CHƯƠNG 5 [Học Viện Thám Tử] Thuyết Tương Đối Hogwarts (5)
HP lập Nam Bắc/Vỹ Quân/Cửu Minh Tóm tắt: Song phương yêu thầm, song phương công khai yêu đương và câu chuyện về đối phương tưởng mình là yêu đơn phương.
Chương này nói về Minh Nguyệt chiếu Cửu Châu
Còn ít cảnh CP khác nữa (nếu bạn phiền mình sẽ xóa tag đi)
Cảnh Báo Văn Học Nỗi Đau Thanh xuân
Góc nhìn của Đường Cửu Châu
"Cửu Châu, anh đã nói rất rõ ràng rồi." Trước khi đi, Bồ Tập Tinh trịnh trọng vỗ vai Đường Cửu Châu, "Anh trai chỉ có thể giúp em tới đây thôi."
Người Thiệu Minh Minh thích không phải Tề Tư Quân, Thiệu Minh Minh thích ai chỉ cần có mắt đều nhìn ra được.
Bồ Tập Tinh luôn nghĩ rằng Đường Cửu Châu là một đàn em thông minh, chỉ điểm một chút thôi, không cần phải viết thẳng vào mặt em ấy "Vâng, Tề Tư Quân thích bạn" như Châu Tuấn Vỹ. Bồ Tập Tinh giỏi nhất là chỉ điểm, chuyện tình cảm, để lại một chút cho bọn trẻ tự suy nghĩ cũng tốt.
Sau đó yên tâm quay đầu, để lại cho Đường Cửu Châu một bóng lưng lãnh khốc tiêu sái... Không, dù sao cũng không quá lãnh khốc, anh thậm chí còn cho Đường Cửu Châu một cái động tác khích lệ.
Mà Đường Cửu Châu cũng đang nhìn bóng lưng anh Bồ, khi nhìn vào ngón tay cái đang giơ lên của anh, cậu hiểu điều Châu Tuấn Vỹ thường nói: "Bồ Tập Tinh chỗ nào cũng tốt, nhưng thần kinh không ổn định."
Trước đây là học trưởng Bồ cao lãnh, sau là cún trượt tuyết nhân gian.
Nhưng mà... Đường Cửu Châu hóa đá trong gió, nhìn bóng dáng Bồ Tập Tinh rời đi càng lúc càng xa, run rẩy đưa tay ra, thuận gió mà rơi hai hàng nước mắt, "Nhưng mà anh, anh nói cái gì a... Anh không phải toàn nói chuyện anh Tề sao?"
Cuối tuần đến như đã định, "Cuộc hẹn Hogsmeade" trở thành thứ mà Tề Tư Quân phải đối mặt.
Kể từ khi Quách Văn Thao mặt không đổi sắc phân tích rõ ràng từng suy nghĩ của Châu Tuấn Vỹ, cậu ấy đã hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào quá khứ chính mình ở bên Châu Tuấn Vỹ trong vài tuần qua. Khi nhớ lại, cậu hận không thể không đập đầu vào gối quên đi những ký ức đáng xấu hổ đó.
Tiền bối thông minh Tề Tư Quân, người được đặt biệt danh là "Hồ ly nhỏ nhà Gryffindor", không ngờ rằng có một ngày mình lại bối rối như vậy. (Đừng hỏi ai là lão hồ ly, giáo sư Hà tỏ vẻ ông ấy không biết.)
Ah, tình yêu, tình yêu chết tiệt.
Nằm trên giường ngẩn người, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của Châu Tuấn Vỹ lại hiện lên trong đầu anh, khuôn mặt Tề Tư Quân nhanh chóng đỏ bừng.
Merlin, hãy cho con mất trí nhớ và quên đi. Tề Tư Quân bắt đầu đập đầu giường, nhưng hôm nay là thứ bảy, ngày Hogsmeade mở cửa, cho dù có muốn lảng vảng một lúc cũng có những người bảo vệ công lý (được phát âm là 'quần chúng ăn dưa') ngăn cậu lại.
Tề Tư Quân cảm thấy hai tay bị hai người giữ chặc, Thiệu Minh Minh nghiêng người quan tâm nhìn vào mặt anh, xem xem anh có đang giả ngốc không.
"Anh Tề, hôm nay là thứ bảy, anh đừng tự lừa mình dối người nữa." Thiệu Minh Minh cười như trăng, hai mắt tỏa sáng, thiếu điều viết 'Nhanh lên, nhanh lên, em muốn xem hai người hẹn hò' Lên mặt
"A! Mấy người là ai! Tại sao Bà Béo* lại cho ngươi vào!"Tề Tư Quân giả vờ giãy giụa. "Người đâu! Cứu
mạng!"
Ký túc xá năm năm và ký túc xá năm tư tuy không ở cùng một tầng nhưng lại ở cùng một phía. Thạch Khải nghe thấy Tề Tư Quân kêu cứu tình cờ đi ngang qua nên thò đầu cười hỏi tiền bối có cần giúp gì không.
"Khải Khải cứu anh!" Tề Tư Quân lộ ra vẻ mặt đáng thương, cảnh tượng này giống như Quách Văn Thao cùng Thiệu Minh Minh cùng nhau bắt anh làm con tin.
Quách Văn Thao cũng không nhiều lời, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, "Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thời gian đã hẹn."
"Được rồi, hai người các cậu đi xuống chờ tớ!" Ba người nhìn theo Tề Tư Quân xông vào toilet.
"Này Minh Minh," Thạch Khải thản nhiên hỏi, "Đi đâu vậy?"
"Hogsmeade." Thiệu Minh Minh và Quách Văn Thao đi xuống phòng sinh hoạt chung dưới lầu, "Không biết Phan Phan ăn sáng xong chưa... Lát nữa đừng để lỡ chuyến tàu."
Hogsmeade! Thạch Khải nhìn bóng dáng hai người biến mất vào trong cầu thang, quay người chạy lên lầu, phải nhanh chóng đánh thức tên nhóc Đường Cửu Châu đó dậy!
Tòa tháp Gryffindor gà bay chó sủa, và tầng hầm Slytherin cũng đồng dạng luống cuống tay chân.
Tuy nhiên, Gryffindor gà bay chó sủa là lễ hội hóa trang của một đám người, trong khi luống cuống tay chân của Slytherin là sự cô đơn của Bồ Tập Tinh.
"Lát nữa nên nói gì đây?" Châu Tuấn Vỹ suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi Bồ Tập Tinh.
"Không biết." Bồ Tập Tinh khó hiểu giật giật cà vạt, "Sao lại đeo cà vạt... Dù sao thì cậu ấy cũng thích cậu, muốn nói gì thì nói."
Châu Tuấn Vỹ vẫn nhìn chằm chằm về phía trước: "Không, chúng tớ không thể nói về đồ ăn. Quidditch thì sao? Vừa vặn chúng ta đều là tuyển thủ Quidditch, nên có điểm chung..."
Trên đầu Bồ Tập Tinh xuất hiện một dấu hỏi lớn, anh đưa tay ra lắc lắc trước mặt Châu Tuấn Vỹ, lúc này mới phát hiện ra rằng Châu Tuấn Vỹ hoàn toàn lạc vào cõi thần tiên, cũng không biết đang nói chuyện cùng sinh vật huyền bí nào dù sao cũng không phải anh.
Bồ Tập Tinh: "..."
Merlin ơi, thà đi viết bài nghiên cứu về Muggle cho giáo sư Đại còn hơn, tôi không muốn ở lại đây nữa.
Ngay khi Vương Xuân Úc xuống tàu, anh ấy đã cảm thấy có gì đó không ổn, dường như có một loại bong bóng thần kỳ nào đó đang lơ lửng trong không khí. Ravenclaw có khứu giác nhạy bén ngẩng đầu nhắm mắt lại cảm nhận ánh nắng chói chang, sau đó mở mắt nhìn về phía bên trái.
Châu Tuấn Vỹ là người đầu tiên xuống tàu, anh đứng thẳng người, nở nụ cười rạng rỡ, quay người với phong thái lịch lãm chờ người trong xe. Tề Tư Quân đi theo anh xuống xe, hai người dưới ánh nắng chói chang nhìn nhau cười, đồng thời cúi đầu nhìn xuống đất, mới bắt đầu nói gì đó.
Vương Xuân Úc nheo mắt, từ cửa sau tàu thò ra hai cái đầu, nhìn hai người đang nói chuyện phiếm, Phan Phan nhảy ra khỏi tàu, khó hiểu liếc nhìn họ.
"Ồ, là Văn Thao cùng Minh Minh."
Vương Xuân Úc chớp mắt nhìn sang bên phải một lần nữa.
Bồ Tập Tinh thoải mái dựa vào cửa tàu, nhìn hai người đứng cùng nhau với vẻ mặt rất hài lòng.
Vương Xuân Úc nghĩ, khi ba mẹ gửi mình lên Hogwarts Express cũng có vẻ mặt như này. Nghĩ nghĩ, anh ấy đột nhiên bật cười, Vương Xuân Úc bị phép ẩn dụ của chính mình chọc cười, phép ẩn dụ này không phù hợp.
"Làm ơn cho qua." Vương Xuân Úc đang tự mình vui vẻ thì một giọng nói vang lên phía sau. Vương Xuân Úc trầm mê quan sát nhân loại đã quay sang một bên để nhường đường cho anh ta.
Hai người ở dưới tầm mắt của mọi người nhỏ giọng hàn huyên hồi lâu, cuối cùng đi về phía Hogsmeade. Mà nhóm người phía sau cũng bắt đầu di chuyển, Vương Xuân Úc cảm thấy rất thú vị, Hogwarts thật sự là một nơi thần kỳ, con người nơi này cũng thật thú vị.
"Nhưng hôm nay mình có việc phải quay lại trường học." Vương Xuân Úc lặng lẽ đi ngang qua họ, chen vào đám đông ở Hogsmeade, thở dài một cách tiếc nuối. Vương lão sư, luôn có điểm tuyệt đối lớp tiên tri, đã có thể đoán được ngày hôm nay anh sẽ bỏ lỡ bao nhiêu hình ảnh phấn khích.
Đường Cửu Châu vẫn còn ngây người đứng bên cạnh Thạch Khải, tựa hồ còn chưa tỉnh lại. Thạch Khải giống như ăn trộm thăm dò, quay đầu liền thấy Đường Cửu Châu dựa vào cậu ngủ say, dùng sức nhéo mặt cậu, Đường Cửu Châu đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ôi, đau quá!" Đường Cửu Châu sờ sờ khuôn mặt bị nhéo của mình, đáng thương nhìn Thạch Khải, "Hôm qua luyện đến khuya! Tớ buồn ngủ!"
"Anh trai à, còn nhớ rõ chúng ta cùng đội một sao? Tớ cùng cậu huấn luyện, được không?" Thạch Khải lại nhéo mặt Đường Cửu Châu, "Cậu không buồn ngủ sao?"
Đường Cửu Châu quay mặt để tránh đòn tấn công vật lý của Thạch Khải.
"Hai người các cậu. . ." Thiệu Minh Minh vẻ mặt hoang mang, Phan Hựu Thành phía sau nhón chân thò đầu ra nhìn Thạch Khải cùng Đường Cửu Châu đang ngồi xổm trên mặt đất, "Các cậu làm sao lại ngồi xổm ở chỗ này?"
Sau khi bị phát hiện, Thạch Khải và Đường Cửu Châu nhanh chóng ngừng cải nhau, nhưng vẫn ngồi xổm trên mặt đất, đồng thời ngẩng đầu nhìn Thiệu Minh Minh và Phan Hựu Thành.
Hai người đi theo Thiệu Minh Minh và Quách Văn Thao một đường, Quách Văn Thao không biết đã biến mất lúc nào, bọn họ đi theo Thiệu Minh Minh vào cửa Tiệm Giỡn Zonko*, sau đó Thạch Khải kéo Đường Cửu Châu vào một góc nhỏ, nói cái gì mà 'Thương lượng đối sách'.
Sau đó, nhanh chóng bị Thiệu Minh Minh tinh mắt phát hiện.
"Ừm. . ." Thạch Khải quay đầu nhìn Đường Cửu Châu, đầu óc run lên tìm cớ, Đường Cửu Châu cũng tới nhìn cũng không thèm nhìn, nhanh chóng cầm lấy sản phẩm cuối quầy, đẩy kính lời nói nghĩa chính với Thiệu Minh Minh "Chúng tớ đang tìm thứ muốn mua."
Thiệu Minh Minh liếc nhìn đồ vật trong tay, nhướng mày nói: "Cậu chắc chắn chứ?"
Cậu bé cận thị Đường Cửu Châu cùng Thạch Khải nhìn thấy thứ đang cầm là một 'chén trà cắn vào mũi', Đường Cửu Châu suýt nữa ném chiếc cốc đi, nhưng dựa vào khả năng tự chủ khống chế được run rẩy trả lời: ". . . Đúng"
Tách trà cắn vào mũi là một trong những đồ chơi khăm phổ biến nhất của học sinh mà Đường Cửu Châu, người mới nhập học, đã phải chịu đựng rất nhiều vì nó. Đường Cửu Châu nhớ kỹ, hôm đó là một đêm tuyết rơi, cậu cùng Thạch Khải đến nhà ăn ăn tối.
Cậu cầm chiếc cốc lên chợt nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của các bạn học cùng nhà mà không để ý sau đó. . .
Tách trà cắn mũi, đúng như tên gọi, sẽ cắn chặt vào mũi bạn không buông. Nhưng ngày hôm đó, cái cốc trong tay Đường Cửu Châu giống như phát điên, nó há to miệng cắn loạn khắp nơi, đem Thạch Khải đối diện dọa đến ngồi dưới đất trốn, nó cắn tóc Đường Cửu Châu, Đường Cửu Châu kéo thế nào cũng không rút ra được. Cuối cùng, vẫn là chủ nhiệm Táp đích thân đến lấy chiếc cốc xuống, nhưng tóc của Đường Cửu Châu bị cắn như chó gặm, không thể cứu được.
Các học sinh Gryffindor đều sợ hãi, nhìn thấy kiểu tóc của Đường Cửu Châu muốn cười lại không dám. Chủ nhiệm Táp giữ vẻ mặt nghiêm túc điểm một vài cái tên, các sinh viên liền ngoan ngoãn thừa nhận rằng đó là trò đùa của chính họ.
Đường Cửu Châu đêm đó gặp ác mộng, mơ thấy tất cả chén trà đều thành tinh, xông tới cắn cậu. Ngày hôm sau, cậu không muốn đến trường với mái tóc như vậy nên giả ốm đến chỗ cô Thích nằm một ngày, sau khi được cô Thích dỗ dành, cậu mới bằng lòng quay lại lớp học.
Sau đó, không có gì ngạc nhiên khi bị cười cả một học kỳ.
Chén trà cắn mũi này đơn giản là ác mộng của Đường Cửu Châu, ngay cả Ông kẹ* của Đường Cửu Châu cũng có lúc biến thành chén trà cắn mũi.
"Tớ lớn rồi." Đường Cửu Châu cắn răng, "...Tớ không sợ nữa."
"...Được rồi, không sợ là được rồi." Thiệu Minh Minh vốn là muốn thuyết phục cậu đặt chén trà xuống, sợ cậu một tay làm rơi chén sẽ mất tiền, nhìn cậu kiên trì như thế, cũng không tiện khuyên nữa.
Phan Hựu Thành hai mắt sáng lên, "Ê, cho tớ mượn coi thử cái, chơi vui không?"
Cậu vươn tay, Đường Cửu Châu vội vàng ném cái tách cho cậu, Phan Hựu Thành cười nói cám ơn, lại quay đầu lặng lẽ đem cái tách đặt về chổ cũ.
Thạch Khải cuối cùng cũng phản ứng lại, bây giờ Quách Văn Thao không ở đây, chỉ cần mang Phan Hựu Thành đi, Đường Cửu Châu có thể ở một mình với Thiệu Minh Minh, phải không!
Thạch Khải, mày thật thông minh! Thạch Khải thầm khen mình.
"Này Phan Phan!" Thạch Khải cao giọng nói.
Phan Hựu Thành vừa cất cốc đi, quay đầu lại hỏi có chuyện gì.
"Tớ đột nhiên nhớ tới cái nịch gối của tớ bị hư." Thạch Khải đứng lên, hai chân có chút tê dại, "Cậu đi Dervish và Banges* bên cạnh với tớ đi?"
Phan Hựu Thành bối rối, đang định nói: "Nhưng miếng đệm đầu gối của tớ không bị hỏng, hơn nữa Đường Cửu Châu mới là đồng đội của cậu a" thì Thạch Khải đã choàng tay qua vai cậu và kéo cậu đi.
"Ồ, mấy tuần nữa chúng ta thi đấu hữu nghị, trước tiên giao lưu tâm tình đi. . ."
Nghe thấy thanh âm của hai người càng lúc càng xa, Đường Cửu Châu mới ý thức được hiện tại chỉ còn lại có hai người bọn họ, nhất thời có chút ngượng ngùng, dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ ở một mình sau đợt chiến tranh lạnh.
"Sao còn không đứng lên?" Thiệu Minh Minh nhìn cậu, phát hiện ngữ khí của mình quá mức nghiêm túc, liền pha trò: "Cậu cũng định mua đệm đầu gối sao?"
"Không không, tớ không đi." Đường Cửu Châu vội vàng đứng lên.
Thiệu Minh Minh bị tư thế buồn cười của cậu chọc cười, Đường Cửu Châu thấy cậu cười cũng cười theo, tựa hồ trước đây hai người không có vì Tề Tư Quân cãi nhau, cũng không có chiến tranh lạnh không nói chuyện với nhau mấy ngày.
"Nhưng lát nữa tớ muốn đi mua miếng đệm đầu gối." Thiệu Minh Minh đột nhiên nói.
Đường Cửu Châu mở to hai mắt nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được chính mình nghe được cái gì: "Cậu, cậu định quay lại chơi sao?"
"À, không," Thiệu Minh Minh dừng lại, "Tớ mang cho Đô Đô, miếng đệm đầu gối của cô ấy cũng bị hỏng rồi."
Hai người lâm vào trầm mặc, kỳ thật hai người bọn họ cũng rất ít có như vậy trầm mặc, một người là hạt dẻ cười Gryffindor, một người là chim sẻ nhỏ Hufflepuff, đi tới chỗ nào nhất định náo nhiệt chỗ đó, mỗi người đều vui cười.
Trừ lần đó. . .
Thiệu Minh Minh không nghe thấy tiếng hét của Tề Tư Quân, cậu không phản ứng kịp cho đến khi quả cầu bay đến trước mặt mình.
Chỉ là một mùa giải rất bình thường, Hufflepuff vs Slytherin, Thiệu Minh Minh và Phan Hựu Thành, học năm ba, đã là những người chơi chính của Hufflepuff, giáo sư Huân thường xuyên 'thiên vị' học viên nhà mình, đến đội để cổ vũ cho họ, mang cho họ Kẹo đủ vị*.
Giáo sư Huân nói, Minh Minh em rất có tài, hãy luyện tập chăm chỉ.
Giáo sư Huân nói, trước đây thầy không khen em, sợ em tự đắc, em là học sinh cầm chổi nhanh nhất thầy từng thấy. . . nhưng vẫn là so với thầy chậm hơn một chút.Giáo sư Huân nói, rất tốt, cố lên.
Ngày đó chỉ là một ngày bình thường.
Thiệu Minh Minh như thường lệ bay cao, phán đoán các chiến lược tấn công và phòng thủ của đội, cậu ấy ở sườn biên sân, không nhìn thấy cây gậy đánh bóng của Slytherin bị trượt tay vì đánh mạnh.
Thế giới của cậu dừng lại ở khoảnh khắc đó, khi mở mắt ra lần nữa, cậu ngã gục trên thảm cỏ xanh của sân vận động, xung quanh dường như có rất nhiều người, nhưng không thể nghe thấy một từ nào, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
"Cây chổi của tôi đâu?"
Đó là câu cuối cùng mà Thiệu Minh Minh nói trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Rất nhiều người không biết thuốc mọc xương* đau đến thế nào, nhưng cốt đan dược cũng không phải đau nhất, luôn luôn có thứ đau đớn hơn thuốc mọc xương.
Còn Thiệu Minh Minh lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, vẫn là chú chim sẻ nhỏ hoạt bát vui vẻ gặp ai cũng cười, ríu rít trò chuyện cùng mọi người.
Chỉ là cậu không bao giờ lại xuất hiện trên danh sách thi đấu Hufflepuff, cũng chưa bao giờ cầm chổi đi tìm Huân giáo sư xin kẹo đủ vị nữa.
Với đôi tay run rẩy, cậu chạm vào cây Nimbus 3000 mà mình quen thuộc nhất, cây chổi lùi lại như thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu.
Thiệu Minh Minh không thể cầm nó, ngay khi chạm vào nó, cậu có thể nhớ lại cảm giác bị đập thành từng mảnh.
Cậu đứng trong phòng chờ Quidditch, xa xa bóng dáng các tuyển thủ đang luyện tập, cậu nhìn những bóng người trên trời cao, cúi đầu, nước mắt lăn dài trên áo.
Có người vỗ vai cậu, cậu quay đầu lại, Đô Đô đứng ở phía sau cậu, Đường Cửu Châu cách đó không xa cũng đang nhìn cậu, phỏng chừng hai người nhìn thấy bóng dáng cậu liền bỏ huấn luyện chạy tới. Đôi mắt tròn xoe của cô bé đầy lo lắng. Tấn thủ nhà Hufflepuff không nói gì, cô nhẹ nhàng ôm đồng đội của mình, vuốt ve sau đầu anh.
Cô ấy không nói gì cả, không nói "không sao, không sao đâu.", không nói "Mọi chuyện rồi sẽ qua.", không nói "Chỉ là vấn đề thời gian thôi."
Cô lặng lẽ ôm lấy anh, giấu đi những giọt nước mắt của Thiệu Minh Minh.
Đường Cửu Châu muốn tiến lên, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể bắt chước Đô Đô vuốt lưng Thiệu Minh Minh.
Giá như anh có thể là người an ủi em, người em tin tưởng.
"Tớ tin cậu."
Khi tiễn Thiệu Minh Minh trở lại phòng nghỉ của Hufflepuff, Đường Cửu Châu ghé vào tai Thiệu Minh Minh nói. Thiệu Minh Minh ngạc nhiên nhìn cậu, đôi mắt ngấm lệ.
Kỳ thật Đường Cửu Châu bản thân cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, cậu muốn nói rất nhiều,
'tớ tin tưởng cậu lại có thể bay lên, tớ tin tưởng tương lai cậu sẽ trở thành tuyển thủ Quidditch ưu tú, tớ tin tưởng cậu là người xuất sắc nhất, có thiên phú nhất'.
Những lời này đều ở trong não cậu trộn lẫn với nhau, rối thành một đoàn, Đường Cửu Châu cuối cùng chọn ra mấy chữ, đối Thiệu Minh Minh nói: "Tớ tin tưởng cậu, cậu nhất định có thể làm được."
Trong mắt Đường Cửu Châu, Thiệu Minh Minh quá chói mắt, là mặt trời nhỏ có thể làm cho mọi người cười, là mãnh tướng điên cuồng số một của Hufflepuff không ai cản nổi, là tuyển thủ Quidditch thiên tài Huân giáo sư vô cùng tán thưởng, một người giao tiếp tốt, thậm chí có thể nói chuyện với Lang Đông Triết của Ravenclaw, là một cậu bé dễ thương mà ai cũng thích.
Vì vậy, cậu ấy sẽ không biết câu "Tớ tin tưởng cậu" quan trọng như thế nào đối với Thiệu Minh Minh.
Giống như cậu ấy sẽ không biết ý nghĩa câu nói lúc trước cậu nói với Thiệu Minh Minh "Cậu chỉ chưa phát hiện ra mình giỏi ở điểm nào".
Cậu không biết mình quan trọng như thế nào đối với Thiệu Minh Minh.
Thiệu Minh Minh lại rơi một giọt nước mắt, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói với cậu: "Đương nhiên."
Cậu không biết Thiệu Minh Minh thích mình đến mức nào.
Nhưng sau đó, Thiệu Minh Minh vẫn không quay lại chơi mà trở thành một bình luận viên Quidditch, với kinh nghiệm là một người chơi bản thân lại thích náo nhiệt, đã thành công thay thế giáo sư Huân làm người bình luận viên cho học viện.
Giáo sư huân cười mắng "Trò giỏi hơn thầy*", đồng thời cảm thấy vui thay cho Thiệu Minh Minh.
Vốn dĩ mọi người đều sợ chạm vào chuyện buồn của Thiệu Minh Minh, cho nên đều cố gắng không nhắc tới chuyện liên quan đến Quidditch trước mặt cậu, nhưng hiện tại Thiệu Minh Minh một mình bình luận viên Quidditch, mọi người cũng không biết phải làm sao. Thiệu Minh Minh đã sớm hòa giải với chính mình.
Đường Cửu Châu cẩn thận liếc nhìn Thiệu Minh Minh, sợ cậu nhớ lại ký ức không tốt.
Hai người đứng ở cửa Tiệm Giỡn Zonko, Thiệu Minh Minh ngẩng đầu nhìn cậu, khẽ cười nói: "Đường Cửu Châu, tớ tự mình lựa chọn làm bình luận viên."
Không phải vì sợ hãi, không phải vì không muốn, càng không phải vì không thích mới ngừng chơi Quidditch. Cũng không phải vì rút lui mới chọn việc giỏi thứ hai trở thành một bình luận viên Quidditch.
Chính vì thích nên tớ không muốn bỏ Quidditch mà muốn tiếp tục cuộc hành trình Quidditch của mình dưới một hình thức khác.
Bởi vì cậu tin tưởng tớ, tớ cũng tin tưởng vào bản thân mình có thể cố gắng hết sức. Dù là tuyển thủ hay bình luận viên, đều có thể làm hết sức mình.
Nhìn Đường Cửu Châu vẫn còn ánh mắt hoang mang lo lắng, Thiệu Minh Minh trong lòng oán thầm: "Có lẽ Đường Cửu Châu không thông minh như mình tưởng." Sau đó duỗi tay ôm Đường Cửu Châu, lớn tiếng nói: "Được, được, Đi ra ngoài đi, tớ muốn uống rượu mật ong của quán Ba Cây Chổi*."
"A! Đừng!" Biểu cảm của Đường Cửu Châu trong nháy mắt trở nên sống động, ngũ quan co quắp thành một đoàn, thoạt nhìn vô cùng bất đắc dĩ, kéo Thiệu Minh Minh không chịu tiến lên, "Tớ không muốn cõng cậu về đến trường!"
"Đường Cửu Châu, cậu có ý gì! Chê tớ tửu lượng kém à!"
Tuy rằng đây là lời nói thật, nhưng Thiệu Minh Minh không phải là người có khả năng uống rượu kém nhất.
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Bài viết này cuối cùng đã viết những điềm báo hhhh
Không biết có ai phát hiện đội Hufflepuff Quidditch trong giới thiệu không có Thiệu Minh Minh, cuối cùng viết ra hahahaha
Thật ra viết chap này mình thấy khá nặng nề, nhưng đây là cốt truyện mình nghĩ ra từ đầu
Vấn đề lớn nhất của Cửu Minh cặp đôi dễ thương này là họ có một chút tự ti, họ không biết rằng họ là người tốt nhất trong lòng nhau. Nhưng họ đã cho nhau niềm tin và kéo nhau ra khỏi vực thẳm
Nhưng vẫn không tỏ tình
Chương 6 có thể chưa hoàn thành, tôi hơi hoảng.
Lời editor:
Hic tui nói rồi cái thiết lập Cửu Minh trong truyện này hay lắm luôn và cũng là CP gian nan nhất á d( ᵘ ꒳ ᵘ ✼). Yên tâm nha tác giả bổ đao sương sương thế thôi chứ ko có CP nào trong này ngược hết Đều là HE! HE! HE! ٩(。•́‿•̀。)۶ (chuyện quan trọng phải nói ba lần).
*Bà Béo: The Fat Lady là bức chân dung canh cửa phòng chờ của Nhà Gryffindor.
* Tiệm Giỡn Zonko: (Zonko's Joke Shop), Zonko có những trò cười và mánh lới đã được giấc mơ hoang dã nhất của Fred và George Weasley hoàn thành. Nó đã đóng cửa ở phần 6 của bộ truyện.
*Ông Kẹ: boggart là một loại sinh vật biến đổi hình dạng, chúng có thể khoác lên mình hình dáng của thứ đáng sợ nhất đối với những kẻ chạm trán với chúng.
*Dervish và Banges: cửa hàng bán và sửa chữa thiết bị pháp thuật, nó nằm cuối Đường Cao (High Street).
* Thuốc Mọc Xương - Skele-Gro: Một loại thuốc có mùi vị rất tệ khó uống. Nó là một loại độc dược mạnh mẽ giúp tái tạo hoàn toàn lại những phần xương đã mất, quá trình mọc lại xương có thể rất lâu và gây đau đớn.
*教会徒弟饿死师傅: Dạy học trò, thầy chết đói,Trò giỏi hơn thầy
*Quán Ba cây chổi: một trong những quán rượu và nhà nghỉ nổi tiếng nhất ở làng Hogsmeade. Đặc sản ở quán là món bia bơ hảo hạng làm say lòng du khách. Quán Ba cây chổi là điểm đến yêu thích của học sinh trường Hogwarts cũng như những người dân trong làng.
* Rượu mật ong: là một thức uống có cồn làm bằng cách lên men mật ong đã được pha loãng bởi nước. Nó khá phổ biến trong Hy Lạp và đế quốc La Mã cổ đại. Nó cũng là một thức uống yêu thích trong thế giới phù thủy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro