Chương 13: Lựa chọn giữa sống và chết


Khi phiến đá phía sau bàn thờ khép lại, cắt đứt tiếng hét của đội thị vệ Nhạc Thiên Phong và tiếng cầu xin yếu ớt của Tiểu Liên, Hàn Tiểu My và Lý Thanh Dao bước vào một đường hầm tối om dưới lòng đất, sâu trong Thiên Uyên Cốc. Bóng tối lạnh lẽo bao trùm lấy họ, chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách từ tường đá ẩm ướt và tiếng thở dồn dập của hai người vang vọng trong không gian chật hẹp. Thanh Dao dẫn đường, con dao nhỏ trong tay cô lóe lên mờ nhạt dưới ánh sáng yếu ớt xuyên qua những khe hở nhỏ trên trần hầm, dẫn lối qua những khúc quanh co như mê cung. Tiểu My bước theo sau, đôi tay run run ôm chặt cuốn sách da cũ kỹ, hộp gỗ chứa bản đồ, vòng bạc và trâm ngọc – những kỷ vật từ mẹ Thiên Kỳ và mẹ Thanh Dao, như ngọn lửa nhỏ giữ cô đứng vững giữa cơn bão tố.


Đường hầm sâu hun hút, tường đá lạnh lẽo rỉ nước thấm qua lớp áo lụa ướt át của Tiểu My, làm cô run rẩy không kiểm soát. Tiếng bước chân thị vệ và tiếng gỗ vỡ từ phía miếu cổ vẫn vang vọng mơ hồ qua lớp đá dày, như một lời nhắc nhở rằng nguy hiểm chưa rời xa. Tiểu My thì thầm giữa bóng tối, giọng run run: "Tiểu Liên... bà ấy sẽ không sống sót, đúng không?" Thanh Dao không quay lại, chỉ nắm chặt dao hơn, giọng trầm nhưng lạnh lùng: "Bà ấy chọn hy sinh để chúng ta sống. Đừng để nó vô nghĩa." Tiểu My cúi đầu, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc, nhỏ xuống nền đá tạo thành những vệt nhỏ loang lổ. Cô siết chặt cuốn sách da, lòng trào lên một cảm giác vừa đau đớn vừa quyết tâm: minh oan cho mẹ Thiên Kỳ giờ không chỉ là một lời hứa, mà còn là trách nhiệm cô phải gánh vác vì những người đã hy sinh.


Ánh sáng từ khe hở trên trần hầm dần sáng hơn khi họ đi sâu vào lòng đất, hé lộ những bức tường đá khắc những ký tự cổ xưa mờ nhạt, như những câu chuyện bị thời gian lãng quên. Nhưng chưa kịp khám phá thêm, một tiếng "ầm" vang lên từ phía sau – một tảng đá lớn rơi xuống từ trần hầm, bụi đất bay mù mịt, suýt đè trúng Tiểu My. Cô hét lên, ngã nhào về phía trước, nhưng Thanh Dao nhanh như chớp quay lại, đẩy mạnh cô ra khỏi vùng nguy hiểm. Tảng đá quẹt trúng vai Thanh Dao, một vết rách đỏ thẫm xuất hiện trên y phục xanh ngọc của cô, máu chảy xuống cánh tay, thấm đẫm lớp vải lụa. Thanh Dao nghiến răng, ôm vai, giọng gằn lên: "Đi tiếp! Đừng dừng lại!"


Tiểu My hoảng loạn bò dậy, chạy tới đỡ Thanh Dao, giọng run run: "Cô bị thương rồi! Để ta băng lại!" Nhưng Thanh Dao lắc đầu, đẩy cô đi tiếp, giọng khàn khàn vì đau: "Không có thời gian. Chúng ta phải đến nơi an toàn trước khi chúng phá được lối vào." Cô đứng thẳng dậy, máu nhỏ giọt xuống nền đá, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén không chút dao động, tiếp tục dẫn Tiểu My qua những khúc quanh của đường hầm. Tiểu My cắn môi, nước mắt lăn dài khi nhìn bóng lưng Thanh Dao nghiêng ngả nhưng kiên cường, lòng trào lên một cảm giác vừa biết ơn vừa bất lực. Cô ôm chặt cuốn sách da và kỷ vật, bước theo Thanh Dao, mỗi bước là một lời hứa thầm lặng: "Ta phải sống... vì cô ấy, vì Tiểu Liên, vì mẹ..."


Đường hầm dần mở rộng thành một căn phòng đá rộng lớn dưới lòng đất, ánh sáng chiều tà từ những khe hở trên cao chiếu xuống, phủ lên không gian một lớp sáng nhờ nhờ khi mặt trời bắt đầu lặn. Căn phòng lạnh lẽo, tường đá loang lổ rêu xanh khắc những ký tự cổ xưa, giữa trung tâm là một cánh cửa lớn bằng đá đen, bề mặt khắc đầy hoa văn phức tạp và những ký tự lạ mà Tiểu My không hiểu. Trước cánh cửa là một bàn thờ nhỏ, trên đó đặt hai chiếc hộp gỗ nhỏ – một khắc chữ "Thiên", một khắc chữ "Kỳ". Thanh Dao dừng lại, thở hổn hển, ôm vai bị thương, ánh mắt thoáng kinh ngạc: "Đây là nơi... Mẹ ta và mẹ ngươi muốn chúng ta đến."


Tiểu My bước tới bàn thờ, đôi tay run run đặt cuốn sách da xuống, ánh mắt lướt qua hai chiếc hộp. Cô thì thầm: "'Thiên' và 'Kỳ'... là Thiên Kỳ và Kỳ Nhi sao?" Thanh Dao gật đầu, giọng trầm: "Có lẽ vậy. Mở chúng ra, nhanh lên!" Tiểu My hít một hơi sâu, mở chiếc hộp khắc chữ "Thiên" trước. Bên trong là một bức thư viết tay, nét chữ run rẩy nhưng rõ ràng, bằng mực đen đã phai màu theo thời gian: "Thiên Kỳ bị xa lánh vì anh em hoàng tộc sợ bí mật của chị em nó. Ta để lại dấu ấn để minh oan, nhưng cái giá là mạng sống của ta. Kỳ Nhi, con phải sống..." Tiểu My sững sờ, ánh mắt mở to khi đọc những dòng chữ ấy, trái tim như thắt lại.


Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Mẹ Thiên Kỳ... bà biết mọi thứ. Bà hy sinh để bảo vệ chúng ta..." Thanh Dao bước tới, đọc qua bức thư, ánh mắt thoáng đau đớn: "Vậy là thật. Anh em hoàng tộc không chỉ xa lánh Thiên Kỳ vì bà bị vu oan, mà còn vì họ sợ điều gì đó – một bí mật lớn hơn." Tiểu My nắm chặt bức thư, nước mắt lăn dài, giọng kiên định giữa bóng tối: "Tôi phải sống để minh oan cho bà. Dù tôi không phải Thiên Kỳ thật, tôi sẽ làm điều này vì bà."


Thanh Dao gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn sang chiếc hộp còn lại khắc chữ "Kỳ". Cô ra hiệu: "Mở nó ra. Nếu 'Kỳ Nhi' là chìa khóa, thì đây là câu trả lời." Tiểu My đưa tay mở chiếc hộp thứ hai, bên trong là một mảnh ngọc vỡ khác, màu lục nhạt óng ánh, khớp hoàn hảo với mảnh ngọc mà Thanh Dao mang theo. Kèm theo mảnh ngọc là một dòng chữ ngắn khắc trên gỗ: "Dấu ấn nằm trong máu của Kỳ Nhi." Tiểu My rùng mình, cảm giác lạnh lẽo từ mảnh ngọc lan tỏa qua lòng bàn tay, ánh mắt hoang mang nhìn Thanh Dao: "'Dấu ấn trong máu'... là gì? Là ta hay chị song sinh của Thiên Kỳ?"


Thanh Dao nắm chặt mảnh ngọc của mình, đặt nó cạnh mảnh ngọc từ hộp "Kỳ", hai mảnh ghép lại thành một hình tròn hoàn chỉnh, khắc chữ "Kỳ" tinh xảo ở giữa. Ánh mắt cô thoáng kinh ngạc: "Ta không biết... Nhưng nếu ngươi là 'Kỳ Nhi', thì máu của ngươi có thể mở ra sự thật. Nếu không, thì chị song sinh mất tích kia..." Cô ngừng lại, ánh mắt trầm xuống: "Dù là ai, chúng ta phải tìm ra." Tiểu My siết chặt hai mảnh ngọc ghép lại, lòng trào lên một cảm giác vừa sợ hãi vừa quyết tâm: "Tôi sẽ tìm chị ấy... nếu chị ấy còn sống. Và tôi sẽ minh oan cho mẹ bà, dù cái giá là gì."


Tiếng đá vỡ vang lên từ phía đường hầm, bụi đất bay mù mịt khi đội thị vệ phá được lối vào miếu cổ và bắt đầu đuổi xuống dưới. Thanh Dao quay lại, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng đến rồi!" Cô chạy tới cánh cửa đá lớn, đẩy mạnh nhưng nó không nhúc nhích, những ký tự trên bề mặt sáng lên mờ nhạt dưới ánh sáng chiều tà xuyên qua khe hở trên cao. Tiểu My bước tới, giọng run run: "Có lẽ... cần máu của ta?" Thanh Dao gật đầu, giọng gấp: "Thử đi! Nhanh lên!"


Tiểu My run rẩy rút trâm ngọc từ tay áo, lưỡi ngọc sắc bén lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt. Cô cắn môi, dùng trâm rạch một đường nhỏ trên ngón tay, máu đỏ tươi chảy ra, nhỏ giọt xuống những ký tự trên cánh cửa. Một tiếng "ầm" trầm đục vang lên, cánh cửa rung chuyển, những ký tự sáng lên rực rỡ, rồi chậm rãi mở ra, để lộ một lối đi sâu hơn vào lòng núi. Nhưng trước khi họ kịp bước qua, tiếng bước chân thị vệ đã vang lên ngay sau lưng, kèm theo tiếng hét: "Tam hoàng tử! Ngươi không chạy được đâu!"


Thanh Dao quay lại, nắm chặt dao, đứng chắn trước Tiểu My, máu từ vai cô vẫn nhỏ giọt xuống nền đá, giọng gằn lên: "Chạy đi! Ta giữ chúng lại!" Tiểu My hoảng loạn, nắm tay cô: "Không! Tôi không bỏ cô đâu!" Nhưng Thanh Dao đẩy cô về phía cánh cửa, ánh mắt kiên định xen lẫn đau đớn: "Ngươi phải sống để hoàn thành điều này. Đi đi!" Tiểu My khóc nức nở, nước mắt hòa lẫn với máu trên tay, giọng nghẹn ngào: "Tôi sẽ quay lại... tôi hứa!" Cô ôm chặt cuốn sách, vòng bạc và trâm ngọc, chạy qua cánh cửa, bóng dáng Thanh Dao dần khuất sau màn bụi khi cô đối mặt với đội thị vệ.


Tiểu My lao vào lối đi sâu hơn, bóng tối bao trùm lấy cô lần nữa, chỉ còn tiếng bước chân của chính mình vang vọng giữa lòng núi lạnh lẽo. Cô ôm chặt kỷ vật vào ngực, nước mắt lăn dài khi nghĩ đến Thanh Dao, Tiểu Liên, và mẹ Thiên Kỳ – những người đã hy sinh để cô có cơ hội sống sót và tìm ra sự thật. Cô thì thầm giữa bóng tối: "Tôi phải sống... để minh oan cho bà, để cứu cô ấy..." Lối đi sâu hun hút dẫn cô vào một không gian chưa biết, nhưng ánh mắt cô ánh lên quyết tâm, dù trái tim vẫn nặng trĩu vì những người cô để lại phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro