[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 7

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Người đầu tiên công lược(?) Vương tiên sinh

Tôi đã hiểu lầm, hơn nữa hiểu lầm lớn.

•┈••✦ ❤ ✦••┈•

Vương Xuân Úc ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, hai tay chống cằm, đôi mắt dán chặt vào chiếc bàn gỗ trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ về câu đố cổ xưa nào đó.

"Vương tiên sinh?... Vương tiên sinh?... Vương Xuân Úc!"

Vương Xuân Úc bị dọa đến giật mình, nhưng mặt không đổi sắc chậm rãi quay đầu lại, nhìn Quách Văn Thao làm nền đã lâu, kiên định nói: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là thấy cậu đột nhiên bất động, tớ gọi cái gì cũng không đáp lại, dọa tớ một phen." Thấy cậu không có việc gì, Quách Văn Thao quay đầu lại nhìn cái bình.

"Ồ, tớ không sao." Vương Xuân Úc đẩy kính, nghĩ thầm là cậu dọa tớ thì có.

"May là cậu không uống." Quách Văn Thao lại ngửi được mùi hỗn tạp kỳ quái, cau mày đóng nắp chai lại, "Tớ cũng không biết đây thuốc gì, nếu như uống nhầm thì phiền lắm."

Vương Xuân Úc cảm giác mình bị trúng một mũi tên.

"Hơn nữa, Lang tiền bối cũng không muốn tiết lộ thân phận dược sư, nếu như uống nhầm, không thể trực tiếp đi hỏi thuốc giải... có khi đi hỏi cũng chưa chắc có biện pháp." Quách Văn Thao tưởng tượng, càng nghĩ càng đáng sợ.

Vương Xuân Úc cảm giác mình lại bị trúng một mũi tên.

"Được rồi, Thao Thao, không sao, đừng nói nữa." Vương Xuân Úc ôm ngực sắc mặt tái nhợt.

Nói xong cầm lại chai dược, lơ đãng đi lên lầu về ký túc xá, để lại Quách Văn Thao một mình nghĩ lại mình đã nói gì khiến Vương tiên sinh đau lòng như thế.

"Tớ. . . Tớ nói cái gì rồi?" Quách Văn Thao nói, thế giới thuần chủng các cậu thật khó hiểu.

Lang Đông Triết đi theo mình không phải vì thích, mà là để xem mình có uống nhầm thuốc hay không.

Bên trong cửa sổ tòa tháp Ravenclaw, Vương Xuân Úc cầm chiếc lọ nhỏ bằng đất nung nhìn nó cẩn thận, anh gần như quên mất cảnh tượng lúc đó, nhưng vẫn nhớ Lang Đông Triết đã hoảng sợ hỏi mình đã uống thuốc chưa.

Lúc đó cảm thấy rất buồn cười, người này thật không biết nói dối, mới đứng một lúc liền bại lộ thân phận, còn nói mình đến đây tìm dược sư để che đậy. Vương Xuân Úc cũng không nỡ vạch trần anh, liền nghĩ đến việc pha trò một chút trêu chọc anh ta.

Nghe mình nói đã uống thuốc, Lang Đông Triết quả nhiên trở nên bối rối thấy rõ, hỏi mấy vấn đề kỳ quái, Vương Xuân Úc không nhớ anh ta đã hỏi gì, chỉ nghĩ bộ dạng giả vờ bình tĩnh đó rất buồn cười, chính mình thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Vương Xuân Úc cười hai tiếng, hiện tại nhớ lại vẫn cảm thấy vẻ mặt của Lang Đông Triết lúc đó thật buồn cười.

Trước sự việc đó, Lang Đông Triết trong lòng Vương Xuân Úc là một Ravenclaw huyền thoại đại diện điển hình của — lạnh lùng, thông minh và hiểu biết, không nói đến đàn em, ngay cả những học sinh cùng năm cũng có chút sợ anh, là nhân vật đại thần có cảm giác xa cách.

"Oa, thật là một con sói Ravenclaw đơn độc." Thiệu Minh Minh nói đến cậu cũng líu lưỡi, biết ăn nói như Thiệu Minh Minh cũng không nói chuyện nỗi với khối băng lớn Ravenclaw này.

"Minh Minh nói từ đồng âm phải trừ tiền*." Tề Tư Quân nghiêm túc nói.

谐音梗要扣钱的*

Nhưng không phải hai người không có chung quan điểm.

Mặc dù Vương Xuân Úc không bao giờ khoe khoang về thành tích hay trí thông minh của mình, nhưng cậu khá tự tin rằng mình có thể làm tốt bất cứ điều gì mình muốn. Chính vì không có gì là quá khó đối với mình nên không khơi dậy được hứng thú. Có người nói cậu vân đạm phong khinh gặp chuyện tùy duyên nhưng thực ra cậu không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu nên tùy hứng.

Đây là lý do tại sao cờ phù thủy là trò giải trí yêu thích của Vương Xuân Úc. Đối với một số người, quy tắc của cờ phù thủy quá cứng nhắc và quy tắc có thể chơi bị hạn chế; nhưng đối với Vương Xuân Úc, quy tắc của cờ phù thủy mới là lý do thu hút cậu, chính là vì quy tắc không thể thay đổi, làm thế nào hạ thủ thuật để giành chiến thắng mới có tính khiêu chiến.

Mà vương lão sư từ khi sinh ra tới nay đã thuận buồm xuôi gió, lại gặp phải thất bại trong lĩnh vực giải trí yêu thích của mình.

Đó là một đêm mưa, Vương Xuân Úc, lúc đó mới học năm hai, đã tham gia Hiệp hội những người hâm mộ cờ vua. Cha cậu cũng là một bậc thầy về cờ phù thủy, ông thường chơi cờ với con trai ở nhà, khi đó Vương Xuân Úc thỉnh thoảng có thể đánh bại cha mình, những người hâm mộ khác trong hiệp hội cờ phù thủy căn bản không đủ trình.

Khi Vương Xuân Úc lại thắng một ván khác bắt đầu cảm thấy buồn chán, cánh cửa đã mở ra.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, một người đàn ông ướt sũng từ sau cửa đi vào, mọi người trong Hiệp hội cờ vua đều kinh hô sao lại ướt sũng như vậy, lần lượt thi triển bùa chú hong khô lên người anh.

"Tiểu Lang đi đâu vậy? Làm sao lại ướt thành như vầy?"

"Ở nhà kính, giúp giáo sư Trương chăm sóc khoai lang." Lang Đông Triết ngoan ngoãn đứng, mặc mọi người làm phép cho mình, "Lúc chạy về, trời đột nhiên mưa rất to, chính là như vậy."

Sự việc, địa điểm, tiền căn và hậu quả đã được giải thích rõ ràng rành mạch, người không biết nhìn vào còn tưởng Lang Đông Triết bị bắt lại thẩm vấn.

"Bạn học Lang tới vừa lúc! Ở đây xuất hiện một tiểu tử mới tới cực kỳ lợi hại!" Có người trong hiệp hội cười nói: "Hai người các cậu đánh tiếp một vòng, xem hiệp hội chúng ta ai là người lợi hại nhất!"

"Hừ, sao lại lợi hại nhất, tiểu tử này còn chưa có chơi với tui nha!"

"Trình độ ông không đủ đâu! Để cho Tiểu Lang đến!"

"Ách, tui đột nhiên nhớ tới, hai người đều là Ravenclaw!"

"Ravenclaw các cậu đều chơi cờ phù thủy giỏi như vậy sao?"

Vương Xuân Úc vẫn im lặng, nghiêng đầu tò mò nhìn Lang Đông Triết, người vẫn im lặng sau một màn thú nhận.

Mà Lang Đông Triết phụ sự mong đợi của mọi người đi về phía anh, tóc vẫn còn ướt trên cổ.

"Trận tiếp theo?"

Trận đó Vương Xuân Úc thua không tính là quá thảm, nhưng để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, bởi vì với tư cách là một kỳ thủ cờ phù thủy, cậu thậm chí có thể phán đoán đại khái Lang Đông Triết sẽ làm gì tiếp theo, nhưng không thể xoay chuyển cục diện trận chiến.

Cho dù Vương Xuân Úc là chơi cờ với trưởng bối trong gia đình cũng chưa chắc rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, cậu khá tự tin vào tài đánh cờ của mình, lại bị Lang Đông Triết buộc phải rút lui.

Trái ngược với những gì mọi người tưởng tượng, Vương Xuân Úc không có thẹn quá hóa giận cũng không có mất tự tin, quả thật không nghĩ tới mình sẽ thua cuộc, nhưng không vì vậy mà tức giận, ngược lại, ngưỡng mộ Lang Đông Triết, bị kỹ năng chơi cờ của Lang Đông Triết thuyết phục.

Kẻ mạnh ngưỡng mộ kẻ mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Vương Xuân Úc, mọi người trong hiệp hội đột nhiên bắt đầu lo lắng cho sự nghiệp cờ vua của họ.

Sau này Vương Xuân Úc nếu không có tình huống đặc thù gì sẽ không bao giờ bỏ lỡ cuộc thi cờ phù thủy hàng tuần của hiệp hội. Kỹ năng chơi cờ của mọi người trong hiệp hội buộc phải cùng nhau cải thiện, mọi người đều đau khổ trong hạnh phúc.

Nếu Lang Đông Triết thích mình, nếu anh ấy thích mình. . .

Vương Xuân Úc đặt lọ độc dược xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. Tòa tháp Ravenclaw yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua Khu rừng Cấm bên ngoài tòa tháp.

Cũng không phải không được a. Vương Xuân Úc nhắm mắt lại nghĩ.

•┈••✦ ❤ ✦••┈•

Lời tác giả:

Cảm ơn đã đọc

Thật ra, nó nên được viết sớm hơn (Nào, cố lên a tiểu từ!)

Hãy giết chết một làn sóng ký ức hhhh Có vẻ như hai chúng tôi đang đi đúng hướng với nhận thức cảm xúc của mình (mặc dù nó không phải là một...)

Dù sao chúng ta hãy chúc mừng họ!cách HE Không xa nha (?)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro