CHƯƠNG 4 [Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts (4)
Trong chương này, Nam Bắc chính thức được lên sàn
Dưới góc nhìn của Châu Tuấn Vỹ
☆♡♪
Kế hoạch không thể theo kịp biến hóa.
Châu Tuấn Vỹ nghĩ, cầm tờ giấy da mà Tề Tư Quân đưa cho mình — ồ, chính là tờ giấy ghi đầy những điều thích và không thích của Quách Văn Thao.
Bây giời phải làm sao đây?
Tất nhiên là viết kế hoạch khác.
. . .Tuy rằng nhất thời không thể nghĩ ra bất kỳ ý tưởng nào tốt hơn, vì vậy kế hoạch mới không khác lắm so với kế hoạch ban đầu.
Mặc dù nhìn qua chỉ là 'vô tình' đề xuất lời mời cùng đi nhà ăn cùng nhau, nhưng Châu Tuấn Vỹ thực sự rất bối rối, nếu lỡ bị từ chối thì thật rắc rối bước đầu tiên của kế hoạch không thể thực hiện được.
Tề Tư Quân đã trở lại phòng sinh hoạt chung, cậu ấy sẽ ra ngay. Châu Tuấn Vỹ dựa vào bức tường cẩm thạch, cau mày bắt đầu tìm kiếm tất cả các chủ đề có thể nói trong đầu.
Đồ ăn? Không, nếu cậu ấy nghĩ mình lại hỏi về Quách Văn Thao thì sao.
Khóa học? Nhưng học kỳ này một lớp học chung cũng không có thì nói cái gì?
Công việc Huynh trưởng? Điên mới nói tới mấy thứ này.
"Được, đi thôi." Tề Tư Quân từ cửa thò đầu ra, đầu tóc rối tung, như là vì thay quần áo.
Châu Tuấn Vỹ nhất thời không nói nên lời, đành phải hướng cậu cười cười.
Tề Tư Quân nắm chặt tay che mặt, ho khan vài tiếng.
"Bị cảm à?" Châu Tuấn Vỹ lập tức quay sang.
Hai người khoảng cách không xa cũng không gần, Tề Tư Quân híp mắt cười nói: "Đâu có đâu."
A dễ thương quá. Châu Tuấn Vỹ mặt không đổi sắc nghĩ.
Con đường tiếp theo cũng không xấu hổ như Châu Tuấn Vỹ nghĩ. Tề Tư Quân hoạt ngôn hơn Châu Tuấn Vỹ nghĩ, thậm chí nằm ngoài sức tưởng tượng. Ngay cả Châu Tuấn Vỹ cũng chỉ chen vào được vài từ "Ừ" và "Ồ", "Vậy sao".
Tề Tư Quân bình thường có nói nhiều như vậy không? Châu Tuấn Vỹ cười cười nhìn cậu một bên cố gắng nhớ lại. Có vẻ như không?
"Cậu có nhớ bữa tiệc hóa trang Giáng sinh năm ngoái không, tớ với Thiệu Minh Minh đã hóa trang thành ấm trà và tách trà." Tề Tư Quân vui vẻ kể, Châu Tuấn Vỹ bị chọc cười, hai người cười đến mức không thể dừng, "Sau đó, Vương Xuân Úc hahahahahaha, Vương Xuân Úc nói rằng nhìn tụi tớ giống như hai mẹ con trong "Người đẹp và quái vật".
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha." Châu Tuấn Vỹ không nhịn được nữa, cùng Tề Tư Quân trong hành lang cười to.
"Sau đó tớ và Minh Minh nghĩ nghĩ, hình như giống thật!" Tề Tư Quân một bên cười một bên tiếp tục nói. "Ngày nào tớ cũng càm ràm bên tai em ấy, chẳng giống mẹ già sao?"
"Hai người các cậu quan hệ thật tốt." Châu Tuấn Vỹ cảm khái nói.
"Cũng phải, đã quen biết lâu như vậy rồi." Tề Tư Quân đáp.
Châu Tuấn Vỹ chợt nhận ra rằng mình cùng Tề Tư Quân đã quen nhau được 5 năm, đã yêu thầm cậu 5 năm mà mối quan hệ chẳng có tiến triển.
"Có lẽ tớ sinh ra là để bận rộn, hahaha." Tề Tư Quân lại nói, "Tớ luôn phải chăm lo cho họ, kiểm tra xem Minh Minh với Phan Phan có gặp rắc rối vào buổi sáng không, kiểm tra xem Văn Thao đã ăn gì vào buổi trưa, rồi kiểm tra Cửu Châu huấn luyện ban đêm... Cứ chịu khó rồi sẽ quen thôi."
Không mấy cậu chăm tớ đi. Châu Tuấn Vỹ khóc ròng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố gắng mỉm cười.
Nhà ăn gần ngay trước mắt, Châu Tuấn Vỹ đang nghĩ kiếm một cái cớ để ăn chung, nhưng còn chưa kịp nói, Tề Tư Quân đột nhiên kêu lên một tiếng đầy nghi hoặc, Châu Tuấn Vỹ nhìn theo hướng cậu đang nhìn.
Quách Văn Thao cùng Thiệu Minh Minh đứng trong góc, nhìn chằm chằm vào mình cùng Tề Tư Quân. . . đặc biệt là Quách Văn Thao, người có đôi mắt sáng như đèn pha.
"Ừm, bạn học Châu, sao cậu không vào trước đi, tới nghĩ họ đang đợi tớ." Tề Tư Quân lại cười với cậu, sau khi Châu Tuấn Vỹ gật đầu miễn cưỡng (người kia hoàn toàn không nhìn ra), liền vui vẻ chạy về phía nhóm bạn của mình.
"Các cậu làm sao vậy, sao lại ở đây?" Tề Tư Quân chạy tới bên cạnh hai người, vui vẻ hỏi: "Tớ vốn muốn tìm các cậu, lại trùng hợp như vậy gặp được, các cậu không phải lén chạy theo sau lưng tớ đâu đúng không? Hahaha."
Ờ. . . thật đấy. Thiệu Minh Minh với Quách Văn Thao đồng thời ngậm miệng như thể họ bị nghẹn.
"Lão Tề, vừa rồi. . . là Châu Tuấn Vỹ sao?" Quách Văn Thao nhìn phía sau Tề Tư Quân.
Thiệu Minh Minh ngay lập tức tiếp lời, nhưng giọng điệu có phần do dự và uyển chuyển: "Anh Tề, anh đang làm gì vậy, anh lại ở cùng anh ấy à?"
Hai người vô tình biết được bí mật lớn, ngay cả giọng điệu chất vấn cũng không gay gắt như vậy.
"Ừ... Ồ!" Tề Tư Quân vẫn đang cười sảng khoái, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bắt đầu giải thích với hai người, "Là vầy, Châu Tuấn Vỹ đến gặp tớ vì cậu ấy có việc cần làm với tớ vào thứ bảy."
Thiệu Minh Minh cũng khó mở miệng, cậu ấy nên nói gì đây? Nói thái độ của em với Châu Tuấn Vỹ trước đây thực sự là một sự hiểu lầm, không, hai sự hiểu lầm, Châu Tuấn Vỹ có thể thích anh, anh Tề!
Thiệu Minh Minh lại nhìn Quách Văn Thao, vẻ mặt rối rắm, đầu óc cơ hồ hoạt động không nổi, cứng ngắc đáp: "Ừm, được."
"Lão Tề, hiện tại tớ có mấy vấn đề muốn hỏi cậu." Quách Văn Thao không biết từ đâu lấy ra một quyển sổ nhỏ, nhìn chằm chằm Tề Tư Quân, rất nghiêm túc nói: "Xin hãy nói thật cho tớ biết!"
"Văn Thao làm sao vậy?" Tề Tư Quân thấp giọng hỏi Thiệu Minh Minh.
"Không biết, em cũng rất sợ." Thiệu Minh Minh mờ mịt thấp giọng trả lời.
Châu Tuấn Vỹ hít một hơi thật sâu, bước vào nhà ăn sắc mặt như bình thường nhìn về phía chiếc bàn dài của Slytherin để tìm Bồ Tập Tinh.
Một bên bước nhanh tới, một bên tìm kiếm xung quanh vô tình đụng phải một bóng đen.
"A, thật xin lỗi." Châu Tuấn Vỹ buột miệng, vươn tay đỡ người đối diện.
Đường Cửu Châu tựa hồ bị va đến choáng váng, mở to hai mắt nhìn rõ ràng người trước mắt, nắm lấy tay đối phương, "Ô ô ô, xin lỗi, xin lỗi! Anh Tuấn Vỹ!"
Lúc này Châu Tuấn Vỹ mới nhìn rõ đó là Đường Cửu Châu: "Ồ! Là Cửu Châu."
Đã đến giờ ăn cơm, mọi người tốp năm tốp ba đi vào nhà ăn, chỉ có Đường Cửu Châu một mình đi ra ngoài. Châu Tuấn Vỹ vỗ vỗ vai cậu, anh phát hiện vừa rồi Đường Cửu Châu có chút thất thần, nếu không hai người đã không va vào nhau, cậu một lòng quan tâm đứa nhỏ, quan tâm hỏi: "Cửu Châu gần đây sao rồi? Tập luyện có ổn không?"
Đường Cửu Châu và Châu Tuấn Vỹ cũng gặp nhau trên sân Quidditch, khi đó Đường Cửu Châu năm hai đại diện cho Gryffindor trong trận đấu đầu tiên với Slytherin. Cả Đường Cửu Châu cùng Châu Tuấn Vỹ đều là Tầm thủ, đã đối đầu trực tiếp với nhau, mặc dù Đường Cửu Châu cuối cùng thua Châu Tuấn Vỹ vì thiếu kinh nghiệm, nhưng cậu vẫn để lại ấn tượng khó phai trong lòng Châu Tuấn Vỹ.
—— Dù gì, Đường Cửu Châu lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ năm hai, thua trận đấu liền khóc đến trời long lở đất, cả đội xúm vào an ủi cậu, Tề Tư Quân thậm chí không biết tại sao còn liếc mình một cái. Châu Tuấn Vỹ, người đã bắt được quả Golden Snitch và kết thúc trận đấu sớm, cầm Golden Snitch có chút bỏng tay, trong lòng hơi thấy chột dạ "Mình có bắt nạt trẻ con không?"
Châu Tuấn Vỹ không làm đội trưởng, cũng đã lâu không thi đấu, chủ yếu chịu trách nhiệm hướng dẫn các cầu thủ nhỏ tuổi trong đội Slytherin, nhưng hai người vẫn thường xuyên trao đổi các kỹ năng Quidditch.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Đường Cửu Châu, Châu Tuấn Vỹ không thể tránh khỏi liên tưởng đến đứa trẻ ngốc khóc lóc đến sập nhà năm đó, theo bản năng nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó trong quá trình huấn luyện.
"Không, không phải. . ." Đường Cửu Châu đột nhiên đỏ mặt, hoảng sợ lắc đầu, phủ nhận Châu Tuấn Vỹ phỏng đoán.
Hửm? Phản ứng này. . . Châu Tuấn Vỹ nhướng mày cười nói: "Ồ? Tại sao em lại đỏ mặt? Trông anh đẹp trai lắm phải không?"
"Anh Tuấn Vỹ. . ." Đường Cửu Châu thần sắc bất đắc dĩ, nhưng cũng bị anh chọc cười.
"Được rồi, được rồi, xảy ra chuyện gì?" Châu Tuấn Vỹ tò mò hỏi: "Có thể nói cho anh biết không? Nếu không anh sẽ không hỏi, không sao cả."
Không ngờ, Đường Cửu Châu rưng rưng ôm lấy Châu Tuấn Vỹ, khóc nói: "Anh, em. . . Em. . . . . ."
"Đừng vội, đừng vội!" Châu Tuấn Vỹ không ngờ cậu lại phản ứng lớn như vậy, có chút cũng luống cuống nói: "Chúng ta tìm chổ khác từ từ nói!"
Đường Cửu Châu hôm nay tinh thần không phấn chấn, phần lớn là do Thạch Khải gây ra, mà đương nhiên Thiệu Minh Minh cũng có lỗi.
"Tại sao lại cãi nhau với Minh Minh? Có chuyện gì vậy?" Thiệu Minh Minh tức giận chạy ra khỏi phòng nghỉ vừa lúc bị Thạch Khải đụng phải, trở về lại đối mặt với khuôn mặt đen thui của Đường Cửu Châu, Thạch Khải vỗ ót, đây là cãi nhau à, Vụ này mình có kinh nghiệm nha!
Thạch Khải, một chuyên gia giải quyết vấn đề trẻ tuổi, trước khi đến Hogwarts, thứ học được nhiều nhất ở Hồ Mai Khê chính là cách giải quyết mâu thuẫn gia đình.
Bước đầu tiên để giải quyết vấn đề là gì? giao tiếp!
"Hai người các cậu làm sao vậy?" Thạch Khải ngồi cạnh Đường Cửu Châu vẻ mặt buồn bực nhìn nhìn ngoài cửa sổ.
Đường Cửu Châu liếc cậu một cái, sau đó quay đầu tiếp tục u sầu.
"Này huynh đệ, nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết đi!" Thạch Khải lý giải, dụ dỗ từng bước, "Hai cái đầu bao giờ cũng tốt hơn một cái đầu*!"
"Biến, biến biến." Đường Cửu Châu rốt cuộc nói.
"Này, nói thiệt nha, hai người bình thường là một đôi ngọt ngào đến tận trời, nhưng tui thực sự không nghĩ tới hai người sẽ cãi nhau." Thạch Khải ngồi bên cạnh cậu cảm khái nói.
"Cậu nói cái gì!" Đường Cửu Châu trừng hắn, "Tớ cùng Minh Minh. . . Ai là một đôi a!"
"A?" Thạch Khải ngẩn ra, "Cậu đang nói cái gì?"
"Chúng tớ đơn thuần là bạn tốt, được không?" Đường Cửu Châu chính trực nói, "Giống như trường học Muggle, anh em tốt ngủ chung giường tầng a!"
"Anh trai ơi," Thạch Khải nói không nên lời, "Chúng ta mới là huynh đệ tốt ngủ chung giường tầng, hai người các cậu không phải."
"Cậu nói cái gì!" Đường Cửu Châu lại hét lên.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh!" Thạch Khải hai tay đè Đường Cửu Châu xuống, Đường Cửu Châu nhe răng trừng cậu, dọa cậu giật mình.
"Nhưng cậu ấy không thích tớ!" Đường Cửu Châu cam chịu.
"Cái gì? Cậu ấy không thích cậu?" Thạch Khải kinh ngạc, bất đắc dĩ nghĩ muốn khai sáng Đường Cửu Châu, lại không biết mình đã cho Đường Cửu Châu một đòn chí mạng. "Vậy cậu ấy không thích cậu thì thích ai? Anh Tề chắc? Không đúng chứ? Để tớ phân tích cho mà nghe......"
Người nói vô ý, nhưng người nghe có tâm.
Đoạn sau, Đường Cửu Châu hầu như không nghe Thạch Khải đang nói gì.
"Hả Thiệu Minh Minh thích Tề Tư Quân? Đường Cửu Châu nói với cậu như vậy?" Bồ Tập Tinh nghe tin không bị sốc như sốc như Châu Tuấn Vỹ thậm chí thiếu chút nữa cười thành tiếng, nhưng thấy bạn mình đang nôn nóng, anh vẫn cố nhịn. "Chà, sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Châu Tuấn Vỹ lại đi vòng quanh ghế sô pha.
"Cậu lo lắng cái gì? Không phải đã nói trước đây có rất nhiều người thích Tề Tư Quân, mà cậu ấy vẫn chưa yêu đương." Bồ Tập Tinh tiếp tục đọc sách của mình, Châu Tuấn Vỹ vẫn đi vòng quanh ghế sofa.
"Nhưng lần này thì khác, Thiệu Minh Minh..."
Bồ Tập Tinh cuối cùng cũng đặt cuốn sách xuống, lắc đầu đi theo Châu Tuấn Vỹ: "Vậy cậu cho rằng hai người họ thân thiết với nhau, chắc là Tề Tư Quân thích em ấy phải không?"
"Ừ, ừm." Châu Tuấn Vỹ mở đôi mắt to chân thành gật đầu.
Bồ Tập Tinh đỡ trán, suy nghĩ làm thế nào để kéo người bạn thông minh vượt trội của mình khỏi tình trạng đầu óc chỉ có yêu đương.
"Vậy thì... Quách Văn Thao với Tề Tư Quân cũng có quan hệ rất tốt," Bồ Tập Tinh dụ dỗ, hy vọng Châu Tuấn Vỹ sẽ hiểu ý mình, "Tại sao cậu không nghĩ rằng Quách Văn Thao thích Tề Tư Quân?"
"A Bồ, cậu đùa tớ à?" Châu Tuấn Vỹ trên mặt viết chữ to, 'Làm ơn đừng phát cẩu lương nữa.'
Được rồi, cách này không hiệu quả. Bồ Tập Tinh nghĩ.
"Cửu Châu còn nhờ tớ giúp..." Châu Tuấn Vỹ hoàn toàn bỏ cuộc, nằm trên sô pha.
Bồ Tập Tinh chớp mắt và nắm bắt được từ khóa: "Cửu Châu nhờ cậu giúp đỡ gì?"
"Em ấy nói Minh Minh có thể thích Tề Tư Quân... Đúng rồi, tại sao em ấy lại nhờ tớ giúp đỡ?" Đầu óc của Châu Tuấn Vỹ bị chập mạch trong giây lát, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, dường như đã lấy lại được một số biểu cảm thường ngày, "Nó có lẽ nào..."
Bồ Tập Tinh nhìn cậu mong đợi.
"Có thể là em ấy cũng thích Tề Tư Quân? Thật vậy sao?" Châu Tuấn Vỹ bình tĩnh phân tích.
"Thật cái đầu cậu á."
Sáng sớm hôm sau, hai người chạy đến phòng ký túc xá Gryffindor kéo Đường Cửu Châu ra ngoài, chụm đầu vào một chỗ.
"Anh Tuấn Vỹ, anh Bồ," Đường Cửu Châu vẻ mặt ngây thơ, "Các anh tìm em làm gì?"
"Cửu Châu, trước tiên anh hỏi em mấy câu." Bồ Tập Tinh lại lộ ra nụ cười bất cần, đẩy kính, hỏi: "Thứ nhất, em thích Tề Tư Quân sao?"
"Cái gì?" Đường Cửu Châu kinh ngạc nhìn hai người, "Em thích anh Tề?"
"Được, câu hỏi tiếp theo." Bồ Tập Tinh rất nhanh hiểu ra ý tứ của cậu, lập tức bắt đầu câu hỏi tiếp theo, "Em vì sao cảm thấy Thiệu Minh Minh thích Tề Tư Quân?"
Đường Cửu Châu ngoài ý muốn cười ra tiếng: "Xin lỗi, hai anh thật giống người dẫn chương trình pháp luật."
Hai phù thủy thuần chủng nhìn nhau, người dẫn chương trình pháp luật là gì?
Đường Cửu Châu lại nghĩ nghĩ, "Giống như giáo sư Táp."
"Ồ......"
Bồ Tập Tinh kịp thời nhắc nhở: "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
Vì vậy, Gryffindor chính nghĩa đã thú nhận lịch sử tình yêu đơn phương của mình trong nhiều năm dưới con mắt cảnh giác của hai Slytherin.
"Em nói rồi, em đều nói qua với cậu ấy rồi, em hỏi nếu như tớ thích cậu. . ." Đường Cửu Châu ủ rũ, trong mắt hai người giống như con thỏ trắng cụp tai, "Anh biết Thiệu Minh Minh nói cái gì không? Cậu ấy cười em! còn nói 'cậu đừng đùa nữa'."
"Còn nữa em hỏi cậu ấy có phải thích anh Tề không, cậu ấy cũng cứ như vậy... còn nói em không quan tâm anh Tề." Đường Cửu Châu chọt tay mình đến suýt chút nữa chọt ra một cái lỗ, "Em không phải là người duy nhất nghĩ như vậy... Thạch Khải cũng nghĩ rằng cậu ấy thích anh Tề."
(Thạch Khải: ?)
Đối mặt với chuyện của người khác, Châu Tuấn Vỹ tựa hồ khôi phục một ít chỉ số thông minh, anh cùng Bồ Tập Tinh nhìn nhau, trong mắt đối phương đều nhìn thấy được sự cạn lời.
"Có hiểu lầm gì sao..." Châu Tuấn Vỹ thì thầm.
Bồ Tập Tinh gật đầu nhẹ nhõm.
Quách Văn Thao nhìn chữ viết tay của chính mình trên cuốn sổ trong lòng sửa sang không sai biệt lắm.
Lý do Châu Tuấn Vỹ đến gặp Tề Tư Quân là để hỏi về sở thích của mình.
Thiệu Minh Minh lúc đó kinh ngạc, nhưng Quách Văn Thao lại rất bình tĩnh, nói thêm: "... Tự cậu ấy muốn hỏi sao?"
Tề Tư Quân nở một nụ cười buôn chuyện, cười khúc khích nói: "Ha ha, không phải, là Bồ Tập Tinh hỏi."
Thiệu Minh Minh mới ôm ngực thở phào sống lại rồi. Nhưng Quách Văn Thao lại sửng sốt: "Hả?"
Cho nên Châu Tuấn Vỹ đã đến gặp Tề Tư Quân để giúp Bồ Tập Tinh... Hỏi về sở thích của mình? não Quách Văn Thao điên cuồng hoạt động, tại sao? Chẳng lẽ Bồ Tập Tinh...
"Bồ Tập Tinh muốn tỏ tình với anh?" Thiệu Minh Minh chống cằm, trợn to mắt nhìn Quách Văn Thao
Mặt Quách Văn Thao nhanh chóng đỏ lên, nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Hôm nay tụi tớ đến đây để tìm cậu, Lão Tề! Đừng nói chuyện người khác."
"Tớ? Tớ thất tình, còn có cái gì mà nói?" Tề Tư Quân thoải mái, dù sao cậu cũng không sợ để cho Quách Văn Thao biết. Trước đây cậu không muốn Quách Văn Thao lo lắng, nhưng hiện tại nếu không nói cho, cậu ấy sẽ càng lo lắng hơn.
Đây mới có chuyện để nói đó! Quách Văn Thao cùng Thiệu Minh Minh nhìn nhau.
"Ồ, chỉ là thất tình mà thôi, anh Tề của em chịu được."
"Lão Tề, chờ một chút." Quách Văn Thao ngắt lời, nghiêm túc nhìn Tề Tư Quân nói: "Tớ nghĩ Châu Tuấn Vỹ thích cậu."
Nụ cười của Tề Tư Quân cứng lại.
"Ánh sáng của trường ta Châu tiên sinh cuối cùng cũng tỉnh rồi?" Bồ Tập Tinh trêu ghẹo, "Làm sao Thiệu Minh Minh lại thích Tề Tư Quân? Là do tự phán đoán"
"Nói thật, tối hôm qua em nói cho anh xong, anh liền đi tìm một ít tin tức." Quách Văn Thao lại lấy ra cuốn sổ nhỏ, đặt ở trước mặt ba người.
"Thứ nhất, Thiệu Minh Minh không có khả năng thích Tề Tư Quân."
"Đầu tiên, Châu Tuấn Vỹ không phải trực tiếp từ chối cậu sao? Cậu ấy cũng không trực tiếp nói với cậu 'Tôi có người mình thích', vậy người 'tôi' thích đương nhiên có thể là cậu."
"Thứ hai, Tề Tư Quân hẳn là thích cậu."
"Thứ hai, tớ đã đi kiểm tra hồ sơ. Ngoại trừ các khóa học tự chọn của Châu Tuấn Vỹ trong năm đầu tiên khác với các khóa học tự chọn của cậu, các khóa học tự chọn trong những năm sau không khác nhiều so với cậu. Cậu ấy thậm chí còn tham gia lớp Tiên Tri hàng năm. Cậu nghĩ đi, Tiên Tri kém như vậy, tại sao lại đi học?"
"Thứ ba, cuối tuần này không phải cậu mời Tề Tư Quân đi Hogsmeade sao?"
"Cuối cùng cậu ta tới hỏi cậu tớ thích cái gì, mời cậu đi ăn, cuối tuần mời cậu đi Hogsmeade, cho nên chắc là muốn tìm cơ hội ở cùng cậu, đúng không?"
"Biết phải làm gì rồi chứ?"
"Tớ nói như vậy cậu hiểu chưa?"
"Oa..." Thiệu Minh Minh vẻ mặt sùng bái, "Văn Thao, anh thật lợi hại!"
"Oa..." Đường Cửu Châu đột nhiên hiểu được, "Ai, làm sao bây giờ?"
☆♡♪
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Vào ngày đầu tiên Vương tiên sinh không lên sàn, nhớ anh ấy(x Nam Bắc chính thức đối đầu, trí thông minh của Châu Tuấn Vỹ phục hồi, Tề Tư Quân "bạn đang nói về cái gì vậy?"
Đầu óc Đường Cửu Châu rối bời, đọc diễn cảm một bài tình ca
Thiệu Minh Minh vỗ tay trầm trồ khen ngợi, hoàn toàn không biết mâu thuẫn nội bộ
Hãy theo dõi chuyến đi trong ngày đến Hogsmeade Cách tốt nhất để giải quyết vấn đề là đối mặt với nó, vì vậy mong đợi nhé hhh
PS: Đối với cuốn sách nhỏ của Thao Thao, bạn có thể tham khảo bữa tiệc pyjama của họ để xem tập 'Tiếng dương cầm trên biển'.
Lời Editor:
Haiz có bấy nhiêu thôi á mà cứ rối đội hình hêt cả lên ( ̄ω ̄;). Cơ mà khúc sau hai cặp chính xong rồi tới Cửu Minh, Đông Xuân còn rối hơn mà nó hề hước một cách lạ kỳ luôn á. Tập sau 'hẹn hò ở Hogsmeade' aka 'đi rình người ta yêu đương' 「(◔ω◔「)三
*三个臭皮匠还顶一个诸葛亮呢: Hai cái đầu bao giờ cũng tốt hơn một cái đầu. Chắc dịch vậy ko bt đúng ko (-.-)|||
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro