CHƯƠNG 1:[Học viện trinh thám] Thuyết tương đối Hogwarts (1)

Nội dung thiết lập HP

Nam Bắc/Vỹ Quân/Cửu Minh

Song phương thầm mến, song phương công khai yêu đương, và song phương tự cho rằng mình là đơn phương.

Chương này nói về Nam Bắc / Vỹ Quân

Từ góc nhìn của Tiểu Tề


"Anh Tề, em nói... Anh Tề?"

Thiệu Minh Minh đưa tay ra quơ quơ trước mắt Tề Tư Quân kéo người con trai đang phân tâm trở lại hiện thực. Phan Hựu Thành ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Minh, sau đó quay sang nhìn Tề Tư Quân bên cạnh, cuối cùng nhìn xuống bài tập lịch sử ma thuật của mình phát sầu.

Tề Tư Quân đỡ trán nói với Thiệu Minh Minh: "Minh Minh em ngồi xuống đi, cứ đi qua đi lại như vậy anh chóng mặt."

"Anh Tề" Thiệu Minh Minh trên mặt lộ ra một tia do dự, nhưng cũng ngoan ngoãn trở về chỗ, ngồi xuống nhỏ giọng hỏi một câu: "Em hỏi này? Anh, anh cùng Châu Tuấn Vỹ xảy ra chuyện gì vậy?"

Tề Tư Quân tựa hồ đoán được cậu muốn hỏi cái gì, giả vờ khó hiểu: "Làm sao vậy?"

"Dạo này anh cùng anh ấy hay xuất hiện cùng nhau. Hai người không phải. . ."

Khuôn mặt của Thiệu Minh Minh nhăn thành một quả bóng.

Phan Hựu Thành ngậm bút trong miệng tùy ý bổ sung: "Quả thật, em tuần này nhìn thấy các anh cùng nhau mấy lần, Gryffindor năm học này không phải không cùng Slytherin học chung sao?"

"Chuyện này có gì mà kỳ quái." Tề Tư Quân không thể nói cho hai đứa nhỏ biết sự thật, nhưng cũng không gấp gáp, lấy lý do trước đó cùng Châu Tuấn Vỹ bàn bạc làm lá chắn, "Tụi anh đều là huynh trưởng, dù gì cũng có nhiều vấn đề cần cùng nhau giải quyết".

"Thật sao?" Thiệu Minh Minh vẫn có chút không tin, Tề Tư Quân lại chân thành gật đầu, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cẩn thận nhìn Tề Tư Quân, tựa hồ không biết có nên nói tiếp hay không.

"Là thật." Tề Tư Quân trong lòng thở dài.

Thấy Thiệu Minh Minh vẫn khoanh tay nhìn mình, Tề Tư Quân đành phải giơ tay cam đoan: "Anh không thích cậu ta nữa, thật đó."

Thiệu Minh Minh mím môi, sau đó mới yên tâm ngồi xuống. Nhưng Phan Hựu Thành đột nhiên nhìn lên từ cuốn sách, hai mắt mở to, bị câu này thổi bay khỏi chỗ ngồi, dựa vào chút lý trí cuối cùng, niệm phép cấm ngôn để bản thân đừng la hét trong thư viện.

Tề Tư Quân, một vị huynh trưởng ưu tú của Gryffindor, một tay *Tấn thủ cừ khôi của đội Quidditch nhà Gryffindor, đồng thời là một trong những học sinh yêu thích của thầy Táp dạy môn Thiên văn học. Thân là một Gryffindor dũng cảm, việc nhát gan nhất cậu từng làm chính là thích bạn học Slytherin, năm năm không dám cho đối phương biết.

*Tấn thủ: cố gắng loại bỏ đối phương bằng cách sử dụng quả bludger và ngăn chặn quả bludger đối phương tấn công đồng đội. Tấn thủ vẫn có thể là mục tiêu tấn công của quả bludger tương tự như truy thủ hay thủ môn, tuy nhiên tấn thủ được quyền bắt quả bludger để vô hiệu hoá. Nếu bắt được quả bludger, cả hai tấn thủ (người ném và người bắt) vẫn tiếp tục tham gia thi đấu bình thường. Vì chỉ có 3 quả bludger trong khi có tới 4 tấn thủ, nên sẽ có một tấn thủ không có bóng và tìm cách đoạt lấy bludger từ tấn thủ đội đối phương. Tấn thủ chỉ có thể va chạm trực tiếp (một cách hợp lệ) với tấn thủ đối phương. Mỗi đội có 2 tấn thủ trên sân, được nhận diện bằng băng đầu màu đen.

"Đây là ai chứ? Đó là Châu Tuấn Vỹ đó." Tề Tư Quân khuôn mặt cay đắng, so với khi vừa nhập học cậu phát hiện ra người bạn Quách Văn Thao mới quen lúc trên tàu không thuộc nhà với mình còn buồn hơn, "Làm sao tôi nói đây? làm sao tôi dám."

Châu Tuấn Vỹ có lẽ là một Slytherin không giống Slytherin nhất, nếu cậu ta không đeo chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây của Slytherin, tất cả mọi người ở Hogwarts sẽ quên rằng bản thân cậu là Slytherin.

Những người biết cậu ấy đều sẽ mô tả cậu như thế này, nhẹ nhàng, tỉ mỉ, dễ hòa đồng, được công nhận là tốt tính, khi giải quyết xung đột giữa Nhà của mình và các Nhà khác cũng có thể hoàn toàn công bằng chính trực, có danh tiếng tốt trong cả học viện.

Các giáo sư từ học viện cũng đánh giá cao cậu ấy, cô Âu chủ nhiệm của Slytherin tạm thời không nói, dù sao Slytherin nổi tiếng thiên vị người Nhà, nhưng chủ nhiệm Táp của Gryffindor và chủ nhiệm Hà của Ravenclaw cũng rất coi trọng, hết lời khen ngợi Châu Tuấn Vỹ, điều đó đủ để chứng minh cậu là một người xuất sắc như thế nào.

Hơn nữa cùng với vẻ ngoài điển trai cùng gia thế hiểm hách, người này quả thật không khác gì bước ra từ tiểu thuyết thần tượng, hoàn hảo đến mức không ai dám chạm vào.

Một người hoàn hảo như vậy, hầu như không ai không thích cậu ta. Kể từ khi nhập học, số lượng thư tình mà Châu Tuấn Vỹ nhận được đã tăng theo cấp số nhân, con cú của cậu thậm chí còn mang những bức thư từ bên ngoài trường đến, cũng đều là thư tình.

Còn Tề Tư Quân, ngày này qua ngày khác nhìn những lá thư đó nhẹ nhàng rơi xuống ghế của Châu Tuấn Vỹ, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, viết một bức thư tình rất trịnh trọng, thậm chí không nhờ Tiểu Hồng* chuyển thư mà tự mình cầm thư đi tìm Châu Tuấn Vỹ.

Cậu ấy sẽ nghĩ gì? Cậu ấy sẽ ngạc nhiên chứ?

Tề Tư Quân thầm nghĩ.

*Chân Hồng: Bé cú của Tề Tư Quân.

Một người đã là bạn học năm năm, thậm chí cùng làm huynh trưởng một thời gian, nhưng vẫn chưa thân lắm, không ngờ lại tỏ tình với mình.

Nhưng cậu thực sự thích Châu Tuấn Vỹ.

Tôi thích cây bút lông vũ mà cậu đưa cho tôi, tôi thích dáng vẻ cậu giả vờ nghiêm túc nhưng lại dùng phép thuật nhỏ chơi khăm các bạn cùng lớp, tôi thích biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt cau có của cậu ấy trong lớp Tiên tri mà cậu không giỏi.

Tề Tư Quân đều rất thích.

Nhưng bức thư đã không bao giờ được gửi đi.

Tề Tư Quân nghe thấy giọng nói của Châu Tuấn Vỹ trong hành lang, cậu ta không phải là người duy nhất, Tề Tư Quân vô cớ hoảng sợ và vội vàng trốn trong phòng vệ sinh.

Tiếng bước chân cuối cùng dừng lại cách phòng tắm không xa.

Cô gái có chút ngại ngùng nhưng vẫn thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, mặc dù trong lòng Tề Tư Quân cũng dấy lên gì đó không ổn nhưng cậu thầm cầu mong Châu Tuấn Vỹ đừng đồng ý.

Châu Tuấn Vỹ từ chối rất đơn giản và không quên an ủi cô gái khi anh từ chối.

"Em là một cô gái tốt, nhưng anh đã có người mình thích rồi. "

Tề Tư Quân đóng băng tại chỗ.

Cô gái hỏi: "Là người như thế nào? Nếu như được anh thích, nhất định là người rất có bản lĩnh? "

Tề Tư Quân gần như không thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

"Rất lợi hại." Châu Tuấn Vỹ tựa hồ cười, nhất định rất đẹp mắt, "Cậu ấy rất dịu dàng, rất chu đáo, lại là một người hoàn hảo, anh nghĩ... hẳn không có ai không thích người đó."

"Anh đang nói chính mình sao?" Tề Tư Quân nghe được cô gái trêu chọc, trong lòng nói: A. . . Thật ghen tị với người đó."

Cô gái rất hào phóng, không ngại việc lời tỏ tình của mình bị từ chối, cô nói chuyện với Châu Tuấn Vỹ một lúc và rời khỏi hành lang.

"Nhưng mà, đừng nói cho ngươi khác biết được không? Anh nghĩ. . ." Giọng nói của Châu Tuấn Vỹ nhỏ dần có vẻ đã đi rất xa, xa đến mức cậu không thể nghe thấy câu cuối cùng cậu ấy nói gì.

Tề Tư Quân đi ra khỏi phòng vệ sinh sau khi không còn âm thanh nào trong hành lang, cậu nhìn phong bì trong tay và phát hiện ra mình đã không còn dũng khí để gửi nó đi.

Cậu đã nghĩ về vô số kết quả, nhưng không mong đợi tình hình hiện tại.

Đứng trước cửa phòng lạnh lẽo, cầm trên tay lá thư chưa gửi, được biết đối tượng mình thầm mến đã có người trong lòng.

Lại còn là một người "Rất chu đáo, rất hoàn hảo".

Là ai? Một Ravenclaw? Hay là Slytherin? Dù sao, Gryffindor cũng không liên quan gì đến cẩn thận hảo hảo.

Nhưng bây giờ rối rắm việc này cũng là vô nghĩa.

Phan Hựu Thành lấy ra một tờ giấy khác lau nước mắt.

Tề Tư Quân không ngờ rằng mình thực sự có thể nói ra, cậu cảm thấy nhẹ nhõm và cảm thấy mình có chút ngây thơ vì đã trốn tránh bạn bè quá nhiều, nhìn hai đàn em đang lo lắng cho mình, anh nở một nụ cười xin lỗi.

"Đủ rồi đó." Thiệu Minh Minh vẻ mặt chán ghét, nhưng vẫn đẩy khăn giấy cho Phan Hựu Thành.

"Đúng vậy, Phan Phan," Tề Tư Quân dở khóc dở cười, anh thậm chí còn cố gắng an ủi Phan Hựu Thành, người đang bị ngược lên ngược xuống bởi câu chuyện tình yêu thầm kính của mình, "Không thích anh không phải lỗi của anh ấy mà."

"Hừ, đều là lỗi của hắn." Thiệu Minh Minh hung ác nói, hắn là kiểu người giúp người gần không giúp xa, khuỷu tay luôn hướng vào trong. Cái gì mà nam thần hoàn mỹ, trong mắt cậu so ra đều kém anh Tiểu Tề của cậu một đoạn xa.

Phan Hựu Thành xé một mảnh giấy khác.

Thiệu Minh Minh lại nhìn Tề Tư Quân: "Dù sao đi nữa, anh Tề, chỉ cần anh ổn là được."

"Được rồi, được rồi, anh có thể có chuyện gì được gì."

Trong khi Phan Hựu Thành vẫn đang sụt sịt, một bóng đen lặng lẽ đi tới chỗ họ với một cuốn sách trên tay.

"Này. . . " Quách Văn Thao vừa nói liền chú ý tới Phan Hữu Thành đang lau nước mắt bên cạnh, có chút kinh ngạc, không biết nên an ủi người khác như thế nào, liền hạ giọng hỏi: "Em ổn chứ? Tại sao lại khóc?"

"Tớ vừa mới kể cho tụi nhỏ nghe một câu chuyện bi thương, nó không có kết thúc tốt đẹp. Phan Phan quá nhập tâm ấy mà." Tề Tư Quân mở miệng trước chặn miệng họ.

Việc Tề Tư Quân phải lòng Châu Tuấn Vỹ không nói với bất kỳ ai, kể cả Quách Văn Thao và Thiệu Minh Minh đều không biết. Nếu không phải vì quá thất vọng vào ngày tỏ tình bị Thiệu Minh Minh nhạy cảm nhận thấy có điều gì đó không ổn, Tề Tư Quân có lẽ sẽ không bao giờ chủ động nói ra.

". . . Ồ" Quách Văn Thao nhìn chằm chằm Tề Tư Quân không chớp mắt, như thể cậu ta không hoàn toàn tin tưởng vào điều này, nhưng quyết định không hỏi nữa.

Quách Văn Thao cùng Tề Tư Quân gặp nhau trên tàu tốc hành Hogwarts khi họ nhập học, Quách Văn Thao nhút nhát không chủ động lắm, trong khi Tề Tư Quân từ nhỏ đã dễ thân cận, nhưng hai người rất hợp nhau. Chỉ sau vài giờ ngồi cạnh nhau trên cùng một chiếc tàu, cả hai đồng ý vào cùng một Nhà khi đến học viện

Mặc dù cuối cùng đã không thành công.

Mấy năm nay ở Hogwarts, Quách Văn Thao sau khi bị phân loại đến Ravenclaw, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Chiếc nón phân loại, một mực leo lên đỉnh cao học thuật, đồng thời còn phải giúp đỡ quản lý Nhà Ravenclaw đủ loại công việc, mỗi ngày bận rộn đến chân không chạm đất. Mặc dù quan hệ với các bạn học cùng trường không tồi, nhưng đến cùng người bạn thân nhất vẫn là Tề Tư Quân, người như một bà mẹ tận tụy ngày ngày quan tâm đến việc cậu có ăn uống đầy đủ hay không.

Còn Tề Tư Quân nhìn bóng dáng bận rộn cả ngày của Quách Văn Thao trong trường học, nhìn quầng thâm gần như sắp kéo đến má cậu, vẫn là không thể mở miệng. Cậu ấy là người dịu dàng và chu đáo nhất, cậu không muốn bạn bè lo lắng cho mình nữa.

Huống hồ, mọi chuyện đã kết thúc, Quách Văn Thao không cần biết về mối tình không thành của mình.

Tề Tư Quân không khỏi nhìn lên nhìn xuống bạn mình vài lần, dù sao thì người trước mắt này chính là nguyên nhân khiến Châu Tuấn Vỹ chủ động tìm đến mình.

Quách Văn Thao đang ngồi yên phát hiện ánh mắt khác thường của Tề Tư Quân, bèn ngẩng đầu nhìn cậu nghi hoặc, Tề Tư Quân lắc đầu, lại cúi đầu đọc sách.

Tề Tư Quân một bên lén nhìn góc nghiêng của Quách Văn Thao, một bên âm thầm tự hào cảm khái: Không hổ là Thao Thao của chúng ta.

Hãy quay ngược thời gian về hai tuần trước, lúc mà Tề Tư Quân gửi thư tình thất bại đã được hai ngày.

Môn Tiên tri không phải là môn học Tề Tư Quân am hiểu nhất, nhưng đó là môn cậu ấy mong đợi nhất, bởi vì Châu Tuấn Vỹ tham gia các khóa học Tiên tri mỗi năm học. Dù chưa kịp tỏ tình đã thất tình nhưng cậu vẫn phải đến lớp.

Tề Tư Quân đột nhiên cảm thấy có chút vui mừng, nếu như ngày hôm qua thật sự thổ lộ tình cảm, hiện tại có lẽ sẽ xấu hổ đến không dám lớp.

Có lẽ đã dự đoán được điều gì đó, giáo sư Quỷ môn Tiên tri đã đọc được một thông điệp bất thường trong cốc của Tề Tư Quân.

"Nhìn đi Tiểu Tề," Cô Quỷ hưng phấn ra hiệu cho cậu nhìn chiếc cốc của mình, "Là màu hồng của tình yêu đấy!"

Tề Tư Quân cứng ngắc cười, cậu học Tiên tri không tốt lắm, chuyên tâm nhìn đáy cốc, nhưng căn bản không nhìn ra được thứ gì nhìn như 'màu hồng' cả.

Khả năng tiên tri của cậu không tốt, nhưng giáo sư Quỷ thì ngược lại.

Khi chuông báo hết giờ vang lên, Châu Tuấn Vỹ đột nhiên xuất hiện bên cạnh chỗ ngồi của Tề Tư Quân, mỉm cười với cậu và hỏi liệu cậu có thể dành một chút thời gian để nói chuyện riêng không.

Tất nhiên, Tề Tư Quân không có lý do gì để từ chối.

"Cậu là bạn tốt của Quách Văn Thao phải không?" Châu Tuấn Vỹ lịch sự hỏi , "Tôi có một số vấn đề về cậu ấy, muốn nhờ cậu chỉ giáo."

Trái tim của Tề Tư Quân khẻ rung lên, nếu có bất cứ điều gì cẩu huyết hơn sự thật rằng người mình thích lại thích bạn thân của mình, thì đó có lẽ là tình huống hiện tại - Cung cấp cho người bạn thích sở thích của bạn mình còn còn phải làm thần Cupic cho người bạn yêu.

Cũng may Châu Tuấn Vỹ không để cậu hiểu lầm quá lâu: "À, tôi tới hỏi giùm bạn tôi thôi."

"Bạn của cậu?"

"Đúng vậy," Châu Tuấn Vỹ cười nói, "Bồ Tập Tinh."

Tề Tư Quân lại bị sốc.

Bạn của Châu Tuấn Vỹ, Bồ Tập Tinh, cũng là một Slytherin, khác với Châu Tuấn Vỹ ở chỗ cậu ấy là một Slytherin khá điển hình. Luôn cười khi nói chuyện, nhưng khi không cười trông rất bất cần, như thể mọi thứ đều nhàm chán. Còn bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm lại là một loại cảm giác khác, ánh mắt lạnh lùng lộ ra dưới viền kính, vô cớ khiến người ta cảm thấy áp lực.

Lạnh lùng như vậy, không dễ chọc. Tề Tư Quân đã nghĩ như vậy khi lần đầu gặp Bồ Tập Tinh.

Trong ấn tượng của Tề Tư Quân, Bồ Tập Tinh không phải là người thích nổi bật, cậu ấy nói khi nên nói và im lặng khi nên im lặng, mỗi khi cậu nói, đó hẳn phải là một khoảnh khắc đánh nhớ. Nhưng cậu không có nhiều ký ức về Bồ Tập Tinh, bởi vì sự chú ý của cậu dành cho một người khác bên cạnh Bồ Tập Tinh.

Tề Tư Quân không tiếp xúc nhiều với Bồ Tập Tinh, chỉ học cùng nhau một vài lớp, nhưng người bạn tốt của anh ấy là Quách Văn Thao đã tiếp xúc rất nhiều với Bồ Tập Tinh. Gần một nửa số khóa học ở Ravenclaw và Slytherin là do hai Nhà cùng nhau học, các khóa học tự chọn của Quách Văn Thao cùng Bồ Tập Tinh đều thống nhất một cách đáng kinh ngạc, vì vậy hầu hết thời gian trong lớp, họ đều ở cùng nhau.

Cả hai đều là những người đứng đầu trong Nhà tương ứng của họ, giáo viên cũng thích so sánh hai người với nhau.

Điều thực sự khiến cả hai bắt đầu ganh đua là môn lịch sử phép thuật năm nhất giáo sư Hà nổi hứng hỏi một kiến ​​thức rất không chính thống, đồng thời hứa thưởng cho những ai trả lời đúng.

Chỉ có một người trong cả lớp giơ tay.

Thấy không khác ai giơ tay, Quách Văn Thao chậm rãi đứng dậy, trả lời câu hỏi rồi im lặng ngồi xuống.

Trước khi thầy Hà kịp phản ứng, Bồ Tập Tinh cũng đã giơ tay. "Thầy Hà, em cũng làm được."

Quách Văn Thao quay đầu nhìn hắn.

"Sao thầy không hỏi thêm một câu nữa?" Bồ Tập Tinh chân thành đề nghị.

Giáo sư Hà khá có tâm trạng xem náo nhiệt, thật sự hỏi thêm một câu nữa, lời vừa dứt, Bồ Tập Tinh giơ tay lên, Quách Văn Thao tựa hồ có chút suy nghĩ, sau đó giơ tay lên.

Bồ Tập Tinh trả lời đúng, Quách Văn Thao chỉ liếc nhìn anh ta, không có phản ứng nào khác. Giáo sư Hà thấy thú vị nên hỏi thêm một câu nữa, nhưng vẫn chỉ có hai người họ giơ tay.

Kỳ thực Vương Xuân Úc cũng muốn giơ tay, nhưng không biết vì sao, cậu cảm thấy làm như vậy không tốt cho lắm, vì vậy liền yên lặng buông tay.

Châu Tuấn Vỹ vốn muốn giữ Bồ Tập Tinh lại, nhưng thấy hai người cứ khăng khăng ganh đua với nhau, thấy thầy Hà vui mừng khôn xiết nên quyết định khoang tay đứng nhìn.

Cùng lúc đó, Bồ Tập Tinh, một phù thủy thuần chủng, người từ nhỏ đã đọc về lịch sử phép thuật, không tin rằng một người bình thường có thể đọc nhiều hơn mình chỉ bằng một năm ở trong Hogwarts.

Sau đó, cậu thua cuộc.

Đừng nói cậu có bao nhiêu chấn kinh, đến giáo sư Hà cũng rất sốc.

Mà Quách Văn Thao vẫn rất bình tĩnh, không đặc biệt hưng phấn, cũng không rất đắc ý, thậm chí có chút thờ ơ. Nhưng cậu vẫn rất vui khi chiến thắng, cậu ấy mỉm cười với Giáo sư Hà rồi ngồi xuống sau khi được thầy ra hiệu.

Giáo sư Hà rất vui vẻ, tan học liền hớn hở chạy đi tìm Táp giáo sư, nói Ravenclaw bọn họ có người kế vị rồi, cho dù giờ thầy nghỉ hưu sớm một chút cũng không sao.

Khi Bồ Tập Tinh hồi phục sau cú sốc, cậu đã bị Châu Tuấn Vỹ kéo đến phòng sinh hoạt chung của Nhà Slytherin.

"Cậu không sao chứ?" Châu Tuấn Vỹ thận trọng hỏi.

Bồ Tập Tinh đột nhiên quay đầu lại nhìn Châu Tuấn Vỹ, Châu Tuấn Vỹ nhìn thấy một ngọn lửa rực cháy trong mắt cậu, nhưng cậu không hiểu nó là gì.

Kể từ đó, cả hai bắt đầu ganh đua, vào nhiều thời điểm và nhiều dịp khác nhau.

Trong lớp phép thuật lịch sử, tôi và bạn tranh luận với nhau, giáo sư Hà ngồi uống trà nhắc nhở các học sinh khác: "Các em học sinh khác, hãy ghi chép."; trong lớp Bùa chú, giáo sư Dung vừa viết xong câu thần chú lên bảng, hai người đã lần lượt niệm chú thành công, Dung giáo sư đỡ trán: "Những học sinh khác, đừng để ý tới hai người bọn họ, xem cô này."

Trong lớp học bay, không ai trong số họ có thể bay, mà cũng không ai chịu bỏ cuộc, nhìn thấy cảnh này giáo sư Huân vô cùng sợ hãi, luôn trong tư thế sẵn sàng bước lên cây chổi lao ra ngoài để cứu người.

Có vẻ như Bồ Tập Tinh lần nào cũng là người khiêu khích trước, nhưng bất cứ ai sáng suốt đều biết rằng nếu Quách Văn Thao không chấp nhận tiếp chiêu, thì ván cờ này sẽ không thể tiếp tục.

Tề Tư Quân cũng hỏi Văn Thao, rồi nhận được một câu trả lời không rõ ràng: "Tớ cảm thấy nó khá thú vị."

Cũng có một Slytherin hỏi Bồ Tập Tinh có chắc chắn sẽ đánh bại Quách Văn Thao không, Bồ Tập Tinh trả lời rất khẳng định và lớn tiếng: "Không."

Cạnh tranh nhau mọi lúc mọi nơi, nhưng không coi bên kia là kẻ thù, càng không chắc chắn phần thắng. . . Cứ như vậy mà cũng cảm thấy thú vị?

Vào thời điểm đó, Tề Tư Quân tỏ vẻ rằng cậu ấy không hiểu, nhưng sau khi được Châu Tuấn Vỹ giải thích, Tề Tư Quân nói: "Ai lại có lôi kéo sự chú ý bằng cách này chứ! Bồ Tập Tinh là học sinh tiểu học à?".

Đợi đã, Bồ Tập Tinh có dòng máu thuần chủng. Nhìn vào ánh mắt khó hiểu của Châu Tuấn Vỹ, Tề (máu lai) Tư (từng học tiểu học) Quân lạnh lùng nghĩ: Hai tên phù thủy thuần chủng này không biết học sinh tiểu học có nghĩa là gì.

"Hóa ra Bồ Tập Tinh cũng là loại người sẽ hỏi thăm sở thích của người mình thích..." Tề Tư Quân cảm thấy trong đầu mình có thứ gì đó bị hỏng, cậu vậy mà lại cảm thấy rằng Bồ Tập Tinh như vậy có chút dễ thương.

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng có chút ghen tị, dù sao ở tình cảnh hiện tại, Tề Tư Quân thở dài, người yêu ở ngay trước mặt, lại cái gì cũng không dám làm, cái gì cũng không dám hỏi.

Haiz. Trong lòng thở dài một hơi, nhưng ngoài mặt vẫn ôn nhu cười hỏi Châu Tuấn Vỹ: "Ừm... vậy cậu muốn hỏi cái gì?"

Châu Tuấn Vỹ dường như sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng trả lời: "Chỉ là một số. . . sở thích phổ biến, chẳng hạn như thích ăn gì, bình thường cậu ấy có sở thích gì không."

"Cái này... bởi vì chúng tớ không học cùng Nhà, bình thường cũng không ăn cơm cùng nhau." Tề Tư Quân vẫn là nghiêm túc suy nghĩ, "Bất quá, cuối tuần tụi tớ sẽ cùng nhau đi Hogsmeade, Thao Thao thích đồ uống ở quán Ba Cây Chổi hơn."

Tề Tư Quân nói thêm: "Thật ra, cậu ấy không kén chọn thức ăn lắm, không ghét thứ gì, không đặc biệt thích thứ gì."

Châu Tuấn Vỹ chuyển tầm mắt từ cuốn sổ sang cậu, chậm rãi nói: "Vậy cậu thích gì?"

"A?" Tề Tư Quân đột nhiên nhớ tới vẻ mặt phấn khích của giáo sư Quỷ trong lớp bói toán, đỏ mặt một lúc.

"Cậu ấy không có gì đặc yêu biệt thích không phải sao?" Châu Tuấn Vỹ thẳng thắn giải thích, "Vậy những thứ bạn thích cậu ấy chắc sẽ dễ chấp nhận hơn so với những thứ khác."

"......Ồ."

Sau khi kể về sở thích ăn uống, tôi nên nói gì tiếp theo?

Tề Tư Quân chưa kịp mở miệng hỏi, Châu Tuấn Vỹ đột nhiên nói "Ầy", lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong ngực ra, trông rất ngạc nhiên.

"Tớ quên mất mình còn có tiết học, sắp muộn rồi, hẹn gặp lại!" Châu Tuấn Vỹ không cho cậu cơ hội trả lời, quay người chạy đi, vẫy tay với cậu. Cuối hành lang, lớn tiếng nói: "Hẹn gặp lại!"

"A?" Tề Tư Quân chưa kịp phản ứng lại, đã nhìn Châu Tuấn Vỹ giống như bị gió thổi bay đi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang, chỉ có thể hướng hành lang trống không vẫy tay: "Được. . . gặp lại sau."

"...Đây là chiêu mà cậu nói sao?" Bồ Tập Tinh đứng trong bóng tối ở góc hành lang, vẻ mặt vô cùng phức tạp, "Cậu đang làm gì vậy?"

Châu Tuấn Vỹ lấy cuốn sách từ tay cậu ta, vừa lẩm bẩm: "Cậu không hiểu, đây gọi là 'hạ thấp mục đích'."

"Hả?" Giáo thảo Slytherin vẫn không hiểu.

"Nếu tớ đột ngột tiếp cận cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy khó hiểu, và cảnh giác với tớ; nhưng nếu tớ nhờ anh ấy giúp đỡ một việc gì đó, cậu ấy sẽ tập trung vào vấn đề."

"Cho nên cậu...?" Bồ Tập Tinh đẩy kính, "Cho nên đây mới là lý do cậu hỏi thông tin của Thao Thao?"

Châu Tuấn Vỹ đẩy vai Bồ Tập Tinh với vẻ mặt "trẻ con không dạy được", thúc giục: "Nói với cậu cậu cũng không hiểu, đi thôi, tớ lỡ nói lát nữa còn có tiết, để cậu ấy nhìn thấy sẽ không tốt đâu."

"Rồi mắc gì lại nói là có lớp..." Bồ Tập Tinh suy nghĩ hai giây, sau đó vỗ vai Châu Tuấn Vỹ: "Được đó, Châu Tuấn Vỹ! Cậu đúng là 'ánh sáng của trường chúng ta'."

"Biến đi."

Lời tác giả:

cảm ơn vì đã đọc

Chương tiếp theo 明月照九州 Minh Nguyệt chiếu Cửu Châu lên sàn ~

Toàn văn không nên quá dài

Hi vọng không quá OOC

Ps: Cú mèo của Tiểu Tề tên là Chân Hồng, và Tiểu Tề gọi nó là Tiểu Hồng hahahaha.

Lời Editor: đăng lên wattpad cho dễ đọc thôi chớ bạn nào thích màu mè hoa lá hẹ lên wordpress nhà mình đọc mới có tranh ảnh đồ nha. (/▽\*)。o○♡

https://mynhanduyen.wordpress.com/hoc-vien-trinh-tham/thuyet-tuong-doi/

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro