Chương 1
Đại điện Triều Minh lấp lánh ánh vàng, nơi các hoàng tử trẻ tuổi tề tựu. Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng, khi đó mười hai tuổi, đã là trung tâm của mọi sự chú ý với khí chất bẩm sinh và sự kiêu ngạo không thể che giấu.
Và rồi, Nguyễn Đình Khang xuất hiện.
Khang, nhỏ hơn Hoàng hai tuổi, lại mang một vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt sáng và linh hoạt.
Em không ồn ào, nhưng mỗi bước đi đều thu hút sự chú ý. Hai Hoàng tử, lần đầu gặp mặt, đã ngay lập tức bị đặt cạnh nhau trong cuộc thi đố vui về thơ ca và lịch sử.
Cuộc thi biến thành một trận chiến giữa hai người.
Vị quan chủ trì liên tục phải đau đầu vì Khang và Hoàng luôn tranh nhau trả lời và đều đưa ra những đáp án xuất sắc, một người thiên về sự hùng hồn (Hoàng), một người thiên về sự tinh tế (Khang).
Đến câu hỏi về một trận chiến cổ đại: "Ai có thể nêu ra được chi tiết về số lượng quân đội đã tham chiến và chiến lược rút lui?"
Hoàng đứng lên trước: "Quân đội tham chiến là tám vạn, chiến lược rút lui là Hỏa Mãnh Công, sử dụng pháo lửa để tạo ra khói mù che chắn."
"Sai!" Khang đột ngột cắt lời. Em mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sức sát thương.
"Hoàng tử Hoàng đã quên mất, số lượng tám vạn chỉ là quân chính quy. Phải tính thêm ba nghìn quân biệt kích được bố trí ở phía Đông. Và chiến lược rút lui không phải là Hỏa Mãnh Công, mà là Bẫy Hỏa Diệm, sử dụng khói mù để dụ kẻ địch vào trận địa mai phục, sau đó mới rút lui."
Khang đã thêm vào chi tiết ít ai biết nhưng lại là yếu tố then chốt, biến câu trả lời của mình trở nên hoàn hảo.
"Hoàng tử Khang là người chiến thắng!" Vị quan chủ trì tuyên bố.
Hoàng tức giận đến mức nắm chặt tay. Hắn không chỉ thua, mà còn bị Khang sửa sai một cách công khai.
Phần thưởng là chiếc bánh Phượng Hoàng dát vàng quý hiếm.
Khang tiến lên nhận bánh, nhưng ánh mắt y không hề dừng lại ở chiếc bánh, mà dán chặt vào Hoàng.
Em biết, chiến thắng này không phải vì chiếc bánh, mà vì sự bẽ mặt của đối thủ.
Khang ngồi xuống, cố ý quay lưng lại với Hoàng, nhưng lại nghiêng người một chút để đảm bảo Hoàng có thể nhìn thấy mọi hành động của em.
Khang bắt đầu ăn từng miếng bánh một cách chậm rãi, nhai nuốt một cách khoa trương để khiêu khích Hoàng.
Đến khi chiếc bánh chỉ còn lại một mẩu nhỏ xíu, Khang nắm lấy, đứng dậy.
Em bước thẳng đến chỗ Hoàng.
"Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì? Ném nó vào mặt ngươi à?" Khang cười, một nụ cười tinh nghịch nhưng đầy ác ý.
Hoàng đứng dậy, ánh mắt như muốn đốt cháy Khang. "Ngươi dám ném, ta sẽ khiến ngươi nuốt lại cả chiếc bánh lẫn cái lưỡi xảo trá của ngươi!"
Khang không ném. Em đưa mẩu bánh đó lên môi mình, cắn nhẹ một chút, rồi ghé sát tai Hoàng thì thầm, hơi thở ấm nóng:
"Ta sẽ không ném. Nhưng ta muốn ngươi biết, thứ dư thừa của ta, dù nhỏ bé, cũng là thứ ngươi mãi mãi không thể chạm tới."
Nói rồi, Khang đặt mẩu bánh đã có dấu răng của mình vào tay Hoàng, ép Hoàng phải nhận lấy.
"Cầm lấy. Và nhớ kỹ. Ta là người chiến thắng."
Hoàng nhìn mẩu bánh trong tay, rồi ngước nhìn Khang. Hắn không hề tức giận vì thua cuộc hay bị sỉ nhục. Hắn bị sự ngang ngược, chiếm hữu của Khang làm cho choáng váng.
"Nguyễn Đình Khang," Hoàng gằn từng chữ, siết chặt mẩu bánh trong tay đến mức làm vụn nó.
"Ngươi đã dùng sự xảo trá để chạm vào ta, và ta sẽ không để ngươi yên ổn. Tất cả những gì ngươi đã giành lấy, ta sẽ không đòi lại. Ta sẽ đòi lại bằng cách khiến ngươi phải dâng tặng ta, bằng cả cơ thể và linh hồn ngươi."
Khang, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Ánh mắt Hoàng không chỉ là sự giận dữ của một kẻ thua cuộc, mà là sự thèm khát điên cuồng của một kẻ săn mồi đã tìm thấy con mồi cả đời.
Sự đối đầu không đội trời chung giữa hai vị Hoàng tử, đã chính thức chuyển thành một lời thề chiếm hữu đầy nguy hiểm.
Thời gian trôi qua, nhưng sự ganh đua giữa Nguyễn Đỗ Nhật Hoàng và Nguyễn Đình Khang không hề giảm bớt.
Cả hai đều ý thức rõ rằng đối phương chính là thước đo duy nhất cho tài năng của mình.
Lớp luyện kiếm của các thiếu niên hoàng gia được tổ chức tại khu rừng phía Tây của Hoàng cung.
Hôm nay, trời lất phất mưa, khiến mặt đất ẩm ướt, tạo ra một bối cảnh đối kháng đầy thử thách.
Nhật Hoàng, mười sáu tuổi, có vóc dáng cao lớn vượt trội, cơ bắp cuồn cuộn.
Kiếm pháp của hắn thiên về sự áp đảo tuyệt đối, mỗi nhát chém đều mang sức mạnh kinh người, buộc đối thủ phải lùi bước.
Đình Khang thì khác. Mười bốn tuổi, em vẫn giữ vẻ ngoài thư sinh nhưng đôi mắt lại sắc bén và linh hoạt.
Kiếm pháp của Khang không cần sức mạnh, mà chú trọng vào tốc độ và sự bất ngờ, luôn tìm kiếm kẽ hở dù là nhỏ nhất.
Hôm nay, chỉ có hai người họ luyện tập trong khu rừng. Khang muốn trả thù sự bẽ mặt của Hoàng trong chuyện chiếc bánh và chuẩn bị cho cuộc biện luận sắp tới.
Hoàng vung kiếm, tạo ra một luồng gió mạnh. "Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi biết thế nào là sức mạnh tuyệt đối, Đình Khang. Ngươi sẽ không thể dùng những trò tiểu xảo đó mãi được."
Khang cười khẩy, tránh né nhát kiếm. "Ngươi quá tự tin rồi, Hoàng. Kiếm thuật của ngươi rất mạnh, nhưng cũng chậm chạp như con rùa vậy."
Câu nói đó chạm vào lòng tự ái của Hoàng. Hắn lập tức dồn Khang vào góc tường đá, kiếm của hắn ép sát.
Nước mưa làm mái tóc của Khang bết lại, nhưng ánh mắt em vẫn sáng quắc, không chút sợ hãi.
"Nói lại xem, Khang?" Hoàng gằn giọng.
Khang đang ở thế cực kỳ bất lợi, nhưng em không hoảng loạn.
Em biết rằng, với sức mạnh của Hoàng, em không thể đỡ trực diện. Khang quyết định chơi một ván cược lớn.
Mặt đất trơn trượt vì mưa. Đột nhiên, Khang cố ý dùng gót chân đạp mạnh xuống nền đất ẩm ướt, khiến mình trượt chân, ngã ngửa về phía sau.
"Á!" Khang thốt lên một tiếng, tỏ vẻ hoảng hốt và đau đớn.
Hoàng, vì quá quen với sự ngang ngược của Khang, đã bất ngờ trước hành động này. Bản năng của hắn là dừng lại để kiểm tra xem đối thủ có bị thương không.
Hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng khó hiểu chỉ trong một phần giây.
Chính khoảnh khắc nhân đạo đó đã trở thành cái bẫy của Khang.
Ngay khi Hoàng có chút chững lại, Khang không hề bị ngã. Em đã dùng tay chống xuống đất, bật ngược người dậy bằng một động tác linh hoạt và nhanh như cắt.
Chiếc kiếm của Khang lướt qua dưới cánh tay Hoàng, không phải để tấn công, mà là để hất mạnh vào cổ tay đang cầm kiếm của Hoàng.
"Keng!"
Thanh bảo kiếm của Nhật Hoàng rơi xuống nền đất đá lạnh lẽo, tạo ra một tiếng va chạm sắc lạnh.
Khang đứng thẳng, chiếc kiếm của y kề sát vào cổ Hoàng, hơi thở dồn dập vì căng thẳng nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự đắc thắng và trêu chọc.
"Ngươi thua rồi, Hoàng."
Hoàng đứng sững sờ. Hắn thua, không phải vì sức mạnh hay kỹ thuật của Khang, mà vì sự xảo trá và sự lơ là trong khoảnh khắc.
"Ngươi... ngươi dám lừa ta?" Giọng Hoàng khàn đặc vì tức giận và thất vọng.
Khang nhếch mép, dùng đầu kiếm chạm nhẹ vào cằm Hoàng, buộc hắn phải ngẩng lên.
"Hoàng," Khang nói, giọng đầy khiêu khích. "Ta đã nói rồi, ngươi quá ngay thẳng. Võ thuật không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần sự xảo trá. Ngươi nghĩ ta sẽ ngu ngốc đến mức đối đầu trực diện với ngươi sao?"
Khang rút kiếm, quay lưng bỏ đi. Hoàng vẫn đứng yên, đôi mắt rực cháy.
Hắn không giận vì sự xảo trá đó, hắn giận vì Khang đã khiến hắn bộc lộ một khoảnh khắc yếu lòng và quan tâm đến đối thủ.
"Ngươi sẽ phải trả giá cho sự xảo trá này, Đình Khang," Hoàng gầm gừ.
Khang dừng lại, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy sự thách thức và hứng thú:
"Vậy thì, ta sẽ chờ. Ta sẽ giành lấy nhiều thứ hơn nữa, chỉ để xem... ngươi có thể khắc chế sự lươn lẹo này của ta bằng cách nào."
Cuộc đấu kiếm này đã kết thúc bằng chiến thắng của Khang, nhưng nó lại là lời hứa cho một cuộc tranh đấu dài hơi, nơi Hoàng đã quyết tâm không chỉ giành chiến thắng, mà còn phải chiếm hữu được sự xảo trá đầy hấp dẫn của đối thủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro