Chương 7:Hy vọng

NHỮNG NGÀY TRƯỚC KÌ THI

Những ngày cuối học kỳ mùa thu ở Seonghwa High luôn có một nhịp điệu lạ lùng. Tiếng cười râm ran của học sinh xen lẫn những tiếng giục giã của giáo viên, mùi giấy mới, mùi cà phê trong lớp tự học… tất cả khiến không gian vừa sống động vừa áp lực.

Đối với Yeon Hanuel, nhịp điệu ấy như một bức màn mỏng quấn quanh lồng ngực cậu. Mỗi con số, mỗi công thức trên bảng đều gợi nhắc cậu về những đêm dài phải uống thuốc ngủ để trôi qua những cơn ám ảnh về bạo lực học đường. Cậu vẫn nhớ từng lần bàn tay run bắn khi ai đó chạm vai, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống khi bước qua hành lang đông đúc. Cậu đã học cách thu mình, tránh xa mọi ánh mắt tò mò, nhưng sâu thẳm bên trong, cậu vẫn khao khát một thứ gần gũi mà không quá chói lóa.

Huynwoon, theo cách của riêng mình, bắt đầu xuất hiện trong nhịp điệu ấy. Không ồn ào, không rầm rộ, cậu luôn chọn cách đứng sau Hanuel một bước, quan sát nhưng không can thiệp quá mức. Một vài lần, Huynwoon chỉ im lặng đưa tay ra nhặt sách giúp, nắm tay cậu khi Hanuel mỏi mệt, hay đơn giản là đặt chiếc khăn mỏng lên vai cậu khi gió se lạnh thổi vào lớp. Những hành động ấy không lời, nhưng từng cử chỉ đều gợi lên cảm giác “mình được thấy, mình được hiểu” trong Hanuel, như thể cả thế giới ngoài kia trở nên xa vời, còn lại chỉ có hai người trong một khoảnh khắc yên tĩnh.

Nhưng không phải lúc nào cảm xúc cũng trôi êm. Rin, cô bạn cùng lớp với nụ cười rạng rỡ và khả năng nói chuyện dễ dàng, vô tình làm Hanuel chấn động. Một hôm, Rin cúi xuống bàn Hanuel để trao một tập đề ôn, mắt lấp lánh vui vẻ:

“Hanuel, cậu thử làm cái này xem, mình chắc là cậu làm tốt mà.”

Hanuel chỉ gật đầu, giấu mặt sau cuốn sách, nhưng bên trong, một mảng cảm xúc kì lạ nổi lên: ghen, xấu hổ, và cả sự lo lắng không rõ nguyên do. Huynwoon đứng gần đó, quan sát lặng lẽ. Khoảnh khắc cậu đưa tay đặt nhẹ lên cuốn sách Hanuel vừa cầm lên, không nói gì, nhưng ánh mắt lại nói lên sự bảo vệ và… một chút ghen tuông.

Những ngày ôn thi trôi qua với nhịp điệu đều đều: sách vở, bài tập, những buổi tự học trên sân thượng, nơi Hanuel vẫn thích ngồi một mình. Huynwoon không bao giờ chen ngang; cậu chỉ chọn những khoảnh khắc thật nhẹ nhàng để xuất hiện: một cái nắm tay khi Hanuel thả bút mỏi mệt, một lần ngoắc tay nhí nhảnh ra hiệu “qua đây thôi” khi Hanuel đang lơ đãng.

Chan-il, Taeha và Cheong là những bạn học thân, luôn xen vào với những câu trêu đùa bông lơn:

“Ê Hanuel, đừng nhìn sách mà quên thở nhé!” Chan-il nói, làm cả nhóm cười.
“Tao cá cậu này phải cần Huynwoon xách sách mới qua được môn Toán,” Cheong thêm vào, giọng pha chút trêu đùa.
“Tớ ổn mà…” Hanuel đáp lặng lẽ, mặt đỏ nhẹ.

Nhưng Huynwoon chỉ mỉm cười, không nói gì, ánh mắt kiên nhẫn như bảo vệ cậu khỏi mọi thứ xung quanh. Sự yên lặng này có sức mạnh hơn bất kỳ lời an ủi nào, làm Hanuel nhận ra một điều: có ai đó thật sự để ý đến mình, không phải vì sự hoàn hảo hay vì muốn sở hữu, mà vì đơn giản muốn hiểu và đồng hành.

Rồi có những đêm Hanuel ôn đề một mình trong phòng trọ, cậu lại nhớ đến Rin. Một nỗi lo không tên, một mảnh cảm xúc không rõ ràng, khiến tim cậu quặn nhẹ. Huynwoon không hề thúc ép; thay vào đó, cậu đến sau giờ học, ngồi xuống cạnh Hanuel, đặt cốc nước ấm trên bàn. Không nói, chỉ lặng lẽ ở đó. Chỉ cần cảm nhận hơi ấm của cậu ta, Hanuel cảm thấy một góc nhỏ của nỗi sợ hãi và mặc cảm được vỗ về.

Có một lần, Hanuel vô tình nghe Rin nói với bạn khác: “Hanuel dễ thương thật, nhưng cậu ấy sao mà luôn giữ khoảng cách với mọi người vậy?” Tim Hanuel nhói lên, nhưng trong sâu thẳm, cậu nhận ra rằng nỗi tự ti, mặc cảm, và sự lo sợ mất kiểm soát vẫn đang chi phối cậu. Những đêm ấy, Hanuel viết nhật ký, ghi lại từng cảm xúc lẫn lộn, từng khoảnh khắc yếu mềm mà cậu tưởng mình đã chôn sâu: sợ hãi, tự ti, cảm giác lạc lõng giữa dòng đời học đường.

Huynwoon, mặc dù không biết tất cả suy nghĩ ấy, chỉ lặng lẽ xuất hiện, nhắc nhở Hanuel bằng cách của riêng cậu: đôi khi là một lời trêu nhẹ, một ánh mắt trìu mến, hoặc chỉ là sự kiên nhẫn ngồi cạnh cậu qua từng trang sách. Dần dần, Hanuel nhận ra rằng, những cảm xúc tự ti và mặc cảm ấy không còn quá nặng nề khi có ai đó sẵn sàng hiểu và không phán xét.

Một ngày trước kỳ thi quan trọng, Hanuel buồn bã và căng thẳng hơn bao giờ hết. Rin đến gần, hỏi han, Hanuel tránh mặt, tim đập dồn. Huynwoon xuất hiện, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cậu và đưa lên bàn: “Cậu làm được mà, mình tin cậu.”

Chỉ một cái nắm tay, nhưng Hanuel cảm thấy cả cơ thể ấm lên. Cậu nhận ra rằng, cảm giác lo âu không còn áp đảo nữa. Nó được cân bằng bởi một sự tôn trọng và thấu hiểu âm thầm mà Huynwoon dành cho cậu.

Khi cơn lo âu qua đi, Hanuel nhìn Huynwoon, ánh mắt chưa từng thấy rõ ràng trước đây: lòng tin, sự dịu dàng, và cả một chút ngây ngô—những gì khiến Huynwoon cũng đang học cách kiềm chế ích kỷ và ghen tuông để nhường chỗ cho sự quan tâm thực sự.

Buổi tối trước ngày thi, Hanuel ngồi một mình trên sân thượng, trời tối nhưng không lạnh. Cậu cảm thấy bình yên, và trong khoảnh khắc ấy, Hanuel hiểu ra: Rin chỉ là một hiểu lầm nhỏ, một thử thách để cậu nhận thức lòng mình. Còn Huynwoon—người luôn ở bên cạnh, không khoa trương, không gấp gáp—là nơi cậu có thể tin tưởng, nơi cậu tìm thấy sự bình yên và thấu hiểu.

Một lần nữa, Hanuel viết nhật ký, lần này không phải để giấu cảm xúc, mà để ghi nhận rằng: có những người xuất hiện trong đời không phải để thay đổi mình, mà để giúp mình thấu hiểu bản thân, để nhận ra rằng mình xứng đáng được yêu thương và trân trọng.

Huynwoon đứng sau lưng, nhìn Hanuel với nụ cười hiền, không lời nhưng ánh mắt đầy tình cảm. Những tháng ngày căng thẳng, những áp lực, những hiểu lầm nhỏ… tất cả dường như tan biến trong khoảnh khắc yên lặng, chỉ còn lại hai con người, cùng nhau thở, cùng nhau bình yên.

Và lần đầu tiên, Hanuel không cảm thấy sợ hãi nữa. Cậu biết, dù mùa thi có căng thẳng, dù nỗi lo âu có kéo dài, cậu không còn đơn độc. Huynwoon ở đó, không rầm rộ, không khoa trương, chỉ âm thầm đi bên cạnh, và điều đó đủ để cậu tin rằng mình có thể vượt qua tất cả

🙂‍↕️

Ngày thi đầu tiên đến như một luồng gió lạnh len vào lớp học. Seonghwa High yên ắng hơn thường lệ, chỉ còn lại âm thanh của giấy tờ, bút viết và những nhịp thở căng thẳng. Mỗi học sinh đều cắm cúi với đề thi thử, nhưng với Yeon Hanuel, áp lực như đè lên ngực. Tim cậu đập nhanh hơn bình thường, bàn tay lạnh dần, và những ký ức về nỗi sợ hãi học đường bỗng hiện về, không lời cảnh báo.

Cậu ngồi một mình ở góc lớp, nhíu mày trước đề Toán. Mỗi con số, mỗi công thức như nhảy múa trước mắt, và cậu cảm thấy bản thân lạc lõng trong một thế giới mà mình không thể kiểm soát. Những đêm uống thuốc ngủ để chặn cơn ám ảnh, những buổi trốn tránh ánh mắt người khác, tất cả dường như hội tụ trong khoảnh khắc này, khiến Hanuel muốn chạy trốn.

Nhưng rồi, một cái chạm nhẹ lên vai cậu làm Hanuel giật mình. Huynwoon đứng cạnh, gương mặt bình thản nhưng ánh mắt dịu dàng:

“Cậu ổn chứ?”

Hanuel chỉ khẽ gật đầu, nhưng không thể giấu được sự căng thẳng. Huynwoon không nói thêm gì, chỉ ngồi xuống cạnh cậu, đặt nhẹ hộp bút, tập đề và cốc nước lên bàn. Không ép buộc, không trách móc, chỉ là sự hiện diện yên lặng, đủ để Hanuel cảm thấy an toàn.

Khoảng thời gian trước giờ thi, Huynwoon chỉ nắm lấy bàn tay cậu vài lần, nhấc nhẹ để Hanuel thở sâu, hoặc khẽ gõ nhịp bút vào bàn như nhắc nhở: “Cậu làm được mà.” Những hành động nhỏ ấy, không lời, nhưng từng cử chỉ như đưa Hanuel ra khỏi bức tường căng thẳng mà cậu tự dựng lên.

Trong lúc đó, Chan-il, Taeha và Cheong đi vòng quanh lớp, vừa trêu đùa, vừa nhắc nhở:

“Hanuel, giữ bình tĩnh nhé, đừng để toán làm cậu sợ hãi!” Chan-il cười hớn hở.
“Tớ cá là cậu chỉ cần nhìn qua đề là làm được,” Cheong thêm vào.
“Tớ thấy Huynwoon đi cùng là đủ rồi, không cần ai khác,” Taeha nói, và cả lớp cười rộn.

Hanuel mỉm cười nhẹ, mặt đỏ ửng, nhưng trong lòng, cậu cảm thấy hơi ấm. Không phải vì lời nói của bạn bè, mà bởi sự hiện diện âm thầm, tin tưởng của Huynwoon.

Khi chuông báo giờ thi vang lên, Hanuel hít một hơi sâu. Cậu biết, áp lực là điều không thể tránh, nhưng cậu không còn cô độc. Cậu bước vào phòng thi, mang theo cảm giác yên tâm kỳ lạ—như thể Huynwoon vẫn đang bên cạnh, dù không ai nhìn thấy.

Kỳ thi diễn ra căng thẳng hơn Hanuel tưởng. Mỗi câu hỏi là một thử thách đối với cậu, và những ký ức cũ lại ùa về: những ánh mắt khinh bỉ, những lời nói cộc lốc, những lần bị bỏ lại một mình trong hành lang đầy ồn ào. Cậu nắm chặt bút, cơ thể run nhẹ.

Nhưng một ánh nhìn từ Huynwoon, ở cuối hàng ghế, đủ để làm cậu bình tĩnh lại. Không cần lời, chỉ ánh mắt trìu mến và kiên nhẫn, Hanuel cảm thấy bản thân không sợ hãi. Cậu thở ra, nhắc nhở chính mình: Mình có thể làm được.

Sau bài thi đầu tiên, Hanuel bước ra ngoài, tay cầm đề, đầu đầy áp lực. Rin bất ngờ xuất hiện, mỉm cười:

“Hanuel, cậu ổn chứ? Mình thấy cậu căng quá kìa.”

Hanuel khựng lại. Một phần trong cậu vẫn lo sợ và tự ti, nhưng rồi Huynwoon xuất hiện, đặt nhẹ tay lên vai cậu, nghiêng đầu nhìn:

“Cậu ổn, đúng không?”

Những người xung quanh có thể nghĩ đó chỉ là sự quan tâm thông thường, nhưng với Hanuel, khoảnh khắc ấy là sự thấu hiểu, một điều mà cậu hiếm khi trải qua. Rin chỉ là một hiểu lầm nhỏ, một phép thử để Hanuel nhận ra lòng mình. Cậu nhìn Huynwoon, và lần đầu tiên, nỗi sợ hãi, mặc cảm và tự ti bỗng lắng xuống.

Trong những ngày tiếp theo, Hanuel và Huynwoon cùng nhau ôn tập vào buổi tối. Huynwoon luôn giữ khoảng cách vừa đủ, không áp đặt, nhưng mỗi khi Hanuel mệt mỏi, cậu sẽ đưa tay nắm lấy tay cậu, khẽ dụi nhẹ, hoặc chỉ là một ánh mắt trìu mến. Hanuel dần nhận ra rằng, tình yêu không phải lời nói rầm rộ, mà là những hành động thầm lặng, kiên nhẫn và tôn trọng lẫn nhau.

Chan-il, Taeha và Cheong vẫn xuất hiện, mang đến những câu trêu đùa, nhưng giờ đây Hanuel không còn bối rối hay tự ti nữa. Cậu mỉm cười, tham gia vào trò đùa, cảm nhận niềm vui giản dị nhưng thực sự. Huynwoon chỉ lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng nhấc nhẹ tay Hanuel ra hiệu “để ý sức khoẻ nhé”, hoặc khẽ cười khi Hanuel đáp lại một câu trêu đùa.

Ngày cuối cùng của kỳ thi, căng thẳng chạm đến đỉnh điểm. Hanuel đứng trước bàn thi, tay run, nhưng Huynwoon đứng cạnh, đặt nhẹ tay lên vai cậu. Không cần nói gì, sự yên lặng ấy đủ làm Hanuel bình tâm. Cậu nhìn quanh lớp, nhìn Rin và các bạn khác, nhận ra rằng, áp lực và sự lo lắng có thể tồn tại, nhưng sự thấu hiểu, tôn trọng và đồng hành mới là thứ giúp mình đứng vững.

Khi rời phòng thi, Hanuel quay sang Huynwoon, đôi mắt lấp lánh. Không lời nào được thốt ra, nhưng cả hai hiểu nhau. Những ngày căng thẳng, những hiểu lầm nhỏ, nỗi sợ hãi và mặc cảm… tất cả đều được xử lý bằng sự hiện diện thầm lặng nhưng sâu sắc.

Buổi tối hôm đó, trên sân thượng, Hanuel lần đầu tiên ngồi cạnh Huynwoon mà không cảm thấy sợ hãi hay tự ti. Cậu đặt tay lên bàn, cảm nhận hơi ấm từ Huynwoon, và nhận ra: tình yêu, hay sự quan tâm thật sự, không phải là những lời hoa mỹ, mà là sự kiên nhẫn, thấu hiểu và đồng hành qua những khoảnh khắc khó khăn.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, Hanuel thở dài, cảm nhận cơn mệt mỏi và áp lực tan dần. Cậu biết rằng, dù kỳ thi có căng thẳng, dù hiểu lầm có xuất hiện, cậu không còn đơn độc. Huynwoon bên cạnh, không rầm rộ, không khoa trương, chỉ âm thầm đi bên cậu. Và chính điều đó đủ để Hanuel cảm thấy an toàn, đủ để cậu tin rằng mình có thể vượt qua tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro