Chương 35-36

Chương 35: Chó Điên


Lớp học tiếp theo của tôi là Kiểm soát Siêu năng.

Với điều này tôi không thể không chắc chắn.

"Charlotte de Gardias."

"Vâng."

Charlotte có Siêu năng. Cô sở hữu loại năng lực nào chứ?

"......Reinhardt."

"Vâng."

Khi họ gọi tôi đến điểm danh, giáo viên có Siêu năng nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Đây là yêu cầu của thầy Epinhauser nên tôi đã chấp nhận, nhưng... Cậu không có Siêu năng nào cả đúng không?"

"Vâng."

"Tôi nghe nói năng khiếu của cậu rất đa dạng... Tôi không biết phải dạy cậu thế nào... Và làm sao để thức tỉnh Siêu năng..."

Giáo viên tỏ vẻ bối rối, các học viên khác cũng nhìn tôi lạ lùng. Giống như một con thú ăn cỏ đến một bữa tiệc thịt tự chọn.

"Bằng cách nào đó mọi chuyện sẽ ổn thôi."

"Hả..."

Bao gồm cả giáo viên và Charlotte...

Mọi người đều nhìn tôi, vẻ mặt ngơ ngác.


✦✧✦✧


*Bzzzt! Rắc!*

"Tuyệt lắm, cô Grantz. Cô là người kiểm soát tốt nhất trong lớp."

"Cảm ơn."

"Cố gắng tăng dần công suất đầu ra ở trạng thái đó."

Liana de Grantz thở phào nhẹ nhõm khi cô thành công trong việc để những tia lửa nhảy nhót giữa các ngón trỏ của cả hai bàn tay.

Những điều không thể đoán trước có thể xảy ra trong lớp học kiểm soát Siêu năng nên các giáo viên phải dạy từng học viên một.

*Phừnnn!*

"Tốt. Giờ hãy xem cậu có thể duy trì được bao lâu."

"Vâng."

Heinrich von Schwartz, người đã thành công trong việc nhóm lửa trên cát, đã đổ mồ hôi rất nhiều để cố gắng duy trì sự tập trung.

-Wo, woaa! Đừng có nhìn!

-Tôi không thấy gì cả. Không thấy gì cả đâu. Lint. Mặc quần áo vào đi.

Và tôi có thể nghe thấy tiếng hét của Kono Lint không phải đến từ lớp học mà từ phòng giam, tiếp theo là giọng nói chán nản của giáo viên.

Kono Lint.

Dù là du côn chính hiệu, cậu lại có một khả năng khá Cheat, đó là khả năng dịch chuyển tức thời cơ thể.

Nhưng vấn đề lớn nhất là cậu không thể dịch chuyển quần áo của mình. Vì vậy, tác dụng phụ lớn nhất của sức mạnh này là mỗi lần sử dụng nó, cậu sẽ trở nên khỏa thân.

Người ta thường trêu chọc rằng khả năng của cậu chỉ có thể sử dụng được ở nhà tắm công cộng.

Dịch Chuyển Tức Thời. Tôi cũng muốn thế, nhưng mặt khác, lại không muốn chút nào.

Đó không phải là một khả năng tệ.

"Hôm nay cậu sẽ đến Phố Chính để ăn bánh kép vào bữa trưa. Đúng không?"

"Vâng."

"Tôi có việc đi ngay. Nên hẹn cậu lần sau nhé."

"Được thôi."

Và B-7 Ibia đang sử dụng khả năng ngoại cảm của mình. Khả năng gửi suy nghĩ của chính mình vào tâm trí của đối phương. Họ dường như đang thực hiện một bài kiểm tra phạm vi vào lúc này.

"Reinhardt..."

"Vâng, giáo viên."

"Bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Thầy giáo tôi có vẻ mặt bối rối như thể ông không biết phải làm gì với tôi, người không hề có Siêu năng nào cả.

Tôi cũng thấy lạ nếu tôi ở trong hoàn cảnh của ông ấy. Đây là nơi những người sử dụng Siêu năng cố gắng kiểm soát và cải thiện năng lực của họ, chứ không phải đánh thức chúng. Vì vậy, giáo viên của tôi đã bối rối.

"Xin hãy gây áp lực tâm lý cực độ cho tôi."

"Sao cơ?"

"Người ta nói có thể đánh thức Siêu năng trong trường hợp khẩn cấp đúng không?"

"Cái, cái gì cơ?"

"Vậy thì, ông không cần phải thực sự cố gắng giết tôi, chỉ cần đẩy tôi đến bờ vực cái chết và...?"

"Đừng yêu cầu điều gì kỳ lạ như vậy!"

Giáo viên hoảng hốt như thể tôi đang nói điều gì đó hoàn toàn kỳ quặc.

Người thầy đó thẳng thừng từ chối, nói rằng ông không thể tra tấn học viên như vậy.

Ông cũng nói thêm rằng có những lúc người ta thức tỉnh Siêu năng trong những tình huống như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng thế. Nếu đúng như vậy, thế giới sẽ đầy rẫy những người sử dụng Siêu năng.

Không đâu.

Tôi biết điều đó.

Thực ra, tôi có một Siêu năng.

Dù tôi có cố gắng thuyết phục thế nào đi nữa, họ có vẻ không muốn nghe tôi nói, thế nên tôi chỉ quan sát lớp học.

Và.

Charlotte.

"......"

Sau khi lớp học bắt đầu, Charlotte được giáo viên tận tâm đưa đi đâu đó.

Họ có đang kiểm tra năng lực trong phòng giam như họ đã làm với Kono Lint không? Đó có phải là một loại năng lực mà người khác không nên nhìn thấy không? Tôi nhìn giáo viên và hỏi.

"Công chúa có Siêu năng gì vậy?"

Tôi chỉ hỏi thôi. Một cách ngẫu nhiên. Mình có thể hỏi những điều như vậy vì tò mò đúng không? Dù sao thì đó cũng là điều tôi nghĩ.

"Tôi không biết."

Tuy nhiên, giáo viên chỉ nhún vai.

"Đó là bí mật cần bảo mật gì đó..."

Bảo mật.

Đến lúc đó tôi mới hiểu tại sao không ai nói về khả năng của Charlotte.

Charlotte đã thức tỉnh Siêu năng.

Và không ai biết đó là loại nào, ngoại trừ một vài giáo viên.


✦✧✦✧


Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc im lặng chờ cho đến khi lớp học kết thúc. Charlotte, người đã đi đâu đó và trở về ngay trước khi lớp học kết thúc, trông có vẻ mệt mỏi.

Năng lực của Công chúa là bí mật. Có lẽ bạn cùng lớp của cô cũng không biết. Vì một lý do nào đó, họ coi năng lực của cô như một bí mật quốc gia...

Có lẽ thầy Mustrang và giáo viên phụ trách đào tạo năng lực cho cô đã biết chuyện.

Thầy Epinhauser có biết không?

Charlotte là người có Siêu năng, và mọi cuộc nói chuyện về năng lực của cô đều được giữ kín.

Nếu vậy, tôi cũng nên cân nhắc đến khả năng cô thực sự không có. Cũng có khả năng cô có thể đã làm giả sức mạnh mà cô không có để vào Temple với tư cách là thành viên của Lớp Royal. Ờ thì, liệu điều đó có khả thi hay không lại là một câu hỏi khác.

Vậy, Bertus có biết Công chúa có năng lực gì không? Càng ngày càng rắc rối. Nếu Công chúa không có năng lực nào và Bertus biết, thì cậu không có lý do gì để im lặng về điều đó. Vậy, qua đó chúng ta có thể kết luận rằng Bertus cũng biết năng lực siêu nhiên của Công chúa hoặc cậu vẫn chưa biết, bất kể Công chúa có hay không.

Khi lớp học kết thúc, giáo viên gọi tôi lại.

"Reinhardt."

"Vâng."

"Tôi sẽ cho phép cậu tham gia lớp học ngay bây giờ, nhưng hãy nhớ rằng cậu sẽ bị đánh trượt nếu quyết định tiếp tục."

"Ừm, nhưng tôi không thể làm gì được về chuyện đó."

Không đời nào một người không có Siêu năng lại có thể được chấm điểm trong một lớp học tập trung vào Siêu năng.

Khi tôi gật đầu nhẹ, mọi người nhìn tôi như thể tôi bị điên. Không đâu, tôi hiểu là họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh trượt tôi như thế này. Tuy nhiên, tôi không có ý định bị rớt môn.

Sau giờ học, mọi người đều rời khỏi lớp học.

"Này, số 11."

Và rồi, có người gọi tôi.

"Hả, kêu chi?"

Người gọi tôi là A-6 Heinrich von Schwarz. Thoạt nhìn tôi thấy cậu có vẻ mặt không tốt và mọi người bắt đầu đứng lại và quyết định xem chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, Charlotte đã đi rồi. Dù sao thì cô ấy cũng có vẻ mệt mỏi.

"Temple có phải là nơi chơi đùa với mày không?"

Cậu trông khá khó chịu, ngay cả khi tôi giả vờ không để ý. Cũng giống như những người khác nhìn tôi với ánh mắt khó chịu.

"Không hề?"

"Vậy tại sao một người không có Siêu năng lại chen chân vào lớp học dành cho người có Siêu năng?"

Tại sao tên khốn đó lại hỏi một điều hiển nhiên như vậy vào lúc này?

"Bởi vì tao muốn đánh thức một cái."

Khi nghe những lời đó, biểu cảm của những học viên khác, bao gồm cả Heinrich, thay đổi hẳn như thể chúng vừa nghe thấy điều gì đó vô lý.

"Mày thực sự nghĩ điều đó có thể xảy ra sao?"

"Có gì to tát đâu? Mày sẽ không bao giờ biết nếu không thử."

Heinrich cau mày như thể cậu không thể chịu đựng được nữa.

"Tao nghe nói mày tham dự tất cả các buổi thuyết trình của chuyên ngành phải không?"

"Thì?"

"Mày thực sự nghĩ rằng mình có thể làm bất cứ điều gì chỉ vì năng khiếu vô hạn của mình sao? Mày thực sự tin điều đó sao? Hả? Mày muốn trở thành người sử dụng Siêu năng lắm à. Haa! Mày nghĩ mình có thể trở thành Swordmaster hay Archmage chỉ vì muốn sao?"

Những học viên khác cũng có vẻ không thoải mái. Ừm, trông có vẻ hơi tệ nhỉ?

"Tao làm điều này chỉ vì tao nghĩ bản thân có thể nhận được gì đó từ nó."

"Haa..."

Cậu trông có vẻ bực bội.

"Thôi được rồi, đừng tới buổi thuyết trình về Siêu năng nữa, nếu còn dám lếch xác tới, tao sẽ xử đẹp mày đấy, biết chưa?"

Có vẻ như cậu không thích việc tôi tham gia lớp học Siêu năng.

Có vẻ như Heinrich muốn đe dọa tôi bằng cách nói rằng cậu sẽ đấm tôi.

"Còn mày thì nướng được cái gì đấy nhỉ? Mày thậm chí còn không thể nướng được khoai tây nữa cơ mà sủa."

"Đéo gì?"

"Đó là ước tính của tao sau khi xem xét kích thước ngọn lửa của mày. Mày không đồng ý sao?"

Cậu đã tạo ra một ít lửa cháy trên cát, nhưng chắc chắn là không cháy bằng lửa trại.

Heinrich đỏ mặt khi nghe tôi nói.

"Mày có năng lực mạnh thật. Nhưng nếu mày chỉ có thể thay đổi màu và tạo ra một ngọn lửa lớn bằng đôi tay run rẩy, thì đá lửa chẳng phải hữu ích hơn mày nhiều sao?"

"Cá, cái... Cái quái gì? Chu, chuyện này..."

"Mày có muốn cạnh tranh với nó không? Mày hay một viên đá lửa? Cái nào sẽ tốt hơn? Tao mong đợi một chiến thắng áp đảo cho viên đá lửa. Những viên đá lửa không có mỏ hổn như mày."

Heinrich, người mà tôi so sánh với đá lửa, đang lắp bắp, có lẽ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị xúc phạm như thế.

"G, g, giờ... M, mày... có biết... mình đang sỉ nhục ai không?"

Cuối cùng, tên đó đã nói một số lời không bao giờ nên nói ở đây sau khi bị đẩy một chút.

"Người mà tao đang sỉ nhục là A-6 Heinrich von Schwarz. Cho dù mày có xuất thân từ một gia đình quý tộc khốn kiếp nào đi nữa, thì ai sẽ quan tâm đến điều đó ở Temple?"

"Sao mày dám xúc phạm Hoàng tộc của Đệ nhất Công quốc, chịu sự cai quản của Heave—..." Tôi giơ tay lên khi nhìn cậu nói chuyện.

"À, mày phải xin lỗi tao đi."

"Cá, cái gì...?"

"Mày không được phép nhắc đến địa vị của mình ở Temple. Mày quên quy tắc đó rồi à?"

Tôi nhìn quanh, thấy những khán giả đang theo dõi chúng tôi với vẻ mặt sửng sốt.

Mọi người tham gia lớp học, ngoại trừ Charlotte, đều có mặt ở đây. Kono Lint, Liana de Grantz, và thậm chí cả Ibia, đều đang theo dõi từ xa.

"Chúng ta có nhân chứng ở đây. Mọi người có nghe hết không?"

Khuôn mặt Heinrich xanh lè xanh lét khi cậu nhận ra rằng mình vừa phá vỡ quy tắc đó trong phút bốc đồng. Mọi người đột nhiên nhìn đi chỗ khác và cau mày, khi tôi đang yêu cầu nhân chứng.

"Nếu mày không xin lỗi tao trong vòng ba giây, tao sẽ báo cáo với hội học sinh."

"Mộttt."

"Haiii."

"Baaa."

Tôi quay lại với đà đó. Một quy tắc nữa đã bị vi phạm.

"Xin lỗi... Tôi đã hành động quá bốc đồng."

Cậu nói muộn một chút, nhưng tôi mỉm cười với cậu khi cậu trả lời tôi một cách thẳng thắn.

Tại sao lại bắt đầu một cuộc tranh cãi nếu thậm chí không thể kết thúc nó?

"Lần sau cẩn thận lời ăn tiếng nói nhé bạn hiền."

Tôi vỗ vai cậu và thì thầm.

"Đây là nơi mà hoàng gia không thể phàn nàn, ngay cả khi họ bị thường dân đánh đập."

"Cái... Cái gì?"

"Điều đó có nghĩa là nếu mày làm vậy, mọi thứ sẽ đéo như mày muốn bất kể địa vị của mày như thế nào."

Bất kể cậu có địa vị gì, cậu thậm chí còn không đủ tốt để trở thành một chiếc bật lửa cầm tay ở đây. Ngay khi tôi sắp đi ngang qua cậu ta, tôi cảm thấy cậu đập vào sau đầu tôi.

"Sao mày dám, đồ khốn nạn láo xược!"

"Ồ, gì nữa đây?"

Màu sắc trong mắt cậu ngày càng đậm hơn.

Cậu trông như đang mở vòi nước. Có vẻ như cậu đang cố gắng sử dụng sức mạnh của mình.

"Xuống địa ngục đi."

*Bụp!*

"Gừ!"

Tôi thản nhiên đi đến bên cạnh cậu và đập vào trán cậu bằng lòng bàn tay. Tất nhiên, cậu loạng choạng và không thể sử dụng năng lực của mình như dự định. Dù sao thì tôi cũng đã làm phiền sự tập trung của cậu mà.

"Aaa...? Hả?"

Cậu có vẻ như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Giống như có chuyện gì đó không nên xảy ra, đã xảy ra và cậu thậm chí không thể diễn đạt rõ ràng.

Có vẻ như trong mắt cậu có vài dấu chấm hỏi.

"Nhận lấy, đồ khốn nạn."

Những tên này không biết rằng một cú đấm sẽ nhanh hơn nhiều sao? Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đen tối khi tôi vô tình tát Hoàng tử của Đệ nhất Công quốc. Cậu có vẻ ngạc nhiên đến mức vô lý.

"Sa, sao... Tên khốn như mày dám động vào người tao!"

"Đó là hành động tự vệ chính đáng. Vừa rồi không phải mày định thiêu chết tao sao?"

Cậu nhìn tôi run rẩy trong khi tôi chỉ đứng đó một cách thản nhiên.

"Này, mày không phải muốn đánh tao sao? Hả? Cứ thử đi. Thử xem nào."

"Tao sẽ giết mày!"

Màu sắc trong mắt cậu lại trở nên bão hòa hơn.

*Bốp!*

"Urgh!"

"Mày nghĩ là tao sẽ đợi mày nạp năng lượng à, thằng ngu?"

Cậu có bị ngu bẩm sinh không?

"Mỗi lần mày cố gắng sử dụng năng lực của mình, mày sẽ bị tát vào mặt. Hiểu chưa? Tao tử tế lắm, vì vậy tao sẽ giữ bí mật rằng người bạn cùng lớp thân yêu của mình đã cố gắng tấn công tao bằng năng lực. Hả? Mày biết là sẽ phiền phức thế nào nếu tao báo cáo chuyện này mà phải không?"

"N, N, nói nhảm đủ rồiiiiii!"

"Mày làm gì thế? Không phải mày muốn giết tao sao? Mau lên."

"Huup!"

Ngay khi tôi giơ tay lên, cậu bắt đầu nín thở và ngửa đầu ra sau.

"Thật là một thằng hèn nhát."

"T, th... Thằng chó khốn nạn..."

Khuôn mặt Heinrich đỏ bừng, dường như cậu vô cùng xấu hổ vì đã sợ hãi.

Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng được cơn giận nữa và lao vào tôi.

*Cụp!*

"Gừ!"

Tôi nhẹ nhàng đón lấy sự vội vã trẻ con đó và đẩy cậu ra.

Không đời nào Hoàng tộc được giáo dục tốt lại biết cách chiến đấu. Cậu cũng là người sử dụng Siêu năng nữa.

"Được thôi, mày nghĩ là mình có thể tự xoay xở được với cơ thể đó sao?"

*Bụp!*

"Này này! Sao không thử loại bỏ đôi chân bẩn thỉu này đi nhỉ?"

Tôi quay sang đám khán giả, họ thậm chí còn không kịp ngậm miệng khi tôi giẫm lên đầu Heinrich.

"Mọi người rõ ràng đã nhìn thấy tên này cố gắng sử dụng sức mạnh của mình với tôi đúng không? Hả?"

Liana de Grantz đang ngơ ngác nhìn. Kono Lint gần như run rẩy.

Họ không bao giờ tưởng tượng được lại nhìn thấy một kẻ vô lại như vậy ở nơi này.

Dù sao thì, thế thôi, nhưng đánh nhau với bạn cùng lớp và sử dụng năng lực với bạn cùng lớp là hai tội có mức độ rất khác nhau.

"Tao biết mày rất kiêu hãnh, nhưng hãy hành động có chừng mực nhé, mày nghe rõ chứ?"

Tôi lẩm bẩm một cách lạnh lùng khi giẫm lên đầu cậu ta.

"Tao có làm tổn thương mày không? Tao chỉ lặng lẽ học lớp này thôi. Vậy tại sao mày lại phải gây gổ với một người chỉ im lặng? Theo tao thấy, mày không nên biết ơn tao sao? Vì tao không có Siêu năng nào cả, chẳng phải tao đang đặt nền móng cho mình ở đây sao?"

Tôi ngồi xổm xuống, nắm tóc Heinrich và thì thầm vào tai cậu ta.

"Phạm vi khả năng của mày hiện tại là 5 mét, mất 10 giây để chuẩn bị và hỏa lực của nó còn nhỏ hơn cả một đống lửa trại."

"!"

Tôi đã quan sát lớp học hôm nay. Vì vậy, khi Heinrich và Liana tiếp tục học cách sử dụng khả năng của mình, tôi thực tế không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm ra mức độ khả năng của họ.

Khi tôi cảm nhận được chính xác sức mạnh của cậu ta, cậu mở to mắt, gần như muốn xé toạc chúng ra.

"Nếu mày còn cố dùng sức mạnh với tao thêm một lần nữa trong tương lai..."

Làm sao tôi có thể đứng yên khi tôi chẳng có gì. Nếu ai đó đứng yên hoàn toàn trước một người rõ ràng khinh thường mình trong khi không sở hữu bất cứ thứ gì, thì đó chính là đang tự chuốc lấy hoạ vào thân.

"Lúc đó, nếu tao không đột nhiên thay đổi quyết định trong 10 giây đó, thì thà tao móc mắt mày ra còn hơn."

"......!"

"Thầy Epinhauser không phải đã nói rồi sao? Hả? Chúng ta hãy cẩn thận với nhau nhé."

Nếu không làm gì cả và chỉ chịu đựng, mình sẽ bị coi thường.

Trở thành kẻ ngốc thì có thể chấp nhận được, nhưng đừng bao giờ trở thành kẻ dễ bị bắt nạt.


Chương 36: Trò Chuyện Với Bertus


Ngày đầu tiên tôi phải đánh Cayer.

Và vào ngày thứ ba, tôi phải đánh Heinrich von Schwarz. Lần này, tôi không được gọi đến gặp giáo viên. Nếu tôi được gọi vào, tôi sẽ chỉ làm chứng rằng cậu ta đã cố gắng sử dụng khả năng của mình với bạn cùng lớp, dù điều đó sẽ rất phiền phức.

Tuy nhiên, điều này lại khác so với thời điểm với Cayer.

Cayer là thường dân, Heinrich von Schwarz là Vương tử của Kernstadt, Đệ nhất Công quốc của Đế quốc. Dù cậu không phải là người kế vị, nhưng cậu vẫn là hậu duệ.

Nói cách khác, cậu là hậu duệ của Hoàng tộc, người có quyền lực cao thứ hai sau Hoàng gia. Đây sẽ là sự kiện gây sốc đối với bất kỳ ai, bất kể họ thực thi nguyên tắc bình đẳng và đối xử công bằng với mọi người bất kể giai cấp như thế nào.

Thay vì chỉ trích tôi, có vẻ như mọi người đều tránh tôi. Họ dường như coi tôi là một kẻ điên, một thằng thực sự khùng. Lúc này, họ không còn coi tôi là thứ gì đó bẩn thỉu nữa, mà tôi đã trở thành một sự tồn tại đáng sợ trong mắt họ.

Không, ý là, tôi có nên buông tha cho thằng đột nhiên bắt đầu cãi nhau với tôi và cố gắng sử dụng năng lực của mình lên tôi chỉ vì tên đó không thể chịu được cảnh tôi ngồi yên một chỗ không? Tôi có nên thực sự bị tra tấn không, hả?

Sau đó, Heinrich sẽ rời khỏi chỗ ngồi ngay khi nhìn thấy tôi, như thể cậu nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu. Có vẻ như cậu quay lại trong cơn thịnh nộ và tức giận, nhưng cậu không thể giơ tay chống lại tôi ở Temple.

Tôi không muốn bị coi là kẻ dễ bị bắt nạt nên đã trở thành thằng điên.

Bởi vì nếu tôi không làm điều này, một số người thực sự mạnh mẽ có thể muốn gây chiến với tôi. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi điều đó biến thành một cuộc tắm máu phải không? Nếu điều đó xảy ra, tôi chắc chắn nên có một khả năng mà tôi thực sự có thể sử dụng.

Liệu đòn tấn công chậm của tôi có tác dụng gì với người có tài năng chiến đấu không?

Cuộc sống bình lặng của tôi đã bị phá hủy, không ai khác ngoài chính tôi. Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo con đường này. Sẽ hoàn toàn vô ích nếu giả vờ tử tế và tốt bụng với những người này.

Và nghĩ lại về điều đó.

Tôi không nghĩ mình từng thực sự tốt bụng trước đây. Ý là, một người thực sự tức giận với một số đứa trẻ ở độ tuổi ba mươi chắc chắn có vấn đề về đầu óc nhỉ?

Không khí của lớp A vốn luôn yên tĩnh nay lại càng trở nên tệ hơn vì tôi.

Tôi thực sự đã trở thành một loại nhân vật phản diện trong câu chuyện tôi viết sao? Tôi không cố ý làm vậy đâu mà?

Dù nhìn thế nào đi nữa thì tôi vẫn là kẻ xấu ở đây.

Một nhân vật phản diện ban đầu không có sức mạnh thực sự nhưng lại có tính khí nóng nảy ư?

Sau các lớp học chung vào buổi tối thứ năm.

"Reinhardt, tôi có thể trò chuyện với cậu một lát không?"

Sau bữa tối, cuối cùng Bertus cũng gọi tôi.


✦✧✦✧


Sau bữa tối, Bertus dẫn tôi đến một bàn trà ngoài hiên. Cậu vẫn nở nụ cười thân thiện trên môi. Trên bàn là một ấm trà chứa đầy trà đen. Có lẽ cậu đã chuẩn bị trước.

"Cậu có muốn uống trà không?"

"Được thôi."

Bertus nhẹ nhàng rót trà vào cốc của tôi. Cậu cho sữa vào trà, trong khi tôi chỉ uống nó như vậy. Hoàng tử dường như không có bất kỳ thái độ thù địch nào với tôi.

Chỉ qua biểu cảm của cậu, tôi không thể hiểu nổi cậu nghĩ gì khi tôi đối xử với cậu một cách thoải mái như vậy.

Tôi không mất cảnh giác vì biểu cảm của cậu không cho tôi biết điều gì cả.

Cậu là một Swordmaster đầy tham vọng trong tương lai. Những người gây chiến với tôi hầu hết đều yếu hơn tôi về mặt thể chất. Tuy nhiên, Hoàng tử là người có thể giẫm đạp lên tôi nếu cậu muốn. Cả về mặt thể chất lẫn chính trị.

Tôi không phải là đối thủ của cậu ở cả hai khía cạnh đó.

Nếu Bertus cố áp dụng biện pháp trừng phạt về thể xác với tôi...

Tôi nên phản hồi thế nào?

Đó là quyết định đúng đắn khi trở thành một trong những kiểu người mạnh chống lại kẻ yếu và yếu chống lại kẻ mạnh.

Bertus nhìn tôi với nụ cười nhẹ nhàng.

Một thái độ thân thiện nhưng không hề có sự thù địch.

Ludwig đã bị lừa bởi thái độ đó. Vô số người khác cũng vậy.

Đó là một nụ cười dịu dàng đến nỗi có thể đánh lừa cả tôi, người mà không nên bị nó đánh lừa.

"Họ đều yêu cầu tôi làm gì đó về vấn đề này, vì vậy tôi quyết định thay mặt họ nói chuyện với cậu."

"Về chuyện gì?"

"Họ sợ cậu."

Cậu nói một cách hoa mỹ rằng họ sợ tôi, nhưng cuối cùng thì họ chỉ đơn giản là không thích tôi.

"Tất nhiên, tôi có thể hiểu hành vi của cậu ở một mức độ nào đó. Vào ngày đầu tiên, Cayer khá hung hăng với cậu. Ngay cả trong phòng thay đồ."

"......"

"Tôi chắc chắn Cayer cũng có lỗi khi nói rằng lời khai của cậu có tính chất gian lận."

Hoàng tử Đế quốc.

Không phải tôi, mà là Hoàng tử đã tức giận vì lời nói của Cayer làm suy yếu thẩm quyền của Temple. Có cảm thấy sảng khoái trong lòng sau khi đến để ngăn chặn cuộc chiến không?

"Tôi nghe nói cậu hành động như vậy là vì cậu tức giận vì cậu ta xúc phạm Temple, chứ không phải vì cá nhân."

Cho dù cậu nghe được từ thầy Epinhauser hay qua các kênh khác, cậu đều biết về lời khai của tôi. Đó là lý do tại sao Bertus biết tôi giả vờ là một người yêu nước.

"Là một học viên của Temple, tôi phải nhìn nhận mọi người một cách công bằng. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm như vậy. Dù đúng là trái tim tôi hướng về những người yêu nước như thế."

Gì cơ?

Có chuyện gì kỳ lạ ở đây vậy?

"Reinhardt, tôi rất thích cậu."

Chuyện này.

Cốt truyện trở nên thực sự kỳ lạ!

Tay tôi sẽ bớt run hơn nếu cậu nói rằng cậu sẽ giết tôi.

Chuyện này là sao vậy? Chuyện này sẽ đi theo hướng nào? Hả?

Bertus đã nghe những gì tôi nói với thầy Epinhauser và giờ đây đang ngưỡng mộ lòng yêu nước của tôi?

Không, đúng vậy, Hoàng tử là người có lòng yêu nước sâu sắc.

Vậy là cậu đang nhìn tôi với ánh mắt thiện cảm sao? Bởi vì cậu nghĩ rằng tôi đang phải chịu đựng tất cả những lời lăng mạ này đối với bản thân mình, nhưng sẽ đấm vỡ mồm kẻ khác ngay khi lăng mạ Temple vì tôi là một người yêu nước đến vậy sao?

Bertus đang nghịch tách trà của mình trong khi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng.

"Nhưng mà, tôi cảm thấy lần này cậu đi quá xa rồi. Đương nhiên, chạm vào người của Hoàng tộc nguy hiểm hơn nhiều so với thường dân. Nhưng tôi không nói đến điểm đó."

"......"

"Tôi tin rằng trí tưởng tượng của các bạn cùng lớp thân yêu của chúng ta đang hơi quá đà."

"Trí tưởng tượng?"

Cậu có ý gì?

Bertus mỉm cười khi nhìn quang cảnh về đêm của Temple như thể cậu có thể nhìn thấy điều gì đó bên kia đường chân trời.

"Không đời nào một nam sinh không có chút tài năng nào lại có thể động đến Hoàng tộc Schwarz khi không có gì để dựa vào... Đó là những gì họ đang lan truyền."

Tôi bắt đầu hiểu ý cậu. 'Cho dù hắn có điên thì hẳn phải có ai đó chống lưng', đó là điều họ nghĩ.

"Vậy thì... Họ nghĩ là tôi đang che giấu gì đó to lớn à?"

"Chính xác. Có thể là tài năng hoặc là sức mạnh của Gia tộc..."

"Hừmm..."

Nếu tôi là họ, tôi cũng không thể hiểu được hành vi của mình, nếu không có thứ gì đó như thế chống lưng. Họ nghĩ rằng không thể có ai đó ngoài kia, thậm chí là thằng điên, lại đánh một người trong Hoàng tộc vì tức giận.

"Không phổ biến, nhưng có những người như vậy. Những người che giấu thân phận của mình và vào Temple với tư cách là thường dân."

Tôi biết về điều đó. Có những học viên không thể sống dưới họ của mình hoặc những người phải che giấu lý lịch của mình vì nhiều lý do khác nhau, ví dụ như họ không muốn bị chú ý. Thậm chí còn có những trường hợp như vậy khi họ gửi tiểu quý tộc đến đây với tư cách là thường dân, che giấu lý lịch Gia tộc của mình, và những gì người đó nhận được là sự khinh miệt hoàn toàn, như vậy là nhận được sự giáo dục thực sự.

Tôi đã bị nhầm là người như thế.

"Tệ hơn nữa là ngay cả Heinrich cũng bắt đầu tin vào điều đó."

"......Haa?"

Gần đây, Heinrich luôn tránh mặt tôi, giả vờ ngủ ngay khi nhìn thấy tôi.

Không phải vì cậu ấy nghĩ tôi bẩn mà là vì cậu ấy thực sự nghĩ tôi đáng sợ?

"Nhân tiện, có bao nhiêu Gia tộc không sợ Hoàng tộc Schwarz?"

Mọi chuyện đang đi theo một hướng hoàn toàn khác so với những gì tôi mong đợi. Họ nghĩ rằng tôi có một số xuất thân có thể giúp tôi đấm một ai đó trong Hoàng tộc Schwarz mà không cần lo lắng.

Nếu vậy thì chẳng phải chỉ có một lựa chọn thôi sao?

"Tôi tin rằng những người khác nghĩ rằng cậu là đứa con trai bí mật của Hoàng gia."

Trí tưởng tượng của trẻ con đôi khi còn vượt quá tầm hiểu biết của người lớn. Không, kẻ ngốc nào lại gửi đứa con trai giấu mặt của mình vào một môi trường có hai thành viên của Hoàng gia?

"Hả..."

"Tất nhiên, tôi biết điều đó không đúng."

Bertus nhìn tôi như thể cậu không phải là kẻ ngốc khi tin vào trí tưởng tượng tầm thường của trẻ con.

Sau đó cậu nghiêng tách trà, vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên môi. "Vậy, Reinhardt, để tôi hỏi cậu một câu nhé."

"Là gì?"

"Có điều gì cậu có thể tin tưởng không?"

Bertus biết rằng việc tôi xuất thân từ Hoàng gia là vô lý. Tuy nhiên, cậu vẫn tò mò. Về lý lịch thực sự của tôi. Ngay cả Bertus cũng không tin rằng cuối cùng tôi chỉ là một gã khùng điên.

Tuy nhiên, bản chất của hoàn cảnh của tôi không bao giờ có thể được tiết lộ. Vì nó ở mức độ khiến toàn thể nhân loại chống lại tôi.

"Đơn giản thôi."

Tôi thở dài và khoanh tay.

"Tôi không cần xuất thân ông to bà lớn để đấm vào một thằng khốn nào đó đang cố gắng giẫm đạp lên tôi đúng không?"

Tôi sẽ đi theo con đường đó.

Dù sao thì cũng đã quá muộn để sửa chữa điều này rồi. Tôi vẫn đang theo đuổi con đường điên rồ. Vậy thì sao nếu tôi treo một thằng khốn nạn nào đó lên để phơi khô?

Tôi cũng có chiếc nhẫn Dreadfiend để có thể biến mất bất cứ lúc nào tôi muốn.

Bertus nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.

"Hả... Ý là... Tôi không nghĩ là... Vậy, cậu không có thứ gì như thế sao?"

"Vâng."

"Cậu làm vậy chỉ vì tâm trạng không tốt thôi à?"

"Vâng."

"Hả... Haa."

Bertus, người vẫn luôn mỉm cười, khẽ liếm môi.

"Haha, ha. Hahaha. Hahahaha. Haha!"

Sau đó, cậu đột nhiên bật cười. Bertus cười rất lâu, giống như một người mất trí.

Sau khi cười một lúc, Bertus nhìn tôi.

Cái nhìn đó làm tôi lạnh sống lưng. Đôi mắt cậu giống như mắt rắn.

Đây chính là bộ mặt thật của Bertus. Chỉ cần nhìn vào cậu, người ta có thể cảm thấy nổi da gà ở sống lưng.

Cậu nhìn tôi bằng đôi mắt đó và lặng lẽ nghiêng tách trà.

"Trong tình huống như thế, người ta thường nói dối."

Đó có thể là nói dối.

À không, coi đó là nói dối thật mà? Tôi có một số xuất thân nhất định.

À.

Tuy nhiên, đó có thể là bối cảnh vượt quá sức tưởng tượng của bất kỳ ai.

"Nếu cậu nói với tôi rằng cậu có xuất thân tốt hay gì đó, thì trong tương lai tôi đã không để ý đến cậu nữa rồi."

Bertus đang cho tôi thấy bản thân mình hoàn toàn thô sơ. Hoàn toàn khác với những gã đã từng la hét và chửi rủa tôi trước đây.

Đúng là ánh mắt của một chàng trai trẻ, nhưng có vẻ lạnh lẽo.

"Cậu thật sáng suốt khi trả lời thành thật đấy, Reinhardt."

Cậu có vẻ như mong đợi tôi sẽ nói dối để thoát khỏi tình huống này. Tôi chỉ giả vờ là người như vậy để không bị đánh. Cậu có kiểm tra lý lịch của tôi không? Cậu đã biết rằng tôi không phải là một nhân vật quan trọng, và bằng cách nói những điều này, cậu đang cố gắng tìm hiểu xem tôi là người như thế nào?

Tôi nhún vai.

"Nhưng tôi có thể nói dối rằng không có gì cả mà phải không?"

"Tôi không biết liệu cậu có thực sự không có gì không, nhưng ít nhất cậu cũng không phải là quý tộc."

Bertus đặt tách trà xuống và dùng ngón tay vuốt ve mép tách.

"Không thể nào quý tộc lại không biết cách cầm tách trà."

Không phải không có lý do gì mà trà lại được pha.

Cậu nhìn thấu tôi chỉ bằng cách quan sát cách tôi cầm tách trà và uống trà.

Khi tôi nhận ra rằng hành động vô thức của mình đã tiết lộ thông tin về hoàn cảnh của tôi, tôi nổi da gà khắp người.

Tôi là người tạo ra nhân vật này, nhưng thật khó để diễn tả bằng lời rằng anh chàng này khiến tôi sợ đến thế nào.

Nếu tôi khoe khoang về xuất thân của mình, cậu sẽ lờ tôi đi. Nhưng tôi nói với cậu rằng tôi chẳng là gì cả. Vậy thì sao?

"Cậu nên nói dối đi, Reinhardt."

"Tại sao?"

"Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc Heinrich von Schwarz có thể làm gì với mình chưa?"

Tôi đã nghĩ về điều đó. Tất nhiên, tôi đã vội vã lao vào với cơ thể của mình trước, nhưng tôi đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình sau đó. Cái giá mà tôi phải trả khi chạm vào một người thuộc Hoàng tộc Kernstadt, Đệ nhất Công quốc của Đế quốc.

Tuy nhiên, tôi biết về lý lịch của Heinrich von Schwarz. Tôi khá tự tin rằng cậu ta sẽ không thể làm hại tôi.

"Tôi đã biết."

"Ngay khi bước ra khỏi Temple, cậu có thể biến mất không dấu vết vì đã đánh một người của Hoàng tộc Schwarz. Cậu không lo lắng về điều đó sao?"

"Chắc chắn rồi."

Không, tôi không thực sự. Bởi vì điều như thế sẽ không bao giờ xảy ra ngay từ đầu.

"Vậy thì khi tôi nói với cậu rằng Heinrich sợ xuất thân không rõ ràng của cậu, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu giữ nỗi sợ này sống lại sao?"

"Chắc chắn là vậy rồi."

"Vậy tại sao cậu lại nói sự thật với tôi? Heinrich rất có thể sẽ làm hại cậu, và cậu nên cảm thấy sợ hãi vì điều đó."

Heinrich thuộc Hoàng tộc, khá thù địch và gia nhập vào Lớp Royal. Tuy nhiên, hiện tại cậu ít nhiều đang sống lưu vong.

Không ai trong Hoàng tộc Schwarz có thiện cảm với Heinrich. Đó là lý do tại sao địa vị của Heinrich chỉ là một cái vỏ. Trên thực tế, cậu chỉ là một gã không có quyền lực hay địa vị.

Vì vậy, tôi đã biết rằng sẽ không có sự trả thù nào đối với tôi từ Hoàng tộc mà cậu ấy gần như đã bị bỏ rơi ở nơi rất xa.

Tuy nhiên, nói với cậu rằng tôi biết về những điều này rõ ràng là đáng ngờ. Vậy tại sao tôi lại phủ nhận sự hiểu lầm này, điều đó sẽ giúp tôi được an toàn?

"Nói những lời dối trá hời hợt như vậy trước mặt Hoàng tử thì chẳng có tác dụng gì cả."

Sẽ tốt hơn nếu nói rằng tôi đã lường trước được tình huống này. Tôi đánh giá rằng sẽ nguy hiểm hơn nếu lừa dối Bertus để giữ mình an toàn khỏi gã tên là Heinrich.

Đó chính là mục đích tôi hướng tới.

Khi tôi nói thế, Bertus bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi.

"Tôi có thể nói với Heinrich về chuyện này mà? Điều đó không gây rắc rối cho cậu sao?"

Tôi cảm thấy như đang đi trên một lớp băng mỏng. Việc Bertus chống lại tôi sẽ khiến mạng sống của tôi gặp nguy hiểm. Tôi quyết định sử dụng cách điên rồ, nhưng cậu không thực sự muốn gây chiến với tôi, vì vậy không có lý do gì để tôi quát cậu ấy.

"Tôi không nghĩ vậy."

"Và tại sao lại như vậy?"

"Cậu nói rằng khi tôi nói dối, sau này cậu sẽ lờ tôi đi. Vậy thì chẳng phải cậu sẽ làm gì đó nếu tôi không nói dối sao?"

Rốt cuộc thì tay tôi chỉ là bàn chân chó thôi.

Khi đó, trong tình huống này, Bertus sẽ không phớt lờ tôi mà sẽ cố gắng làm điều gì đó.

Có lẽ cậu sẽ đưa ra cho tôi một giải pháp.

Có lẽ cậu nghĩ rằng tôi không phải là người cậu nên phớt lờ.

"Và tôi nghĩ Heinrich sẽ không thể chạm đến tôi, bất kể tôi có xuất thân thế nào, giả sử não cậu ta còn bình thường."

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"

"Bất kể là bên trong hay bên ngoài Temple, sẽ không bình thường khi một học viên Temple, và hơn nữa là một học viên Lớp Royal, đột nhiên chết ở Đế đô Gardium."

"......"

"Nếu như tôi thật sự chết, hung thủ cũng quá rõ ràng. Một học viên Lớp Royal xuất thân thường dân đã đánh nhau với một thành viên của Hoàng tộc Đệ nhất Công quốc. Nếu như người như vậy đột nhiên chết, sẽ rất rõ ràng là ai đâm dao vào người đó."

Nếu tôi chết vào thời điểm đó, thì ai giết tôi sẽ rõ ràng, vì vậy, tất nhiên, Heinrich sẽ là nghi phạm chính. Bertus cười ngày càng nhiều.

"Liệu Hoàng tộc Schwarz có thể sử dụng quyền lực của mình để che đậy vụ án này không?"

"Tất nhiên, điều đó có thể xảy ra."

"......"

"Tuy nhiên."

Tôi nhìn Bertus và mỉm cười.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lúc này tôi không thể dừng lại được.

"Tôi không nghĩ quê hương của chúng ta, Đế quốc, sẽ bị lung lay chỉ vì một Công quốc. Thay vào đó, chẳng phải họ sẽ phải trả giá vì đã làm hoen ố danh dự của Temple sao?"

Môi Bertus bắt đầu cong lên khi nghe đến cụm từ 'quê hương'. Liệu cậu có yêu nước hơn cả thầy Epinhauser không?

Bây giờ nghĩ lại, cái chết của tôi sẽ là một vấn đề lớn hơn nhiều so với tôi nghĩ. Tôi biết điều đó sẽ không xảy ra, nhưng tôi quyết định sử dụng sự tự tin của mình vào Temple và Đế quốc làm lý do cho niềm tin đó. Bertus dường như ngưỡng mộ sự phán đoán của tôi.

Bertus thích những chàng trai thông minh. Cậu chắc chắn đã nhận ra điều gì đó ở tôi, nhưng nó khác với phán đoán của người bạn cùng lớp khác. Tất nhiên, đó là vì tôi biết đôi điều về lẽ thường tình của nơi này.

"Tuyệt vời."

Bertus cười toe toét như thể không cần phải nói thêm nữa.

"Lần đầu tiên trong đời tôi thích một anh chàng láo xược như cậu đến vậy."

Cái gì thế? Tình huống này là sao thế?

"Reinhardt, chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng cuộc sống ở Temple nhé."

"......Được thôi."

Tại sao người đầu tiên tôi tiếp cận ở Temple lại là kẻ xấu?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro