ suốt hai ngày. Y ngồi dậy, nói với giọng vẫn còn buồn ngủ.

"Will mấy giờ rồi?"

"Dạ là tám giờ sáng rồi thưa tiểu thiếu gia."

Severus nghe thế thì gật đầu rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân cho một ngày mới. Y bước ra đã thấy Will mang đến một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen đến cho y, nó còn bảo.

"Xin cậu bận tạm, vì số đo chưa được lấy nên chưa thể may quần áo mới cho cậu được."

Severus có phần khả kinh khi nghe đến việc lấy số đo để may quần áo mới. Trước giờ nó chỉ toàn bận những đồ mà mẹ mua cho nó nhưng mỗi lần như vậy mẹ nó sẽ đều bị người cha của nó đánh đập. Severus rùng mình, hoàn toàn muốn quên đi hết mớ kí ức tồi tệ trong tâm trí. Bây giờ y là Severus Prince, không phải là Severus Snape nữa, y đã có người quan tâm bảo bọc mình rồi.

"Cậu Severus."

Lời nói lần nữa của Will chợt khiến y bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ trong tâm trí. Y quay qua nhìn Will, nó vẫn chưa rời đi.

"Ông có phiền nếu để tôi thay đồ."

"Dạ vâng"



Severus đi dọc theo hành lang dẫn đến chiếc thang dẫn xuống tầng, khắp cả những bức tường là hàng loạt những bức ảnh bị phủ lên bởi một lớp vải. Nhưng khi y đi ngang qua nó thì lại có những âm thanh vang lên.

"Một kẻ ngoại lai!"

"Ai lại mang nó về đây thế?!"

Là những lời mắng chửi, những giọng nói ấy cứ văng vẳng bên tai nó vậy. Bên cạnh đó nó cũng mơ hồ nghe được vài lời tiếc thương cho người mẹ của nó.

"Trời ơi Eileen của ta, sao đứa trẻ ngoan như con lại làm như vậy chứ?"

"Eileen mất mà ta còn chẳng có một bức chân dung của nó."

Những giọng nói ấy không ngừng vang lên nhưng đối với Severus thì nó đã sớm quen thuộc và xem tất cả chỉ là tạp âm mà thôi. Nó bỏ qua tất cả mà bước xuống tầng để bắt đầu một ngày mới một cách suông sẻ. Nhưng chợt Severus lại dừng bước chân mình lại tại căn phòng có dòng chữ "Eileen". Có lẽ đây là phòng của mẹ nó, nhưng dù là thế thì bước vào một cách tự tiện là không phải phép. Nhưng rồi căn phòng không khoá, cùng với sự tò mò của bản thân nó không kiềm được mà tiến vào căn phòng.

Một căn phòng mà nơi đồ vật đều được phủ lên một lớp vải trắng, cũng phải thôi, có ai ở đây đâu chứ. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của nó lại là bức tranh được xuất hiện ngay trên chính giữa của bức tường. Chẳng hiểu thế nào mà nó lại đưa tay lên, kéo tấm vải xuống để lộ rõ bức tranh ấy. Severus đứng chưng hững khi nhìn thấy bức tranh của người mẹ quá cố của nó. Bà xinh đẹp với mái tóc đen dài được điểm xuyến với đủ loại kẹp tóc lấp lánh. Đôi mắt bà không giống những gì nó nhớ, mắt của mẹ nó trong tâm trí nó trống rỗng và vô hồn chỉ có một sắc đen vô định. Nhưng ở bức tranh này nó lại là một sắc đen lấp lánh như trời đêm với những ánh sao sáng. Bà như trở về thân phận thật của mình, một người tiểu thư của một gia tộc quyền lực chứ chẳng phải là người mẹ ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt của nó. Nhưng bức tranh này khác với những bức tranh khác trong căn dinh thự, nó không cử động hay nói chuyện được, nó chỉ là một bức tranh mà thôi. Nó vươn đôi tay nhỏ bé của mình lên để chạm vào bức tranh thì một giọng nói lại chợt vang lên.

"Nó chỉ là một bức tranh bình thường của Muggle đâu, nó không nói chuyện được đâu."

Theo phản ứng thường nó chợt quay người sang, đập vào mắt nó là đôi mắt đỏ như máu của một người đàn ông đứng ở cửa. Kẻ này có khuôn mặt đẹp như tạc tượng nhưng lại toát lên một sự lạnh lẽo đến rợn người. Severus ngước lên nhìn khuôn mặt người này từ từ đến gần chợt khiến nó không kiềm được mà lùi bước.

"Ta không ăn thịt nhóc đâu"

Người kia đáp lời trước hành động của nó với một giọng trầm thấp khiến nó hơi sợ sệt. Người kia dừng lại khi khuôn mặt nó lộ rõ từng nét trong đôi mắt của hắn. Hắn im lặng không nói gì thêm nhưng lại quỳ gối một chân xuống để khuôn mặt của bản thân ngang với Severus.

"Xin chào, Severus Snape."

"Là Severus Prince."

Nó đáp bằng giọng hùng hồn nhưng vẫn cố gắng giấu nhẹm chút sợ hãi vô tình xuất hiện trong nó. Người kia nghe thế thì bật cười, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen của nó mà thì thầm.

"Sao mẹ nhóc lại không trả lời như thế nhỉ?"

"Ngài biết mẹ tôi?"

Severus nhìn hắn với ánh nhìn đầy cẩn trọng, nó không biết người này là ai nhưng sao lại biết mẹ nó? Hắn nhìn nó, một ánh nhìn đầy ý cười rồi lại quay lên nhìn bức tranh sau lưng Severus.

"Ta vẽ bức tranh này. Ừm, ta biết mẹ nhóc, Eileen Prince à không...Eileen Snape."

Nó trầm mặt một lúc, người này nói phải, mẹ nó chết dưới cái tên Eileen Snape chứ chẳng phải Eileen Prince...Người kia thấy nó im lặng như thế thì dùng bàn tay phải của bản thân vuốt mái tóc đen dài của nó ra sau. Lộ rõ đôi ngươi đen láy đầy nét đượm buồn của nó. Hắn nhìn khuôn mặt nó một lúc rồi thì cười mỉm rồi đáp lời bằng một giọng dễ nghe hơn lúc nãy.

"Nhóc có muốn biết về mẹ nhóc không?"

Severus trầm tư đôi giây nhưng cuối cùng cũng gật đầu đáp lời.

"Eileen và ta là bạn của nhau, bọn ta cùng thuộc Slytherin và ta chỉ cách đứa trẻ ấy hai tuổi mà thôi. Mẹ nhóc từng là hôn phu của Abraxas nên cũng từ đấy ta biết đến cô ấy."

Hogwarts, 1942

"Giới thiệu với cậu Tom, đây là hôn phu của ta, Eileen. Còn đây là bạn thân của anh, Tom Riddle. Anh nghĩ hai người sẽ hợp tính nhau lắm."

"Hân hạnh gặp anh, đàn anh Riddle. Em đã nghe Abra nói rất nhiều về anh."

"Hân hạnh được gặp phu nhân Malfoy tương lai, cuối cùng cũng thấy người cải thiện được dòng dõi Malfoy."


"Eileen là một cô gái tuyệt vời, thông minh, xinh đẹp, có được sự tự tin vốn có của những kẻ thuần huyết. Bọn ta đã là những người bạn tốt của nhau kể cả sau khi ra trường nhưng rồi..nhóc biết đó."

"Mẹ ta bỏ trốn cùng cha ta?"

"Ừ.."

Người này không giống với những người khác, mỗi khi nhắc đến việc này đều là khuôn mặt đau buồn nhưng người này lại thong dong đến lạ. Tom mỉm cười rồi bắt đầu nói tiếp.

"Ta chưa từng nghĩ bản thân lại gặp nhóc sớm thế này. Ta đã nghĩ khi ta gặp nhóc sẽ là đám tang của nhóc chứ"

Nó chẳng nghĩ nhiều mà liền cho người kia ánh nhìn khó chịu, tên đó vừa nhìn qua liền nhận thấy ánh nhìn đó nhưng cũng chẳng nói gì chỉ khẽ mỉm cười khúc khích rồi quay người nó lại. Khiến cả đôi mắt của hắn và nó đều dính trên bức tranh của người đàn bà tên Eileen Prince.

"Nhóc có tự hỏi sao bức tranh này lại không cử động được không? Vì ta đã vẽ bức tranh này bởi màu của Muggle và chẳng có lời niệm chú nào cả. Eileen hứng thú với điều đó lắm nên ta tặng cô ấy như một món quà."

"Ngài là ai?"

"Ta đã nói rồi, ta là bạn của mẹ nhóc, nhóc có thể gọi ta là Tommy."

Riddle mỉm cười hiền hòa nhìn nó rồi lại dùng tay khẽ xoa đầu nó. Severus không chối từ mà tiếp tục để người kia xoa đầu nó. Lần đầu tiên nó biết mẹ nó có bạn bè, trong ký ức của nó, mẹ nó là một người đàn bà lập dị ngày ngày chui rúc trong nhà cùng gã chồng tệ bạc. Severus quay người lại nhìn vào mắt Tom, đôi ngươi này lúc mới gặp đã khiến nó thoáng sợ sệt nhưng lúc này lại khiến nó cảm thấy thoải mái vô cùng.

"Tommy, có lẽ mẹ ta có một người bạn tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro