Sera - Chương II: Phần 2
...
Bờ nước rất đẹp. Nó trông giống như một bức tranh. Hồ rất lớn và bề mặt nước lắp lánh rực rỡ trong những tia nắng sáng mặt trời. Làn nước pha lê đó chắc sẽ cảm thấy rất thoải mái và mát mẻ khi chạm vào.
Tôi không ở trong trạng thái tinh thần để thưởng thức nó vào hôm qua, nhưng nhìn cái hồ bây giờ tôi thực sự ấn tượng với vẻ đẹp của nó. Bị lôi cuốn bởi vẻ đẹp của hồ, tôi đã cố gắng đến gần nó khi một giọng nói sắc nhọn hét vào mặt tôi.
Sera: Con người!
Tôi rùng mình đáp lại giọng nói đó. Chỉ khi tôi nghĩ rằng tiếng nói thuộc về Sera, người đã cứu tôi hôm qua, anh xuất hiện từ trong nước.
Sera: Đi một bước nữa là cô sẽ vào lãnh thổ của tôi. Đừng đi vào mà không được sự cho phép.
Biểu hiện băng giá của anh không để lại một gam thân thiện hay bất cứ điều gì kiểu đó. Tôi nghĩ rằng tôi phải lên tiếng, nhưng ánh nhìn sắc nét của anh đã khiến tôi khó khăn mà nói ra những lời đó.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sera rúm lại với sự không hài lòng khi anh liếc tôi một cái thật băng giá.
Sera: Sao cô lại đến đây? Tôi tin rằng tôi đã đưa cô cho tên Thằn Lằn đó.
- Ah, um....
( Tôi phải làm gì? Tôi nên nói gì? Tôi phải nói điều gì đó! )
- Tôi đến đây để tìm kiếm manh mối!
Sera: ...Manh mối?
- Đây là nơi đầu tiên tôi đến. Nên tôi nghĩ có thể có một manh mối nào đó có thể giúp tôi tìm đường về nhà ở đây.
Tôi đã cố gắng truyền đạt cho Sera những gì tôi muốn làm mặc dù rất bối rối.
Sera lặng lẽ lắng nghe những gì tôi nói trong khi nhướng một bên lông mày hoài nghi.
- Vì vậy, làm ơn cho tôi tìm kiếm manh mối ở hồ này!
Sera: Tôi từ chối.
- Không đời nào!
Sera: Ngoài ra, đây là một cái hồ không đáy. Bây giờ vì tôi sống ở đây, sự thật là nó không đáy cũng không thay đổi. Một con người như cô sẽ bị chìm và chết ngay nếu cô bước vào. Cô đã quên rằng cô suýt chết ngày hôm qua?
Sera lập tức từ chối đề nghị của tôi và tiếp tục với lời giải thích đó. Sự không hài lòng của anh dần biến mất khỏi khuôn mặt khi anh tiếp tục nói chuyện.
- N-Nhưng....
Sera: Tôi hiểu lý do tại sao cô đề nghị làm điều đó. Tôi không thể cho cô xuống hồ, nhưng ít nhất tôi có thể lắng nghe những gì cô nói.
- T-Thật sao?
Sera: Tôi có cảm giác cô sẽ trở lại ngay ngày mai nếu tôi từ chối thẳng ngay bây giờ. Vì vậy, cô muốn hỏi gì?
Anh để mái tóc dài của mình qua một bên như thể toàn bộ tình huống này là một nỗi đau. Mái tóc tự do xoã xuống của anh tựa như là một phần của dòng nước.
Sera: À, tôi chưa từng hỏi tên cô.
- Đó là Nguyệt, Cẩm Nguyệt.
Sera: Nguyệt, ơ? Vậy cô muốn hỏi gì?
Anh trông có vẻ không đáng sợ khi nói bằng một giọng điệu buồn chán.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro