Ngoại truyện 1

(Thôi thì cứ nhắm mắt viết tiếp đi:)))
Những tòa nhà cao tầng của Seoul phản chiếu ánh hoàng hôn, nhuộm vàng cả con phố nơi quán cà phê quen thuộc của nhóm bạn cũ. Sau vài năm, tất cả đã có sự nghiệp riêng ổn định: Hanuel giờ là chủ hãng điện tử lớn, quản lý doanh thu và chiến lược phát triển, còn Huynwoon làm bác sĩ thú y, chăm sóc những sinh mạng nhỏ bé nhưng quan trọng với cậu.

Hanuel bước vào quán, áo sơ mi chỉnh tề, ánh mắt vẫn dịu dàng nhưng tự tin hơn trước. Huynwoon đi theo, tay trong tay cậu, nụ cười nhẹ nhàng luôn thường trực. Cả hai bước vào, không lời hoa mỹ, chỉ là sự hiện diện quen thuộc khiến nhóm bạn nhận ra: dù năm tháng trôi qua, họ vẫn là chính mình, vẫn là Hanuel và Huynwoon dịu dàng và thấu hiểu nhau như ngày xưa.

Chan-il và Rin đã đến trước. Chan-il cười rạng rỡ, Rin nép sát bên, tay trong tay. Nhìn cảnh tượng ấy, Hanuel không khỏi mỉm cười. Có chút bất ngờ nhưng cũng là niềm vui: bạn cũ tìm thấy hạnh phúc riêng.

“Ồ, Chan-il à, Rin à, lâu quá mới gặp,” Hanuel nói, giọng dịu dàng nhưng pha chút trêu đùa.

“Chúng tớ… à, thì… đang hẹn hò,” Chan-il thừa nhận, đỏ mặt, Rin cười khúc khích.

Không khí nhẹ nhàng, ấm áp. Cả nhóm bắt đầu kể chuyện quá khứ, những ngày ôn thi, những trò trêu bông lơn, những hiểu lầm nhỏ ngày xưa giờ chỉ còn là kỷ niệm. Huynwoon nhẹ nhàng nhấc cốc cà phê, nhìn Hanuel, ánh mắt đầy thấu hiểu: một nụ cười nhẹ, một sự yên lặng đủ để Hanuel cảm nhận: mọi thứ đều ổn, mọi người đều tìm được con đường riêng, và chúng ta vẫn ở đây, cùng nhau.

Hanuel kể về hãng điện tử, những dự án đang triển khai, cách cậu quản lý doanh thu và chiến lược mở rộng thị trường. Huynwoon chia sẻ về công việc bác sĩ thú y, những ca chữa bệnh thành công, những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng quý giá với cậu. Không ai khoe khoang, chỉ là sự chia sẻ dịu dàng, thấm thía.

Chan-il và Rin kể về những chuyến đi, những kỷ niệm và những kế hoạch tương lai. Nhìn ánh mắt họ, Hanuel thấy niềm vui thuần khiết: mọi người đều hạnh phúc theo cách riêng, và tình bạn vẫn tồn tại dù thời gian trôi qua.

Buổi tối kéo dài, ánh đèn vàng của quán chiếu xuống, làm nổi bật những nụ cười, những ánh mắt trìu mến. Hanuel và Huynwoon ngồi cạnh nhau, tay vẫn nắm chặt, cảm giác yên bình lan tỏa. Cả hai không cần lời nói nhiều; ánh mắt, nụ cười, và sự hiện diện thầm lặng đủ để truyền tải tất cả.

Những khoảnh khắc ấy khiến Hanuel nhận ra: dù công việc bận rộn, dù thời gian trôi qua, vẫn có những mối quan hệ dịu dàng, thấu hiểu và chữa lành nhau, là điểm tựa trong cuộc sống.

Trước khi ra về, nhóm bạn chụp vài tấm ảnh kỷ niệm. Huynwoon đặt tay lên vai Hanuel, cọ nhẹ đầu vào vai cậu như ngày xưa, chỉ là cử chỉ nhỏ nhưng đủ để Hanuel mỉm cười. Cả nhóm im lặng một lúc, nhìn nhau, hiểu rằng: mọi thứ đã thay đổi, nhưng tình cảm chân thành và sự quan tâm vẫn còn nguyên vẹn.

Buổi tối kết thúc, ánh đèn đường chiếu sáng cả con phố. Hanuel và Huynwoon đi về cùng nhau, tay trong tay, bước đi bình thản giữa thành phố rực rỡ. Trong lòng Hanuel, cảm giác bình yên, hạnh phúc, và biết ơn tràn ngập. Họ đã trưởng thành, đã tìm thấy con đường riêng, nhưng tình cảm dịu dàng và thấu hiểu của hai người vẫn là điểm tựa lớn nhất trong đời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro