[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 17


[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

*Vì bác sĩ Lang xác định tình cảm rồi nên đổi xưng hô nha.

.⋆。⋆☂˚。⋆。˚☽˚。⋆.

"Em ấy tức giận sao?" Lang Đông Triết nghiêng đầu, "Thế giới này?"

Lang Đông Triết yên lặng nhìn mấy người trước mặt, hai tên Slytherin còn đang cười nói vui vẻ làm náo nhiệt bầu không khí. Bồ Tập Tinh ôm lấy Quách Văn Thao, lại nhéo mặt cậu, hy vọng cậu đừng ủ rũ như vậy, sau đó nhận được lời cảnh cáo không chút uy hiếp từ huynh trưởng Ravenclaw.

Nhưng Vương Xuân Úc vẫn không quay đầu lại.

Sau khi Châu Tuấn Vỹ và Bồ Tập Tinh đến địa điểm tập hợp, đồng thời nói lời tạm biệt với ba người, gia nhập đội ngũ của học viên nhà họ. Quách Văn Thao với tư cách là một huynh trưởng, phải giúp chăm sóc các học sinh lớp dưới, một lúc sau bị giáo sư Thần kéo đi kiểm kê số lượng học sinh, đội năm người nháy mắt chỉ còn lại hai người.

Lang Đông Triết thoáng nghiêng đầu nhìn Vương Xuân Úc, nhưng bị Vương Xuân Úc chú ý, liền tránh đi ánh mắt của cậu, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dưới ánh mắt dò hỏi của Vương Xuân Úc, anh ngước mắt nhìn về phía xa xăm.

Kỳ thật so với vừa rồi năm người họ ở cùng nhau Lang Đông Triết càng thích ở một mình với Vương Xuân Úc, người mà anh quen thuộc hơn. Nhưng hiếm khi Lang Đông Triết nhạy bén một lần— thực ra anh cũng không trì trộn, chỉ là trước đây không để ý.

Anh vẫn âm thầm quan sát, hôm nay Vương Xuân Úc có vẻ khác thường, nhưng Lang Đông Triết lại không phân biệt được là cái gì.

"Em ấy phát hiện sao?" Lang Đông Triết thầm nghĩ.

Anh ta đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn về nơi mà giáo sư Thần và các học trưởng đang tụ tập ở phía xa, ai cũng không nhìn ra rằng người này chỉ đang ngẩn người thôi. "Đúng vậy, lấy hội Độc dược làm cái cớ quá rõ ràng?"

Lang Đông Triết vô thức cụp mắt xuống.

"Quả nhiên nên nói với em ấy."

Hai người đi tới đội ngũ Ravenclaw, đứng yên tại chỗ nhưng không ai lên tiếng, một bầu không khí khó hiểu mà quỷ dị bao trùm lấy hai người, những Ravenclaw khác xung quanh cũng im bặt.

Sắc mặt Vương Xuân Úc đã sớm trở lại bình thường, nhưng trên vành tai vẫn còn có chút ửng đỏ, tựa hồ có chút thất thần, nhưng động tác ôm chặt quyển sách lại cho thấy cậu không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

"Cần giúp không?" Trầm mặc hồi lâu, Lang Đông Triết rốt cục nhịn không được lên tiếng hỏi, vươn tay về phía Vương Xuân Úc, muốn đem cuốn sách nặng nề kia lấy đi.

Vương Xuân Úc dường như bị hành động của anh làm cho giật mình, bình tĩnh quay người sang một bên bảo vệ cuốn sách trong tay, lắc đầu từ chối: "Không, không, tôi có thể cầm được."

Tay Lang Đông Triết lơ lửng vài giây, cuối cùng thu lại.

Anh không nên nói dối, đây là hình phạt.

Lang Đông Triết cúi đầu nắm lấy mặt dây chuyền treo trên ngực thông qua áo choàng học sinh.

Cái gì mà hội độc dược, nhập môn chỉ nam, cố tình xa lánh, cố tình tiếp cận. . . tất cả chỉ là những cái cớ.

Mà điều muốn che dấu không phải là sai lầm nực cười khi anh hồ đồ đưa sai lọ thuốc.

Lang Đông Triết hiếm khi hối hận về những gì mình làm.

Gia đình không chỉ tặng anh thiên phú về thảo mộc và độc dược, mà còn dạy anh trở thành một người chu đáo, không sợ hãi hay trốn tránh trách nhiệm.

Anh đã từng tự trách mình không cẩn thận lấy nhầm lọ độc dược, nhưng chưa bao giờ hối hận khi đưa lọ thuốc đó cho Vương Xuân Úc. Đó không phải là sai lầm khiến anh trằn trọc không thể đưa ra quyết định, nếu có lặp lại trăm lần, anh vẫn sẽ không chút do dự đưa chiếc bình đó cho Vương Xuân Úc, cho nên sau này dù có xảy ra bao nhiêu chuyện trớ trêu không hiểu nổi, Anh chưa bao giờ hối hận.

Lang Đông Triết hầu như không bao giờ nói dối.

Vì che dấu quá mệt mỏi, vì không ai xứng đáng để anh nói dối, vì từ nhỏ anh đã biết con người nên chân thành hơn là lừa gạt.

Nhưng đồng thời, anh đã phá vỡ cả hai niềm tin mà mình luôn tuân thủ. Lang Đông Triết lặng lẽ lắng nghe hơi thở của mình, nội tạng như bị Lưới Sa tăng* quấn chặt.

* Lưới Sa tăng: sinh vật được cô Sprout sử dụng để cùng bảo vệ Hòn đá Phù thủy. Khi chạm vào nó, nó lập tức cuốn lấy người ta, xiết cơ thể cho đến chết. Cách duy nhất để giải vây là sử dụng ánh sáng mặt trời. Trong phim, còn có một cách là phải từ từ thư giãn cũng có thể thoát.

Anh nói dối.

Anh vẫn liên tục xuất hiện xung quanh Vương Xuân Úc, nói với Vương Xuân Úc rằng do hoạt động của hội độc dược, tự giải thích rằng anh sợ Đường Cửu Châu, người đã uống tình dược, sẽ làm nên điều gì khác người, nhưng kỳ thật không phải vậy.

Anh chỉ là muốn ở bên cạnh Vương Xuân Úc.

Anh cũng hối hận.

Vương Xuân Úc cũng dần phát hiện ra Lang Đông Triết ngày hôm nay dường như khác với trước đây, Lang học trưởng thường ngày giống như một ngôi sao băng trong thiên văn học, lang thang bên ngoài đám đông, tự do tiến về phía trước theo quỹ đạo của chính mình, Lang Đông Triết của ngày hôm nay như bị dính lời nguyền khóa cổ họng từ cây Khoai ma* im lặng đến mức mất hồn mất trí.

* Khoai ma: (Mandrake) một giống cây có hình người với tiếng thét chói tai và dùng để làm thuốc chữa trị cho những ai bị hóa đá khi nhìn vào mắt con tử xà Basilisk.

Cậu do dự, đưa tay chạm vào mu bàn tay của Lang Đông Triết.

"Anh có sao không? Có chuyện gì vậy?"

Lang Đông Triết quay đầu lại nhìn, đây là lần đầu tiên Vương Xuân Úc nhìn thấy Lang Đông Triết cau mày suy nghĩ, như thể anh đã gặp phải chuyện lớn. Vì vậy, Vương Xuân Úc không khỏi có chút khẩn trương, còn chưa kịp suy nghĩ, đã đặt tay lên cổ tay Lang Đông Triết.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì thật sao?"

Cậu không thể không không nghỉ nhiều, Lang Đông Triết biết Đường Cửu Châu uống phải tình dược, lỡ như có chuyện gì không hay.

Lang Đông Triết không trách né, mặc cho Vương Xuân Úc lo lắng giữ lấy anh.

Cây cối trong rừng cấm mọc dày đặc, ở sâu trong rừng hầu như không có ánh sáng mặt trời, gió lạnh thổi qua. Slytherin và Ravenclaw tụ tập thành nhóm xung quanh lối vào Rừng Cấm để thảo luận về những loài sinh vật huyền bí mà họ sắp nhìn thấy. Lang Đông Triết nhìn mái tóc đang bị gió thổi nhẹ của Vương Xuân Úc, rồi đột nhiên nhìn vào mắt cậu, hạ quyết tâm, nhẹ nhàng rút tay ra, Vương Xuân Úc còn chưa kịp phản ứng, lại đặt lên vai cậu.

"Tôi muốn nói với em. . . vài điều."

Lang Đông Triết hai tay ôm vai Vương Xuân Úc, trịnh trọng nói.

"Mong em......"

Lang Đông Triết còn chưa nói xong, một quả Cầu Gợi nhớ* đột nhiên bay qua giữa hai người, cắt ngang Vương Xuân Úc ánh mắt ngây ngốc nhìn Lang Đông Triết.

* Cầu Gợi nhớ: (Remembrall) quả cầu có khả năng nhắc nhở chủ nhân (nắm chặt cầu) nhớ lại một điều gì đó mà mình đã quên bằng cách chuyển sang màu đỏ.

Tựu hồ cảm thấy thẹn thùng với bộ dạng vừa rồi của mình, khuôn mặt Vương Xuân Úc bắt đầu đỏ bừng, sau khi được Lang Đông Triết buông ra, cậu cũng lùi lại một bước, lấy tay áo xoa xoa gò má nóng hổi, ​​đang định nghe Lang Đông Triết nói tiếp. Quách Văn Thao, người ở bên ngoài đám đông, đã cắt ngang.

"Vương tiên sinh, tới đây một lát được không?"

Học sinh Ravenclaw bên cạnh cậu cũng giúp truyền tin, "Vương học trưởng, Quách huynh trưởng gọi anh."

Vương Xuân Úc bối rối một lúc, cậu liếc nhìn Quách Văn Thao, người đang vẫy tay với mình ở đằng xa, rồi nhìn về phía Lang Đông Triết đang muốn nói lại thôi, nhưng Lang Đông Triết cắt ngang.

"Em đi trước đi." Lang Đông Triết nhíu mày, nhưng ngữ khí vẫn ôn nhu, "Đừng chậm trễ."

"Vậy thì. . ." Vương Xuân Úc tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng trầm mặc, xoay người hướng Quách Văn Thao đi tới.

Khi Lang Đông Triết còn chưa tự ý thức được anh đã bao gồm Vương Xuân Úc trong phạm vi của mình, tự nhiên cho rằng mình cùng Vương Xuân Úc phải có thời gian ở bên nhau, xem nhẹ trò đùa của vận mệnh — Giáo sư Quỷ rõ ràng đã nói đây là trọng điểm của tiên tri.

Anh ấy nghĩ rằng Vương Xuân Úc giải quyết xong công việc sẽ quay lại, nhưng anh không ngờ rằng Giáo sư Thần lại để Vương Xuân Úc và Quách Văn Thao làm trợ lý để giúp biểu diễn lớp học hôm nay.

Khi giáo sư Thần thả con Hippogriff* và yêu cầu bọn trẻ quan sát kỹ, Vương Xuân Úc lại bị Châu Tuấn Vỹ kéo đi, hai người họ đang nghiên cứu kế hoạch cải tiến Cái chết đang sống*, Lang Đông Triết một mình nghiên cứu Phúc Lạc Dược cũng chỉ có để im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.

* Bằng Mã: (Hippogriff) một sinh vật lai giữa Ngựa và Đại Bàng, với đầu, cánh và hai chân trước của loài Đại Bàng còn toàn bộ thân sau là của Ngựa.

* Cái chết đang sống: (Draught of Living Death) loại thuốc ngủ có độc tính cực mạnh, mạnh đến mức có thể giết rất nhiều người chỉ với một giọt. Tuy nhiên nó rất khó để pha chế, người duy nhất có thể pha chế loại độc dược này trong đám học trò đó là Harry Potter nhờ vào hướng dẫn trong cuốn sách của Hoàng Tử Lai.

Nhưng Châu Tuấn Vỹ không phải là người không nhìn được thời cuộc, thấy Lang Đông Triết vẫn quan sát mình cùng Vương Xuân Úc đang nói chuyện, cuộc trò chuyện của hai người kết thúc liền nói chuyện với Lang Đông Triết một cách ân cần. Đáng tiếc cậu bế quan viết luận văn, bỏ sót quá nhiều âm mưu, giờ phúp này đối với tình huống ngầm trước mặt mình cái gì cũng không biết.

Lang Đông Triết thở phào nhẹ nhõm, đang định bắt chuyện, không ngờ con Thunderbird* giáo sư Thần mượn từ thầy Đại đấm đá lung tung một hồi lao đầu vào trong lòng Lang Đông Triết, tựa như phát hiện trên đầu vai Lang Đông Triết tìm thấy chổ trú ngụ tốt nhất, mặc cho giáo sư Thần gọi nó như thế nào cũng không nghe.

* Thunderbird: một loài chim lớn, đến từ vùng Arizona khí hậu khô cằn tại Hoa Kỳ. Chúng có mối liên hệ chặt chẽ với loài phượng hoàng (phoenix). Một nhà trong Học viện Pháp thuật và Ma thuật Ilvermorny được đặt theo tên của loài sinh vật này. Chúng có thể tạo ra những cơn bão khi cất cánh bay và luôn cảm quan cực kỳ nhay bén với những nguy hiểm sắp đến gần.

Thunderbird trưởng thành rất khó thuần hóa, tùy tiện vẫy cánh là có sấm sét, nhưng lại hiếm thấy chịu ngoan ngoãn nằm trên vai Lang Đông Triết, giáo sư Thần không còn cách nào khác đành phải nhờ Lang Đông Triết tạm thời làm trợ giảng cho mình. Vương Xuân Úc bị che lấp bên ngoài sau những đứa trẻ lớp dưới.

"Thunderbird đúng là có cá tính, thầy đã nghiên cứu nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa tìm ra cách khiến nó nghe lời." Có lẽ bởi vì Lang Đông Triết không vui lắm nhưng vẫn tận tận chức tận trách làm chỗ dựa, giáo sư Thần nói chuyện với anh, hy vọng anh không phiền chán công việc này, đồng thời cũng rất tò mò: "Em làm sao khiến nó ngoan ngoãn như vậy?"

Lang Đông Triết nhìn con Thunderbird nhỏ trên cánh tay: "Nhà chúng em từng nuôi một con Thunderbird, nhưng sau đó nó đã bay đi mất."

"Nhà em không phải điều hành bệnh viện sao?" Trần giáo sư tò mò hỏi: "Nuôi Thunderbird làm gì?"

Lang Đông Triết khẽ nói: "Nghiên cứu xem thịt và xương của Thunderbird có thể dùng làm thuốc hay không..."

(ó﹏ò。)

Giáo sư Trần nhìn con Thunderbird trong tay Lang Đông Triết, nghi ngờ trình độ chuyên môn nhiều năm như vậy của mình: "Thunderbird có thể trị bệnh?... Tác dụng chữa bệnh của nó là gì?"

"Gia đình chúng em có một vườn thuốc, nhưng trời không mưa thường xuyên qua nhà em, vì vậy cần Thunderbird để kiểm soát lượng mưa." Lang Đông Triết nói thật, cố gắng che giấu sự thật rằng anh ấy chỉ nói đùa với giáo sư Thần.

"Không nghĩ em còn biết nói đùa." Thần giáo sư rất phối hợp nở nụ cười, "Âu nói em là một đứa trẻ thú vị, xem ra nàng nói đúng."

Giáo sư Âu...

Lang Đông Triết chớp mắt, nhớ tới trên ngực mình vẫn còn treo một mặt dây chuyền.

Mặt dây chuyền không phải là vật hiếm, đó là một lọ thuốc nhỏ mà tổ tiên anh đã sử dụng trên chiến trường trong trận đại chiến, nó được giấu bên trong mặt dây chuyền, sau khi cha đưa cho anh, anh luôn mang theo bên mình.

Giờ phút này, chiếc lọ nhỏ này tình cờ chứa Phúc Lạc Dược mà anh ấy đã đưa cho Giáo sư Âu khi anh cùng Vương Xuân Úc báo cáo với Hội Độc dược vào buổi sáng.

Ban đầu, bởi vì vượt quá liều lượng mà Giáo sư Âu yêu cầu, nên phải đổ số còn lại vào mặt dây chuyền để cất giữ tạm thời; nhưng bây giờ có vẻ lại giống như nhân họa đắc phúc, có thể dựa vào thuốc Phúc Lạc Dược này thay đổi tình thế khó khăn của mình.

Chỉ cần một giọt là đủ để có được may mắn.

Phúc Lạc Dược... Lang Đông Triết cụp mắt xuống, suy nghĩ lại trở về buổi trưa cách đây không lâu, khi Vương Xuân Úc cùng mình thân là "Dược sư" tán gẫu.

Lang Đông Triết không bao giờ cố tình nhớ bất cứ điều gì, nhưng mỗi chi tiết của ngày hôm đó đều được lưu giữ rất tốt trong tâm trí anh.

Anh nhớ rằng Vương Xuân Úc đánh giá nhìn xung quanh, sau khi mình lên tiếng nhắc nhở, cậu lịch sự ngừng nhìn xung quanh, sau khi giới thiệu mục đích của mình, che miệng cười ngượng ngùng, cuối cùng vẫn là quyết định từ bỏ lọ thuốc Phúc Lạc Dược, nhưng bản thân Lang Đông Triết vì một lý do nào đó đột nhiên trở nên cường ngạnh đem "Phúc Lạc Dược" hào phóng đưa cho cậu.

Thấy Lang Đông Triết im lặng, giáo sư Thần cũng không quấy rầy, quay người ra hiệu cho Vương Xuân Úc mang Niffler* trở lại để đổi lại con Puffskeins* trên người Bồ Tập Tinh.

* Puffskein: có thể tìm thấy trên toàn thế giới. Hình cầu và được bao phủ trong lớp lông mềm màu sữa trứng, chúng là một sinh vật ngoan ngoãn không kháng cự các hành động như ôm ấp hoặc quăng quật.

*Niffler: một sinh vật rất đặc biệt đến từ nước Anh. Chúng là những thợ săn kho báu chính hiệu, rất khoái những món đồ lấp lánh, đặc biệt là vàng bạc. Vì thế, nó còn được gọi là Con Đào Mỏ

Sniff tính tình dịu ngoan, được Vương Xuân Úc ôm trong tay thậm chí còn vô cùng thân thiện, bị các phù thủy nhỏ của Ravenclaw xoa thành một quả bóng đen nhỏ mà không phản kháng, Vương Xuân Úc liền thả lỏng với nó, nhưng không ngời, Sniff nhân lúc cậu không chú ý liền nhảy ra ngoài, đáp xuống cánh tay của Lang Đông Triết.

Lang Đông Triết ngơ ngác nhìn bé Sniff đang nhanh chóng trèo lên vai mình, anh còn chưa kịp phản ứng, con Thunderbird bên kia dường như cảm thấy mình bị khiêu khích, kêu gào bay lên không trung.

"Nguy rồi." Thần giáo sư liếc nhìn Thunderbird, vội vàng hô học sinh tìm chỗ trú mưa, "Đừng trốn dưới tàng cây!"

Trong cơn hoảng loạn, Vương Xuân Úc muốn bắt Sniff, nhưng nó đã trốn sau Lang Đông Triết rút ra một sợi dây chuyền vàng.

Hai người đồng thời sững sốt một chút, Lang Đông Triết chỉ cảm thấy cổ tê rần, sức nặng trên vai cũng biến mất, sờ sờ ngực mới phát hiện mặt dây chuyền đã bị Sniff lấy đi.

Nhóc con kia nhiều lần muốn giấu mặt dây chuyền vàng trong túi nhưng cũng bị Vương Xuân Úc bắt được, giãy dụa hết sức cào vào mu bàn tay của Vương Xuân Úc mới thoát được.

Giáo sư Thần chỉ có thời gian để quay lại và đưa ra một số chỉ dẫn cho các học sinh cuối cấp bảo họ để mắt đến các em lớp dưới, sau đó đuổi theo con Sniff đang chạy.

Khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn, Quách Văn Thao, Châu Tuấn Vỹ và một số học sinh cuối cấp khác thi triển một vài câu thần chú không thấm nước, nhưng những học sinh nhỏ hơn cảm thấy hưng phấn bởi cơn mưa lớn chạy loạn xung quanh. Bồ Tập Tinh giống như một biển chỉ dẫn hình người, một bên tăng cường bùa chú chống thấm nước một bên tận hưởng cơn mưa.

Mà Lang Đông Triết cùng Vương Xuân Úc vẫn đứng đó, cả thế giới đều hỗn loạn, chỉ có hai người họ ngốc ngốc đứng dưới mưa.

Lang Đông Triết chú ý đến vết trầy xước trên mu bàn tay của Vương Xuân Úc, vô thức đưa tay ra che mưa cho cậu: "Cẩn thận đừng để bị nhiễm trùng."

"Thực xin lỗi. . . Dây chuyền của anh." Vương Xuân Úc tự trách, có chút không dám nhìn Lang Đông Triết, nếu không phải do cậu không ôm chặt Sniff, đã không xảy ra chuyện lớn như vậy. Mặt dây chuyền đó cậu đã nhìn thấy vài lần, Lang Đông Triết ngày nào cũng mang theo bên mình, chắc chắn nó rất quan trọng, nhưng hiện tại không biết tung tích vì sơ suất của chính mình.

"Là pháp bảo gia truyền sao?" Vương Xuân Úc nhịn không được hỏi, cậu thật ra không muốn nói chuyện, nhưng cảm giác tội lỗi lại đẩy cậu nói chuyện với Lang Đông Triết, "Có phải là. . . Rất quan trọng sao?"

【"Tôi không cần Phúc Lạc Dược nữa," Vương Xuân Úc cười nói, "Tôi hi vọng có thể một mình đánh bại anh ấy." 】

Đúng. Lang Đông Triết thầm nghĩ. Không ai trong chúng ta cần Phúc Lạc Dược.

"Anh là Dược sư."

Trong màn mưa, Lang Đông Triết cầm bàn tay bị thương của Vương Xuân Úc với vẻ mặt bình tĩnh như đang nói thời tiết hôm nay thật tệ, điều này khiến Vương Xuân Úc nhất thời có chút kinh ngạc.

"Trong phòng yêu cầu, anh đã đưa nhầm dược cho em."

Những hạt mưa đập vào mặt Vương Xuân Úc, cậu lúc này mới ý thức được Lang Đông Triết đang thổ lộ với mình điều gì, hai tay không ngừng run lên.

"Lúc đầu anh đi theo em là bởi vì lo lắng em uống. . . tình dược."

Lang Đông Triết nói một cách khó khăn, anh lặng lẽ chú ý đến phản ứng của Vương Xuân Úc, nhưng Vương Xuân Úc vẫn bất động như thể ai đó đã yểm bùa hóa đá lên cậu.

"Sau này anh mới biết em không có uống, cho nên. . . cũng không đi theo em nữa."

Lang Đông Triết nghĩ về lời nói của mình, vẫn không trực tiếp thú nhận rằng anh đã thất vọng như thế nào khi biết Vương Xuân Úc không thích mình.

"Anh biết Đường Cửu Châu uống mê dược, lo lắng cậu ta làm chuyện ngoài ý muốn, cho nên. . . Không."

Nước mưa chảy dài trên má, Lang Đông Triết lắc lắc mái tóc, cặp kính đã phủ đầy sương.

"Không đúng."

Lang Đông Triết ngước nhìn Vương Xuân Úc mỉm cười.

"Trong mặt dây chuyền của anh có Phúc Lạc Dược, nhưng anh vẫn chưa uống, cho nên cũng không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. . . Có lẽ không phải là chuyện tốt."

Lang Đông Triết ngẩng đầu lên, cơn mưa dường như đã nhỏ đi một chút, nhưng vẫn ngăn cách hai người họ với đám đông ồn ào.

"Anh biết Đường Cửu Châu uống tình dược, anh mời em gia nhập hội độc dược, anh đi theo sau em. . ."

Giọng nói của Lang Đông Triết trong màn mưa rất rõ ràng.

"Bởi vì anh thích em."

~ ♡~

"Tớ hiểu rồi."

Thích phu nhân dẫn Quách Văn Thao đến giường của Vương Xuân Úc trong phòng y tế, Lang Đông Triết, người đang ngồi ở một bên gọt táo, đứng dậy rời đi với Thích phu nhân, nhường chỗ cho hai người nói chuyện. Mà Vương Xuân Úc có chút khó hiểu nghi ngờ nhìn Quách Văn Thao chờ đợi những lời tiếp theo của cậu.

"Tớ là một phù thủy." Quách Văn Thao sắc mặt trầm trọng gật đầu, "Bồ Tập Tinh nói cho tớ biết, rất nhiều chuyện trong thế giới phù thủy không thể dựa vào lẽ thường của thế giới Muggle mà giải thích được, lẽ ra tớ nên sớm biết."

"Có lẽ không nên rối rắm như vậy. . . Có lẽ là môn tiên tri của tớ không đủ tốt." Quách Văn Thao có vẻ hơi ảo nảo cùng áy náy, chân thành nhìn Vương Xuân Úc, nhất thời Vương Xuân Úc không biết nên nói gì.

"Ừm. . ." Vương Xuân Úc mở miệng mấy lần, phát hiện mình thật sự không giải thích được tình huống, chỉ có thể hướng Quách Văn Thao chân thành nhất đề nghị, "Đừng nghe lời Bồ Tập Tinh nói, tên đó thích nhìn thấy cậu đầu óc choáng váng nhất."

"Ừ." Quách Văn Thao gật đầu, "Tớ biết mà."

Vương Xuân Úc: ". . ."

Trong nửa buổi của lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, có một cơn mưa xối xả, khiến giáo sư Hà và giáo sư Táp phải đích thân đến để dập mưa, thế nhưng hai vị Ravenclaw thông minh nào đó đã hoàn toàn ướt sũng từ đầu đến chân trong lớp học. Giáo viên còn chưa kịp hỏi chuyện đã bắt đầu hắt hơi, cuối cùng cả hai đều được đưa đến phòng y tế của Thích phu nhân.

Mặt dây chuyền tổ tiên của Lang Đông Triết đã được trả lại cho chủ nhân sau khi Giáo sư Thần tóm được Sniff, nhưng cuối cùng không biết vì sao nó lại xuất hiện trên cổ tay trái của Vương Xuân Úc.

Tuy rằng hai người vẫn duy trì giao thiệp bình thường như trước, nhưng tất cả học sinh Hogwarts đều ngầm cảm giác được bầu không khí vi diệu giữa hai người, cũng đối loại tình huống này ngầm giữ im lặng.

Không giống như những người khác lén lút buôn chuyện, tiền bối Quách Văn Thao, bạn tốt của Vương Xuân Úc, không lợi dụng thân phận bạn cùng phòng mà thay vào đó, cậu ấy chăm chỉ hơn trong việc tiên tri, điều này khiến Giáo sư Quỷ cảm động đếm rơi lệ.

Về phần Lang Đông Triết và Vương Xuân Úc đã nói gì với Đường Cửu Châu trong tháp Gryffindor vào đêm họ ra khỏi phòng y tế, không ai biết.

Đó lại là một truyền thuyết khác.

✧⋄⋆⋅⋆⋄✧∘°∘♡∘°∘✧⋄⋆⋅⋆⋄✧

END

Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Tập tiếp theo của Cửu Minh sẽ được phát hành sau khi cuốn sách được bán hết
Câu chuyện này đã đến hồi kết, nhưng mọi người vẫn có thể tin vào phép thuật, tin vào những câu chuyện cổ tích và tin rằng Hogwarts là ngôi trường phép thuật tốt nhất trên thế giới!
Cảm ơn bạn đã thích câu chuyện này

Lời Editor: Đừng hỏi sách, hết bán rùi (╥_╥)
HE rùi!!!!! Tung hoa (ノ◕ヮ◕)ノ*: ♡・゚✧ :*✧・゚: * ⋄・゚
Người trưởng thành yêu đương nó khác hẳn nhở, thích là nhích hổng có cái gì mà yêu thầm mấy năm không dám nói (như ai kia). (¬‿¬)

Mời các bạn đón đọc 'Đường Cửu Châu và chiếc cốc lửa'. Cửu Minh của tui tới rùi!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro