VI
Reginald sững người vài tích tắc với câu trả lời của nó nhưng ông lại vươn tay, đan ngón tay của mình vào lọn tóc đen ngòm của nó. Ông nhìn nó, sự ôn nhu tràn ngập không thể che giấu trong đấy mắt khi ông cất lời.
"Ta chắc chắn sẽ biến cháu thành đứa trẻ đủ đầy về mọi thứ. Đến mức cháu sẽ chẳng muốn thứ gì nữa."
Nụ hôn khẽ đặt lên cái trán hơi nhô nho nhỏ của nó như một lời hứa thầm lặng của ông với một đứa trẻ. Nghe thế thì nó ngẩng đầu lên nhìn ông, đôi ngươi trong veo nhìn chằm chằm vào ngón tay đã nhăn nheo trên tóc mình. Severus im lặng vài giây với trầm tư rồi mới nhẹ giọng hỏi với sự ngây ngô.
"Mẹ cũng từng là đứa trẻ như vậy ạ?"
Reginald nheo mắt rồi vỗ nhẹ lên đầu cậu bé như một lời trêu chọc rồi rút tay lại. Nhìn nó với ánh mắt ôn hoà, chan chứa tình thương nhưng nó thấy rằng, người ông đang nhìn không phải là nó.
"Ừm, và cháu ăn nhanh đi nào, chúng ta cần một ngày dài đó."
Severus nghe vậy thì gật đầu rồi tiếp tục bữa ăn của mình với cái hàm bé xinh của nó trong khi Reginald mỉm cười ngồi bên cạnh. Cũng thật lâu lắm rồi nó mới cảm nhận được sự yên bình và ấm áp của gia đình nên dù ông có xem nó là ai đi nữa, nó cũng sẽ chẳng quan tâm đâu, chỉ cần tiếp tục như vậy là đủ rồi.
Dinh thự Malfoy-nơi sự xa hoa trở thành điều tất yếu ở từng ngõ ngách, Abraxas Malfoy- người đứng đầu tất cả, bộ dạng chuẩn mực và cao quý như cành bông hồng đỏ thắm sẵn sàng dùng gai nhọn để rạch vào tay bất kỳ ai dám chạm vào nó. Hắn ngồi trên chiếc ghế làm bằng da của bạch kỳ mã hiện hữu ở giữa căn phòng, một tay đặt trên tay ghế, tay còn lại thì giữ chiếc gậy được chạm khắc tinh xảo của gia tộc Malfoy. Hắn nhìn đứa trẻ giống bản thân đến bảy phần với mái tóc vàng nhạt vừa lãnh đạm vừa cao quý đang đứng ở phía cửa phòng mà cất giọng.
"Luke, lại đây."
Luke- cách gọi thân mật của cái tên "Lucius" đầy kiêu hãnh của đứa trẻ đang đứng ở lối vào. Dù thế, nó vẫn khẽ rùng mình khi giọng nói lạnh nhạt kia cất lên. Thứ tình cảm mà nó dành cho người cha này của nó chỉ ba phần yêu còn bảy phần là kính. Nên dù hắn có gọi tên nó thân mật như thế cũng chẳng dừng lại chút rợn người ở sóng lưng. Nhưng Lucius vội điều chỉnh lại hơi thở rồi lưng thẳng tắp, cất bước dài về phía chiếc ghế kia, trong lòng không khỏi cảm nhận chút bồn chồn, lo lắng.
Nó dừng lại trước mặt hắn, tay đặt trước ngực, đầu khẽ cuối, thể hiện cách chào hoàn hảo của kẻ được nuôi dạy bởi tiền bạc, danh vọng và luật lệ. Abraxas chưa nói gì vội, con ngươi xanh nhạt ngà xám của hắn đánh giá nó một lượt từ trên xuống rồi khẽ gật đầu hài lòng. Lucius thật sự đã thở ra một hơi nhẹ nhõm khi cảm nhận được cái gật đầu nhẹ như tênh ấy. Lúc đó nó mới ngẩng đầu nó lên, khuôn mặt đẹp đẽ nhưng lại mang vẻ lạnh nhạt khó gần kia trở nên rõ ràng hơn. Giọng nói của Lucius được phát ra, giọng hơi khàn, báo hiệu sự trưởng thành đang xuất hiện.
"Cha có điều gì cần bảo con ạ?"
"Ta vừa trở về từ trang viên Prince. Đứa trẻ của Eileen Prince được tìm về rồi."
Ngón trỏ của hắn gõ nhẹ lên chiếc gậy trong tay, từng lời nói được nói một cách chậm rãi nhưng từng từ quan trọng đều được nhấn nhá đầy ẩn ý. Bộ óc của Lucius nghe thế thì tất nhiên là hiểu rõ điều cha nó muốn sau những từ ngữ ấy. Nó biết rằng cha nó đang ẩn ý rằng nó nên kết thân với đứa trẻ khác như bao lần vì gia đình chúng sẽ giúp ích cho gia tộc nó. Lucius nghe thế thì gật đầu thể hiện sự hiểu ý khi đáp lại cha nó rằng.
"Con sẽ cố gắng làm thân với đứa trẻ đó."
"Không đơn giản thế đâu, Luke."
Lời nhắc nhở pha chút cợt nhả vốn có của Abraxas khiến Lucius run nhẹ. Năm ngón tay nắm chặt thành nấm đấm khi nghe lời nhắc nhở, nó vừa phạm phải sai lầm ngu ngốc khi đứng trước người cha của nó. Đáng chết. Abraxas thì thản nhiên, chẳng mảy may quan tâm đến sự lo lắng của đứa trẻ trước mặt. Hắn ngã người tựa lên lưng ghế được bọc da bạch kỳ mã quý hiếm, ánh mắt ánh lên một tia tính toán khi tiếp tục lời nói của bản thân.
"Reginald sẽ không để nhóc đó tham dự tiệc xã giao hay gì đâu. Con sẽ chẳng có cơ hội tiếp cận đâu, có khi ông già đó còn chẳng chịu đưa cháu ông ta vào Hogwarts để con làm quen đứa trẻ đó đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro