CHƯƠNG 8 [Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts (8)
.。❅*⋆⍋*∞*。
Đôi tay buông lỏng của Tề Tư Quân bí mật nắm chặt thành nắm đấm, lòng bàn tay nhớp nháp mồ hôi, toàn bộ hành lang im lặng, như thể thời gian trong tháp Ravenclaw đã ngừng trôi.
Tề Tư Quân đỏ mặt như sắp nổ tung, cố gắng không nhớ lại những gì mình vừa nói.
Cậu cúi đầu xuống đứng đối mặt với Châu Tuấn Vỹ trước lối vào tháp, như thể đang thực hiện một nghi lễ thần bí nào đó. Đèn trong hành lang lúc bật lúc tắt, trên áo đồng phục vẫn còn vết nước mà Đường Cửu Châu lúc trước làm văng hồi ở Ba cây chổi, còn có cả tóc bây giờ nhất định rối tung như ổ yêu tinh rồi...
Chúa ơi, Tề Tư Quân muộn màng nghĩ, có lẽ bây giờ không phải là thời điểm tốt để thổ lộ.
Có lẽ mình nên tìm một... ít nhất là ban ngày? Ồ không không, trời mưa cũng không được, cậu ấy không thích mưa. Mặt trời chiếu nhẹ nhàng trên bãi cỏ trước Hồ Đen, có lẽ có thể nhờ giáo sư Thần mượn hai con Bằng Mã*... À, nhưng nó không an toàn đi?
Tề Tư Quân đang chìm đắm trong suy nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ, không khỏi lén lút ngước mắt lên nhìn người đó.
Châu Tuấn Vỹ sững người tại chỗ, hai má ửng hồng, chau mày tựa hồ lâm tình huống phức tạp nào đó. Kỳ thực tình trạng của cậu không tốt hơn Tề Tư Quân bao nhiêu, chiếc áo choàng của cậu thậm chí còn nhàu nát hơn vì cõng Quách Văn Thao trên lưng một đoạn đường, điều này không giống với vẻ ngoài thường ngày.
Châu Tuấn Vỹ hiếm khi ở trong tình trạng chật vật như vậy, ít nhất Tề Tư Quân nghĩ thế.
Châu Tuấn Vỹ dường như luôn đoan chính, mặc một chiếc áo choàng đã được ủi phẳng phiu đến mức không có nếp nhăn, mái tóc gọn gàng, tao nhã bước qua đám đông. Làm bất cứ chuyện gì đều thành thạo, nụ cười cũng hào phóng khéo léo, hành động lời nói đều bộc lộ giáo dưỡng tốt, nhưng sẽ không khiến mọi người cảm thấy cao cao tại thượng.
Chỉ cần xuất hiện, cậu là người nổi bật nhất trong đám đông. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu Tề Tư Quân đã nghĩ như vậy.
Không giống như ký ức của Châu Tuấn Vỹ, lần đầu tiên Tề Tư Quân nhìn thấy Châu Tuấn Vỹ là ở Hẻm Xéo — thực tế, đó cũng là lần đầu tiên Tề Tư Quân nhìn thấy Bồ Tập Tinh, nhưng cậu đã không còn nhớ nữa.
Đó là kỳ nghỉ trước khi vào năm nhất, Tề Tư Quân và chú của mình đã đi mua đồ dùng cho học kỳ. Ngày cậu nhận được thông báo, mẹ cậu rất vui, không giống như những chủng tộc lai khác, mẹ của Tề Tư Quân là một squib *, sống với cha Tề trong thế giới Muggle quanh năm, vì vậy cùng Tề Tư Quân mua dụng cụ học tập và gửi cậu đến Sân ga 9 ¾ là chú cậu.
Chú của Tề Tư Quân là một thanh niên rất năng động, một bên bế cháu trai nhỏ chỉ cao đến ngực của mình, một bên thao thao bất tuyệt lớn tiếng nói: "Chú đoán cháu sẽ vào Gryffindor! Cả nhà chúng ta, ừm... ... Hầu hết mọi người là Gryffindor! Nhưng những nhà khác cũng khá tốt! Cháu sẽ thích Hogwarts!"
Đằng sau bức tường là một thế giới khác đối với Tề Tư Quân, một thế giới chỉ xuất hiện trong những câu chuyện ru ngủ của mẹ.
Hóa ra những bức thư biết nói, những bức ảnh chuyển động và phép thuật đều tồn tại.
"Ở đây đợi chú một chút!" Chú chớp chớp mắt, chỉ vào một tòa nhà màu trắng xa lạ, "Chú đi lấy ít tiền, đừng đi lung tung."
Chú đặt cậu trước một cửa hàng áo choàng, quay đầu đi về phía ngân hàng Gringotts*, hình như gặp được mấy người bạn, vui vẻ chào hỏi.
Tề Tư Quân có chút lúng túng đứng đó, nhìn chung quanh cũng không dám chạy loạn, sợ chú tìm không thấy mình ở cái đường phố tấp nập này. Đợi đến phát chán nhìn lên đọc tên các cửa hàng trên phố.
"Hiệu sách Phú Quý và Cơ Hàn *, Ollie... Tiệm đũa phép Ollivander *. . ."
Đọc đi đọc lại nhiều lần, chú vẫn chưa quay lại. Tề Tư Quân thở dài, lại bị một cậu bé đi nhanh đụng phải suýt nữa thì ngã, cậu bé tóc úp tô dừng lại xin lỗi cậu rồi vội vàng đi vào cửa hàng.
"Châu Tuấn Vỹ, tớ vừa mới. . ." Tề Tư Quân nghe thấy cậu bé đầu úp tô lầm bầm gì đó bước vào cửa hàng áo choàng.
Tề Tư Quân quay đầu lại, xuyên qua kính cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy một người đang đứng trên băng ghế nhỏ trước gương trang điểm, đưa tay ra để bà Malkin đo kích thước. Nghe được thanh âm của cậu bé úp tô liền quay đầu lại nhìn, áo thử đồ trên người cậu vẽ ra một vòng cung xinh đẹp, mái tóc mền xõa xuống bên mặt, nhìn thấy cậu bé vừa bước vào liền nở nụ cười.
Khi đó Tề Tư Quân sửng sốt, làm sao có người cười đẹp như vậy.
Nhưng nếu cậu biết Châu Tuấn Vỹ đang cười điên cuồng vì kiểu tóc mới bị hỏng của Bồ Tập Tinh, có lẽ cậu đã không yêu Châu Tuấn Vỹ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Tề Tư Quân đứng ngoài cửa sổ nhìn, cậu bé bên trong cửa sổ đang cười vui vẻ, mái tóc được chải chuốt gọn gàng theo động tác của cậu dựng lên, hai gò má trắng nõn cũng ửng hồng.
Cậu bé đầu úp tô vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi xếp hàng chờ bà Malkin đo cho nhưng cậu vẫn chưa thể chấp nhận kiểu tóc mới của mình.
Mặt Tề Tư Quân thiếu điều dán vào cửa kính, nhưng đột nhiên có người ôm cậu lên.
"Chú... chú?"
"Đang nhìn cái gì? Chờ đã lâu rồi! Đi thôi, chú dẫn con đi mua cú mèo!"
Sau đó, tại buổi lễ phân loại, Tề Tư Quân gặp lại Châu Tuấn Vỹ. Mặc bộ đồng phục học sinh phẳng phiu, mái tóc cắt ngắn, cậu khẽ cúi đầu trước giáo sư Quỷ đang cầm tờ giấy da và gọi tên cậu, rồi ngoan ngoãn cầm lấy chiếc mũ phân loại đội lên đầu.
Tề Tư Quân cùng Quách Văn Thao đứng cùng nhau, nghe thấy ai đó phía sau thì thầm đùa giởn, cười đạo đức giả như vậy nhất định là Slytherin, Tề Tư Quân có chút xấu hổ lại có chút căm tức, quay lại nhìn người đó.
"Slytherin!" Chiếc Nón Phân Loại lớn tiếng tuyên bố, hầu như không cần suy nghĩ.
Không giống như ba nhà khác chào đón những học sinh mới bằng cách lớn tiếng hoan hô, nhưng chiếc bàn dài của nhà Slytherin vẫn dành những tràng pháo tay nồng nhiệt cho Châu Tuấn Vỹ.
Châu Tuấn Vỹ giữ một nụ cười đúng mực, không chút ngạc nhiên, đặt chiếc mũ phân loại xuống, sải bước về phía chiếc bàn dài của Slytherin đập tay với Bồ Tập Tinh đã có mặt.
"Tiếp theo... Tề Tư Quân!" Giáo sư Quỷ đọc to trong khi nhìn vào cuộn giấy da trong tay.
Tề Tư Quân sửng sốt trong giây lát, nhưng anh ta đã bị Quách Văn Thao đẩy trước khi nhận ra, nuốt nước bọt trước khi mạnh dạn đi về phía trước.
Châu Tuấn Vỹ, người đang nói chuyện với Bồ Tập Tinh, quay lại nhìn thấy cậu, dừng cuộc trò chuyện với Bồ Tập Tinh yên lặng chờ kết quả phân loại của Tề Tư Quân, để lại Bồ Tập Tinh bối rối nhìn người bạn đột nhiên im lặng của mình.
Đó là người mình gặp trên tàu trước khi. . .
Châu Tuấn Vỹ nheo mắt nhìn người đang lo lắng trên ghế, bắt đầu tưởng tượng xem cậu sẽ được phân loại
vào nhà nào.
Ravenclaw?
Trên tàu, đối mặt với một sinh viên năm nhất đột nhiên bị thương, cậu không hoảng sợ như những người khác mà lập tức có biện pháp, cầm máu vết thương cho bạn học bị thương, sau đó nhanh chóng tìm người soát vé để được giúp đỡ.
Hufflepuff?
Mặc dù không quen biết, Tề Tư Quân vẫn kiên nhẫn cùng bạn học chờ giáo sư tới, nhỏ giọng an ủi, rõ ràng cùng tuổi nhưng lại quan tâm người khác như lớn hơn rất nhiều.
Hay là... Slytherin?
"Gryffindor!" Chiếc nón phân loại đột nhiên hét lên, đánh gãy suy nghĩ của Châu Tuấn Vỹ.
Tề Tư Quân nhìn khán giả như thể anh ấy cảm thấy nhẹ nhõm, Quách Văn Thao đã cho anh ấy một nụ cười khích lệ.
A. . . Gryffindor. Châu Tuấn Vỹ suy nghĩ một chút, đúng vậy, tất nhiên là Gryffindor.
☆~
Thời gian lâu như đã trôi qua cả tháng, hai người đồng thời yên lặng đứng ở hành lang.
Đột nhiên, Châu Tuấn Vỹ nắm lấy cổ tay của Tề Tư Quân, Tề Tư Quân ngạc nhiên ngước nhìn cậu. Châu Tuấn Vỹ dường như đã hạ quyết tâm, bối rối quay đầu, nhưng không buông tay, tựa hồ tránh né tầm mắt của cậu.
"Tớ. . . Tớ có cái này đưa cho cậu."
Châu Tuấn Vỹ quay lưng lại với cậu nói.
"Thực ra, tớ không định lấy nó ra ngay bây giờ . . ."
Tề Tư Quân không nghe rõ nửa câu sau nói cái gì, liền bị kéo về phía cầu thang.
"Trời ơi, vừa rồi tôi căng thẳng đến mức sắp ngạt thở." Người giữ cửa hình chim ưng bằng đồng thở hổn hển, nói với bóng lưng hai người đang chạy xa, "Chúc mừng a!"
Phu nhân Ronaye ở trên tường dùng quạt che nửa mặt, xúc động nói: "Tuổi trẻ thật tốt."
~☆~
"Vậy anh ấy đưa cho anh cái gì?" Thiệu Minh Minh mê mẩn, mở to hai mắt chờ đợi Tề Tư Quân nói tiếp.
"Bí mật." Tề Tư Quân cười như tiểu hồ ly, mặc kệ Thiệu Minh Minh lắc lắc cánh tay làm nũng với anh như thế nào, vẫn là cười lắc đầu.
Khác với những phỏng đoán ngày càng thái quá của Thiệu Minh Minh, Châu Tuấn Vỹ ngày hôm đó chạy về ký túc xá của Slytherin lục tung các hộp tủ, sau đó vội vã ra ngoài lấy đồ cho mình, đây không phải là chuyện hiếm.
Đó là một phong thư, Tề Tư Quân cầm lấy bằng cả hai tay, phong bì keo dán vẫn còn nóng, niêm phong có gia huy cũng chưa được dán hoàn toàn, hình như chủ nhân vì quá nóng lòng mà vô ý dán lệch.
Khoảnh khắc nhận được phong thư, trong lòng Tề Tư Quân có một cảm giác kỳ lạ, chợt nhớ đến bức thư nằm yên lặng trong ngăn tủ đầu giường của mình, bức thư chôn dưới đáy không ai đọc được.
"Tớ... bây giờ tớ có thể mở nó ra được không?" Tề Tư Quân có chút căng thẳng, gần như không tìm được giọng nói của chính mình.
Châu Tuấn Vỹ mím môi gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Có thể. . . đọc cẩn thận."
Tề Tư Quân mỉm cười, cẩn thận mở phong thư lấy ra tấm giấy da bên trong.
Đó là một nửa bức thư.
Châu Tuấn Vỹ trong bức thư rất thận trọng, lòng vòng quanh co cả một trang mới viết cảm xúc của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Tề Tư Quân. Tề Tư Quân đang nghiêm túc đọc, nhưng trang tiếp theo lại trống không, Châu Tuấn Vỹ đã kịp thời lên tiếng, có chút xấu hổ nói: "Tớ còn chưa viết xong. . ."
Tề Tư Quân cười đùa với cậu, "Tiến độ thật chậm. . ."
Rồi anh lật sang trang sau im lặng một lúc.
Trên mảnh giấy da cuối cùng được viết năm chữ lớn,
"Vẫn luôn là cậu."
Theo sau là chữ ký nguệch ngoạc của Châu Tuấn Vỹ.
Tề Tư Quân sững người tại chỗ, Châu Tuấn Vỹ lấy ra mảnh giấy da thứ ba đặt nó lên trên.
"Không phải cậu đã hỏi tớ rằng cậu còn cơ hội không sao?" Châu Tuấn Vỹ kiên quyết nói, "Có, luôn luôn có."
~☆~
Hôm đó chỉ là một ngày thứ Hai bình thường.
Đối với mỗi học sinh tại Hogwarts, đó là một ngày thứ Hai bình thường với các lớp học.
Quách Văn Thao thu dọn sách của mình, sau đó xác nhận với giáo sư Hà, nhiệm vụ của huynh trưởng trong vài tuần tới, cậu sẽ không rời khỏi phòng học Lịch sử Pháp thuật cho đến khi hoàn thành mọi thứ.
Sau khi nhẹ nhàng đóng cửa phòng học lại, Quách Văn Thao ngẩng đầu liền thấy Bồ Tập Tinh dựa vào bức tường đá đối diện, một tay cầm độc dược và sách thiên văn, tư thế rất tùy ý, tựa hồ đã đợi rất lâu.
Quách Văn Thao đầu óc ong ong, sắp đông cứng lại, theo bản năng làm bộ như không thấy, xoay người rời đi. Thật không may, giáo sư Hà trong lớp đột ngột ngăn cậu lại, bảo cậu chờ một lát, còn có tư liệu khác giao cho cậu. Quách Văn Thao mơ hồ đáp một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng học, tựa hồ nghĩ muốn đem chính mình cả người đều nhét vào khe cửa.
Merlin ơi.
Giáo sư Hà ở trong lớp một bên cười khẽ xin lỗi làm chậm trễ thời gian của cậu, một bên lục tung địa tìm tài liệu. Quách Văn Thao lắc đầu nói không sao,đoạn sau cậu không còn nghe giáo sư Hà nói gì. Quách Văn Thao cúi đầu, không cần quay đầu cũng biết Bồ Tập Tinh nhất định đang dựa vào tường cẩm thạch, trên mặt không có biểu tình gì, có lẽ tư thế cũng không đổi , ở tại chỗ chờ mình.
Đang trong giờ tan học, trên hành lang người ra người vào, bóng dáng bất động của Bồ Tập Tinh thu hút ánh mắt tò mò của những người khác. Còn Bồ Tập Tinh chỉ lười biếng nhìn bóng dáng đó như thể không nhìn thấy ánh mắt người khác.
Quách Văn Thao quay lưng lại với Bồ Tập Tinh, nửa người trong lớp nửa người trên hành lang, điều này không ngăn cản những người qua đường nhiệt tình nhận ra cậu ấy ngay lập tức.
" Bồ Tập Tinh đang làm gì ở đây?... Đó không phải là Quách Văn Thao sao? Ồ, hiểu rồi, mọi người đi thôi."
"Là Quách Văn Thao a."
"Là Quách tiền bối? Tốt quá tốt rồi, tui còn tưởng rằng mình nhìn lầm."
"Làm tui sợ muốn chết, còn tưởng là người khác."
"Không thể là người khác! Chỉ có thể là Quách tiền bối!"
Quách Văn Thao cúi đầu, một bên đáp lời giáo sư Hà trong lớp, cũng không nghe thấy giọng nói của đám đông đi qua, nhưng giáo thảo Slytherin đứng yên bất động có thể nghe thấy rõ ràng, thậm chí còn cong cong khóe miệng.
Công dân gương mẫu Ravenclaw tội nghiệp của chúng ta khi còn chưa biết chuyện đã bị người an bài rõ ràng rồi.
Merlin không có nghe thấy lời cầu nguyện của cậu.
Khi Quách Văn Thao ra khỏi phòng học Lịch sử Pháp thuật một lần nữa, Giáo sư Hà theo cậu ra ngoài. Một giây trước còn đang thảo luận cách hóa trang phòng chung Ravenclaw với Quách Văn Thao đang muốn giả vờ không nhìn thấy Bồ Tập Tinh sau đó chuồn mất, giây tiếp theo liền cười bắt lấy cậu, hướng về phía Bồ Tập Tinh đang dựa vào tường vẫy tay: "Ồ, đây không phải là A Bồ sao? Em đến tìm tiểu Quách à? Ngại quá làm mất thời gian của em."
Quách Văn Thao vừa định nói, Bồ Tập Tinh đã kéo cậu đi: "Không sao đâu, thầy Hà, có rất nhiều việc quan trọng trong trường, em hiểu."
Thanh tình cũng mậu, tương đương nhập diễn.*
*声情并茂, 相当入戏.(ko hiểu (つ﹏⊂) help!!!)
Cậu hiểu cái gì? Quách Văn Thao phàn nàn trong lòng.
"Vậy các bạn trẻ tán gẫu, thầy đi trước." Giáo sư Hà khoát tay, sau đó vui vẻ bước đi biến mất ở góc hành lang.
"Tạm biệt, giáo sư!" Bồ Tập Tinh cười ngây ngô.
Sau khi giáo sư Hà rời đi, hai người đều không nói chuyện, cả hành lang chìm vào im lặng, những sinh viên đi ngang qua đều bị khí thế của hai người làm cho kinh ngạc, tất cả đều im lặng, lặng lẽ đi ngang qua hai người.
"Cậu tới tìm tớ, có chuyện gì?" Quách Văn Thao không chịu được bầu không khí ngượng ngùng, không nhịn được hỏi.
Bồ Tập Tinh trông khá ngạc nhiên với những gì cậu nói: "Không có việc gì không thể đến tìm cậu sao?"
". . ." Quách Văn Thao cũng bị thái độ của người trước mặt làm cho kinh ngạc, cậu nhớ lại Bồ Tập Tinh cực kỳ cao quý lãnh đạm, người đã đối đầu với anh trong lịch sử của lớp học phép thuật kia, hoàn toàn không thể tin hai người là một.
Merlin ới, người đàn ông này là ai!
"Thao Thao, đây là lỗi của cậu." Bồ Tập Tinh lắc đầu.
"Là lỗi của tớ?" Quách Văn Thao sửng sốt, từ lúc trở về từ Hogsmeade chưa từng gặp qua người này, như thế nào lại thành lỗi của mình rồi?
"Cậu không nhớ sao? Thứ bảy, ở Hogsmeade?" Bồ Tập Tinh khoanh tay trước ngực, đột nhiên nhìn kỹ vào mắt cậu.
Quách Văn Thao sợ tới mức lui về phía sau hai bước, không kịp suy nghĩ trên mặt đỏ bừng có phải hay chính mình bại lộ rồi, vội vàng phủ nhận: "...Làm sao vậy? Hogsmeade... Có chuyện gì sao?"
Bồ Tập Tinh không có lập tức trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, một lúc sau mới cười nói: "Cậu không nhớ?"
". . .Hừ." Quách Văn Thao suýt chút nữa cúi đầu xuống đất, lỗ tai đỏ bừng, nhưng vẫn là lắc đầu tỏ vẻ mình không biết gì.
"Thật sự không nhớ?" Bồ Tập Tinh lại hỏi.
Quách Văn Thao không muốn cùng cậu nói chuyện, chỉ cúi đầu không đáp.
"A... cậu lúc đó thổ lộ với tớ nói cậu thích tớ nhất, còn khăng khăng bắt tớ hứa phải ở bên cậu..." Bồ Tập Tinh vẻ mặt tiết nuối, "Thật sự không nhớ sao?"
Quách Văn Thao nháy mắt trầm mặc, lúc ngẩng đầu lên cả khuôn mặt đều đỏ bừng, không biết là thẹn thùng hay là tức giận Bồ Tập Tinh, vội vàng chạy tới bịt miệng Bồ Tập Tinh, "Đừng! đừng nói nhảm! Tớ không nói thế!"
"Ồ? Đã nói là không nhớ mà?"
"Rõ ràng là, rõ ràng là cậu nói!" Quách Văn Thao tức giận đến đầu óc rối bời, "Cậu nói. . ."
"Tớ nói: 'Người tớ thích nhất là cậu.' " Bồ Tập Tinh lập lại một cách dứt khoát, đoạn đối thoại mà chỉ hai người họ biết trong quán bar.
Quách Văn Thao bị câu nói này làm cho có chút hoa mắt, thế giới giống như biến thành một bộ phim quay chậm, cậu thấy rõ ràng lông mi của Bồ Tập Tinh khép mở, ánh mắt vẫn vô cùng trong trẻo dưới lớp kính, không chút nao núng nhìn mình.
Cậu thấy Bồ Tập Tinh lại cười, không phải nụ cười công thức thường ngày, mà giống nụ cười sau khi thành công trêu chọc lúc cậu không phòng bị thì đúng hơn.
"Cậu như vầy không phải nhớ rõ sao?"
Bồ Tập Tinh thấy Quách Văn Thao đỏ mặt không nói gì, lại càng thấy thú vị, bèn dựa sát vào người cậu lần nữa, cố ý dùng giọng điệu kỳ quái nói: "Thao Thao, cậu có biết không? Người trong trường đều cho rằng chúng ta đã quen nhau từ hồi năm ba 3 mất rồi."
"Bằng không cậu chứng thật một chút?"
Quách Văn Thao đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bồ Tập Tinh, hai gò má vẫn đỏ ửng, ánh mắt một chút lực sát thương đều không có.
"Được." Bồ Tập Tinh nghe Quách Văn Thao nói như vậy, một giây sau liền cảm giác có thứ gì đó đặt lên môi.
Lông mi thật dài. Bồ Tập Tinh nghĩ như vậy. Hoàn toàn không biết gì về quần chúng vô tội của Hogwarts bị dọa đến quên đi đường.
~☆~
"Cho nên?" Đường Cửu Châu khó hiểu nhìn hai vị Slytherin trước mặt.
Châu Tuấn Vỹ siết chặt tay thành quả đấm giả vờ ho vài tiếng: "Cho nên, các anh đã giúp em xác nhận qua."
"Xác nhận cái gì?" Đường Cửu Châu càng thêm nghi hoặc, cậu từ Hogsmeade trở về liền bế quan luyện chế độc dược, ngoài mấy lần tới chổ dược sư mua dược liệu.
"Thiệu Minh Minh không thích anh Tề của em." Châu Tuấn Vỹ rất chắc chắn.
"Cũng không thích anh Thao của em." Bồ Tập Tinh mặt không chút thay đổi bổ sung, "Thích cũng không được."
"Hả?"
"Nghĩ lại đi," Bồ Tập Tinh dỗ dành, "Hãy dùng cái đầu thông minh của em mà nghĩ đi."
"Minh Minh còn có thể thích ai?" Châu Tuấn Vỹ nhịn không được nói.
"Em ấy thiên vị Gryffindor như vậy, phải không? Mỗi lần đều nói đội các em thắng."
"Hơn nữa, em ấy có thể liên lạc với bao nhiêu Gryffindor? Em ngẫm lại xem."
"Chẳng lẽ là. . . " Đường Cửu Châu bắt đầu nghiêm túc loại trừ ứng viên, dưới ánh mắt chờ mong của hai Slytherin, cậu từ giác ngộ chuyển sang kinh ngạc.
"Là. . . Thạch Khải?"
Cả ba chìm vào im lặng hồi lâu.
"Đi thôi, đứa nhỏ này dạy không được."
"Tớ thà dạy Thiệu Minh Minh tiên tri còn hơn."
˗ˋˏ ♡ ˎˊ˗ ✧⋆☽⋆⁺₊⋆ ❄~ ☆~❄⋆₊⁺⋆☾⋆✧ ˗ˋˏ ♡ ˎˊ˗
HOÀN
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc! ! ! ! !
Hết rồi, tung hoa! ! !
Bài viết về Thuyết tương đối đã kết thúc, nhưng bộ sưu tập này còn có 'Bác sĩ Độc dược' và các tập phiên ngoại khác, Cửu Minh cũng phải có HE! Vì vậy, bộ truyện này vẫn chưa kết thúc (xin lỗi hhhhh)
Nghỉ lâu rồi! Phải nói là cảm giác chim bồ câu thật là...tuyệt vời luôn ahhhh
Hồi chiều nghe tin sắp lên sóng mùa 2 mà giật cả mình huhu sao cập nhật nhanh hơn mình! Vì vậy, hãy nhanh viết một ít văn hhhhh mong chờ mùa thứ hai! ! !
Thuyết tương đối đã được viết cho đến nay, cảm ơn bạn rất nhiều! ! Dù sao cũng cảm ơn mọi người đã like! !
Cuối cùng xin cảm ơn những người thân, bạn bè ngày ngày bị tôi quấy rầy, bắt cô ấy theo dõi cốt truyện cho tôi, mỗi lần chat với tôi đến khuya, cảm ơn các bạn đã vất vả rồi hhhh yêu các bạn❤
À, vâng, đặt một hộp câu hỏi! hộp câu hỏi
Lời Editor:
Cặp chính tạm xong rùi giờ cong cặp phụ thôi, nhưng yên tâm mấy anh còn nhiều đất diễn lắm đó. Còn nhiều ngoại truyện Đông Xuân, Cửu Minh đều có ngoại truyện, cặp chính cũng có. Có mấy chương giới thiệu thầy cô trong trường cũng dễ thương lắm chờ nha. Tui ưng nhất cái ngoại truyện Đông Xuân, không phải tại nhiều hint Nam Bắc hơn chính văn không đâu. Tui vốn đâu ship cặp này đâu chắc mấy fan mới ít ai biết hai anh này, mà đọc xong cái ship ngang luôn á ♡^▽^♡ highly recommend~~~~
* Bằng Mã (Hippogriff): một sinh vật lai giữa Ngựa và Đại Bàng, với đầu, cánh và hai chân trước của loài Đại Bàng còn toàn bộ thân sau là của Ngựa.
* Squib: Người không có phép thuật mà có cha mẹ là phù thủy còn được gọi là Á phù thủy.
* Ngân hàng phù thủy Gringotts: ngân hàng duy nhất của giới phù thủy, nó thuộc về những yêu tinh và cũng do yêu tinh quản lý. Ngân hàng Gringotts ngoài việc cất giữ tiền thì nó còn được sự tin tưởng để trao cho trọng trách giữ các đồ vật pháp thuật khác như: Trường sinh linh giá, Hòn đá phù thủy,...
* Tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn: (Flourish & Blotts) Tiệm bán đa dạng các thể loại sách Pháp Thuật, bao gồm sách giáo khoa cho các khoá học ở Hogwarts và các loại sách nghiên cứu pháp thuật khác.
* Tiệm đũa phép của ông Ollivander: Một tiệm bán đũa phép tốt tuy nhỏ hẹp, tồi tàn và dơ. Trên cánh cửa ở ngoài tiệm có một dòng chữ quảng cáo bằng vàng đã bị tróc ra: "Nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382 trước Công nguyên". Ông Ollivander, một phù thủy mắt mờ, tóc trắng đã chế tạo và buôn bán đũa phép cho rất nhiều pháp sư và phù thủy khi họ nhập học hoặc khi họ làm gãy những cây đũa phép cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro