[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 11

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Chương này có rất nhiều cảnh Nam Bắc

Thần trợ công lớn nhất hôm nay cũng đang trên con đường đi tìm chân tướng.

•◌•◌•★•◌•◌•

Quách Văn Thao vội vàng ăn vài ngụm bữa sáng, liền bắt đầu gói thức ăn cho Vương Xuân Úc. Tình hình hiện tại phức tạp hơn tưởng tượng, nhưng những lời của Tề Tư Quân đã cho cậu một số suy nghĩ mới.

"Tớ cảm thấy như họ đang yêu đương."

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc của Tề Tư Quân khi nói tối qua, Quách Văn Thao không thể không thở hít một ngụm khí lạnh. Nếu như Tề Tư Quân đoán không sai, vậy mình đã quá sai rồi.

Lần đầu tiên cậu phát hiện ra Vương Xuân Úc và Lang Đông Triết có vẻ thân thiết hơn bề ngoài là ở cửa phòng khách Ravenclaw, lúc đó Bồ Tập Tinh đang chờ mình cùng nhau đến thư viện, lúc mở cửa thấy ba người đứng đó nói chuyện rồi bị Bồ Tập Tinh kéo đi, để lại Lang Đông Triết cùng Vương Xuân Úc một chỗ.

Quách Văn Thao không biết tại sao Bồ Tập Tinh phải lôi mình đi, còn cho là Bồ Tập Tinh muốn một mình đến thư viện với cậu. Sau đó, Bồ Tập Tinh cười giảo hoạt hỏi có thấy rằng Vương Xuân Úc dường như không muốn ở lại với Lang Đông Triết cho lắm không.

Quách Văn Thao chớp chớp mắt, hình như là như vậy.

Cậu tự thấy mình không phải là người trì trộn với tình cảm, có lẽ là Vương Xuân Úc che giấu quá tốt, cũng có thể là cậu không quan sát người khác kỹ lưỡng như Bồ Tập Tinh, khiến mình nhắm mắt làm ngơ trước rất nhiều chi tiết.

Lang Đông Triết thường xuyên xuất hiện, Vương Xuân Úc cố ý hay vô tình chăm chú, cậu từng nghĩ hai người vì cờ phù thủy mới thành bạn. Bây giờ nhờ Bồ Tập Tinh đề cập đến, mới đột nhiên nhận ra rằng tình cảm giữa hai người có lẽ phức tạp hơn cậu tưởng tượng.

Mà phát hiện này đã được chứng thực khi Lang Đông Triết đưa mấy cuốn sách cho Vương Xuân Úc, Lang Đông Triết lạnh lùng đẩy cuốn sách cho Vương Xuân Úc, Vương Xuân Úc nhìn thấy anh ngay cả nói đều nói không được, bộ dáng nghĩ muốn từ chối lại không thể từ chối, Lang Đông Triết chờ Vương Xuân Úc nói cám ơn liền không chút do dự quay người bỏ đi.

Sau đó, cậu từ cuộc trò chuyện với Vương Xuân Úc biết được rằng Vương Xuân Úc đã nhận được một lọ thuốc lạ từ Dược sư.

Nhưng Dược sư là Lang Đông Triết! Quách Văn Thao sửng sốt. Hơn nữa, thứ mà Vương Xuân Úc muốn là Phúc Lạc Dược, và loại dược trước mặt cậu hoàn toàn không phải là Phúc Lạc Dược.

Bất quá cũng có khả năng là lấy nhầm dược, Quách Văn Thao nghĩ mình cũng từng tới phòng yêu cầu tìm Dược sư, dưới sàn đầy chai lọ như vậy.

Nhưng vừa nghe mình nói xong, Vương Xuân Úc trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, Quách Văn Thao còn tưởng cậu hiểu lầm ý của mình, nghĩ Lang Đông Triết cố ý đưa nhầm thuốc cho cậu, vì vậy vội vàng giải thích trong phòng có rất nhiều bình như vậy trong phòng yêu cầu.

Với sự xuất hiện thường xuyên và ánh mắt lạnh lùng, dường như sự chú ý của Lang Đông Triết luôn chỉ dành cho Vương Xuân Úc, hơn nữa chưa bao giờ che giấu ánh mắt của mình, ngay cả khi Quách Văn Thao phát hiện ra anh đang nhìn Vương Xuân Úc, anh ấy cũng không quan tâm.

Cùng với việc Vương Xuân Úc trốn tránh. . .

Suy nghĩ trong đầu Quách Văn Thao dần dần thành hình, tuy rằng làm cho cậu rất bất an, nhưng vẫn cảm thấy mình suy nghĩ rất đúng hướng.

"Hai người bọn họ đều là thuần chủng, Vương tiên sinh có chỗ nào đắc tội Lang Đông Triết sao? Hay là... nhà họ có thù?"

Về phần lấy nhầm dược, Quách Văn Thao mặc dù không quen thuộc với Lang Đông Triết, nhưng cũng không cảm thấy Lang Đông Triết là loại người cố ý đưa nhầm dược, cho nên cũng không để ý, còn giải thích với Vương Xuân Úc rằng Lang Đông Triết không cố ý đưa nhầm, cho dù có thù, Lang Đông Triết cũng sẽ không mưu sát bạn học của mình.

Nhưng không biết vì sao, kể từ ngày đó, Vương Xuân Úc đặc biệt ủ rũ, luôn luôn thất thần, nói chuyện với cậu cũng lơ đãng.

Trước khi những lời của Tề Tư Quân thức tỉnh Quách Văn Thao, cậu tin chắc rằng Lang Đông Triết và Vương Xuân Úc nhất định phải có thù.

Và cậu— Quách Văn Thao, một thám tử nổi tiếng của Ravenclaw, người đã giải quyết vụ án tình yêu song phương thầm mến của Tề Tư Quân Châu Tuấn Vỹ, đồng thời là người hâm mộ số một của nhà văn trinh thám Muggle Tần Minh, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng hai người này có thể là— đang yêu đương!

Với khuôn mặt lạnh lùng có chủ đích, cuốn sách được chủ động đưa tới. Vành tai đỏ hoe, lắp bắp nói không rõ lời, muốn trốn lại không có chỗ trốn.

Suốt đêm, Quách Văn Thao trằn trọc giữa "Không thể?" và "Điều đó có lý."

Nhưng ngay cả khi có bộ lọc " Lang Đông Triết cùng Vương Xuân Úc đang hẹn hò" để xem lại những gì đã xảy ra trong vài tuần qua, Quách Văn Thao vẫn có rất nhiều điều cậu không thể hiểu được.

Nếu Lang Đông Triết và Vương Xuân Úc có quan hệ tình cảm, liệu Vương Xuân Úc có biết Lang Đông Triết là Dược sư không?

Nếu biết, vì sao còn đi tìm Dược sư, trực tiếp đi tìm Lang Đông Triết không phải tốt hơn sao?

Có phải vì mục đích là "đánh bại Lang Đông Triết bằng may mắn" nên ngại mở miệng?

Nhưng cuối cùng Vương Xuân Úc vẫn không uống hết bình dược a?

Tại sao Vương Xuân Úc lại cảm thấy rất chán nản, thậm chí buồn bã sau khi biết mình lấy nhầm dược?

Tại sao Lang Đông Triết không nói với Vương Xuân Úc rằng chính mình lấy nhầm dược?

Vì không muốn tiết lộ danh tính?

Có thể duy trì danh tính Dược sư quan trọng hơn sự an toàn tính mạng của Vương Xuân Úc?

Cậu cau mày, suy nghĩ cả đêm mà vẫn không ra manh mối, tâm trạng anh thật sự không tốt. Các sinh viên cùng nhà xung quanh đã nhận ra sự bất thường của cậu, đều tiến đến an ủi, ngược lại ngăn cản cậu vốn đang vội đi gặp Vương Xuân Úc.

Quách Văn Thao bình tĩnh nói với mọi người xung quanh rằng mình thực sự ổn, một bên cau mày ngày càng sâu hơn.

"Thao Thao của chúng ta hôm nay tâm tình không tốt?"

Một giọng nói từ phía sau đám người truyền đến, Quách Văn Thao sửng sốt một chút, thanh âm này khiến cậu theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại nhịn xuống.

Tốp ba tốp năm học sinh tránh sang một bên, Bồ Tập Tinh vừa vặn đang đứng cạnh bàn ăn của Ravenclaw, hơi nghiêng đầu nhìn cậu.

Quách Văn Thao còn muốn phản bác lại chuyện "tâm trạng không tốt", nhưng nhìn các học sinh xung quanh chạy tán loạn vì "bạn trai chính quy đến an ủi Quách huynh trưởng, chúng ta còn ở đây làm gì nữa?", lại tức giận nuốt lại mấy từ "Tôi không, tôi không có, đừng nói nhảm."

"Sao nào?" Khi đám đông gần như giải tán, Bồ Tập Tinh ngồi bên cạnh cười nói: "Tâm trạng thật không tốt sao?"

"Không có." Quách Văn Thao lắc đầu, nhưng tay vẫn không có dừng lại, "Vương tiên sinh còn chờ em, em đi ra ngoài trước. . ."

Bồ Tập Tinh nắm cổ tay cậu, ngẩng đầu nhìn, "em vội như vậy sao?"

"Cái gì?" Quách Văn Thao khó hiểu nhìn cậu, lắc lắc cái túi trong tay, giải thích: "Vương tiên sinh còn chưa ăn sáng, sắp bắt đầu tiết học rồi. . . . . . ."

"Anh nói, em gấp như vậy sao? Ngay cả thời gian ở cùng anh đều không có."

Rất hiếm khi Bồ Tập Tinh nghiêm túc nhìn mình như vậy, trong mắt không có ý cười như thường lệ, trong lòng Quách Văn Thao đột nhiên có một cảm giác khác thường, cậu biết ánh mắt này dỗ được mình rồi, nhưng lại không biết vì sao.

"Anh. . . . . . Vương tiên sinh còn đang chờ em." Có lẽ chính Quách Văn Thao cũng không có phát hiện, lúc mình nói chuyện khóe miệng rõ ràng lộ một chút ý cười, một bên lặng lẽ quan sát nhóm học sinh Ravenclaw yên lặng tản đi. Khi không lại bị phát cẩu lương.

"Rốt cuộc em là bạn trai của ai a. . ." Bồ Tập Tinh lầm bầm, chậm rãi buông tay Quách Văn Thao ra.

"Nghĩ bậy cái gì đó?" Quách Văn Thao nghe vậy vỗ nhẹ bả vai, "Còn có thể là ai?"

Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, hai tai đỏ bừng vội vàng chạy đến lối ra nhà ăn, Bồ Tập Tinh vừa nếm trải mật ngọt cũng đi theo sau.

Tuy nhiên, Quách Văn Thao, người nhanh chóng đi đến lối ra, vẫn chậm hơn một bước, cậu nhìn lên thấy Đường Cửu Châu và Thạch Khải đang vây quanh Vương Xuân Úc, Vương Xuân Úc có chút quẫn bách dựa vào bức tường đá phía sau, cậu lại bị Bồ Tập Tinh phía sau ôm lấy.

" Bồ Tập Tinh! Đừng làm loạn, lát nữa em nói với anh sau. . ." Quách Văn Thao lo lắng, cố gắng thoát khỏi tay Bồ Tập Tinh, khi quay lại, cậu thấy Bồ Tập Tinh nhìn chằm chằm vào một người nào đó. Thấy cậu quay đầu lại, ra hiệu cho mình nhìn về hướng đó.

Nhìn gì vậy. . . Quách Văn Thao đột nhiên sửng sốt, nhìn thấy Lang Đông Triết đang đứng ở bậc thang.

Tất nhiên Lang Đông Triết không chú ý đến họ, ánh mắt anh tách khỏi đám đông rơi vào người Vương Xuân Úc, người đang bị đàn em vây quanh.

Quách Văn Thao ngay lập tức bình tĩnh lại im lặng quan sát với Bồ Tập Tinh.

"Lang tiền bối?" Bồ Tập Tinh trong thanh âm mang theo ý cười: "Anh ta đứng ở nơi đó làm gì?"

"Không biết." Quách Văn Thao lắc đầu.

"Em có nghĩ rằng anh ấy sắp qua đó không?"

"không biết."

"Anh đang hỏi ý khiến của em, không phải có bảo em dự đoán tương lai. . ."

Bồ Tập Tinh chưa kịp nói xong, Lang Đông Triết đã sải bước về phía Vương Xuân Úc, nói ngắn gọn với ba người họ vài câu, sau đó dẫn Vương Xuân Úc ra khỏi hành lang.

Có lẽ là bởi vì quá khẩn trương, hoặc là sau khi thoát khỏi Đường Cửu Châu thần kinh liền thả lỏng, lúc Vương Xuân Úc đi ngang qua cửa nhà ăn, không để ý Quách Văn Thao cùng Bồ Tập Tinh trốn ở sau cửa, liền đi theo Lang Đông Triết biến mất ở cầu thang.

"Em có mấy câu hỏi." Quách Văn Thao trầm mặc hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bồ Tập Tinh, "Chỉ có anh mới có thể giúp em."

"Đương nhiên." Bồ Tập Tinh gật đầu, "Còn có thể có ai."

Để thoát khỏi Đường Cửu Châu, Vương Xuân Úc đã chạy trốn cùng Lang Đông Triết mà không do dự, cho đến khi anh ta đến cầu thang mới từ từ tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, đã đến giờ ăn, hầu như không có ai trên cầu thang ngoại trừ hai người họ.

Lang Đông Triết im lặng đi xuống cầu thang, Vương Xuân Úc đi theo anh nhưng trong lòng nghi hoặc, nhà ăn ở tầng một, văn phòng của giáo sư Hà ở tầng năm, nếu giáo sư Hà có việc tìm mình, mình không nên lên lầu sao?

"Lang học trưởng." Cậu không nhịn được hỏi: "Chúng ta đi đâu đây? Văn phòng của giáo sư Hà không phải ở lầu năm sao?"

"Cậu không phải học ở rừng cấm bên cạnh sao?" Lang Đông Triết hỏi ngược lại.

Vương Xuân Úc nhận ra rằng Lang Đông Triết muốn đưa mình đến Rừng Cấm, vì vậy vội vàng ngăn cản, "Không, không, lớp tiếp theo của tôi là độc dược, đó là một cái cớ, tôi sợ rằng Cửu Châu bọn họ đi theo."

Lang Đông Triết cụp mắt xuống, Vương Xuân Úc nhìn anh, cẩn thận hỏi: "Vậy thì thầy Hà?"

"Cậu có thể coi như đó là cái cớ của tôi." Lang Đông Triết dường như thở dài.

"Vậy thì. . . cảm ơn anh." Vương Xuân Úc có chút mất tự nhiên cảm ơn, hai người lại lâm vào trầm mặc, ai cũng không có ý định nói chuyện, càng không có ý định rời đi.

Lang Đông Triết nhìn người trước mặt với tâm trạng phức tạp. Anh đã thức cả đêm, cố gắng tìm hiểu xem tại sao mọi thứ lại nông nỗi như ngày hôm nay.

Anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều, tự hỏi lọ thuốc tình dược của Đường Cửu Châu đến từ đâu, liệu Vương Xuân Úc có phát hiện ra anh ấy là Dược sư không, cái cách Vương Xuân Úc nhìn mình.

Làm cho anh ấy lầm tưởng rằng Vương Xuân Úc thích mình.

Cuối cùng, mọi thứ quay trở lại câu hỏi "liệu lúc đầu Vương Xuân Úc có uống tình dược hay không".

Vương Xuân Úc rốt cuộc có uống lọ tình dược đó không?

Lang Đông Triết trằn trọc, những gì anh nói lúc đó trái ngược hoàn toàn với tình hình hiện tại, vậy anh nên tin cái gì đây? Trong ký ức của anh, Vương Xuân Úc đã cười nói với anh: "Nhưng tôi đã uống nó rồi." Anh kinh ngạc phát hiện ra sâu thẳm trong trái tim mình càng thích tin những gì Vương Xuân Úc nói với anh vào thời điểm đó.

Lang Đông Triết lúc này mới phát hiện những vấn đề mà mình đã bỏ qua suốt thời gian qua, sự thiên vị của mình đối với Vương Xuân Úc, niềm vui thầm kín của trước tình huống này, cho phép nó xảy ra và việc ngó lơ sự chuyển biến tâm lý của mình.

Anh có thực sự muốn hỏi Vương Xuân Úc rằng cậu ấy có uống tình dược không? Hoặc, điều anh ấy thực sự muốn hỏi là——

"Vương Xuân Úc." Cậu có thích tôi không?

Lang Đông Triết ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Vương Xuân Úc rồi nhìn đến phía sau. Quách Văn Thao và Bồ Tập Tinh đứng ở đầu cầu thang, Quách Văn Thao vẻ mặt phức tạp, trong khi Bồ Tập Tinh trông thoải mái hơn nhiều.

"Cậu nên trở về đi."

•◌•◌•★•◌•◌•

Lời tác tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Lang Đông Triết thức tỉnh thành công! (hãy chúc mừng anh ấy)
Vương tiên sinh cũng sắp rồi, nhưng những người xung quanh vẫn còn rất hỗn loạn huhhhh
#Đau lòng Quách Thám Tử

Lời Editor: Áu áu áu ~ ~(灬 ω 灬)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro