CHƯƠNG 2: [Học Viện Trinh thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts (2)

Chương này tập trung vào Cửu Minh, với một chút Vỹ Quân, Nam Bắc.

Góc nhìn của Thiệu Minh Minh

Thiết lập Quidditch và huyết thống dòng dõi được ra mắt.


"Không được rồi, Đường Cửu Châu," Thiệu Minh Minh nghĩ nghĩ, cuối cùng chạy tới phòng chung Nhà Gryffindor, tìm người cậu cho là thông minh nhất giúp đỡ, "Tớ vẫn cảm thấy có gì đó sai sai."

Đường Cửu Châu đắm chìm trong luận án thảo dược dài mười ba thước rưỡi, đau đớn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thiệu Minh Minh đi tới đi lui, còn tưởng rằng mình bị ảo giác: "Ai không đúng cơ?"

"Anh Tề, cậu có biết gần đây anh ấy rất thân với Châu Tuấn Vỹ ở Slytherin không?"

"Ồ."

"Ồ cái gì mà ồ, cậu để ý anh Tề một chút không được sao? Hai người thuộc cùng một nhà đó!"

"Ôi, thân nhau có gì không tốt?" Đường Cửu Châu nửa đùa nửa thật giận dỗi, "Anh Tề cũng không phải con nít, chính ảnh không tự biết sao? Cậu không cảm thấy cậu có chút... quá quan tâm sao?"

Nhưng Châu Tuấn Vỹ đó là đối tượng yêu thầm của Tiểu Tề, còn từ chối Tiểu Tề, làm anh ấy rất buồn!

Thiệu Minh Minh suýt chút nữa buột miệng nói ra, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào trong bụng.

Không được, anh Tề không muốn bất cứ ai biết chuyện này, mình phải giúp anh ấy giữ bí mật.

"Minh Minh," Đường Cửu Châu bỏ xuống luận án vẫn chưa có chữ nào, khuôn mặt đáng yêu luôn luôn tươi cười giờ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu có phải thích anh Tề rồi không?"

Vị huynh đài này, đang nói cái quần gì thế. Thiệu Minh Minh bị phỏng đoán của Đường Cửu Châu chấn động đến chán chả buồn nói, nhìn Đường Cửu Châu không nói nên lời: "Ha ha, Đường Cửu Châu, trò đùa của cậu thật là buồn cười Ha ha ha."

"Thiệu Minh Minh, tớ hỏi thật đó." Đường Cửu Châu có chút bực bội, âm lượng cũng vô thức trở nên lớn hơn.

"Tớ cũng nói thật!" Thiệu Minh Minh so với cậu còn lớn tiếng hơn, "Tớ cũng thật sự lo lắng cho anh Tề, cậu không giúp thì thôi, tớ đi tìm người khác."

Thiệu Minh Minh tức giận lao ra khỏi ngoài, vừa vặn đụng phải Thạch Khải vừa về tới cửa.

"Ê Minh Minh, lại tới tìm Cửu Châu à..." Thạch Khải cười chào hỏi, nhưng cậu ta còn chưa nói xong, Thiệu Minh Minh đã mặt tối sầm lại đáp lại, "Chào." Đi ngang qua, nhanh chóng rời đi.

"Làm sao vậy, đây là. . ." Thạch Khải không biết làm sao, nhìn bóng lưng Thiệu Minh Minh đi xa, đi vào phòng khách. Quay đầu nhìn lại, Đường Cửu Châu cũng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, sắc mặt lạnh lùng,

Thạch Khải dường như hiểu ra điều gì đó: "Hai người đang. . . cãi nhau?"

"Không." Đường Cửu Châu không còn tâm tình viết bài, xoay người đi lên lầu.

"Đều bị làm sao vậy. . ." Thạch Khải đứng một mình trong phòng sinh hoạt chung, càng thêm lúng túng.

Lúc này, Tề Tư Quân không biết chuyện gì đã xảy ra trong Phòng Sinh Hoạt Chung chung của nhà mình, bởi vì anh đang ngồi trong thư viện với Quách Văn Thao, cố gắng lấy thêm thông tin từ chính Quách Văn Thao.

"Thao Thao? Tớ có thể hỏi bạn một điều không?" Tề Tư Quân cố gắng nở một nụ cười chân thành nhất.

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

Tề Tư Quân lấy ra một cuốn sổ nhỏ, "Ừm, cái kia. . . Cậu thích ăn cái gì?"

Dưới ánh mắt sáng ngời của Tề Tư Quân, Quách Văn Thao từ cuốn 'Nhà giả kim' ngẩng đầu lên: ". . .Cái gì?"

"Bạn thích ăn gì?"

"Ờm. . . bánh táo, bít tết?"

"Chà, còn gì nữa?"

Quách Văn Thao lại nghĩ một vài món ăn mà cậu ấy thích rồi nói với Tề Tư Quân.

"Nhưng tại sao cậu lại hỏi điều này?"

"Ừm..." Tề Tư Quân ngẩn ra một giây, mặt không đổi sắc bắt đầu nói bừa, "Gần đây trường học quyết định cải tiến món ăn, tớ muốn hỏi ý kiến ​​của các học sinh."

"Thế à, tớ cảm thấy tất cả đều rất tốt, tớ đều thích cả." Quách Văn Thao thật dễ dỗ.

"Còn đồ uống thì sao?"

"Tớ thích... Đều thích hết đi." Quách Văn Thao thật cho rằng mình đang tiếp nhận khảo sát món ăn, cẩn thận suy nghĩ một chút, cho ra một cái đáp án vô cùng khẳng định.

"Không, không, cậu phải chọn một cái!"

"Hmm... nước bí ngô thì sao?"

"...nước bí ngô. Được rồi, tiếp theo. Sở thích của cậu là gì?"

"Ah?"

"Ai cái này, để tớ trả lời giúp cậu, cậu thích nhất đi thư viện."

"Chờ đã, không phải là khảo sát món ăn sao?"

"Đừng để ý cái này! Thao Thao, tớ hỏi cậu, cậu thích nhất. . ."

Ý tưởng của Tề Tư Quân rất đơn giản, cậu ấy chỉ đơn thuần muốn giúp đỡ. Xét cho cùng, Châu Tuấn Vỹ không dễ gì mới nhờ mình giúp đỡ một lần, nếu bản thân có thể giúp được, cậu ấy sẽ cố gắng hết sức để làm điều gì đó cho Châu Tuấn Vỹ.

"Coi như là không làm bản thân thất vọng đi, dù sao cũng thích người ta nhiều năm như vậy." Tề Tư Quân thầm nghĩ.

Vì vậy, khi Tề Tư Quân đem hai tờ giấy ghi kín hai mặt cho Châu Tuấn Vỹ, người đã đến tìm mình một lần nữa, cậu nhận được một biểu cảm phức tạp hiếm thấy của Châu Tuấn Vỹ, vừa ngạc nhiên vừa do dự, trong nụ cười cứng ngắc còn mang một chút thất vọng.

"Có chuyện gì sao?" Mặc dù Châu Tuấn Vỹ vẫn nở một nụ cười dịu dàng, nhưng Tề Tư Quân vẫn nhận thấy rằng tâm trạng của cậu ấy đã trở nên tồi tệ hơn.

"Không sao, cảm ơn, làm phiền cậu rồi." Châu Tuấn Vỹ mỉm cười đón nhận, như thể đang rất vui, nhưng Tề Tư Quân không biết vì sao lại nghe ra vài phần nghiến răng nghiến lợi.

"Không sao." Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Tề Tư Quân cảm thấy trút được một gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nở nụ cười thật tươi.

Châu Tuấn Vỹ ngây người nhìn cậu, nhưng không nói.

Châu Tuấn Vỹ quay trở lại phòng chung thiếu chút bị tiếng cười điên cuồng của Bồ Tập Tinh làm cho choáng ván.

Châu Tuấn Vỹ vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn, dịu dàng nhìn Bồ Tập Tinh, cho đến khi Bồ Tập Tinh lấy lại hình ảnh lạnh lùng, ngồi trên ghế sô pha, nhưng thỉnh thoảng vẫn che miệng cười nhạo.

"Không được, để tớ thở cái đã." Bồ Tập Tinh ngã người xuống sô pha, xoa xoa bụng, nâng kính lên, lau nước mắt vì cười. "Ôi, buồn cười quá. . ."

Châu Tuấn Vỹ cuối cùng cũng bỏ cuộc, chán nản cầm tờ giấy da do Tề Tư Quân đưa cho, trong đó có đầy những thứ Quách Văn Thao thích.

Bây giờ, không chỉ mất đi cơ hội ở bên cạnh Tề Tư Quân mà còn mất đi lý do tận dụng cơ hội để thu thập sở thích của cậu.

Kế hoạch bị phá sản Châu Tuấn Vỹ cau mày nghĩ.

Châu Tuấn Vỹ nhìn chằm chằm vào chữ viết tay của Tề Tư Quân trên giấy rồi nhìn Bồ Tập Tinh một cách ủy khuất: "Làm sao tớ biết sẽ có chuyện như vầy chứ?"

"Châu công tử, nếu ngài nguyện ý nghe tại hạ nói , vậy tôi khuyên ngài. . ."Bồ Tập Tinh đột nhiên ngồi thẳng dậy, đẩy gọng kính, nghiêm túc nhìn anh, "Cậu nói thẳng đi! Nói cho cậu ấy biết!"

Châu Tuấn Vỹ phải kiềm nén dữ lắm mới không trợn mắt nhìn cậu.

"Sợ cái gì? Sợ cái búa á! Cậu là Châu Tuấn Vỹ đó, đại ca, tự tin lên một chút không được sao? Cậu thích người ta lâu như vậy, có thể mạnh mẽ lên một chút không?"

"Nhưng cậu ta không biết rằng tôi đã thích cậu ta lâu như vậy." Châu Tuấn Vỹ ủ rũ nói, "Cho dù cậu ấy biết, lỡ như cậu ta không thích tớ thì sao? Ý tớ là, có lẽ bây giờ cậu ấy không thích tớ?. . .Tớ cũng định bắt đầu kết giao trước bồi dưỡng một chút tình cảm, rồi tỏ tình, có lẽ cơ hội sẽ lớn hơn."

"Nhưng đây không phải là lớp Độc dược, cậu không thể dùng cân đo để tính xác suất, lại càng không đợi cậu chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới bỏ vào nồi nấu." Bồ Tập Tinh nói với cậu, "Đừng suy nghĩ nhiều quá, cứ làm đi."

Thấy Bồ Tập Tinh hiếm khi nghiêm túc, Châu Tuấn Vỹ đặt tay lên ngực anh, rất cảm động, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng mình, nghiêm túc nói: "A Bồ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cậu cũng nói được mấy câu tiếng người rồi."

"Vậy," Châu Tuấn Vỹ lại cười nhẹ, "Vừa rồi cậu có cho tôi lời khuyên thiết thực nào không?"

"Có mà, trực tiếp tỏ tình đi. . ." Bồ Tập Tinh nhìn thấy nụ cười ngày càng dữ tợn của Châu Tuấn Vỹ ngoan ngoãn ngậm miệng, than thở, "Có cần tớ nắm tay chỉ cậu không? Rồi sau này Tề Tư Quân nói chuyện yêu yêu đương với cậy hay với tớ?"

"Nói bậy gì vậy!" Châu Tuấn Vỹ gõ đầu Bồ Tập Tinh.

"Được, được, không nói nữa." Bồ Tập Tinh đứng dậy, "Tuần sau sẽ có Lịch sử pháp thuật, tớ phải đọc sách ôn tập trước đã."

Châu Tuấn Vỹ đương nhiên biết tại sao Bồ Tập Tinh lại đọc sách, lắc đầu cười bất lực, phất tay tỏ vẻ cậu đi đi tôi không ngăn cản cậu.

Thiệu Minh Minh tức giận đùng đùng chạy ra khỏi phòng chờ Gryffindor, nhưng mới chạy ra khỏi hành lang đã hối hận. Mặc dù bình thường hoạt bát, nói nhiều lại ồn ào nhưng Thiệu Minh Minh không phải là người bốc đồng chứ đừng nói đến việc mất bình tĩnh.

Cậu bình tĩnh lại, thầm hối hận vì mình lại làm bậy, không những không giúp được Tiểu Tề mà còn cãi nhau với Đường Cửu Châu.

Toàn mấy chuyện gì đâu không! Thiệu Minh Minh nặng nề thở dài, mím môi, chậm rãi đi trên hành lang, "Hôm nay Đường Cửu Châu ăn phải thuốc súng à? Sao lại như vậy. . ."

Có cái gì đó không đúng.

Thiệu Minh Minh sầu não vò đầu bứt tóc, Đường Cửu Châu hôm nay mặc dù không bình thường, nhưng là bản thân quá nóng nảy, nếu không hai người đã không tan rã trong vui như vậy.

"Haiz, Thiệu Minh Minh, mày thật sự là. . . Quá ngốc." Thiệu Minh Minh hận không thể lấy đầu đập xuống đất, nhìn hành lang cứng ngắc vách đá, cậu xoa xoa đầu nghĩ nghĩ, nhưng vẫn là không được thôi bỏ đi.

Mình thật ngốc.

Thiệu Minh Minh đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt Đường Cửu Châu cũng đã nói như vậy.

Đến lớp Độc dược đầu tiên ở Hogwarts, Thiệu Minh Minh đến muộn.

Đằng sau không có câu chuyện nào, chỉ đơn giản là ngủ quên, khi cậu và Phan Hựu Thành tỉnh lại, hai người khác trong ký túc xá đã cùng nhau rời đi,chỉ còn lại hai người đưa mắt nhìn nhau.

Lúc hai người xuất hiện ở phòng học Độc dược thở hổn hển như trâu, giáo sư Âu mặt không biểu cảm đứng trên bục giảng, Thiệu Minh Minh biết tiết Độc dược là do chủ nhiệm Slytherin dạy nên sợ đến mức cúi đầu suýt ngã xuống đất, không dám nhìn vào mắt giáo sư Âu.

Phan Hựu Thành biết cậu không đáng tin cậy, đành phải cắn răng nói: "Thực xin lỗi. . .cô Âu, chúng em tới trễ. . ."

Giáo sư Âu đi tới trước mặt hai người, Thiệu Minh Minh cùng Phan Hựu Thành sợ đến mức ôm chặt nhau, giày cao gót của giáo sư Âu gõ lên gạch đá, trong phòng học độc dược không ai lên tiếng.

"Ngủ dậy trễ?" Thanh âm của giáo sư Âu vang lên.

Giáo sư Âu từ thời sinh viên đã nổi tiếng lạnh lùng, là một pháp sư độc dược hiếm có ở trường Slytherin, rất giỏi về độc dược, sau khi tốt nghiệp, cô đến các trường học phép thuật trên khắp thế giới để nghiên cứu độc dược. Hogwarts mời cô trở lại với tư cách là một giáo sư.

Với lý lịch long lanh và vẻ ngoài xinh đẹp động lòng người, ai cũng nghĩ cô là một người rất xa cách.

"Lần sau đừng như vậy nữa." Âu giáo sư khẽ cau mày, "Đi tìm chổ ngồi đi."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng học lại bị mở ra, hay đúng hơn là bị đập nát.

"Cô Âu. . . Thực xin lỗi. . .Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . . Thật xin lỗi. . . Em đến trễ" Đường Cửu Châu đở cửa, từng ngụm từng ngụm thở dốc, tóc bị gió thổi loạn cào cào, tay ôm một quyển sách. . . ừm 'Thần chú cơ bản'.

Thiệu Minh Minh với Phan Hựu Thành vẫn còn kinh hồn, quay lại nhìn, ba người họ rơi vào một sự trầm mặc kỳ lạ.

Giáo sư Âu cầm đũa thần bất đắc dĩ gõ trán mình, tựu hồ bị bọn họ chọc cười, ". . .Vừa vặn các em ở trong một nhóm ba người, ngồi xuống đi, chúng ta sắp bắt đầu tiết học."

Đường Cửu Châu vừa ngồi xuống, liền chú ý tới Thạch Khải sắc mặt phong phú, ánh mắt cùng lông mày biểu cảm nói: " không sao chứ?" "Đại ca, anh đi đâu vậy?" "Đang đi đang đi cái người tự nhiên mất tiêu?"

Đường Cửu Châu nháy mắt với cậu: "Chuyện này nói sau."

Ba người họ im lặng ngoan ngoãn ngồi ở bàn cuối cùng, giới thiệu ngắn gọn về nhau.

Tình huống này thường xuyên xảy ra trong giờ học, độc dược không phải là một môn học dễ hiểu, ba người bọn họ vì đến muộn nên bị đặc biệt chú ý.

Khi giáo sư Âu cau mày lần thứ năm và đi đến trước mặt ba người họ, chỉ vào nồi nấu kim loại nói rằng màu sắc không đúng, Thiệu Minh Minh hoàn toàn nản lòng. Cậu cúi đầu, đập đầu vào sách giáo khoa độc dược, ủ rũ nói: "Tơ ngốc thật đấy, cái gì cũng không biết."

Phan Hựu Thành mở to mắt nhìn chằm chằm vào màu sắc của nồi nấu kim loại, đầy hy vọng nhìn chiếc nồi từ màu xanh lá cây tươi sáng biến thành màu đen, đôi mắt trở nên đen kịt đầu đập xuống bàn, rồi lại đứng dậy cân lại số gam thuốc.

Nghe vậy, Đường Cửu Châu từ trong sách độc dược ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Minh.

Thiệu Minh Minh luôn cảm thấy mình không thông minh cho lắm, thân là phù thủy thuần huyết, lĩnh ngộ pháp thuật thậm chí không bằng một ít người phù thủy Muggle.

Người nhà của cậu thậm chí còn lo lắng hắn có thể nhận được thư nhập học Hogwarts hay không, may mắn thay năm mười một tuổi cậu vẫn được lên đoàn tàu tốc hành Hogwarts.

Gia đình vẫn như cũ yêu thương cậu cũng không vì vậy mà trách cứ gì, nhưng Thiệu Minh Minh dần nhận thức được tình hình của chính mình giữa những lo lắng và đắn đo của gia đình.

Nếu bản thân thông minh hơn họ sẽ không lo lắng cho mình nhiều như vậy?

Câu hỏi này luôn khiến Thiệu Minh Minh trăn chở.

"Sao có thể?" Đường Cửu Châu để sách xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc nhìn xuyên qua lớp kính, "Mỗi người đều có sở trương sở đoản, chỉ là cậu còn chưa phát hiện ngươi chỗ nào tốt mà thôi. . ."

Thiệu Minh Minh úp mặt vào sách giáo khoa độc dược, ngây người nhìn cậu.

"Đúng vậy." Giáo sư Âu đi tới bàn ba người, Thiệu Minh Minh vội vàng ngồi dậy, Phan Hữu Thành cũng ngừng thêm thuốc vào trong chén, giáo sư Âu quay đầu lại, thanh âm không lớn, nhưng rất bình tĩnh trấn an. Cô nói với toàn bộ học sinh trong phòng học: "Vừa rồi Đường Cửu Châu nói rất đúng. Hôm nay trên lớp các em cho dù còn chưa hoàn thành luyện chế độc dược, cũng đừng cảm thấy bản thân ngốc. Độc dược vốn không phải là chương trình nhập môn dễ dàng. Cô cũng vậy phải mất một thời gian mới cảm nhận được sức hấp dẫn của môn học này. Mong mọi người đừng nản lòng, chúng ta còn rất nhiều thời gian để học bộ môn này. Luyện tập nên hoàn thiện, cô tin mọi người có thể vượt qua cô."

Giáo sư Âu quay lại nhìn Thiệu Minh Minh vẫn đang ngồi ngây ra, cười nói: "Không sao, từ từ sẽ tốt lên."

Phan Hựu Thành cũng nháy mắt với cậu: "Mới lớp đầu tiên mà, không biết chúng ta liền cố gắng học."

Đường Cửu Châu cũng đang nhìn cậu, chỉ có Thiệu Minh Minh là không dám nhìn, cậu dùng tay áo lau mặt, hướng Âu giáo sư dùng sức gật đầu.

Cậu lại lén nhìn Đường Cửu Châu, thấy người ta còn nhìn mình cười cười, trên mặt lại nóng lên, liền nghiêng người hướng Đường Cửu Châu nhỏ giọng nói: "Cám ơn."

Tình cờ hơn nữa, cả hai lại gặp nhau vào ngày hôm sau tại buổi học bay.

"Chúng ta học bay cùng Gryffindor!" Thiệu Minh Minh hưng phấn ghé vào Phan Hữu Thành bên tai nói nhỏ, Phan Hựu Thành có chút khó hiểu: "Ừ? Làm sao vậy?"

"Không, không có việc gì." Thiệu Minh Minh phất tay, trên mặt nụ cười càng sâu.

Quả nhiên nhìn thấy Đường Cửu Châu cầm chổi ở sân bay, Thiệu Minh Minh chào hỏi, cậu đáp lại một nụ cười ngốc nghếch.

Môn bay được dạy bởi Giáo sư Huân, vị này cũng là một kỳ ba. Người ta nói rằng khi còn đi học, anh ấy là tay Tấn thủ trẻ tuổi nhất của Nhà Hufflepuff trong hơn mười năm qua, vào năm 4 đã trở thành đội trưởng của đội Quidditch của Hufflepuff. Trong những năm anh còn ở ghế nhà trường Nhà Hufflepuff luôn là nhà vô địch Cúp Quidditch liên tục mấy năm liền. Sau khi tốt nghiệp, anh chơi cho đội Quidditch nổi danh, rồi trở lại Hogwarts để dạy môn bay sau khi rời đội.

Giáo sư Huân là một người vui vẻ tỏa nắng, ông ấy nhìn những học sinh năm nhất giống như đầu củ cải nhỏ mỉm cười, vỗ tay nói với họ: "Được rồi, mọi người đứng yên. Bây giờ, hãy nói với cây chổi của các em: 'Lên!'."

Thiệu Minh Minh không ngừng nhìn Đường Cửu Châu, Đường Cửu Châu đứng ở bên cạnh Gryffindor nghiêm túc nhìn chằm chằm cây chổi, hô mấy tiếng "Lên" một tiếng, cái chổi liền ngoan ngoãn rơi vào trong tay cậu.

Thiệu Minh Minh cảm thán trong lòng, thật là tuyệt vời. Sau đó cúi đầu nhìn cây chổi của mình, trong lòng có chút sợ hãi, nếu như vẫn không thể làm chổi bay...

Thôi kệ. Thiệu Minh Minh quyết định không nghĩ về nó nữa, nghiêm túc nhìn cây chổi và nói thầm "mau đứng dậy". Cây chổi thật chậm rãi bay lên, đập vào lòng bàn tay, Thiệu Minh Minh nắm lấy,vẻ mặt không thể tin nhìn Phan Hựu Thành.

Phan Hựu Thành vẫn đang niệm chú, khi quay lại nhìn Thiệu Minh Minh cây chổi đã bay lên, vẻ mặt kinh hỉ: "Thật tuyệt vời!Minh Minh giỏi quá! Tuyệt vời, tuyệt vời!"

Giáo sư Huân bị động tĩnh của bọn họ hấp dẫn, nhìn qua: "Ồ? Không tồi, bạn nhỏ, tiếp tục phát huy!"

Đường Cửu Châu cũng cầm chổi nhìn cậu cười.

Thiệu Minh Minh nghĩ, có lẽ mình đã tìm thấy thứ mà bản thân giỏi.

Nhưng mà mọi chuyện thực sự diễn ra suôn sẻ thì tốt rồi. . .

Lời tác giả:

cảm ơn đã đọc

Đầu tiên, tôi xin lỗi vì chương này không có gì về Nam Bắc, nếu bạn phiền, tôi có thể xóa thẻ

Tôi sẽ hoàn thành thiết lập huyết thống (tuyên bố trước: không có sự phân biệt giữa thuần huyết và hỗn huyết, nguyên bản HP cũng có quan điểm này, tôi không cảm thấy thuần huyết mạnh hơn, chỉ là cốt truyện cần

Quidditch là một môn thể thao quan trọng trong thế giới HP. Nói một cách đơn giản, chính là cưỡi chổi để chơi hahah

Lúc trước tôi có chút bận, thực ra mỗi chương đều khá dài (phải không?) Nên viết hơi chậm, cập nhật cũng chậm, xin lỗi hahah

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro