Sếp ơi! Hẹn hò với em đi. 11

Khang đã rút lui. Không phải bằng một lời từ chối, một trận cãi vã hay một lá đơn xin nghỉ việc ồn ào. Khang rút lui bằng sự im lặng tuyệt đối và sự chuyên nghiệp đến đáng sợ.

​Sáng hôm sau, Khang vẫn đến công ty. Cậu vẫn mặc áo sơ mi màu sắc, nhưng chiếc cà vạt màu cam đã biến mất, thay vào đó là một chiếc cà vạt xanh navy đơn giản.

​Khang làm việc ở Phòng Hành chính, nhưng cậu như trở thành một bóng ma.

​Không còn cà phê: 7 giờ 30 sáng, chiếc cốc cà phê đen hoàn hảo không xuất hiện trên bàn Hoàng.

​Không còn tin nhắn: Điện thoại Hoàng im lặng tuyệt đối. 5 giờ 50 sáng, không có tin nhắn báo thức "chạy bộ" lố lăng nào.

​Không còn nụ cười: Khang đi lại trong hành lang, chào hỏi đồng nghiệp bằng nụ cười lịch sự, nhưng nụ cười đó không còn rạng rỡ, không còn ánh mắt lấp lánh như vừa trúng xổ số. Nó là một nụ cười "chuẩn mực công sở".

​Không còn sự xâm lấn: Khang được cử lên văn phòng CEO để nộp tài liệu, cậu gõ cửa, bước vào, đặt tài liệu xuống, nói một câu "Tài liệu hoàn tất, Tổng Giám đốc kiểm tra" rồi quay lưng đi, không hề nhìn Hoàng quá một giây, không một lời trêu chọc hay bày tỏ tình cảm nào.

​Sự thay đổi này diễn ra quá đột ngột, quá hoàn hảo, đến mức khiến cả văn phòng bàng hoàng.

Nhưng người cảm thấy bàng hoàng nhất chính là Đỗ Nhật Hoàng.


​Hoàng đợi. Anh đợi Khang phạm lỗi, đợi Khang quay lại với một chiêu trò lố lăng nào đó. Anh tin rằng Khang sẽ không bỏ cuộc dễ dàng sau lời thách đấu.

​Nhưng Khang không quay lại.

​Ngày thứ nhất: Hoàng cảm thấy khó chịu. Anh phải tự pha cà phê. Cà phê của anh quá đắng. Anh nhớ mùi vị của 1/4 thìa đường mà Khang đã cố tình thêm vào.

​Ngày thứ hai: Hoàng cảm thấy trống rỗng. Anh nhìn ra hành lang. Anh quen với việc thấy chiếc cà vạt màu sắc của Khang lướt qua. Anh nhớ tiếng cười oang oang của Khang. Hoàng vô tình bật điện thoại, kiểm tra tin nhắn Zalo, nhưng chỉ có sự im lặng lạnh lẽo.

​Ngày thứ ba: Hoàng gọi Khang lên phòng, lấy cớ là hồ sơ có lỗi. Khang đến, chuyên nghiệp, chỉ ra lỗi và sửa chữa trong vòng ba phút.

​"Hoàn hảo. Không còn bất kỳ sự lố lăng nào," Hoàng nhận xét, giọng mang vẻ thử thách.

​"Dạ, em biết mình đã gây phiền phức cho sếp quá lâu," Khang đáp, giọng điệu bằng phẳng. "Em đã nhận ra, em nên tập trung vào công việc. Em sẽ không còn 'làm phiền' cuộc sống của sếp nữa. Em đã thất bại trong lời thách đấu của mình."

​Hoàng nhìn Khang, anh cảm thấy có một cục nghẹn nơi cổ họng.

Khang không hề nói dối. Cậu đã thực sự từ bỏ.

​Ngày thứ tư: Hoàng đi họp hội đồng quản trị. Anh phát biểu trôi chảy, logic, hoàn hảo. Nhưng anh cảm thấy thiếu đi một thứ năng lượng tích cực mà anh đã gọi là "Hội chứng Thiếu Khang".

​Hết giờ làm việc, Hoàng ngồi lại trong phòng. Anh mở ngăn kéo. Chiếc khăn tay lụa Khang tặng vẫn ở đó, màu hồng neon rực rỡ dưới ánh đèn. Anh nhìn chiếc khăn.

​Anh rút viên kẹo cao su vị dâu tây Khang tặng từ ngăn kéo khác, bóc vỏ và cho vào miệng.

Hương vị ngọt ngào nhân tạo tràn ngập khoang miệng, nhưng anh lại cảm thấy đắng chát trong lòng.

​Hoàng nhận ra sự thật: Khang không chỉ mang đi sự ồn ào. Khang đã mang đi ánh sáng và sự ấm áp khỏi cuộc đời anh.

​Anh đã thắng cuộc thách đấu, nhưng anh đã thua Khang.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro