[Đông Xuân] Dược sư cầu được ước thấy 8

[Học Viện Trinh Thám] Thuyết Tương Đối Hogwarts

Hãy xem bộ sưu tập để biết tóm tắt về tình hình trước đó hhh

◦◦,'°.✽✦✽.◦.✽✦✽.°',◦◦

"Vương tiên sinh tâm tình không tốt?" Tề Tư Quân cau mày ngẩng đầu nhìn Quách Văn Thao bên cạnh, cái nĩa còn ngậm trong miệng, không kịp bỏ xuống.

"Ừ, là khoảng chiều nay." Quách Văn Thao có chút buồn rầu, quay đầu lại nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình ở bàn Ravenclaw, "Đến giờ ăn tối cũng không muốn tới nhà ăn."

"Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không có a, tớ đã ở với cậu ấy cả buổi chiều nay."

"Hai người ở đâu? Phòng chung Ravenclaw?"

"Đúng vậy."

Cả hai im lặng một lúc.

"Vậy thì có chuyện gì?" Tề Tư Quân đặt nĩa xuống, "Vương tiên sinh còn không ăn cơm chiều, đó là vấn đề lớn a."

"Tớ cũng không biết có chuyện gì mới tới hỏi cậu." Quách Văn Thao lắc đầu, "Phù thủy thuần chủng, thật sự là quá khó hiểu."

"Cái này Phù thủy lai không chịu trách nhiệm! Ha ha ha, tớ dễ hiểu lắm!" Nhìn thấy bộ dáng Quách Văn Thao cau mày, không khỏi muốn trêu chọc cậu, Tề Tư Quân cố ý giả bộ lắc đầu.

"Cậu mới khó hiểu đó." Quách Văn Thao cũng thật sự bị chọc cười, vừa cười thở dài, "Tớ đi đưa cơm cho Vương tiên sinh đây, cũng không thể cứ như vậy không ăn."

"Đi đi." Tề Tư Quân lại cầm nĩa lên, "Nhớ gửi đến cho anh ấy lời chúc phúc chân thành của tớ."

"Được."

Lang Đông Triết nhận thấy rằng Vương Xuân Úc không đến nhà ăn – Dù sao cũng ăn chung một dãy bàn có thể không phát hiện sao.

Anh (tự cho là) lặng lẽ quan sát Quách Văn Thao, thấy rằng hành vi của Quách Văn Thao không khác gì ngày thường, nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình như thường lệ, nhưng không trực tiếp bước ra khỏi nhà ăn mà nhìn thẳng đến bàn Gryffindor tìm thấy Tề Tư Quân, họ có vẻ như đang thảo luận điều gì đó.

Bất quá cái này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Quách Văn Thao cùng huynh trưởng Gryffindor Tề Tư Quân là bạn tốt, cái này toàn Hogwarts đều biết.

"Vương Xuân Úc. . ."

Lang Đông Triết nhìn chiếc ghế trống bất giác cau mày.

"Bỏ bữa tối có hại cho sức khỏe."

Chẳng lẽ. . . Lang Đông Triết đột nhiên có một tia cảm khái. Có thể nào cậu ấy đang đọc mấy cuốn sách độc dược mà mình đưa cho sao? Mải mê xem mà quên cả ăn tối?

Nghĩ đến đây, Lang Đông Triết thế nhưng có chút vui vẻ, cong khóe miệng, tiếp tục cắt miếng bít tết trên đĩa với một góc độ chính xác. Sắc mặt biến hóa khiến học sinh cùng nhà sợ tới mức không dám nói chuyện, mọi người yên lặng ăn đồ trên đĩa của mình, toàn bộ Ravenclaw bàn ăn phi thường yên tĩnh.

Táp giáo sư: "Ravenclaw hôm nay rất yên tĩnh."

Âu giáo sư: "Yên tĩnh đến có chút dọa người."

Trương giáo sư: "Bọn họ... Hôm nay thua Quidditch?"

Giáo sư Huân: "Nhưng hôm nay đâu có trận Quidditch nào?"

Giờ phút này, trong ký túc xá Ravenclaw Vương Xuân Úc cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Trời ơi, vừa rồi mình đang nghĩ cái gì vậy?" Vương Xuân Úc sắc mặt có chút nóng lên, "Cái gì mà 'không phải không được'? "

"Dĩ nhiên là không được!"

Anh ấy không thích mình, đây chẳng phải là cái kết đẹp nhất sao! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy!

Vương Xuân Úc đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài thì phát hiện bên ngoài trời đã tối, không khỏi kinh ngạc không biết mình đã mê man bao lâu rồi.

Cậu đi đi lại lại trong ký túc xá, chợt nhớ ra lúc đi lên còn quên cả cuốn sách Lang Đông Triết đưa cho mình, vội vàng chuẩn bị xuống lầu lấy sách, nhưng vừa mở cửa đã đụng phải Quách Văn Thao trở về ký túc xá để mang bữa tối cho mình.

Quách Văn Thao phản ứng nhanh chóng, ngay lập tức làm phép bay chiếc bánh sandwich được đóng gói, sau đó Vương Xuân Úc đưa tay ra đỡ cậu, tránh được một tai nạn nhỏ.

"Tớ ngã cũng không sao, nhưng thứ này ngã cậu sẽ đói bụng." Quách Văn Thao cười cười, cầm lấy bánh mì kẹp giữa không trung đưa cho Vương Xuân Úc.

"Trời ơi, Thao Thao!" Vương Xuân Úc vô cùng cảm động, "Cậu thật là một người tốt."

"Khụ..." Quách Văn Thao bị nghẹn một chút, "Mau ăn đi, mấy giờ rồi, không đói sao?"

"A a a, chờ một chút, lát nữa ăn." Vương Xuân Úc đem sandwich đặt ở tủ đầu giường, xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, " Mấy quyển sách Lang học trưởng đưa cho, tớ còn chưa mang lên."

"Tớ giúp cậu." Quách Văn Thao đặt đồ đạc xuống, cùng cậu đi xuống lầu.

Hai người cùng nhau xuống lầu, sách vở dày như tường thành vẫn được đặt ở góc mà hai người ngồi lúc chiều.

Trong khi lo lắng về việc làm thế nào để vận chuyển mấy cuốn sách nặng như vậy về ký túc xá, hai bóng người bước qua ngưỡng cửa của tòa tháp.

"Văn Thao! Vương tiên sinh!" Tề Tư Quân nhiệt tình vẫy tay chào hai người, người phía sau cũng thò đầu ra ra chào hỏi.

"Anh Thao! Anh Vương!" Đường Cửu Châu đổi thành một cặp gọng kính tròn — nghe nói Thiệu Minh Minh thấy chúng rất dễ thương nên đã đổi, còn cười đến lộ cả răng thỏ.

Vương Xuân Úc đều quên mất từ khi nào đã quen với việc mọi người gọi mình là Vương tiên sinh, nói thế nào nhỉ—tất cả là lỗi của Bồ Tập Tinh.

Cậu cũng mỉm cười hướng hai người chào hỏi.

"Sao các cậu lại tới đây?" Quách Văn Thao tới gần hai người, tự hỏi Tề Tư Quân có phải là lo lắng cho Vương Xuân Úc nên tới tìm không, Đường Cửu Châu lại không biết, cậu tới đây làm gì?

"Tớ lo lắng muốn tới xem một chút." Tề Tư Quân nhỏ giọng nói, sau đó cười nói với Vương Xuân Úc đang đứng xa hơn một chút, giọng nói bình thản, "Vương tiên sinh, tớ định tới cùng thảo luận về bài tập nhóm thảo dược của chúng ta một chút. Còn Cửu Châu, thằng bé không hiểu gì về bài tập độc dược của mình hết, hahaha tớ cũng không hiểu, nên nhân tiện dẫn ẻm đến tìm cậu."

"Vậy à." Vương Xuân Úc gật đầu, "Hiện tại chúng ta chuyển sách đi, lát nữa nói."

"Được, chúng em cũng giúp." Đường Cửu Châu xung phong.

"Cho nên muốn luyện chế Cái chết đang sống*, không thể dùng chất lỏng khác thay thế Dịch truyền của cây ngải cứu hay Rễ bột của cây Asphodel." Vương Xuân Úc chỉ Đường Cửu Châu những ghi chép độc dược viết sai trong vở. Tề Tư Quân một bên nghe cũng có chút mệt rã rời, trộm ngáp một cái.

Nhưng Đường Cửu Châu lại tương đối nghiêm túc, đột nhiên ý thức được: "Thì ra không phải dược liệu có vấn đề, hoàn toàn là do em làm sai phương pháp, em còn tưởng rằng Dược sư đưa em thứ gì sai."

Vương Xuân Úc thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.

"Bây giờ xem ra đã hiểu lầm Dược sư rồi." Đường Cửu Châu một tay đỡ đầu, một tay đung đưa cây bút lông ngỗng, "Em còn tưởng rằng nhiều lọ thuốc nhỏ như vậy, nhìn cũng giống nhau, rất dễ nhìn lầm."

Quách Văn Thao nghe vậy nhướng mắt liếc nhìn Vương Xuân Úc, vẻ mặt của Vương tiên sinh khá kích động.

Vương Xuân Úc lại bị đâm vào vết thương trong tim, mỗi khi người khác nói về Dược sư, cậu đều nghĩ đến trải nghiệm nực cười của mình khi nghĩ nhầm rằng Lang Đông Triết thích mình.

Cậu không thể nói rõ đây là cảm giác gì, rõ ràng mọi người không gì biết về chuyện này càng sẽ không cười nhạo mình, nhưng cậu vẫn rất, rất buồn.

Không muốn nghe đến cũng không muốn nhớ lại.

Đường Cửu Châu nói xong cũng im lặng, cậu cũng nhận thấy sắc mặt của Vương Xuân Úc không được tốt, còn cho rằng mình đã nói gì sai, bất đắc dĩ nhìn Tề Tư Quân và Quách Văn Thao đang ngồi trên ghế sô pha.

Tề Tư Quân cũng bối rối, quay sang nhìn Quách Văn Thao bên cạnh. Quách Văn Thao không nói gì, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, trạng thái không kém gì lúc đang nghiên cứu những gì đã xảy ra giữa Tề Tư Quân cùng Châu Tuấn Vỹ.

Thời gian như ngừng trôi mấy phút, Vương Xuân Úc trầm mặc, đột nhiên từ trong túi áo đồng phục lấy ra một cái lọ, đưa cho Đường Cửu Châu.

"Còn đi phòng yêu cầu tìm Dược sư sao?" Vương Xuân Úc cười đến Đường Cửu Châu nhịn không lùi về sau, "Giúp anh đem cái này trả lại cho hắn."

Đường Cửu Châu như đang cầm thuốc nổ trong tay, không dám nhận càng không dám không nhận, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, không ngờ cánh cửa phía sau lặng lẽ mở ra.

Sau bữa tối, Lang Đông Triết lại đến thư viện, trả những cuốn sách đã mượn đọc, rồi mượn những cuốn sách không được phép mang đi đọc một lúc, lúc này mới trở lại phòng chung của Ravenclaw.

Vương Xuân Úc vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lang Đông Triết đang đi về phía bọn họ, Lang Đông Triết luôn luôn không có biểu cảm gì, chỉ lo đường nhìn mình, nhưng hôm nay anh nhìn họ rất hứng thú. Vương Xuân Úc đột nhiên luống cuốn muốn lấy lại chiếc lọ trong tay Đường Cửu Châu.

Đường Cửu Châu nhìn Vương Xuân Úc lao về phía mình, theo bản năng ôm chiếc lọ trong tay né ra sau. Lần này Vương Xuân Úc cũng bất chấp hình tượng, vươn tay đoạt lấy bình dược từ trong ngực Đường Cửu Châu.

"Anh! Anh!Anh Vương!" Đường Cửu Châu sợ tới mức gọi anh, đồng thời vươn tay ngăn cản Vương Xuân Úc, "Anh, làm sao vậy! Đừng đánh em!"

Bên kia Tề Tư Quân và Quách Văn Thao cũng bị động tĩnh làm cho giật mình, vội vàng đứng dậy muốn kéo họ đi.

Vương Xuân Úc thật vất vả lấy lại cái chai, nhưng nắp chai đã bay đi đâu mất. Thấy chiếc ghế của Đường Cửu Châu sắp đổ Tề Tư Quân vội đưa tay ra đỡ, không ngờ dùng lực quá mạnh Đường Cửu Châu lại bị hất ra.

Đường Cửu Châu loạng choạng đứng không vững, vô tình ngã về phía Vương Xuân Úc.

Vương Xuân Úc đầu óc quay cuồng, không muốn Đường Cửu Châu ngã xuống, cũng không muốn cái lọ bị Lang Đông Triết nhìn thấy. Lúc này đang bận động não không để ý dưới chân, giẫm phải con ếch sô cô la của ai bỏ nhà ra đi, còn chưa kịp đỡ Đường Cửu Châu đã ngã ngửa ra sau.

Tề Tư Quân đỡ Đường Cửu Châu khỏi bị ngã, Quách Văn Thao kéo Vương Xuân Úc đang bị đè ra, cả hai đều choáng váng.

Đường Cửu Châu sờ sờ mặt mình, trên mặt có một chút chất lỏng sền sệt, dính đầy trên môi, theo bản năng liếm liếm, "Ôi, em sợ muốn chết, còn tưởng rằng đầu chảy máu. . ."

Đường Cửu Châu dùng ống tay áo lau mặt, ống tay áo ửng hồng, chậm rãi nói: "Đây là cái gì? Mùi rất lạ. . ."

"Cái gì!" Vương Xuân Úc còn choáng váng đầu, nghe được Đường Cửu Châu lời nói, liền ngồi dậy hướng Đường Cửu Châu chạy tới, "Trời ạ, em đừng uống. . ."

Vương Xuân Úc lập tức đi tìm bình thuốc, chỉ thấy bình đất còn sót lại vài mảnh vỡ, sau đó nhìn đến Đường Cửu Châu trên mặt có kỳ dị chất lỏng.

Không thể nào......

"Ai, làm sao. . .em có chút hoa mắt. . ." Đường Cửu Châu đột nhiên càng cảm thấy đầu óc choáng váng, Tề Tư Quân phía sau gọi tên, cậu đều không nghe thấy nữa, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Chỉ nhìn thấy Vương Xuân Úc bên cạnh ngọn đèn bàn mờ ảo, "Vương. . .tiên. . .sinh có muốn chơi Quidditch không?"

(xong (¬‿¬ )

"Cái gì?" Vương Xuân Úc sửng sốt.

"Tuần sau em có trận đấu, anh tới xem em dược không?" Đường Cửu Châu ngồi dậy, cậu tỉnh táo, nhưng lại dọa ba người khác không dám động.

"Hả?" Vương Xuân Úc tiếp tục ngắt kết nối.

"Chúng em cùng Slytherin có trận đấu," Đường Cửu Châu đi tới trước mặt Vương Xuân Úc, nắm hai tay Vương Xuân Úc, thành khẩn nói: "Anh tới xem em đi! Đi, đi!"

Vương Xuân Úc bị cậu nắm lấy tay, không biết có nên rút ra hay không, cậu quay lại nhìn hai người bạn của mình.

Tề Tư Quân trước mặt Đường Cửu Châu quơ tay, hoài nghi Đường Cửu Châu còn chưa tỉnh. Mà Quách Văn Thao cư nhiên bắt đầu ghi chép, Vương Xuân Úc không biết cậu đang viết gì, cậu chỉ hy vọng rằng ai đó đến cứu mình ngay bây giờ.

Vương Xuân Úc nhìn trái nhìn phải, Lang Đông Triết vậy mà vẫn nhìn họ lộn xộn trong phòng khách, cũng không lên lầu.

Không có cách nào bây giờ. . .

"Lang. . . Lang học trưởng!"

◦◦,'°.✽✦✽.◦.✽✦✽.°',◦◦

Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Lâu lắm rồi không cập nhật (hahaha bạn biết)
Đây chắc chắn sẽ không phải là một cái hố, nó chắc chắn sẽ được hoàn thành.
Tôi không biết phải nói gì, tôi cảm thấy có lỗi vì đã mất quá nhiều thời gian
Nếu bạn đang chờ đợi, cảm ơn bạn ~

Lời Editor: Loạn!! Loạn hết rùi!!!!!! (∩ ⌣̀_⌣́)

* Cái chết đang sống - Draught of Living Death: loại thuốc ngủ có độc tính cực mạnh, mạnh đến mức có thể giết rất nhiều người chỉ với một giọt. Tuy nhiên nó rất khó để pha chế, người duy nhất có thể pha chế loại độc dược này trong đám học trò đó là Harry Potter nhờ vào hướng dẫn trong cuốn sách của Hoàng Tử Lai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro