Severus quay người lại nhìn vào bức tranh thì lúc quay mặt lại liền thấy con người tên "Tommy" biến mất. Một hồn ma sao? Nó đã được ông ngoại kể rằng việc nhìn thấy hồn ma ở thế giới phù thủy là bình thường. Nhưng làm sao linh hồn của một người bạn của mẹ nó lại ở dinh thự Prince? Những cảm xúc thắc mắc trong lòng nó cứ lớn dần nhưng đột nhiên nó lại quên mất việc bản thân đã nén lại quá lâu ở căn phòng này mà chưa đi xuống lầu như những gì đã dự định. Nó vội phủ lại tấm vải lên bức tranh một cách khó khăn với thân hình nhỏ bé và còn đóng cửa lại như lúc đầu một cách cẩn thận, rồi mới bước xuống lầu.
"Severus lại đây ăn sáng đi nào, cháu đã ngủ cả 2 ngày mà."
"2 ngày ạ?"
Nó tròn mắt nhìn ông bất ngờ, 2 ngày? Đùa nó à? Severus nhớ rằng bản thân chỉ ngủ một giấc sâu thôi cơ mà. Reginald nhìn nó như thế thì chỉ mỉm cười, ông ôn hoà vẫy tay kêu nó ngồi vào bàn rồi bắt đầu nói.
"Bình thường thôi, tuổi này chắc cháu sắp bạo động phép thuật thôi."
"Bạo động phép thuật?"
Mặt nó ngơ ra nhìn người ông của mình, đôi mắt đen láy của nó nhìn chăm chăm vào ông với khuôn mặt ngờ nghệch. Ông nó không kiềm được mà bật cười rồi xoa cái mái tóc xù và rối của nó.
"Ừm, cái đó là việc cho thấy phép thuật của cháu đã trở nên mạnh mẽ hơn đó"
"Cháu muốn trở nên mạnh mẽ hơn!"
Nó đáp với giọng kiên định và nhìn thẳng vào mắt ông với cặp mắt đen tuyền của nó. Nó muốn mình mạnh mẽ hơn để nó chẳng bị bắt nạt nữa, cũng có thể giúp mẹ nó thoát khỏi những trận đòn roi của ba nó nhưng mà khoan...ba mẹ nó mất rồi cơ mà. Mặt nó đột nhiên trầm xuống một cách đột ngột, chẳng hiểu vì sao Reginald lại kéo nó lại gần mình ơn mà nhẹ giọng nói.
"Cháu sẽ trở nên thật mạnh mẽ, Severus à."
Nó gật gật cái mái tóc rối bù khi vừa thức dậy của nó rồi bắt đầu uống ly sữa mà Will vừa mang đến. Reginald vẫn nhìn chăm chăm vào nó, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả khi đọc được những gì nó vừa nghĩ trong cái đầu nhỏ xinh của nó lúc nãy. Đứa trẻ này...tại sao lại trưởng thành như vậy cơ chứ.
"Severus, ăn xong ta đưa cháu đi mua chút đồ nhé?"
"Dạ nhưng mua gì ạ?"
Reginald vén phần tóc vướng trên mặt nó ra sau tai rồi mỉm cười hiền hoà nhìn đứa trẻ trước mắt. Thu trọn bộ dạng có phần dè dặt của nó, tự hỏi rằng cuộc sống của nó đã khổ cực thế nào. Khi thấy nó uống xong ly sữa ông mới bắt đầu nói tiếp.
"Cháu muốn thứ gì nào?"
Bầu không khí chợt im lặng tới lạ thường, Severus lặng thinh mà nghiêm túc suy nghĩ. Thấy khuôn mặt đứa trẻ đó thì Reginald có hơi giật mình, ông đã nghĩ khi ông hỏi ông sẽ nghe được những tiếng "Đồ ăn ngon, đồ chơi mới, quần áo đẹp" dồn dập từ cậu bé. Nhưng Severus lại lặng im lặng còn bày ra bộ mặt suy tư thì Reginald vừa cảm thầy thương cũng vừa thấy buồn cười.
"...cháu không biết."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro