Chương 2: Bước đầu thích nghi
Đêm dài trôi qua trong những giọt nước mắt lặng lẽ của Hàn Tiểu My. Cô nằm co ro trên chiếc giường gỗ lạnh lẽo, tấm chăn lụa mỏng manh không đủ sưởi ấm cơ thể xa lạ mà cô đang mang. Tiếng gió rít qua khe cửa sổ, mang theo hơi lạnh ẩm ướt từ bên ngoài, như muốn nhắc nhở cô về sự thật nghiệt ngã: cô không còn ở thế giới hiện đại nữa. Đôi mắt cô sưng húp, ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến trên bàn gỗ vẫn lập lòe, chiếu lên khuôn mặt xa lạ trong gương đồng – khuôn mặt của Nhạc Thiên Kỳ, tam hoàng tử của Đại Lương. Cô đã khóc đến kiệt sức, nhưng giấc ngủ không đến, bởi mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh mẹ cô lại hiện lên, với ánh mắt buồn bã và giọng nói đầy trách móc: "Tiểu My, con không chịu hiểu cho mẹ..."
Bình minh chưa kịp rạng, một tiếng trống trầm đục vang lên từ xa, như sấm rền đánh thức cả hoàng cung. Tiểu My giật mình ngồi dậy, tim đập thình thịch, chưa kịp định thần thì cánh cửa gỗ bật mở. Lưu Trung – lão thái giám gầy gò với khuôn mặt đầy nếp nhăn và đôi mắt trũng sâu – hốt hoảng chạy vào. Bộ y phục xanh thẫm của ông xộc xệch, tay áo rộng tung bay vì bước chân vội vã. "Điện hạ!" Giọng ông khàn khàn, pha lẫn lo lắng và sợ hãi. "Hoàng thượng triệu kiến ngay tại đại điện! Ngài phải chuẩn bị, không thể chậm trễ!" Ông cúi người, đôi tay run run ôm lấy ngực, như thể chỉ chậm một giây thôi cũng đủ khiến ông bị trách phạt.
Tiểu My ngơ ngác nhìn ông, đầu óng vẫn quay cuồng từ những gì xảy ra đêm qua. "Đại điện? Hoàng thượng?" Cô lẩm bẩm, giọng khẽ đến mức gần như không nghe thấy. Trước khi cô kịp phản ứng, hai cung nữ trẻ bước vào từ phía cửa, dáng vẻ nhẹ nhàng nhưng nhanh nhẹn. Họ mặc áo lụa màu lam nhạt, tóc búi cao gọn gàng bằng trâm gỗ, mỗi người mang theo một phần của bộ triều phục nặng nề: lớp áo trong trắng tinh, lớp áo ngoài tím đậm thêu rồng vàng, và một chiếc thắt lưng ngọc lấp lánh. Một cung nữ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Điện hạ, xin cho phép chúng thần giúp ngài thay y phục."
Tiểu My chưa kịp phản đối, hai đôi tay đã khéo léo kéo cô đứng dậy. Cô lảo đảo, đôi chân chưa quen với cơ thể mới này run rẩy dưới sức nặng của đôi giày đế gỗ cao cổ mà họ mang vào cho cô. Bộ triều phục được khoác lên người cô từng lớp, từng lớp, nặng nề như đè ép cả tâm trí cô xuống. Lớp lụa mịn mát lạnh chạm vào da, nhưng chiếc áo ngoài dày cộp lại khiến cô ngột ngạt. Cô giơ tay đẩy nhẹ, giọng hoảng hốt: "Đợi đã, tôi... tôi chưa quen với mấy thứ này!" Nhưng một cung nữ chỉ khẽ cười, thì thầm: "Điện hạ đừng lo, đây là nghi thức, ngài quen dần thôi ạ."
Tiểu My suýt ngã khi bước thử một bước, chiếc giày gỗ kêu cộp cộp trên sàn, vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng. Lưu Trung đứng bên, đôi mắt trũng sâu ánh lên sự lo lắng khó tả. Ông khẽ cúi đầu, thì thầm: "Điện hạ, ngài phải đi ngay. Hoàng thượng không thích chờ đợi..." Tiểu My nhìn ông, lòng trào lên một cảm giác bất an khó diễn tả. Cô không biết gì về "đại điện", không biết "Hoàng thượng" là ai, nhưng ánh mắt của Lưu Trung và sự gấp gáp của hai cung nữ khiến cô hiểu rằng, nếu không đi, hậu quả sẽ không hề nhẹ nhàng.
Con đường dẫn đến đại điện là một hành trình ngắn nhưng đầy áp lực. Tiểu My bước đi giữa hai hàng thị vệ mặc giáp bạc, lưỡi kiếm của họ lấp lánh dưới ánh sáng ban mai mờ nhạt. Lưu Trung đi sát bên cô, đôi chân ngắn cũn cỡn cố gắng theo kịp những bước dài của cô. Xung quanh là những bức tường đá cao ngất, chạm khắc hoa văn rồng phượng cầu kỳ, và những mái ngói cong cong đỏ rực xếp chồng lên nhau, tạo nên một khung cảnh vừa uy nghiêm vừa lạnh lẽo. Không khí thoảng mùi hương trầm từ các lư hương lớn đặt dọc lối đi, hòa quyện với mùi đất ẩm sau cơn mưa đêm qua.
Tiểu My cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Cô thì thầm với Lưu Trung: "Nói tôi nghe về... Nhạc Thiên Kỳ đi. Tôi cần biết thêm để không lộ ra điều gì trước Hoàng thượng." Lưu Trung khựng lại một giây, ánh mắt thoáng ngập ngừng, nhưng rồi ông cúi đầu, giọng nhỏ như sợ ai nghe thấy: "Điện hạ vốn ít nói, không thích tranh giành quyền lực, nên thường bị các hoàng tử khác coi thường. Ngài sống khép kín trong cung, ít khi rời khỏi đây. Nhưng lần ngã ngựa này... ai cũng nghi ngờ có kẻ đứng sau."
Tiểu My ghi nhớ từng lời, lòng càng thêm nặng trĩu. Một hoàng tử ít nói, không tranh giành – vậy sao lại bị nhắm đến? Cô hỏi tiếp: "Ngã ngựa? Có chứng cứ gì không?" Lưu Trung thở dài: "Thần không rõ, nhưng hôm đó ngài đi chuồng ngựa một mình. Khi người ta tìm thấy, ngài đã nằm bất tỉnh, ngựa thì hoảng loạn chạy khắp nơi. Có kẻ nói... dây cương bị cắt." Tiểu My lạnh gáy, cảm giác nguy hiểm như một lưỡi dao kề sát cổ. Cô tự nhủ: Nếu không phải tai nạn, thì ai muốn giết Nhạc Thiên Kỳ? Và bây giờ, mình phải gánh lấy hậu quả đó sao?
Khi họ đến trước đại điện, Tiểu My gần như ngừng thở. Cánh cửa gỗ khổng lồ sơn son đỏ rực mở ra, để lộ một không gian rộng lớn, uy nghiêm đến ngạt thở. Hàng chục quan viên quỳ hai bên lối đi, đầu cúi thấp, bộ triều phục màu xanh và đỏ của họ trải dài như một tấm thảm sống động. Trên cao, ngai vàng bằng gỗ mun chạm khắc rồng vàng lộng lẫy, sáng rực dưới ánh sáng từ những ô cửa sổ lớn. Ngồi trên ngai là một người đàn ông trung niên, khoảng ngoài 50 tuổi, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu hoắm, đôi mắt sắc bén như dao cắt xuyên qua mọi thứ. Ông mặc long bào vàng rực, tay nắm chặt ngọc tỷ, ánh mắt chằm chằm nhìn Tiểu My khi cô bước vào.
"Nhạc Thiên Kỳ, quỳ xuống!" Giọng ông trầm đục, vang vọng khắp đại điện, mang theo uy quyền không thể kháng cự. Tiểu My giật mình, vội vàng quỳ xuống, đầu cúi thấp, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không biết nghi thức, chỉ cố bắt chước những người xung quanh, nhưng đôi tay run rẩy đã tố cáo sự hoang mang của cô.
Hoàng thượng nhíu mày, ánh mắt thêm phần lạnh lẽo: "Thiên Kỳ, ngươi nói ngựa hoảng loạn hôm qua chỉ là tai nạn. Nhưng hôm đó chỉ mình ngươi ở chuồng ngựa. Ngươi giấu ta điều gì?" Giọng ông không lớn, nhưng mỗi từ đều như một tảng đá đè nặng lên vai Tiểu My. Cô mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc, không thốt ra được lời nào. Cô không biết gì về vụ ngã ngựa, không biết phải trả lời ra sao để không tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Đúng lúc Tiểu My đang bối rối, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, phá vỡ sự im lặng nghẹt thở: "Phụ hoàng, tam đệ vừa tỉnh lại sau cơn nguy kịch, sao có thể nhớ rõ mọi chuyện? Hay là để nhi thần điều tra thay?" Tiểu My quay đầu, bắt gặp Nhạc Thiên Phong bước ra từ hàng quan viên. Hắn cao lớn, vai rộng, bộ giáp bạc ôm sát cơ thể toát lên vẻ mạnh mẽ đầy uy hiếp. Gương mặt hắn góc cạnh, đôi mắt hẹp dài ánh lên sự kiêu ngạo, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn nhìn cô, ánh mắt như muốn xuyên thấu mọi bí mật cô đang giấu.
Tiểu My lạnh gáy, cảm giác nguy hiểm từ Thiên Phong càng rõ rệt hơn hôm qua. Hoàng thượng gật đầu, giọng trầm: "Được, Thiên Phong, ngươi điều tra việc này. Ta muốn sự thật rõ ràng trong ba ngày." Thiên Phong cúi đầu, nhưng khi ngẩng lên, hắn liếc Tiểu My với nụ cười nhạt đầy đe dọa. Cô hiểu ngay: hắn không chỉ nghi ngờ, mà còn muốn lợi dụng vụ việc để triệt hạ cô.
Ngay lúc đó, một quan viên già, râu trắng dài đến ngực, đứng dậy từ hàng ghế bên trái. Ông mặc áo xanh thẫm, giọng run run nhưng kiên định: "Bẩm Hoàng thượng, thần nghe nói điện hạ từng bị ngất gần chuồng ngựa vài ngày trước vụ việc. Có kẻ thấy một bóng người lạ mặt lảng vảng gần đó!" Đại điện xôn xao, những tiếng thì thầm rộ lên như sóng vỗ. Tiểu My sững sờ, đầu óng quay cuồng. Cô không biết chuyện này, nhưng chi tiết đó gợi ý rằng vụ ngã ngựa không phải ngẫu nhiên. Ai đó đã cố ý nhắm vào Nhạc Thiên Kỳ – và giờ, cô đang trở thành mục tiêu thay thế.
Buổi triều kết thúc trong không khí căng thẳng. Các quan viên lặng lẽ rời đi, để lại Tiểu My quỳ một mình trước ngai vàng. Hoàng thượng đứng dậy, chậm rãi bước xuống, đôi giày đen thêu kim tuyến kêu cộp cộp trên bậc đá. Ông dừng lại trước mặt cô, ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa kỳ lạ, như thể đang nhìn một người khác qua cô. "Thiên Kỳ," ông nói, giọng trầm xuống như thì thầm, "ngươi giống mẹ ngươi quá... Đừng phụ lòng bà ấy." Ông quay người rời đi, tấm long bào vàng rực tung bay phía sau, để lại Tiểu My bối rối ngẩng đầu nhìn theo. Lời nói ấy như một chiếc gai đâm vào lòng cô, mang theo một bí mật mà cô chưa thể chạm tới.
Trên đường trở về, Lưu Trung đi sát bên Tiểu My, đôi mắt ông thoáng đỏ hoe. Khi họ bước qua một hành lang dài lát đá lạnh lẽo, ông lén lút rút từ tay áo một mảnh giấy nhỏ, nhăn nhúm và ố vàng. "Điện hạ," ông thì thầm, giọng run run, "đây là thứ cuối cùng phu nhân để lại trước khi qua đời. Thần giữ nó bao năm nay..." Tiểu My nhận lấy, đôi tay run rẩy mở ra. Bên trong chỉ có vài dòng chữ nguệch ngoạc, nét mực đã phai: "Bảo vệ Kỳ Nhi..." Cái tên lạ lẫm khiến cô rùng mình, cảm giác lạnh buốt lan khắp sống lưng. "Kỳ Nhi là ai?" Cô hỏi, nhưng Lưu Trung chỉ lắc đầu: "Thần không biết... Chỉ biết phu nhân viết nó trong ngục, trước khi..."
Về đến cung điện, Tiểu My ngồi một mình trên ghế gỗ, căn phòng lạnh lẽo bao trùm lấy cô. Ánh sáng từ ngọn nến lập lòe chiếu lên mảnh giấy trong tay cô, làm nổi bật những nét chữ nguệch ngoạc như được viết trong tuyệt vọng. Cô nhìn dòng chữ "Bảo vệ Kỳ Nhi", lòng trào lên một nỗi đau không tên. Cô nhớ đến mẹ mình ở thế giới hiện đại – người luôn lo lắng cho cô, dù cô chỉ đáp lại bằng những lời cãi vã. "Mẹ à," cô thì thầm, giọng nghẹn ngào, "con không biết mình đang ở đâu, nhưng con sẽ cố sống sót... vì mẹ, và vì người mẹ đã viết dòng chữ này."
Nước mắt rơi xuống mảnh giấy, làm nhòe nét mực, như thể xóa tan ranh giới giữa hai kiếp sống. Tiểu My ôm lấy ngực, cảm nhận nỗi đau của cả hai người mẹ mà cô chưa từng gặp mặt – mẹ của cô, với những lời trách móc đầy yêu thương, và mẹ của Nhạc Thiên Kỳ, với lời trăn trối đầy bí ẩn. Cô khóc nức nở, tiếng nấc vang vọng trong căn phòng trống trải, nhưng rồi cô lau nước mắt, nắm chặt mảnh giấy trong tay.Tiếng gió lạnh thổi qua cửa sổ, mang theo âm thanh mơ hồ của một cây sáo xa xăm, réo rắt mà buồn bã. Tiểu My ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự kiên định. "Dù là ai," cô tự nhủ, "ta phải sống tiếp ở đây. Ta sẽ tìm hiểu sự thật đằng sau Nhạc Thiên Kỳ... và cả Kỳ Nhi." Cô đứng dậy, bóng dáng nhỏ bé in lên tường đá, vừa yếu đuối vừa mạnh mẽ, như một ngọn lửa nhỏ cháy trong đêm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro