Sếp ơi! Hẹn hò với em đi. 8
Sau cơn sốt, Đỗ Nhật Hoàng trở lại văn phòng, nhưng có một sự khác biệt tinh tế.
Anh vẫn mặc vest đen, vẫn giữ khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt anh đôi khi dừng lại ở Khang lâu hơn bình thường, và anh đã ngừng vứt bỏ những chiếc cốc cà phê Khang pha.
Khang, nhận ra sự thay đổi nhỏ bé này, quyết định đã đến lúc phải kéo Hoàng trở lại thế giới ồn ào.
Khang tổ chức một sự kiện team-building nội bộ cho bộ phận Marketing và Hành chính, gọi là "Cuộc Phiêu Lưu Giải Cứu CEO".
Mục đích bề ngoài là gắn kết, nhưng mục đích thật sự là buộc Hoàng phải tham gia.
Khang gửi email cho tất cả nhân viên:
CHỦ ĐỀ: CEO Hoàng bị bắt cóc bởi " Hội những kẻ yêu sự tĩnh lặng ". Chúng ta phải giải cứu anh ấy bằng cách giải mã các thử thách!
ĐỊA ĐIỂM: Công viên gần công ty.
YÊU CẦU ĐẶC BIỆT: Có sự tham gia của CEO Đỗ Nhật Hoàng với vai trò... BỊ BẮT CÓC.
Thư ký Mai đưa email cho Hoàng.
Hoàng đọc, mặt tối sầm.
"Huỷ bỏ ngay lập tức," Hoàng lạnh lùng ra lệnh. "Đây là hành vi xúc phạm và vô tổ chức."
Khang, như đã đoán trước, bước vào phòng.
"Sếp ơi! Em xin sếp!" Khang nài nỉ. "Đây là cách mọi người bày tỏ sự quan tâm sâu sắc đến sếp đấy ạ! Nếu sếp không tham gia, mọi người sẽ thất vọng và tinh thần làm việc sẽ giảm sút nghiêm trọng. Hơn nữa, em đã thuê sẵn trang phục cho sếp rồi ạ!"
Khang mở hộp, bên trong là một chiếc mặt nạ mắt màu đen lấp lánh và một chiếc áo choàng nhung màu đỏ sẫm.
"Sếp sẽ là Tù Nhân Quyến Rũ ạ!" Khang nói.
Hoàng cảm thấy bất lực trước sự lố lăng vô biên của Khang. Anh biết nếu anh hủy bỏ, Khang sẽ lại làm một trò điên rồ khác.
Cuối cùng, Hoàng đầu hàng. "Chỉ một giờ."
Hoàng đến công viên, anh bị Khang bịt mắt bằng chiếc mặt nạ lấp lánh và khoác lên người chiếc áo choàng nhung.
Hoàng, CEO hoàn hảo, đang bị dắt đi trong công viên giữa một đám nhân viên cười khúc khích.
Hoàng cảm thấy ngượng ngùng chưa từng thấy. Khang nắm tay anh.
"Sếp, yên tâm đi! Em sẽ là vệ sĩ của sếp!" Khang nói, bàn tay Khang ấm áp và vững vàng.
Trò chơi bắt đầu. Các đội phải giải các mật mã và vượt qua thử thách lố lăng để "giải cứu" Hoàng.
Đến thử thách cuối cùng, đội của Khang phải tìm ra "chìa khóa cuối cùng" được giấu trong một đống cát.
Khang và đồng đội hì hục đào cát. Hoàng, mặc dù bị bịt mắt, vẫn cảm thấy không khí náo nhiệt và tiếng cười xung quanh.
Khang đột nhiên quay sang Hoàng. "Sếp ơi! Mật mã cuối cùng là món ăn mà sếp đã ăn trong bí mật và thấy ngon! Em đoán là thịt kho tiêu của em!"
Hoàng, bị bất ngờ, cảm thấy má mình hơi nóng lên dưới chiếc mặt nạ.
"Vô lý," Hoàng nói. "Đó không phải là mật mã."
"Sếp! Sếp nói dối không tốt đâu!" Khang dí dỏm.
Cuối cùng, đội của Khang tìm thấy một chiếc chìa khóa. Khang cởi mặt nạ cho Hoàng.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt Hoàng.
Anh thấy Khang đứng ngay trước mặt, mặt lấm lem cát nhưng ánh mắt rạng rỡ.
"Chúng em đã giải cứu được sếp rồi!" Khang hô vang. "Sếp Hoàng ơi, sếp có thấy vui không ạ? Sếp có thấy thế giới này ồn ào mà đáng yêu không ạ?"
Hoàng nhìn Khang. Anh không hề thấy vui, nhưng anh thấy một điều quan trọng hơn: sự kết nối với thế giới xung quanh.
"Trò chơi vô bổ," Hoàng nói, nhưng giọng anh không còn lạnh lùng như trước.
Khang không để tâm. "Được rồi! Sếp đã giải cứu thành công! Giờ là lúc chúng ta ăn mừng!"
Khang lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ hình chiếc cà vạt màu vàng (sự yêu thích của Khang).
Buổi tối, Hoàng ở lại văn phòng muộn. Khang gõ cửa và mang vào một lát bánh kem nhỏ.
"Sếp," Khang nói khẽ, không còn vẻ lố lăng. "Em biết sếp không vui, nhưng em muốn sếp trở lại bình thường sau cơn ốm. Em không muốn sếp cô đơn."
Hoàng nhìn Khang. "Cậu có vẻ hiểu tôi quá rõ."
"Vì em quan sát sếp ạ," Khang đáp. "Sếp Hoàng, em muốn sếp biết, em thích sếp ngay cả khi sếp hoàn hảo, và em càng thích sếp hơn khi sếp... không hoàn hảo."
Hoàng cầm dĩa, nếm miếng bánh. Mùi vị ngọt ngào.
"Cậu có thể về được rồi," Hoàng nói.
Khang không đi. Cậu tiến lại gần, đặt một tờ giấy nhỏ bên cạnh chiếc bánh.
Sếp Hoàng, hãy ngủ sớm hơn hôm nay. Em sẽ không gửi tin nhắn báo thức.
Khang rời đi. Hoàng nhìn tờ giấy note, sau đó nhìn chiếc bánh. Lần đầu tiên, Khang cho anh quyền được nghỉ ngơi mà không kèm theo bất kỳ chiêu trò ép buộc nào.
Hoàng đã ngủ sớm tối hôm đó. Và anh nhận ra, sự tĩnh lặng đã không còn là điều anh muốn, mà là sự ấm áp chân thành của Khang.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro