CHƯƠNG 7[Học Viện Thám Tử] Thuyết Tương Đối Hogwarts (7)
Hậu quả của việc say rượu
*.·:·.✧ ✦ ✧.·:·.*
Châu Tuấn Vỹ thở dài thườn thượt, sớm biết có chuyện này đã nghiêm túc học lớp tiên tri, bây giờ ít nhất có thể bói cho mình một quẻ.
Khoản hôm nay tính sau. Châu Tuấn Vỹ vẫn mỉm cười, nhìn Tề Tư Quân với vẻ mặt buồn bã, bước lên phía trước đưa tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, thấy cậu quay lại, cười thật tươi: "Không sao đâu, Lão Tề, chúng ta vào đi."
"Lão Tề?" Thiệu Minh Minh ở sau lưng hai người yên lặng lặp lại, biểu tình khoa trương như nghệ sĩ kịch câm, nhìn chằm chằm Đường Cửu Châu cũng đang sửng sốt, "Nửa ngày qua đã xảy ra chuyện gì? Mình bỏ lỡ cái gì rồi?"
"Tớ không biết, đầu óc tớ không tốt." Đường Cửu Châu ngơ ngác nhìn cậu.
"Các cậu. . . Đứng ở chỗ này làm gì?" Một thanh âm vô cùng quen thuộc vang lên.
Tề Tư Quân giật mình, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Vương Xuân Úc đang cầm một túi giấy màu nâu đầy tò mò nhìn họ.
"Vương tiên sinh!" Đường Cửu Châu kích động gọi anh.
Tề Tư Quân gần như rơi nước mắt, chạy đến bên Vương Xuân Úc, lúc này, Vương Xuân Úc đã không còn là Vương Xuân Úc, anh ấy là cọng rơm cứu mạng, là cây Nữ lang cuối cùng trong nồi độc dược, là giọt Phước lành cuối cùng trong lọ.
Châu Tuấn Vỹ thậm chí không để ý Tề Tư Quân bỏ rơi mình chạy đi, rất vui khi nhìn thấy Vương Xuân Úc vào lúc này.
"Vương tiên sinh! Giúp với!" Thiệu Minh Minh càng khoa trương hơn, phảng phất giây tiếp theo sẽ ở thị trấn Hogsmeade rơi nước mắt, "Văn Thao lại uống rượu!"
"A?" Vương Xuân Úc có chút kinh ngạc, nhưng cũng không có bối rối, "Nhưng cậu ấy trước đó không phải đi cùng Bồ Tập Tinh sao? Hiện tại cậu ấy ở nơi nào?"
Châu Tuấn Vỹ nghĩ lại câu chuyện mà Tề Tư Quân đã kể vào đêm đó, nghĩ rằng Vương tiên sinh thực sự là vô cùng quen mặt.
"Đúng rồi, ngay tại chỗ này!" Đường Cửu Châu nắm đũa phép không chịu buông ra, dùng đũa phép chỉ vào số nhà của Ba Cây Chổi.
"Được, không sao." Vương Xuân Úc cúi đầu suy nghĩ một chút, đặt túi giấy màu nâu xuống, từ trong áo đồng phục trường rút ra cây đũa thần, lại cầm túi giấy màu nâu lên, "Chúng ta vào xem đi."
Giá như mình có cỗ máy thời gian trong truyền thuyết đó. Đường Cửu Châu thầm nghĩ, nhất định phải ngăn cản chính mình tiến vào quán Ba cây chổi.
Một nhóm người khí thế hùng hổ tiến vào quán bar, hành động của mọi người đều phi thường thận trọng, chủ quán bar có chút bất an hỏi bọn họ có chuyện gì không.
Tề Tư Quân nhanh chóng mỉm cười vẫy tay, nhân tiện gọi đồ uống cho mọi người.
"Không có việc gì a?" Thiệu Minh Minh giật mình.
Quán Bar yên tĩnh như thường lệ, những thực khách trong cửa hàng đang tận hưởng khoảng thời gian ấm cúng của mình.
Đường Cửu Châu nói: "Tớ còn tưởng... là bởi vì khách nhân chạy đi hết rồi."
"Sao có thể? Bị Văn Thao dọa chạy?"
Vương Xuân Úc cười bổ sung, "Văn Thao không đáng sợ như vậy."
Châu Tuấn Vỹ nhìn Tề Tư Quân, lại nhìn biểu cảm không dám nói của Thiệu Minh Minh với Đường Cửu Châu, suýt nữa bật cười.
"Mà này, họ đâu rồi?" Châu Tuấn Vỹ nhìn xung quanh.
Thiệu Minh Minh chỉ cái bàn phía sau quầy bar, vô thức hạ thấp giọng nói: "Ở... đằng kia."
Mọi người nhìn vào nơi mà Thiệu Minh Minh chỉ.
Chỉ có một người ngồi ở chiếc bàn đó, trước đó Châu Tuấn Vỹ nhìn lướt qua khu vực đó chỉ chú ý đến bàn có hai người ngồi nên không chú ý đến phía đó, bây giờ nhìn kỹ lại, đầu nhô ra khỏi lưng ghế sao trông giống——chính là cái đầu thông minh của người bạn tốt cùng phòng, Bồ Tập Tinh.
Khóa mục tiêu, Châu Tuấn Vỹ nhấc chân định đi về phía bàn, nhưng bị Đường Cửu Châu giữ lại: "Chờ đã, Văn Thao đâu?"
"Đi toilet?" Vương Xuân Úc cảm thấy mình suy đoán có lý, cũng không biết tại sao tất cả mọi người đều nhìn mình.
"Hả?" Thiệu Minh Minh kiễng chân, cả người chống lên Đường Cửu Châu, "Sao Bồ Tập Tinh cũng không thấy đâu nữa?"
Đầu của Bồ Tập Tinh liền như vậy trước mắt bao người biến mất, chỉ trong hai giây!
"Trời ơi!" Tề Tư Quân sửng sốt, "Đây là cái gì? Dịch chuyển tức thời? Hay là... Chẳng lẽ Văn Thao học được một loại pháp thuật hắc ám? Có thể trong nháy mắt biến người thành hư không?"
Vương Xuân Úc đột nhiên bị chọc đúng điểm cười, "Không có loại phép thuật như vậy."
"Lão Tề. . ." Châu Tuấn Vỹ bất đắc dĩ quay đầu lại, lắc đầu cười nói: "Chính cậu tới xem đi."
Châu Tuấn Vỹ, người ngồi gần bàn nhất trong đám lại đủ cao, đã chứng kiến toàn bộ quá trình Bồ Tập Tinh mất tích từ một góc nhìn mà không ai khác thấy được.
—Anh ngồi xổm xuống gầm bàn.
Một nhóm người lặng lẽ di chuyển về hướng đó, giọng nói của Bồ Tập Tinh trở nên rõ ràng hơn.
"Thao," Bồ Tập Tinh bất đắc dĩ ngồi xổm dưới gầm bàn, nhìn Quách Văn Thao, đôi mắt đờ đẫn trước mặt "Sao cậu lại ngồi xổm ở đây? Chúng ta ngồi trên ghế không tốt sao?"
Giọng nói dịu dàng khiến tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm.
"Đây là ai? Bồ Tập Tinh? Có phải là Bồ Tập Tinh mà tớ biết không?" Tề Tư Quân hỏi và cảm thấy thế giới ngày càng trở nên kỳ diệu, cậu đưa tay sờ trán để xác định rằng người không bình thường không phải là mình.
"Tớ cũng không biết đây là ai." Châu Tuấn Vỹ không nói nên lời.
"Nhưng, trời sắp mưa rồi." Quách Văn Thao khá kiên định trả lời.
Quách Văn Thao vừa mở miệng, mọi người lập tức chuyển sang chế độ im lặng. Châu Tuấn Vỹ nhìn nhìn, mọi người đều có những biểu cảm khác nhau, ngoại trừ Vương Xuân Úc trông có vẻ trầm ngâm, hầu hết họ đều là trạng thái hoài nghi nhân sinh.
"Tớ biết, vậy cậu đi ra, chúng ta trở về trường học đi." Bồ Tập Tinh còn muốn hướng Quách Văn Thao chui ra khỏi gầm bàn.
"Nhưng tớ không có ô."
"Ừ, vậy chúng ta phải nhanh chóng trở lại trường học."
"Vậy tớ sẽ ở lại đây."
Là bạn thân nhiều năm của Bồ Tập Tinh, Châu Tuấn Vỹ cảm nhận được sự do dự của Bồ Tập Tinh vào thời điểm đó, Châu Tuấn Vỹ không những không đau lòng mà còn cảm thấy ông trời có mắt, Bồ Tập Tinh cũng có ngày hôm nay!
". . .Tại sao cậu lại ở đây?"
"Bởi vì trời sắp mưa a."
Thiên tài logic. Bồ Tập Tinh thở dài trong lòng khi Quách Văn Thao không say rượu, sẽ thỉnh thoảng mơ hồ, uống rượu vào quả thực là bậc thầy triết học không chịu nghe ai .
"Được." Bồ Tập Tinh chịu thua, thở dài ngồi xuống sàn nhà, một tay chống má, ánh mắt mơ hồ nhìn Quách Văn Thao, lại không nhịn được cười nói: "Vậy tớ ở đây cùng cậu, chúng ta đợi mưa tạnh mới về, được chứ?"
Ah! ! ! ! ! Thiệu Minh Minh hét lên trong lòng, tôi là ai! tôi đang ở đâu! Tại sao tôi lại ở đây! Đây có phải là sở đăng ký kết hôn phù thủy không? ? ?
Ah! ! ! ! ! Đường Cửu Châu bị Thiệu Minh Minh nhéo cánh tay, muốn kêu lên một tiếng, lại không dám.
Quách Văn Thao ngẩn ra, không đáp lời, chỉ lẳng lặng chui ra khỏi gầm bàn, thậm chí không chú ý tới đám Tề Tư Quân cách đó không xa, lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha trong quán bar.
Bồ Tập Tinh sững sờ, không hiểu tại sao Quách Văn Thao lại tự mình bò ra ngoài, nhưng anh đã quen rồi, đừng nói chuyện logic với Quách Văn Thao say, Quách Văn Thao say mới là người logic nhất.
"Làm sao vậy?" Bồ Tập Tinh cũng ngồi trở lại trên ghế, nhìn thấy Tề Tư Quân và Châu Tuấn Vỹ cách đó không xa, nhướng mày chào hỏi, giọng điệu cũng không thay đổi tiếp tục nói chuyện với Quách Văn Thao. "Trời sẽ không mưa chứ?"
"Nhưng trời sẽ mưa rất lâu." Quách Văn Thao nói với, "Nếu cậu đợi với tớ, chúng ta có thể không thể quay lại hôm nay."
Châu Tuấn Vỹ không thể không quay lại và hỏi một vài nạn nhân cũ: "Cậu ta có thực sự say không?"
"Vậy chúng ta không trở về." Bồ Tập Tinh mặc kệ phía sau người nói chuyện có nghe được hay không, tiếp tục thuận theo lời Quách Văn Thao.
"Nhưng ngày mai, vẫn còn lớp." Công nhân kiểu mẫu Ravenclaw, sống xứng với danh tiếng của mình.
"Vậy chúng ta...?" Bồ Tập Tinh dừng lại đúng lúc, đợi Quách Văn Thao nói.
"Chúng ta trở về đi."
Bồ Tập Tinh dường như nghe thấy có người thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà..." Quách Văn Thao lại lên tiếng.
Bồ Tập Tinh lại nghe được có người hít vào.
"Sao vậy?" Bồ Tập Tinh đã dậy, nhưng Quách Văn Thao vẫn ngồi vững vàng trên ghế sô pha.
"Nhưng mà, tớ cảm thấy có chút choáng váng." Quách Văn Thao nói rõ ràng, sắc mặt như thường, đến cả Tề Tư Quân còn tự hỏi Quách Văn Thao có say thật không, liền nói:
"Cậu cõng tớ về đi."
Rầm, loảng xoảng, răng rắc.
Bồ Tập Tinh không cần quay đầu nhìn cũng biết, khách hàng của bàn nào trượt chân làm rơi cốc.
Tề Tư Quân tình cờ uống nước nho suýt chút nữa bị sặc chết, lúc này đang ôm cổ họng ho điên cuồng, Vương Xuân Úc cùng Thiệu Minh Minh giúp cậu vỗ lưng thuận khí.
Châu Tuấn Vỹ cũng suýt nữa ném cốc, thật vất vả mới ổn định chiếc cốc trong tay, nhưng để tránh chiếc cốc mà Đường Cửu Châu làm rơi, lại làm đổ đồ uống lên người mình.
"Khụ khụ," Tề Tư Quân không để ý tới cái ly, vội vàng tiến lên hỏi Bồ Tập Tinh, "Khụ! Sao lại thế này? Văn Thao làm sao vậy?"
"Nửa ly bia bơ..." Bồ Tập Tinh bất đắc dĩ đáp: "Chính là như vậy."
Đường Cửu Châu hỏi: "Bia bơ. . . cũng có thể say?"
Mọi người cùng nhau nhìn Quách Văn Thao.
"Làm sao vậy?" Quách Văn Thao hơi nghiêng đầu hỏi.
"Thao Thao thật sự không uống cái gì khác?" Thiệu Minh Minh cau mày, cố gắng loại trừ những khả năng khác.
"Cái này. . ." Tề Tư Quân cắn môi dưới,
"Người khác uống thì sao? Sẽ không ảnh hưởng thân thể chứ?"
Châu Tuấn Vỹ an ủi cậu: "Lão Tề . . . đây thực sự là bia bơ, sẽ không uống đến ngốc đâu."
"Bồ Tập Tinh." Dưới ánh mắt mọi người, Quách Văn Thao lại lên tiếng.
Bồ Tập Tinh cũng nhìn cậu.
"Chúng ta trở về đi?" Quách Văn Thao vẫn như cũ ngữ khí lạnh nhạt.
Quách Văn Thao vừa mở miệng, tất cả mọi người thở cũng không dám thở.
"Đương nhiên trở về, Thao Thao, đợi một lát tớ nói cho bọn họ. . ." Bồ Tập Tinh vuốt tóc đem mái tóc vừa rồi ở dưới gầm bàn cọ đến rối bù của Quách Văn Thao chỉnh lý.
"Người cậu thích nhất không phải tớ sao?" Quách Văn Thao đột nhiên nắm lấy tay cậu, ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn anh.
Tề Tư Quân ở đằng kia gần như được kéo ra ngoài để cấp cứu.
"Là cậu." Bồ Tập Tinh hạ giọng, quay lại cầm tay cậu.
"Vậy vì sao không muốn mang tớ trở về?" Quách Văn Thao tiếp tục hỏi.
"Tớ không phải không muốn ôm cậu về." Bồ Tập Tinh thầm nghĩ, tớ sợ cậu tỉnh lại sẽ xấu hổ tự sát.
"Vậy tại sao chúng ta không về?"
"Bởi vì......"
Thấy chưa? Bậc thầy logic. Bồ Tập Tinh bất đắc dĩ quay đầu lại, ánh mắt từ bàn bên cạnh đã không còn kinh ngạc, nếu có cảnh sát trong thế giới phù thủy, Đường Cửu Châu và Tề Tư Quân đã gọi cảnh sát rồi.
"Được, tớ đưa cậu về," Bồ Tập Tinh ghé vào tai Quách Văn Thao nói: "Sau này đừng trách tớ."
Quách Văn Thao nghe thấy những lời đó liền đưa tay ra cho Bồ Tập Tinh, ngay khi Bồ Tập Tinh kéo cậu xuống khỏi ghế, Quách Văn Thao đã nhẹ nhàng ngã vào vai Bồ Tập Tinh.
Một ánh sáng phát ra từ cây đũa phép của Vương Xuân Úc, Bồ Tập Tinh quay lại nhìn Quách Văn Thao đã ngủ thiếp đi.
Tất cả mọi người đều bất động, chỉ có Vương Xuân Úc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đứng dậy, ngơ ngác nhìn mọi người hỏi: "Sao vậy? Chúng ta không phải bây giờ trở lại trường học sao?"
Cuối cùng Quách Văn Thao lần lượt được mọi người khiêng về, không phải vì Bồ Tập Tinh quanh năm lười vận động, mà vì quãng đường thực sự quá xa, nếu Bồ Tập Tinh cõng Quách Văn Thao một mình, hai người họ thực sự phải qua đêm trong ngoài đường.
"Trời ơi..." Tề Tư Quân vô cùng cảm khái, hoàn toàn quên mất mình hôm nay có hẹn. "Tớ hy vọng Văn Thao có thể quên đi những gì cậu ấy đã làm, giống như lần trước."
"Hy vọng..." Đường Cửu Châu cũng cảm thấy sống lưng toát mồ hôi, "Nếu như ảnh nhớ..."
Vương Xuân Úc lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý: "Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ quên."
"Tại sao?"
"Bởi vì bia bơ có nồng độ cồn rất thấp." Vương Xuân Úc trả lời, "Cậu ấy đã uống vodka tại vũ hội Giáng sinh."
"Nồng độ cồn của bia bơ..." Châu Tuấn Vỹ suy nghĩ một lúc, "Hầu như không có cồn..."
"Nhưng điều đó không nhất thiết là đúng," Vương Xuân Úc nói, "Có lẽ cậu ấy chỉ có thể chất quên mọi thứ sau khi uống rượu."
"Tóm lại," Thiệu Minh Minh kết luận, "Quách Văn Thao sẽ không bao giờ được uống rượu nữa!"
Tề Tư Quân đi theo một đường, đưa Quách Văn Thao trở lại Tháp Ravenclaw mới yên lòng. Vương Xuân Úc nhẹ nhàng nói chúc mọi người ngủ ngon, sau đó cõng Quách Văn Thao trở lại nhà chung của Ravenclaw. Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh rất có nhãn lực đã tìm một cái cớ để chạy trốn, Bồ Tập Tinh cũng nói rằng "Hôm nay hơi mệt, vì vậy trở lại ký túc xá để nghỉ ngơi trước."
Tất cả bọn họ đột ngột biến mất, chỉ còn lại Tề Tư Quân và Châu Tuấn Vỹ.
"Lão Tề." Châu Tuấn Vỹ ngẩng đầu nhìn cậu.
Lão Tề? Tề Tư Quân không phát hiện Châu Tuấn Vỹ đã bắt đầu gọi cậu ấy như vậy từ khi nào, bây giờ nghe có vẻ...cũng không tồi?
"Làm sao vậy?... Lão Châu?" Tề Tư Quân bắt chước cậu.
"Hôm nay..." Châu Tuấn Vỹ vốn định nói hôm nay đi cùng cậu rất vui, nhưng sau đó lại nhớ tới chuyện nực cười hôm nay, lại cười nói: "Hôm nay đúng là... một ngày 'đặc sắc', phải không?"
Tề Tư Quân cũng mỉm cười: "Ừ, rất đặc sắc."
Chỉ cần không xảy ra lần nữa là được! Hai người đồng thời nghĩ.
"Nhân tiện, đây." Châu Tuấn Vỹ lấy từ trong túi ra một túi kẹo Honeydukes đưa cho Tề Tư Quân.
Tề Tư Quân có chút kinh ngạc nhận lấy: "Cái này... cậu mua khi nào?"
"Khi Minh Minh đến tìm chúng ta, đúng lúc đang thanh toán hóa đơn." Châu Tuấn Vỹ mỉm cười, "Suýt nữa thì tớ quên bỏ nó vào túi."
"Cám ơn! Tề Tư Quân so với tưởng tượng càng vui vẻ, "Đây là kẹo yêu thích của tớ! Hôm nay quên mua, cám ơn cậu! Nhưng cậu làm sao biết tớ thích cái này?"
"A. . ." Châu Tuấn Vỹ đau lòng nói, bởi vì đây thực ra là loại kẹo yêu thích của tớ. "Thích là tốt rồi, tớ cũng thực thích loại kẹo này."
Hai người lại trở nên trầm mặc, tuy rằng hai người rất hợp nhau, giống như một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm, nhưng dù sao đây cũng là ngày đầu tiên bọn họ có cơ hội ở một mình.
"Ngày đầu tiên. . ." Châu Tuấn Vỹ vô thức nói: ". . .ngày đầu tiên."
"A? Cái gì ngày đầu tiên?" Tề Tư Quân khó hiểu hỏi.
Ngày đầu tiên bên nhau? Nhưng cả hai đều chưa tỏ tình!
Châu Tuấn Vỹ đột nhiên tỉnh lại, hai người đang đứng ở cổng tháp Ravenclaw, đã quá giờ ăn tối, hôm nay hai người lại bị bắt đi giúp việc, trên người đều bị tạt nước, chạy tới chạy lui vừa mệt vừa bẩn.
Đây chắc chắn không phải là thời điểm tốt để tỏ tình.
Châu Tuấn Vỹ thở dài, vốn muốn tìm một thời điểm thích hợp, tốt nhất là nắng đẹp, mình cùng Tề Tư Quân chìm trong ánh nắng mặt trời... đó phải là khoảng khắc mà mỗi khi nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc.
"Tớ biết, cậu có người trong lòng." Tề Tư Quân đột nhiên nói.
Châu Tuấn Vỹ ngạc nhiên nhìn cậu.
"Tớ không phải cố ý nghe lén!" Tề Tư Quân vội vàng giải thích, "Tớ... chỉ là đi ngang qua, nghe được cậu nói với một cô gái, cậu có người mình thích."
"Cái này..." Châu Tuấn Vỹ muốn giải thích.
"Tớ vốn đã từ bỏ, nhưng Văn Thao nói rằng tớ vẫn . . . còn cơ hội." Tề Tư Quân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cậu, nhưng nét ửng hồng trên khuôn mặt lại bại lộ tâm tư của cậu, "Cho nên tớ đã cố gắng rồi, tớ. . . tớ muốn biết, tớ có cơ hội, phải không?"
A, Châu Tuấn Vỹ nghĩ, đây là khoảng khắc mà mỗi khi nghĩ đến liền cảm thấy hạnh phúc.
*.·:·.✧ ✦ ✧.·:·.*
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Chương của Vương lão sư cũng tỏa sáng hhhhhh
Chà, đến chương này thì dòng cảm xúc của ba cặp đôi rất rõ ràng
Vỹ Quân đã thú nhận tình yêu của mình rồi hhhhhh (Chúng ta hãy chúc mừng họ!)
Chap này khiến mọi người chờ lâu lắm rồi! Xin lỗi! Bởi vì gần đây tôi đang ở trong trạng thái tồi tệ, tôi thậm chí còn cảm thấy rằng "việc viết lách không còn khiến tôi vui nữa" hhhhhh nhưng giờ tôi đã hồi phục
Tôi chưa bao giờ muốn viết quá nhiều về bản thân trên lof, bởi vì tôi vẫn muốn mọi người chú ý nhiều hơn đến bản thân bài viết (mọi người chú ý đến tôi vì bài viết của tôi, nhưng hôm nay hãy để tôi già mồm cãi láo một hồi đi hahhh
Nhưng 'Thuyết tương đối' không phải là kết thúc của loạt series bài này, đừng lo lắng về nó
Haiz, lại nói nhảm nữa rồi hhhh mong mọi người góp ý thêm ở những comment liên quan đến bài viết ! ( Please)
Lời editor: Áu Áu Áu tỏ tình rồi ( ✪ワ✪)ノʸᵉᵃʰ cặp mấy ông anh thì chốt đơn nhanh gọn lẹ lắm qua tới hai cặp phụ ta nói nó đi hết nguyên vòng trái đất rồi vòng thêm nữa vòng nữa mới chịu tỏ tình á (シ_ _)シ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro