Chương 14: Đối mặt kẻ thù


Hàn Tiểu My lao vào lối đi sâu hơn trong lòng núi, bóng tối lạnh lẽo của đường hầm nuốt chửng bóng dáng nhỏ bé của cô, để lại phía sau tiếng bước chân thị vệ và tiếng hét của Lý Thanh Dao khi cô đứng chắn trước cánh cửa đá để bảo vệ cô. Tiếng kim loại va chạm vang vọng mơ hồ qua lớp đá dày, mỗi âm thanh như một nhát dao đâm vào trái tim Tiểu My, khiến nước mắt cô lăn dài không kiểm soát. Cô ôm chặt cuốn sách da, hộp gỗ chứa bản đồ, vòng bạc và trâm ngọc – những kỷ vật từ mẹ Thiên Kỳ và mẹ Thanh Dao – như bám víu vào chút hy vọng cuối cùng giữa cơn bão tố. Đôi chân cô run rẩy, trầy xước rỉ máu từ những lần va quệt trong đường hầm, nhưng cô không dám dừng lại, mỗi bước là một lời hứa thầm lặng: "Tôi sẽ quay lại... vì cô ấy, vì tất cả."


Lối đi mở rộng thành một hang động lớn trong lòng Thiên Uyên Cốc, không gian rộng rãi nhưng lạnh lẽo, với những cột đá tự nhiên dựng đứng như những người lính canh im lặng. Ánh sáng yếu ớt từ những khe hở trên trần hang chiếu xuống, phủ lên hang động một lớp sáng nhờ nhờ của chập tối, khi mặt trời đã lặn và bóng tối bắt đầu bao trùm. Giữa hang là một hồ nước nhỏ, mặt nước phẳng lặng phản chiếu ánh sáng từ khe núi như một tấm gương bạc, tạo nên một vẻ đẹp huyền bí nhưng đầy bất an. Tiểu My dừng lại giữa hang, thở hổn hển, đôi tay run run đặt cuốn sách và kỷ vật lên một phiến đá phẳng, ánh mắt hoang mang quét qua không gian lạnh lẽo. Cô thì thầm: "Đây là đâu? Sự thật... ở đâu?"


Nhưng chưa kịp định thần, một tiếng vó ngựa rầm rập vang lên từ lối vào hang, kèm theo tiếng giáp trụ leng keng và giọng cười nhạt lạnh lùng của Nhạc Thiên Phong: "Tam đệ, ngươi chạy xa thật, nhưng đến đây là hết!" Tiểu My quay lại, trái tim như ngừng đập khi thấy Nhạc Thiên Phong bước vào hang động, dẫn theo một đội thị vệ mặc giáp bạc, ánh thép lóe lên dưới ánh sáng mờ nhạt. Hắn cao lớn, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng ánh lên sự khinh miệt, đôi mắt hẹp dài lấp lánh sát khí, tay cầm thanh kiếm dài dính máu – máu của Thanh Dao, Tiểu My nhận ra điều đó ngay lập tức. Hắn cưỡi con ngựa đen cao lớn, bộ lông óng ánh như nhung, nhưng đôi mắt ngựa đỏ rực đầy hung dữ, như một con thú săn mồi sẵn sàng lao tới.


Tiểu My lùi lại, đôi chân run rẩy suýt ngã, giọng lạc đi vì sợ hãi: "Thanh Dao... cô ấy đâu?" Nhạc Thiên Phong nhếch môi cười nhạt, giọng trầm đầy mỉa mai: "Công chúa cứng đầu ấy? Nó đã làm tròn vai trò của mình để bảo vệ ngươi, nhưng giờ thì hết rồi. Ngươi nghĩ chạy đến đây là thoát sao?" Hắn vung kiếm, và một mũi tên bất ngờ bay tới từ tay một thị vệ, nhắm thẳng vào ngực Tiểu My. Cô hét lên, không kịp phản ứng, nhưng một bóng dáng quen thuộc lao ra từ lối vào – Thanh Dao, máu chảy đỏ thẫm từ vai và tay, dùng dao nhỏ chặn mũi tên ngay trước khi nó chạm vào cô. Mũi tên rơi xuống đất, lưỡi dao của Thanh Dao tóe lửa khi va vào thép, nhưng cô ngã khuỵu xuống, tay trái rỉ máu từ một vết cắt sâu.


"Thanh Dao!" Tiểu My hét lên, lao tới đỡ cô, nước mắt lăn dài khi thấy máu thấm đẫm y phục xanh ngọc của Thanh Dao. Cô run rẩy ôm lấy Thanh Dao, giọng nghẹn ngào: "Cô... cô không được chết! Tôi cần cô!" Thanh Dao nghiến răng, ánh mắt sắc bén vẫn không mất đi sự kiên định dù khuôn mặt cô trắng bệch vì mất máu: "Ta... còn sống. Chạy đi, núp sau cột đá!" Cô đẩy Tiểu My ra, đứng dậy với chút sức lực cuối cùng, nắm chặt dao nhỏ đối mặt Nhạc Thiên Phong. Hắn cười lớn, giọng vang vọng trong hang động: "Công chúa, ngươi thật đáng thương. Bảo vệ một kẻ giả mạo đến thế sao?"


Thanh Dao lao tới, dao nhỏ trong tay cô vung lên nhanh như chớp, chém vào chân ngựa của Nhạc Thiên Phong để đánh lạc hướng. Con ngựa hí lên hoảng loạn, lùi lại, tạo cơ hội cho Tiểu My chạy núp sau một cột đá lớn gần hồ nước. Cô co người, ôm chặt kỷ vật, ánh mắt hoảng loạn nhìn Thanh Dao chiến đấu một mình với đội thị vệ. Nhạc Thiên Phong nhảy xuống ngựa, thanh kiếm trong tay hắn vung lên chặn lưỡi dao của Thanh Dao, ánh thép va chạm tóe lửa trong bóng tối. Hắn gầm lên, giọng đầy khinh miệt: "Mẹ ngươi bị vu oan vì biết quá nhiều – về chị em ngươi và lời tiên tri. Ta sẽ không để ngươi sống mà phơi bày nó!"


Tiểu My sững sờ, nước mắt lăn dài khi nghe những lời ấy. Cô nhận ra Nhạc Thiên Phong không chỉ muốn giết cô để bịt miệng, mà còn vì một bí mật lớn hơn – một lời tiên tri liên quan đến mẹ Thiên Kỳ, đến "Kỳ Nhi", và có thể đến cả chị song sinh mất tích của cô. Cô thì thầm giữa tiếng kim loại va chạm: "Lời tiên tri... là gì? Tại sao hắn sợ đến vậy?" Thanh Dao bị đẩy lùi, dao nhỏ trong tay cô rung lên khi chặn một nhát kiếm của Nhạc Thiên Phong, máu từ tay cô nhỏ giọt xuống nền đá, nhưng cô vẫn hét lên: "Chạy đi! Đừng để hắn thắng!"


Nhưng đúng lúc Tiểu My định lao ra giúp Thanh Dao, một tiếng "vút" sắc lạnh vang lên từ lối vào hang khác. Một mũi tên bay tới, cắm thẳng vào chân Nhạc Thiên Phong, khiến hắn gầm lên đau đớn, ngã khuỵu xuống đất. Thanh kiếm rơi khỏi tay hắn, vang lên một tiếng "keng" khô khốc trên nền đá. Tiểu My quay lại, ánh mắt mở to khi thấy A Tề – người đàn ông trung niên râu rậm mà cô gặp trong rừng – bước ra từ bóng tối, cung ngắn trong tay vẫn giương lên, khuôn mặt đầy vết máu và bụi đất. Hắn hét lớn, giọng khàn khàn: "Chạy đi! Ta giữ hắn lại!" Đội thị vệ quay sang A Tề, lao tới tấn công, nhưng hắn rút dao dài từ thắt lưng, chém mạnh vào một kẻ gần nhất, mở đường cho Tiểu My và Thanh Dao.


Tiểu My lao tới đỡ Thanh Dao, nước mắt lăn dài khi thấy A Tề đối mặt với cả đội thị vệ để cứu họ. Thanh Dao dựa vào cô, thở hổn hển, giọng yếu ớt: "A Tề... hắn sống sót sao nổi..." Nhạc Thiên Phong gầm lên từ nền đá, tay ôm chân bị thương, ánh mắt đầy sát khí nhìn Tiểu My: "Ngươi không phải 'Kỳ Nhi' thật đâu! Nó đã chết từ lâu! Ngươi chỉ là một kẻ giả mạo!" Tiểu My sững sờ, trái tim như ngừng đập khi nghe những lời ấy. Chị song sinh của Thiên Kỳ đã chết? Hay hắn đang nói dối để lung lạc cô? Cô nhìn A Tề, ánh mắt đầy hoang mang, nhưng hắn chỉ hét lên: "Đừng tin hắn! Chạy đi!"


Thanh Dao kéo Tiểu My chạy sâu hơn vào hang động, qua những cột đá dựng đứng, để lại A Tề đối mặt với đội thị vệ. Tiếng kiếm va chạm và tiếng hét của A Tề vang vọng phía sau, nhưng dần yếu đi khi một nhát kiếm đâm xuyên qua ngực hắn. Tiểu My quay đầu, thấy bóng dáng râu rậm của A Tề gục ngã xuống nền đá, máu loang đỏ thẫm dưới ánh sáng mờ nhạt của chập tối. Cô khóc nức nở, giọng nghẹn ngào: "A Tề... không!" Thanh Dao ôm vai cô, giọng run run nhưng kiên định: "Đừng để hắn chết vô ích. Chạy tiếp đi!"


Họ chạy qua những cột đá, đến một góc khuất sâu trong hang động, nơi hồ nước nhỏ phản chiếu ánh trăng xuyên qua khe núi, tạo thành một tấm gương bạc lấp lánh giữa bóng tối. Tiểu My ngã khuỵu xuống, ôm chặt kỷ vật, nước mắt rơi không kiểm soát khi nghĩ đến A Tề – người đàn ông cô chỉ gặp một lần nhưng đã hy sinh để cứu cô. Cô thì thầm, giọng nghẹn ngào: "Tôi sẽ sống... để minh oan cho tất cả, để không ai phải chết vì tôi nữa..." Thanh Dao ngồi xuống cạnh cô, máu từ vết thương trên tay và vai cô chảy xuống, thấm đẫm y phục, nhưng ánh mắt cô vẫn kiên cường: "Ta sẽ ở bên ngươi... đến khi chúng ta tìm ra sự thật."


Nhạc Thiên Phong gầm lên từ xa, giọng đầy căm hận: "Các ngươi không thoát được đâu!" Tiếng bước chân thị vệ vang vọng gần hơn, nhưng Thanh Dao kéo Tiểu My đứng dậy, dẫn cô chạy sâu hơn vào hang động, qua một lối hẹp dẫn đến một căn phòng bí mật mà họ chưa biết. Tiểu My ôm chặt kỷ vật, ánh mắt đỏ hoe ánh lên quyết tâm giữa bóng tối: "Dù hắn nói thật hay không, tôi sẽ tìm ra 'Kỳ Nhi' thật sự... vì mẹ, vì Thanh Dao, vì A Tề." Bóng hai người dần khuất sau lối hẹp, để lại Nhạc Thiên Phong ôm chân bị thương và thi thể A Tề nằm lặng lẽ trên nền đá lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro