[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 5
[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts
Chuyện ông nói gà bà nói vịt tập đầu tiên
Có chút Nam Bắc
✺✳ ┅ ∞ ┅ ✳✺
Bồ Tập Tinh cảm thấy được chính mình đã phát hiện ra một điều gì đó khó lường
Sự tình là như vầy.
Kể từ khi Bồ Tập Tinh và Quách Văn Thao chính thức ở bên nhau, tần suất cậu đến thăm Quách Văn Thao đã tăng lên rất nhiều, nhưng tất cả mọi người trong Ravenclaw thấy nhưng không thể trách lâu rồi, Bồ Tập Tinh đối việc này cảm giác sâu sắc tiếc hận.(kiểu phát cơm tó mà hỏng ai care ╮(╯∀╰)╭)
Đó là một buổi chiều bình thường, người trước cách cửa đồng hình con đại bàng nói với anh : "... Tại sao lại là cậu? Một lúc nữa Quách Văn Thao sẽ ra, cậu không cần phải vào." Bồ Tập Tinh liền dựa vào cánh cửa gỗ của tòa tháp đợi Quách Văn Thao.
Cánh cửa gỗ vang lên động tĩnh, Bồ Tập Tinh quay lại nhìn, nhưng không phải Quách Văn Thao.
"Yo, Vương tiên sinh." Bồ Tập Tinh cười chào hỏi, cậu rất thích trêu chọc mọi người, đặc biệt là đám Ravenclaw trầm lặng.
"Bồ Tập Tinh." Vương Xuân Úc cũng dần dần quen với cách xưng hô của Bồ Tập Tinh với mình, bây giờ anh có thể tiếp tục chủ đề mà không cần quan tâm, "Đang đợi Văn Thao à? Cậu ấy một lúc nữa sẽ ra."
"Ừ." Bồ Tập Tinh đáp một tiếng, chuyển chủ đề: "Vương tiên sinh đi đâu vậy?"
"A?" Vương Xuân Úc tựa hồ không ngờ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, có chút luống cuống, "Không, không có việc gì, đi thư viện đọc sách. . ."
Thấy Bồ Tập Tinh dường như không chú ý đến sự ngập của mình, Vương Xuân Úc hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Này, Ravenclaw các anh, thật sự quá thích đọc sách a." Bồ Tập Tinh cười phàn nàn.
Vương Xuân Úc mỉm cười thở dài, "Không phải . . . Gần đây tôi đang nghiên cứu về độc dược, tôi muốn đọc nhiều sách hơn.'
"Vương tiên sinh quá khiêm tốn," Bồ Tập Tinh cười nói, "Mọi người đều biết môn độc dược của cậu tốt hơn đại đa số Slytherin."
Vương Xuân Úc bất lực mỉm cười.
Cửa lại mở ra, hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Lang Đông Triết đi bộ không thích nhìn đường, lúc nào cũng hơi cúi đầu, như đang suy nghĩ điều gì. Bởi vì mọi người đều có ý thức tránh ra, cho nên anh cũng không đụng phải bất kỳ người nào.
Hôm nay thì khác, Lang Đông Triết vốn định đến thư viện như thường lệ, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng sinh hoạt, liền đụng phải mấy người.
Vương Xuân Úc loạng choạng suýt ngã, Bồ Tập Tinh muốn đưa tay ra đỡ nhưng không ngờ Vương Xuân Úc lại vấp phải chân mình, suýt nữa thì bị Vương tiên sinh đẩy ngã.
"Xin lỗi..." Lang Đông Triết chỉnh lại kính, đỡ Vương Xuân Úc từ dưới đất lên, lại nhìn Bồ Tập Tinh, cũng muốn dìu cậu dậy.
Bồ Tập Tinh vừa mới đập đầu vào tường, vẫy tay với Lang Đông Triết ra hiệu mình không sao, ngoài mặt thì rất bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy sau gáy thực sự rất đau.
Tình hình của Vương Xuân Úc thậm chí còn thảm hơn, bất ngờ không kịp phòng bị Lang Đông Triết, vấp phải chân của Bồ Tập Tinh làm rơi kính. Khi được Lang Đông Triết đỡ dậy, cũng choáng váng một lúc, đến khi đứng dậy, mới phản ứng lại: "Kính của tôi đâu?"
Bồ Tập Tinh xoa đầu giúp anh nhặt nó lên.
Vương Xuân Úc người bị cận đeo kính lên cảm thấy như được hồi sinh, khi anh quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Lang Đông Triết cách anh không xa, trái tim anh gần như ngừng đập vì sợ hãi, hơn nữa, Lang Đông Triết vẫn đang đỡ mình, vẻ mặt đầy quan tâm nhìn mình.
"Lang học trưởng." Vương Xuân Úc vội vàng chào hỏi, lặng lẽ rút tay về.
Bồ Tập Tinh cũng chào theo: "Chào học trưởng."
Lang Đông Triết gật đầu, không nói gì.
Bầu không khí giữa ba người trở nên ngượng ngùng thấy rõ, nhìn thấy nụ cười lịch sự mà ngượng ngùng của Vương Xuân Úc, Bồ Tập Tinh cảm thấy mình gánh trên vai trọng trách làm sôi nổi bầu không khí.
"Học trưởng đi gấp vậy. . ." Bồ Tập Tinh cười nói: "Không biết vội vàng làm cái gì? Chẳng lẽ cũng đi thư viện sao?"
Dưới cái nhìn chết chóc của Vương Xuân Úc, Bồ Tập Tinh mỉm cười cho cậu một ánh mắt 'không cần cảm ơn'. (ủa ai mướn zậy anh (〇∀〇)?
Lang Đông Triết tựa hồ không chú ý nhiều như vậy, hơi bất ngờ Bồ Tập Tinh sẽ nói chuyện với mình nên thành thật trả lời: "Ừ, lát nữa tôi đi thư viện."
"Xem đi," Bồ Tập Tinh không không chút kinh ngạc nhìn Vương Xuân Úc, "Đây đúng là truyền thống của Ravenclaw các anh."
Vương Xuân Úc tiếp tục mỉm cười.
"Các cậu Lát nữa đi thư viện sao?" Lang Đông Triết hỏi.
Bồ Tập Tinh lắc đầu, "Vương Xuân Úc đi."
"Ơ? Cậu cùng Văn Thao không phải đi thư viện sao?" Vương Xuân Úc nghi hoặc nói: "Vậy các cậu đi đâu?"
"Có lẽ hai chúng tôi sẽ đến sân bay để tập cưỡi chổi." Bồ Tập Tinh cười, "Này, hai người trùng hợp đều đến thư viện, sao không đi cùng nhau đi, tôi ở lại tiếp tục đợi Thao Thao."
"A?" Vương Xuân Úc sửng sốt.
Lang Đông Triết cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu, quay đầu nhìn cậu, chờ cậu trả lời.
Cả hai đều nhìn thẳng vào mình, Vương Xuân Úc không thể nói "Thôi khỏi, tôi có thể tự đi", vì vậy chỉ có thể cắn răng gật đầu.
"Vương tiên sinh không phải đang nghiên cứu độc dược sao?" Bồ Tập Tinh trêu chọc cậu, "Anh không vội sao?"
Vương Xuân Úc mỉm cười nhìn Bồ Tập Tinh, thầm niệm chú cấm ngôn mười lần trong lòng, sau đó nhẹ nhàng nói: "Bồ Tập Tinh, cậu có thể ít nói hơn được không? Lần đầu tiên gặp cậu không như thế này."
"Vương tiên sinh tôi gặp lúc đầu cũng không phải như vậy a." Bồ Tập Tinh cười nói: "Cậu nói hôm nay muốn đi học thuật cờ thì tôi còn tin được một chút."
"Nghiên cứu độc dược?" Lang Đông Triết nắm được điểm mấu chốt.
"Ồ," Bồ Tập Tinh cũng phản ứng lại, cười càng tươi hơn, "Như vầy không tốt sao? Lang học trưởng là học sinh xuất sắc môn độc dược, hai người có thể thảo luận một chút."
"Bồ Tập Tinh ..." Nụ cười trên khuôn mặt của Vương Xuân Úc khó mà duy trì.
Lúc này, cửa lại mở ra.
Quách Văn Thao ngẩng đầu lên, thấy ba người đang chặn cửa phòng chờ, nghi ngờ hỏi: "Ba người. . . các cậu đứng đây làm gì?"
Cả ba chưa kịp trả lời, Quách Văn Thao chợt phát hiện ra người đứng bên cạnh Vương Xuân Úc chính là Lang Đông Triết. Quách Văn Thao cũng rất ngạc nhiên, thầm nghĩ gần đây luôn nhìn thấy Lang Đông Triết, sau đó nhanh chóng kìm nén biểu cảm, không để lộ suy nghĩ của mình.
"Lang học trưởng." Quách Văn Thao chào hỏi.
"Anh đang đợi em nha Thao Thao." Bồ Tập Tinh mỉm cười, Quách Văn Thao chỉ liếc cậu một cái rồi nhanh chóng đưa mắt sang hai người đối diện.
Vương Xuân Úc đau đầu, cầm kính lên, suy nghĩ một lúc rồi nói với Quách Văn Thao: "Tớ định đến thư viện... gặp Bồ Tập Tinh ở đây nên trò chuyện một lúc."
Sớm biết thành ra như vầy đã không ở đây tán gẫu! Vương Xuân Úc khóc trong lòng.
"Thao Thao đến rồi." Bồ Tập Tinh đi đến bên cạnh Quách Văn Thao, tự nhiên ôm lấy cậu, phất tay với Vương Xuân Úc, "Vương tiên sinh, chúng ta đi trước đây? Hai người đi thư viện đi, gặp lại sau."
Không có giải thích liền kéo Quách Văn Thao đi đến hành lang bên kia, không để ý tới Quách Văn Thao, thấp giọng hỏi: "Bồ Tập Tinh, anh có bệnh à. Chúng ta cũng không đi thư viện sao?"
"Ế, lời này không đúng, Thao Thao." Bồ Tập Tinh thuận thế ôm lấy cổ cậu, ghé sát vào tai Quách Văn Thao nói gì đó. Quách Văn Thao ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó lại nhìn hai người còn đang ngẩn ngơ, yên lặng quay người lại, cùng Bồ Tập Tinh nhanh chóng rời đi.
Vương Xuân Úc sững người tại chỗ, điều anh không ngờ tới là Lang Đông Triết thậm chí còn không định rời đi, có vẻ như anh ấy thực sự muốn cùng mình đến thư viện.
"Tôi. . ." Vương Xuân Úc không hay nói dối, bây giờ tìm một cái cớ cũng lắp ba lắp bắp, "Tôi dường như quên vài thứ. . . hay là anh đi trước, tôi quay lại lấy đồ?"
"Không sao." Lang Đông Triết lắc đầu, "Tôi có thể chờ."
Vương Xuân Úc đầu như muốn nức ra, vì vậy ngừng giãy giụa: "À. . . vậy thì bỏ đi, hình như tôi không quên gì cả ... đi thôi."
Lang Đông Triết hơi khó hiểu, nhưng cũng không nói nhiều, đi theo Vương Xuân Úc lên lầu.
Hai người một đường im lặng, Vương Xuân Úc nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất so với bắt mình cùng Lang Đông Triết nói chuyện phiếm tốt hơn nhiều, kỳ thật bản thân cũng không tính là ít nói, nhưng chỉ là trước mặt bằng hữu quen thuộc, mà Lang Đông Triết nhìn mặt là đủ biết anh không phải kiểu người thích trò chuyện, muốn hai người họ trò chuyện, thôi bỏ đi.
"Cái kia," Lang Đông Triết vừa nói xong, Vương Xuân Úc liền thở dài, thầm nghĩ hôm nay mình sợ cái gì gặp cái đó. Lang Đông Triết tựa hồ không chú ý tới sự cứng ngắc của anh, "Độc dược của cậu có vấn đề gì, nếu tôi có thể giúp..."
"Cũng không phải vấn đề gì lớn! Tôi chỉ có thể tự mình đọc sách." Vương Xuân Úc vội vàng xua tay, nội tâm nghĩ đang nghiên cứu là loại độc dược anh đưa cho.
"Ồ, vậy cũng được." Lang Đông Triết lại trầm mặc.
Vương Xuân Úc thấy anh không nói gì, không hiểu sao trong lòng có chút không đành lòng, suy nghĩ một chút, quay người chủ động nói chuyện: "Ừm. . . Tại sao anh lại thích độc dược cùng thảo dược nhiều như vậy a?"
"Hửm?" Lang Đông Triết tựa hồ vừa mới hoàn hồn, "Nhà tôi rất nhiều trưởng lão đều là bác sĩ trị liệu, từ nhỏ đã gặp không ít, cho nên càng có hứng thú."
"Là như vậy a." Vương Xuân Úc gật đầu, "Thật tốt."
"Vậy thì. . ." Vương Xuân Úc cảm thấy mình không thể tiếp tục nói chuyện, tình huống này giống hệt như lúc cậu bị ép giữa Bồ Tập Tinh và Quách Văn Thao, "Lang học trưởng có sách gì đề cử không?"
"Về độc dược sao?" Lang Đông Triết hỏi, nhắc đến đề tài thảo dược cùng độc dược rất chủ động, "Phương diện nào?"
Điều này khiến Vương Xuân Úc bối rối, anh cũng không biết mình đến hỏi Lang Đông Triết ở phương diện nào.
Lòng bàn tay của Vương Xuân Úc bắt đầu đổ mồ hôi, Ravenclaw thông minh cúi đầu dưới áo choàng của phù thủy Lang, hiếm có ai khiến anh nói không nên lời như vậy, ngay cả Bồ Tập Tinh cũng không thể lay chuyển anh, nhưng không ngờ rằng giữa đường lại xuất hiện một Lang Đông Triết.
"Ân," Vương Xuân Úc trong lòng lóe lên một tia sáng, "Anh bình thường đọc loại sách gì?"
"Tôi?" Lang Đông Triết dừng một chút, sau đó lặp lại. "Tôi thường đọc sách gì?"
"Đúng vậy?" Vương Xuân Úc nhìn vẻ mặt của anh có chút kinh ngạc, sau khi suy nghĩ một chút, cảm thấy câu hỏi của mình không có gì không hợp lý, Lang Đông Triết lại cúi đầu, Vương Xuân Úc nhìn không ra vẻ mặt của anh, đành phải tiếp tục đi theo anh tới thư viện.
Nhưng điều mà Vương Xuân Úc không biết là tâm trí của Lang Đông Triết đã hoàn toàn rối tung lên, vốn cho rằng tình dược của mình bị pha nhầm, không có tác dụng, hoặc là hiệu quả rất kém, hiện tại xem ra. . . có thể là quá hiệu quả.
Thấy Vương Xuân Úc đang nhìn mình, tim của Lang Đông Triết đập rất nhanh, cũng không biết tại sao, đến hô hấp đều khó khăn.
Lang Đông Triết chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, trước đây vấn đề lớn nhất mà anh ta gặp phải cùng lắm là nhìn thấy những loại thảo mộc không rõ nguồn gốc. Bây giờ Vương Xuân Úc đang đứng trước mặt mình, so với trước đây nhìn thấy một loại thảo mộc không biết tên còn bối rối hơn, tay chân còn không biết để đâu.
"Tôi..." Hai người im lặng suốt một đoạn đường, đứng yên ở cửa thư viện, Lang Đông Triết đột nhiên nói: "Sách tôi đọc là từ trong nhà mang tới, nếu cậu muốn đọc, tôi có thể cho mượn"
Nói xong, anh ta chạy đi không quay đầu lại, để lại một mình Vương Xuân Úc đứng đó sửng sờ ở tại chỗ.
Vương Xuân Úc đầu đầy chấm hỏi: "Anh ấy vừa nói gì? Mình không nghe rõ?"
Lang Đông Triết vắt óc suy nghĩ: "Mình lúc ấy rốt cuộc thả cái gì vào lọ dược rồi a?"
✺✳ ┅ ∞ ┅ ✳✺
Lời tác giả
Cảm ơn đã đọc
Người thân và bạn bè của tôi: Khi nào thì họ yêu nhau (giơ dao lên)
Tôi: giữa những người thông minh dây dưa thật vui a? ?
Bài tập về nhà em chưa làm xong nên em cập nhật tiếp nhé! Hhhhh
Bồ Tập Tinh hỗn loạn và trung lập, Vương Xuân Úc bị bức hại dã man hhhhh
Tôi hy vọng tất cả mọi người có thể được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro