[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 15

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Sự trở lại tỏa sáng của bạn học Châu

Hãy xem xem ai mới là người không hiểu tình huống.

.·:*¨ ✘♚✘ ¨*:·.

Gần đây thời tiết ngày càng tốt.

Tề Tư Quân chống cằm cẩn thận ghi chép bài giảng thao thao bất tuyệt của Giáo sư Táp về "Ảnh hưởng của thiên thạch đối với các dự đoán thiên văn và kế hoạch cải tiến cung thiên văn hiện có". Nghe nói đây là luận văn Thiên văn học của Giáo sư Táp năm đó, khiến mọi người phải khiếp sợ.

Khi cậu ra khỏi phòng học Thiên văn, thấy Quách Văn Thao và Thiệu Minh Minh đang đứng ở hành lang cách đó không xa, cậu từ xa chào họ một tiếng, cả hai đều quay lại nhìn cậu, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt họ hơi khác so với bình thường.

Thiệu Minh Minh nhảy đến bên cạnh cậu, chớp chớp mắt, nhìn trái nhìn phải phía sau Tề Tư Quân, không tình nguyện hỏi: "Anh Tề, anh có thấy Đường Cửu Châu không?"

"Không có a, tụi anh không cùng khối, cho nên không cùng lớp." Tề Tư Quân lại nhớ tới, "Hôm nay buổi huấn luyện sáng. . . Trường học đã đóng cửa sân huấn luyện từ hai tuần trước, đội không có tập luyện buổi sáng, anh cũng không thấy em ấy."

"Thật là kỳ quái." Thiệu Minh Minh than thở.

"Đúng đấy, mấy ngày nay anh cũng không nhiều nhìn thấy ẻm, ngay cả lúc ăn cơm cũng không thấy. . . anh còn tưởng rằng chính mình bận rộn, không để ý."

Lúc hai người nói chuyện, Quách Văn Thao chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, tựa hồ so với bình thường có chút không yên lòng, tốc độ đi chậm hơn, tựa hồ không vội tham gia vào cuộc đối thoại giữa hai người.

"Văn Thao?"

Hai người quay đầu lại nhìn cậu, Quách Văn Thao hoàn hồn: "A? Làm sao vậy?"

"Anh sao vậy." Thiệu Minh Minh cố ý trêu chọc cậu.

Tề Tư Quân vốn muốn trêu chọc cậu vài câu, nhưng lại phát hiện ra điều gì đó không bình thường: "Ể? Văn Thao, Vương tiên sinh đâu đâu?"

Quách Văn Thao không trả lời, thời gian xung quanh giống như dừng lại hai giây, có chút gian nan mở miệng nói: "Mới tan học, cùng Lang học trưởng rời đi. . ."

Liên hệ đến vẻ mặt vừa bình tĩnh vừa buồn khổ của Quách Văn Thao, cậu dường như cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng sự tình đối với Tề Tư Quân mà nói, đơn giản hơn nhiều, cậu buông tay Thiệu Minh Minh, sau đó hướng về phía Quách Văn Thao, trong mắt lộ ra một ít hồ ly tự mãn: "Tớ đã nói rồi mà? Tớ đã nói bọn họ đang yêu đương! Cậu lúc đó còn không tin tớ."

"Nhưng mà..." Quách Văn Thao nhíu mày, vừa định phản bác, lại có người nói trước.

"Cái gì cái gì?" Thiệu Minh Minh trợn to hai mắt, hắn so với lúc nghe Tề Tư Quân nói tranh ảnh trong thế giới Muggle không cử động còn kinh ngạc hơn, "Vương tiên sinh? Lang học trưởng? Yêu đương? Hả?"

Thiệu Minh Minh sửng sốt, rất nhanh liền tiêu hóa chuyện này, tựa hồ đây chính là thiên phú của cậu, vội vàng hạ giọng, hưng phấn nhìn giữa hai người trước mặt: "Trời ơi, sao em lại không biết? Thế nào? Chuyện khi nào a?"

Quách Văn Thao còn chưa kịp cùng Tề Tư Quân trao đổi ánh mắt, sau đó liền nghe thấy Thiệu Minh Minh có chút ủy khuất, sửng sốt nói: "Các anh đều biết sao? Tại sao không nói cho em biết?"

"Minh Minh không phải là tụi anh muốn giấu em. Lúc đó là anh và Cửu. . ." Tề Tư Quân nhanh chóng phản ứng lại, ngừng nói quay sang nhìn Quách Văn Thao, người cũng đang nhìn cậu.

Hai người cùng một lúc nhìn thấy cùng một nội dung trong mắt nhau——

"Đường Cửu Châu"!

Lúc trước Đường Cửu Châu dưới ánh mắt hai người bọn họ trở nên không bình thường! Bây giờ độc dược của Đường Cửu Châu còn chưa hết tác dụng, tự nhiên, càng ít người biết càng tốt, nhưng điều này dường như không thể tách rời mối quan hệ bí ẩn giữa Vương Xuân Úc và Lang Đông Triết, nếu muốn bỏ qua đoạn này, không có cách nào để giải thích Tề Tư Quân thế nào phát hiện hai người bị "nghi ngờ" là yêu nhau.

"A? Anh Tề, anh nói cái gì?"

"Không, không, ý anh là, ngày đó, anh và Văn Thao. . ." Tề Tư Quân gãi đầu, hơi quay sang nhìn Quách Văn Thao.

"Ừm. . . tụi anh phát hiện Vương tiên sinh. . . gần đây anh ấy luôn đi cùng Lang học trưởng," Quách Văn Thao giúp cậu giải thích, bộ dáng suy tư của hoàn toàn trái ngược với bộ dáng trong kỳ thi lịch sử pháp thuật, "Cho nên Tiểu Tề nghĩ rằng hai người họ. . .phải lòng nhau."

"Như vậy a. . ."Thiệu Minh Minh gật đầu, "Vương tiên sinh gần đây quả nhiên vẫn luôn cùng Lang học trưởng đi cùng nhau."

Tề Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, gật đầu định chuyển đề tài.

"Không không không," Quách Văn Thao kiên định nói ra suy nghĩ trong lòng, "Hai người bọn họ không có. . . Tớ cảm thấy còn chưa đâu."

"A?" Thiệu Minh Minh gãi gãi đầu.

"Tớ nghĩ sẽ sớm thôi."

"Nhưng là," Thiệu Minh Minh trong lòng hỏi, "Làm sao anh biết bọn họ sẽ ở cùng nhau thông qua 'gần đây cùng nhau đi dạo' họ biết nhau đâu chỉ ngày một ngày hai?"

Quách Văn Thao và Tề Tư Quân đồng thời nhìn Thiệu Minh Minh.

"Bọn họ không phải đều là hội viên hiệp hội cờ phù thủy sao? Cùng nhau đi là chuyện bình thường, hơn nữa bọn họ học tập đều rất tốt, cùng nhau thảo luận học tập cũng là chuyện bình thường."

Không ngờ . . . lại bị chính Thiệu Minh Minh phản bác.

Trong lòng hai người nhất thời ngũ vị tạp trần, không biết nên than thở tài kể chuyện của mình quá kém, hay là oán trách Thiệu Minh Minh thật sự không thiếu tâm nhãn như ngày thường, khó trách cậu cùng Đường Cửu Châu vẫn chưa phát hiện ra đối phương thích mình.

"Đúng," Quách Văn Thao tỉnh táo trước, nhanh chóng chạy theo lời của Thiệu Minh Minh, "Vương tiên sinh bọn họ chỉ là thảo luận về học tập hoặc cờ vua. Minh Minh em nói đúng."

"Đúng, đúng, là do anh lầm."

"Thật sao...?" Thấy hai người khẳng định với mình như vậy, Thiệu Minh Minh đột nhiên vô cớ cảm thấy không yên tâm, cảm giác này rất giống với cảm giác lúc cậu và Đô Đô đối chiếu đáp án sau khi thi độc dược.

"Đúng vậy, chính là như vậy." Quách Văn Thao kiên định gật đầu.

"Vậy, Vương tiên sinh rốt cuộc có yêu đương không?"

"Ừm. . ." Tề Tư Quân cùng Quách Văn Thao nhìn nhau, "Có lẽ Vương tiên sinh còn chưa suy nghĩ kỹ."

Lông mày Quách Văn Thao đột nhiên nhíu lại, dựa vào kinh nghiệm của cậu, lần này nhất định sẽ mang đến một ít phiền toái —— một ít, có lẽ không chỉ một ít phiền toái.

"Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?"

Có một giọng nói quen thuộc vang lên, ba người nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy Châu Tuấn Vỹ đang ngây thơ chớp chớp mắt, trên tay cầm một túi kẹo được đóng gói đẹp mắt. Bồ Tập Tinh đi sau cậu hai bước, với nụ cười xã giao thông thường trên khuôn mặt.

Khóe miệng Tề Tư Quân bất giác nhếch lên, hai người nhìn nhau cười, Châu Tuấn Vỹ quay người lễ phép chào hỏi hai người kia, sau đó đưa kẹo cho Tề Tư Quân.

"Ăn ít kẹo đi." Châu Tuấn Vỹ nói như vậy, lại mỉm cười nhìn Tề Tư Quân nhét một viên vào miệng, lắc lắc túi hỏi những người khác có muốn ăn kẹo không. "Các cậu cũng vậy, ăn ít kẹo đi."

Mọi người lắc đầu xua tay liên tiếp.

"Tớ sợ bị hạ độc chết." Bồ Tập Tinh đột nhiên than thở.

Châu Tuấn Vỹ mỉm cười nhìn cậu: "Người đầu tiên tớ hạ độc nhất định là cậu."

"Không sao, tớ có Thao Thao bảo hộ." Bồ Tập Tinh trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng Quách Văn Thao, Quách Văn Thao bất đắc dĩ nhìn cậu cười.

"Sao các cậu lại ở đây?" Tuy rằng câu hỏi là "các cậu", nhưng ai cũng biết Quách Văn Thao đang nói chuyện với Bồ Tập Tinh, xung quanh hai người dường như có một bức tường chắn vô hình, không ai có thể chen vào.

Sau khi chào hỏi, Thiệu Minh Minh lặng lẽ quan sát sự tương tác và trò chuyện của mọi người, trầm ngâm suy nghĩ về điều gì đó.

"Tiết sau, chúng ta cùng Ravenclaw các cậu học viện sẽ đi Rừng Cấm học Môn Chăm sóc Sinh vật huyền bí? Cậu quên sao?" Bồ Tập Tinh có chút kinh ngạc.

"A..." Quách Văn Thao rõ ràng sửng sốt, cậu cũng không có quên, nhưng đột nhiên nhớ tới, chính vì chuyện này cậu mới đứng ở hành lang chờ Vương Xuân Úc trở về mới gặp được Thiệu Minh Minh, mà rõ ràng vào học còn chạm mặt vì cái gì Lang Đông Triết còn muốn gọi cậu ra ngoài?

"Như vậy có hợp lý không?" Quách Văn Thao vô ý thốt ra, nhìn Bồ Tập Tinh, Bồ Tập Tinh nhìn cậu.

Một bên Châu Tuấn Vỹ yên lặng dẫn Tề Tư Quân cùng Thiệu Minh Minh lui ra ngoài, Tề Tư Quân còn sờ đầu Thiệu Minh Minh, "Không sao, Thao Thao đa số thời gian vẫn bình thường."

Còn hai người bên kia vẫn im lặng nhìn nhau, Bồ Tập Tinh bật ra một câu không đầu không đuôi: "Chuyện này cần thương lượng."

Châu Tuấn Vỹ: "Bọn họ có học loại ma thuật hắc ám nào đó không?"

Tề Tư Quân: "Có lẽ cũng uống nhầm thuốc rồi đi. . ."

Thiệu Minh Minh: "Cũng uống nhầm thuốc?"

Lúc này, Vương Xuân Úc đến giúp đỡ rất nhiều, cậu bước đi vội vàng, trên tay cầm mấy quyển sách lớn, hơi thở có chút không ổn định.

"Xin lỗi, tôi đến muộn." Vương Xuân Úc lau mồ hôi trên trán.

"Không, vẫn còn sớm." Châu Tuấn Vỹ, người không biết chuyện, là người đầu tiên chào đón Vương Xuân Úc, vẫn mỉm cười duy trì tư thế của một quý ông, giống như "tạp chí biết đi" được đồn đại.

Nhìn thấy Vương Xuân Úc chuẩn bị chào hỏi, mọi người bị Lang Đông Triết phía sau dọa đến mức quên cả lời.

Người đàn ông trên mặt vẫn không có nhiều biểu cảm, cũng không định chào hỏi những người khác, chỉ thấp giọng nói với Vương Xuân Úc điều gì đó, Vương Xuân Úc gật đầu, xuyên qua đám người đi về phía trước.

Mà Châu Tuấn Vỹ không biết cũng rất nhiệt tình chào hỏi: "Thật trùng hợp, Lang học trưởng."

"Ừm." Lang Đông Triết dừng lại, gật đầu với Châu Tuấn Vỹ.

"Anh một hồi cũng có lớp Sinh vật huyền bí chứ? Chúng ta đi cùng nhau nhé?" Châu Tuấn Vỹ mời.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới là Lang Đông Triết vậy mà lại đồng ý.

Dù vẫn là chữ quý như vàng: "Được, được".

"Tớ đi trước. Lớp sau của tới là Biến hình của giáo sư Ngô." Tề Tư Quân gãi đầu, cúi đầu nháy mắt với Quách Văn Thao ở nơi không ai khác có thể nhìn thấy.

"Vậy em cũng... À, đúng rồi, anh Tề, nhớ giúp em tìm Đường Cửu Châu." Thiệu Minh Minh rốt cuộc nhớ tới mục đích tới đây của mình, "Em cũng đi trước, lát nữa gặp lại!"

Bầu không khí có vẻ hơi lạnh.

Sau khi Tề Tư Quân và Thiệu Minh Minh rời đi, một nhóm năm người họ đi đến Rừng Cấm, Lang Đông Triết giữ im lặng đi ở cuối hàng, Vương Xuân Úc và Quách Văn Thao đi ở phía trước, nhỏ giọng nói chuyện; bầu không khí trở nên thật lạnh lẽo ; Bồ Tập Tinh bình thường cũng cũng không phải người chủ động khuấy động không khí, không khí liền như thế lạnh xuống.

"Lang học trưởng, gần đây có nghiên cứu gì mới không?" Châu Tuấn Vỹ lên tiếng trước.

Anh ấy cùng Lang Đông Triết thực sự có chút giao tình, cả hai đều có điểm độc dược cao, Châu Tuấn Vỹ cũng có ý tưởng trở thành một nhà trị liệu, đã giao tiếp với Lang Đông Triết dưới sự giới thiệu của Giáo sư Âu.

"Không." Lang Đông Triết lắc đầu, tựa hồ cảm thấy mình cắt đứt chủ đề quá đơn giản, vì vậy cũng nói với Châu Tuấn Vỹ: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi... gần đây bận viết luận văn." Châu Tuấn Vỹ có chút ngượng ngùng, thật ra viết luận văn đối với cậu cũng không khó, chỉ là do đã nhờ Bồ Tập Tinh trước đó nên luận văn của Bồ Tập Tinh về lịch sử phép thuật và thảo dược cũng do cậu ấy viết, lúc này mới bế quan trong vài ngày.

"Không khó với cậu đi." Câu trả lời của Lang Đông Triết là một câu khẳng định, ngữ khí bình thản nghiêm túc, theo nghĩa đen thì có vẻ là lời tâng bốc, nhưng từ anh lại tăng thêm một phần thành ý, ngay cả Châu Tuấn Vỹ cũng cảm thấy đắc ý.

Hai người phía trước không biết từ khi nào ngừng nói chuyện quay đầu lại nhìn họ.

Lang Đông Triết có chút bối rối, cả đội dừng lại, anh hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì," Bồ Tập Tinh trêu chọc, "Chỉ là không nghĩ tới lời khen của Lang tiền bối cũng tốt như độc dược."

"Thật sao?" Lang Đông Triết hỏi: "Nhưng là thật, các cậu đều rất xuất sắc, hẳn là không khó đối với các cậu."

Bầu không khí đột nhiên trở nên thoải mái hơn, Bồ Tập Tinh đập vai Châu Tuấn Vỹ nói nghe thấy không Lang tiền bối cũng khen ngợi tôi, bầu không khí của hai người trước mặt không còn quá kỳ lạ nữa.

"Tại sao hai người lại đi cùng nhau sau giờ học?"

"Giáo sư Âu tổ chức một hội nhóm độc dược, chúng tớ đem độc dược đi giao cho Âu giáo sư"Vương Xuân Úc không có gì giấu diếm, "Cậu có thể hỏi Châu Tuấn Vỹ, cậu ấy cũng biết."

"Vương tiên sinh..." Quách Văn Thao có quá nhiều thắc mắc, nhưng Lang Đông Triết ở ngay sau lưng, cậu cũng không tiện hỏi tiếp: "Hai người tuần này luôn ở bên nhau, chẳng lẽ là bởi vì nhóm độc dược này sao?"

"Đúng."

Chuyện gì vậy. Quách Văn Thao tiếp tục hỏi: "Cậu tham gia hội độc dược khi nào?"

"Ba ngày trước."

Nhưng tuần này hai người họ như hình với bóng, Lang Đông Triết chắc chắn sẽ xuất hiện trước cửa lớp của Vương Xuân Úc ngay sau khi lớp học kết thúc, nếu chỉ tham gia hội độc dược ba ngày trước, vậy trước đó thì sao?

Một tuần này. . . Quách Văn Thao đột nhiên sửng sốt, hình như đã qua đúng một tuần kể từ khi Đường Cửu Châu

đối đầu với Lang Đông Triết ở cầu thang.

Hơn nữa một tuần này, Vương Xuân Úc tựa hồ cũng không có nói cho cậu nhìn thấy Đường Cửu Châu. Ở trạng thái của Đường Cửu Châu khi đó, cậu đối với Vương Xuân Úc có phần hung hăng, nếu Vương Xuân Úc nhìn thấy Đường Cửu Châu, sẽ có chuyện xảy ra, nhưng Vương Xuân Úc chưa bao giờ đề cập đến việc nhìn thấy Đường Cửu Châu, chính mình ở bên cạnh Vương Xuân Úc cũng chưa nhìn thấy Đường Cửu Châu lần nào.

Do đó, rất có thể ai đó đã can thiệp vào tất cả những điều này.

Là ai can thiệp nhưng thật ra thập phần rõ ràng, chuyện này Quách Văn Thao có thể hiểu được, nhưng lại quay về điểm xuất phát ban đầu — tại sao?

Cậu thấy "Thuyết yêu đương" của Tề Tư Quân ngày càng có khả năng, nhưng điều cậu không thể đoán ra là Vương Xuân Úc và Lang Đông Triết quen biết nhau cũng không phải ngày đầu tiên, hai người họ trước kia tương tác bình thường, sao có thể đột nhiên yêu nhau?

Nó có thể xảy ra một cách hợp lý, nhưng Quách Văn Thao không thể chấp nhận nó một cách tình cảm.

Tề Tư Quân lúc ấy nói: "Không phải cậu cùng Bồ Tập Tinh giống vậy sao? Đột nhiên ở bên nhau."

"Không." Quách Văn Thao lắc đầu, "Tớ đã sớm thích cậu ấy."

.·:*¨ ✘♚✘ ¨*:·.

Lời cảm ơn
Cảm ơn đã đọc
Chắc còn hai ba chương nữa.
Lang học trưởng tiến công vòng kết nối bạn bè của Vương tiên sinh
Khả năng phá án của Thao Thao đã được cải thiện lên một tầm cao mới (Hãy chúc mừng anh ấy!
Nhưng chẳng lẽ Vương lão sư thật sự không biết sao?|
Sau đó, nó sẽ là một bức chân dung nhóm của người dẫn chương trình Cửu Minh (người khác có gì JoJo cùng Minh Minh của chúng ta cũng phải có!
Học sinh muốn có một cuốn sổ có thể tham gia nhóm! Số nhóm: 982296929

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro