[Học viện trinh thám] Bữa tiệc nguy hiểm
Thuyết tương đối trường Hogwarts · Ngoại truyệnVỹ Quân\Nam Bắc\Cửu Minh\Đông Xuân.Dòng thời gian: Năm năm sau khi Vỹ Quân Nam Bắc tốt nghiệpClick để xem cuộc sống tốt nghiệp của các cặp đôi
⊱ ────── {⋆⌘⋆} ────── ⊰
"Em cảm thấy Đường Cửu Châu gần đây có chút kỳ quái."
"Em cảm thấy Minh Minh dường như sắp phát hiện."
Thiệu Minh Minh vẻ mặt nghiêm túc dựa vào trên ghế sô pha, ôm lấy chiếc gối hình Đường Cửu Châu đã chụp vào năm cậu giành được tân binh MVP, trên chiếc gối Đường Cửu Châu mang theo nụ cười ngây ngô, như thể cậu vẫn còn là một nhóc tầm thủ năm hai oa oa khóc nhè.
Tề Tư Quân là người cuối cùng đến, cậu một thân tây trang mang theo bao phong trần mệt mỏi lao ra từ bếp lò trong căn hộ của Thiệu Minh Minh. Cả Thiệu Minh Minh cùng Vương Xuân Úc đều bị xuất hiện đột ngột dọa sợ, Quách Văn Thao ngay lập tức rót cho cậu một tách trà đặt nó trước chiếc ghế trống dành cho cậu.
"Tớ đến muộn." Tề Tư Quân ho khan hai tiếng, cười xin lỗi với mọi người, nhấp hai ngụm trà, "Gần đây Cục Hợp tác Quốc tế đang bàn giao công việc cho Bộ Ngoại Giao phía Nam, bận quá."
"Không sao, không sao, vất vả rồi." Vương Xuân Úc trả lời, là đồng nghiệp ở Bộ Pháp thuật, cậu chắc chắn biết Bộ Ngoại Giao gần đây bận rộn như thế nào.
"Ừm. . . đang nói đến đâu rồi?" Tề Tư Quân hít một hơi, lập tức quay đầu nhìn Thiệu Minh Minh, tiếp tục chủ đề vừa mới cắt ngang.
"Minh Minh nói, cảm thấy Cửu Châu gần đây có chút kỳ quái."
Quách Văn Thao trả lời."Hửm? Làm sao vậy?"
Tề Tư Quân bưng chén trà lên, trêu ghẹo nói: "Chẳng lẽ ẻm đột nhiên thông suốt rồi?"
"Đừng nói lung tung." Thiệu Minh Minh nghe vậy trợn tròn mắt, "Lần duy nhất trong đời cậu ấy thông suốt là khi thổ lộ với em trong bệnh xá... Còn chẳng phải thổ lộ với em! Là bị em tình cờ nghe được!"
Cả ba nhớ lại khoảng thời gian đó đều không nhịn được cười.Thật ra lúc đó chỉ có một mình Thiệu Minh Minh không phải vô tình nghe được, Thích phu nhân đang cùng Thiệu Minh Minh thay thuốc cho Đường Cửu Châu cũng vô tình nghe được, sau đó Thiệu Minh Minh mặt đỏ bừng nhìn Thích phu nhân vẻ mặt: "Hiểu rồi hiểu rồi" rời khỏi sân khấu với nụ cười trên môi, để lại cho cậu và Đường Cửu Châu không gian riêng. Dù sao thì không biết tại sao ngày hôm sau toàn trường đều biết, Thích phu nhân cũng không biết.
"A, ta hoài niệm ghê." Tề Tư Quân lại nhấp một ngụm trà,
"Quả nhiên, tốt nghiệp mới biết trường học tốt cỡ nào."
"Ừ. . ." Quách Văn Thao cũng cười thở dài một tiếng, cậu rời xa Hogwarts đã năm năm, tuy rằng thỉnh thoảng cùng Bồ Tập Tinh trở về thăm, nhưng so với thời gian học sinh trải qua ở Hogwarts, tuyệt đối không giống nhau lắm.
"Cho nên..." Vương Xuân Úc vẫn rất quan tâm đến chủ đề ban đầu,
"Cửu Châu gần đây có chuyện gì sao?"Cậu thật sự có chút khẩn trương, bưng chén trà lo lắng nhìn Thiệu Minh Minh, có thể là Đường Cửu Châu ngoài ý muốn uống nhầm độc dược lưu lại bóng ma tâm lý."
Không có gì đặc biệt. . ." Thiệu Minh Minh cau mày suy nghĩ, "Chỉ là. . . Chỉ là. . ."
Ba người cùng nhau nhìn cậu, kiên nhẫn chờ đợi đáp án cuối cùng từ Thiệu Minh Minh."Em luôn cảm thấy như cậu ấy đang gạt em chuyện gì."
Không khí trầm mặc một lúc, Quách Văn Thao yên lặng lấy bút lông trong túi áo khoác ra, nhìn trái nhìn phải như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Có phải. . . sắp đến ngày kỷ niệm của hai đứa không?"
Tề Tư Quân, người rất có kinh nghiệm, là người đầu tiên nói.
"Không. . . em cũng không nhớ rõ," Thiệu Minh Minh bị nhắc nhở nhưng suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra ngày nào, lẩm bẩm nói: "Có thể là ngày chúng em quay lại với nhau sao? . . . Đã bao nhiêu tháng rồi?"
"Tái hợp?" Quách Văn Thao nhạy bén nắm bắt vấn đề.Vương Xuân Úc cũng rất ngạc nhiên, Tề Tư Quân suýt nữa bị sặc trà, anh ta lặp đi lặp lại: "Tái . . . tái hợp?!"
"À. . . đúng vậy," Thiệu Minh Minh so với ba người anh bình tĩnh hơn nhiều, mỗi người đều có biểu cảm tuyệt sắc thực sự hiếm thấy, "Chúng em sau khi tốt nghiệp đã chia tay một thời gian."
"Khi nào??!!"
"Phát hiện cái gì?"Bồ Tập Tinh không vòng vo, cậu ngáp dài dựa vào ghế, thức cả đêm để nghiên cứu Sao Thiên Vương, làm cậu hiện tại mở mắt ra thấy Châu Tuấn Vỹ đối diện với mình như ba bóng người.
Đường Cửu Châu thò đầu nhìn anh, lo lắng nói: "Anh, anh không sao chứ?"
"Có muốn uống chút thuốc tỉnh táo không?" Châu Tuấn Vỹ ân cần hỏi.
"Cậu mang theo à?" Bồ Tập Tinh ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.
"Không." Châu Tuấn Vỹ vẫn duy trì vẻ mặt chân thành.
"..."
Lúc này, Lang Đông Triết đột nhiên từ trong túi áo khoác lấy ra một lọ nhỏ trong suốt, lắc lắc nhìn Bồ Tập Tinh: "Tôi có mang tới, muốn không?"
"Cám ơn, nhưng tôi không uống được nữa." Bồ Tập Tinh lắc đầu, nhắm mắt lại day day thái dương.
"Cậu cũng nên chú ý thân thể của mình," Châu Tuấn Vỹ ngừng trêu chọc, dựa vào lưng ghế nghiêm túc nói với cậu,
"Nghĩ chính mình vẫn còn là thiếu niên chắc? Nửa đêm leo lên Tháp Ravenclaw để ngắm sao?"
"Tôi biết rồi mà." Bầu không khí trở nên thoải mái hơn với cuộc trò chuyện nhỏ, Đường Cửu Châu không chút hình tượng nằm trên ghế sô pha, Lang Đông Triết đặt tờ Nhật báo tiên tri số mới nhất xuống, rất bất ngờ đi thẳng vào chủ đề: "Vậy tại sao hôm nay lại tìm chúng tôi?"
"Đúng vậy," Châu Tuấn Vỹ cũng đột nhiên nhớ ra mục đích mình đến đây,
"còn dặn anh không được nói với lão Tề... Em ấy hình như hôm nay tham dự một sự kiện của Bộ Pháp thuật, nếu không anh thực sự không thể giải thích với em ấy."
"Thao Thao nữa," Bồ Tập Tinh híp mắt, "Bộ Pháp thuật thực sự... giờ tan tầm cũng chiếm dụng."
"Vương tiên sinh đâu?"
Lang Đông Triết lắc đầu: "Không biết. Sau khi Cửu Châu hẹn ra ngoài, tôi đã nói thẳng với Xuân Úc rằng tối nay tôi sẽ quay lại sau, sau đó tôi đi.
"Coi coi địa vị gia đình này". Châu Tuấn Vỹ và Bồ Tập Tinh nhìn nhau giữ im lặng.
"Ơ? Chờ đã." Đường Cửu Châu đột nhiên ý thức được cái gì, đột nhiên ngồi dậy,
"Các anh sống chung sao?"
Châu Tuấn Vỹ và Bồ Tập Tinh trao đổi ánh mắt hài lòng "đứa trẻ này vẫn như trước", nhưng Lang Đông Triết lại im lặng bổ thêm một đao: "Chúng tôi kết hôn năm ngoái, cậu không đến dự hôn lễ sao?"
"Vâng, em biết. . . Ý em là, anh Tề và anh Thao?"
"Ừ, nếu không anh Thao sống ở đâu?" Bồ Tập Tinh bình tĩnh trả lời,
"Sống trong nhà của anh ấy ở thế giới Muggle đi lại sáu giờ một ngày? Khi tụi anh ở Hogwarts, anh ấy chỉ về hai lần một năm, quên rồi à?"
"Ờ..." Đúng là không thể phản bác.
"Ừ, anh đã cầu hôn từ lâu rồi." Châu Tuấn Vỹ cười, đeo nhẫn sáng ngời, "Ở chung không phải rất bình thường sao?"
"Anh hiểu rồi," Bồ Tập Tinh uể oải dựa vào ghế, đẩy gọng kính, "Em có muốn ở cùng Minh Minh không?"
"Nhưng ngại nói ra?" Châu Tuấn Vỹ lấy lại tinh thần.
"Ồ..." Lang Đông Triết trầm ngâm gật đầu.
"Ôi, Cửu Châu, em rốt cuộc. . ."
Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám, Đường Cửu Châu hoảng sợ xua tay: "Ai da, không, không!"
"Vậy rốt cuộc có chuyện gì?"
"Em nghĩ," Đường Cửu Châu tựa hồ hạ quyết tâm, "Em muốn kết hôn với Minh Minh."
"Chia tay bao giờ ?" Tề Tư Quân kinh ngạc, chen lấn ngồi xuống bên cạnh Thiệu Minh Minh,
"Khi nào? Tại sao anh lại không biết?"
"Chỉ là... năm em rời cuộc tuyển chọn bình luận viên tân binh Quidditch." Thiệu Minh Minh nghĩ nghĩ rồi nói.
"Đó không phải là. . ." Tề Tư Quân suy nghĩ một chút, "Là. . . Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp?"
Thiệu Minh Minh bình tĩnh gật đầu, mà Quách Văn Thao và Vương Xuân Úc chỉ có thể nhìn nhau, khi đó họ đang tham gia khóa huấn luyện chuyên nghiệp Thần Sáng ba năm, hai năm đầu tiên của khóa huấn luyện gần như phong bế, họ hầu như không có bất kỳ cuộc tụ tập nào trong suốt thời gian đó. Năm đó, ngay cả Quách Văn Thao và Vương Xuân Úc cũng chỉ có thể gặp nhau trong buổi huấn luyện nhóm.
"Năm đó. . ." Tề Tư Quân đột nhiên nghĩ tới cái gì, đột nhiên trừng lớn hai mắt.
Quách Văn Thao dường như cũng có chút ký ức, anh nhận lấy tờ giấy mà Vương Xuân Úc đưa cho, viết trên giấy bằng bút lông, không xác định hỏi: "Có phải là năm cậu và Châu Tuấn Vỹ đính hôn không?"
"A. . ." Vương Xuân Úc cũng nhớ tới.
Thiệu Minh Minh lại gật đầu, bộ dáng vân đạm phong kinh dường như không liên quan gì đến con vẹt nhỏ Hufflepuff tăng động lúc trước.
"Nhưng lúc đó em và Cửu Châu có đến chung sao?" Tề Tư Quân không muốn Thiệu Minh Minh nhớ lại ký ức khó chịu kia, nhưng anh thực sự bối rối,
"Anh... Lúc đó không phải hai người còn nói chuyện sao?"
"Ừ, tớ cũng nhớ." Vương Xuân Úc cũng gật đầu.
Lễ đính hôn của Châu Tuấn Vỹ cùng Tề Tư Quân là một trong số ít những buổi họp mặt mà họ tham dự năm đó. Ngay cả Thạch Khải, người ở quê hương hồ Mai Khê xa xôi, cũng đã trở về tham gia buổi lễ
"Nào có người nào không giao tiếp sau khi chia tay . . . Em không còn là một đứa trẻ nữa." Thiệu Minh Minh bất lực nói.
Cậucòn nhớ hôm đó trời nắng chói chang, thời tiết tốt hiếm có, cả Châu Tuấn Vỹ cùng Tề Tư Quân đều mặc vest trắng trang trọng, không có tháp sâm panh, không có bó hoa lớn, chỉ có ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi. hai người họ nắm tay hướng Merlin thề nguyện. Đó là một ngày vui vẻ và hạnh phúc, Thiệu Minh Minh không muốn bất cứ điều gì làm phiền họ vào lúc đó.
Lúc đó chính mình đã nghĩ gì? Thiệu Minh Minh thực sự không thể nhớ nỗi, ngày hôm đó cậu quả thật rơi lệ, không phải vì bản thân cậu, mà không kìm lòng được vì Tề Tư Quân , người sống quá vất vả rốt cuộc sang trang trang mới, hy vọng anh ấy và Châu Tuấn Vỹ có thể luôn mỉm cười hạnh phúc như Hôm nay. Mọi người đều rất vui vẻ, Thiệu Minh Minh không muốn phá hỏng cuộc vui.Khi đó Đường Cửu Châu vừa giành được hợp đồng với Hạm Đội Chổi Nổ, giành được MPV tân binh mùa giải mới, nổi bật một thời gian, được coi như một ngôi sao đang lên. Thiệu Minh Minh vì bị người bài xích cùng người nhà loại khuyên nhủ, rút lui khỏi tuyển chọn bình luận viên Quidditch, nhưng không có nói cho bất kì ai biết, Đường Cửu Châu cũng không nói. Trưởng thành, dường như không thể vô tư giải bày nỗi đau của mình nữa.Đứng giữa muôn hoa với ly rượu trên tay, cậu chỉ cảm thấy mình thật lạc lõng giữa dòng người.
"Kết hôn. . ."Châu Tuấn Vỹ nhìn lên trần nhà, và đột nhiên có chút cảm khái lên tiếng.
Đường Cửu Châu kiên quyết cầu hôn, mọi người trầm mặc hồi lâu, cậu có chút kinh ngạc, tự hỏi có phải mình lại nói sai rồi, cuối cùng quyết định hỏi người đàn ông duy nhất có mặt ở đây đã kết hôn: "Anh Lang, việc kết hôn cảm giác thế nào. . . ?"
Câu hỏi này khiến cả Bồ Tập Tinh và Châu Tuấn Vỹ đều bật cười."Em nói cảm giác là có ý gì?"
"Cảm giác... chính là cứ như vậy đi." Lang Đông Triết suy nghĩ một chút, đáp.
"A?" Đường Cửu Châu không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án tùy tiện như vậy, có chút thất vọng, "Anh 'Cứ như vậy' là có ý gì?"
"Bởi vì cái gì cũng có hai mặt, bạn nhỏ Đường Cửu Châu." Châu Tuấn Vỹ trêu ghẹo nói.
"Em biết a. . ." Đường Cửu Châu cũng không nản lòng, tiếp tục hỏi Lang Đông Triết, "Anh Lang, có khi nào anh cảm thấy kết hôn không tốt không?"
Bồ Tập Tinh điều chỉnh lại tư thế ngồi, chống tay bên cạnh Lang Đông Triết, giống như Đường Cửu Châu chờ đợi câu trả lời của anh. Mà Châu Tuấn Vỹ vẻ mặt trầm tư, cụp mắt nhìn chất lỏng trong cốc cà phê.
"St. Mungo có quy định, bác sĩ trị liệu không được phép tham gia vào quá trình trị liệu cho người thân của họ, để tránh họ vì không khống chế được cảm xúc mà mắc sai lầm."
Lang Đông Triết giải thích, "Cho nên mỗi khi nhìn thấy em ấy ở St. Mungo, tôi đều tự hỏi việc kết hôn này có thực sự quan trọng không?"
Lang Đông Triết dừng một chút, lại nói tiếp: "Thân phận này quan trọng hơn, hay là có thể đích thân chữa trị cho em, giúp em khỏi bệnh quan trọng hơn?"Mấy người lại im lặng, Bồ Tập Tinh vươn tay ấn bả vai Châu Tuấn Vỹ, cảm thấy bả vai Châu Tuấn Vỹ run lên, chỉ thấy Châu Tuấn Vỹ quay đầu cười nhìn mình, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn an ủi bắt tay Bồ Tập Tinh.
Đó có thể là điều cuối cùng mà Châu Tuấn Vỹ, một bác sĩ trị liệu trung cấp tại Khoa chấn thương vật lý của St. Mungo, muốn nhớ lại, là ký ức đau buồn nhất với tư cách là một bác sĩ trị liệu.
Khi Tề Tư Quân vừa tốt nghiệp, cậu không làm việc ở Bộ Ngoại Giao, mà được Bộ Pháp thuật phân công đến Cục Tai nạn và Thảm họa Phép thuật, nhưng thực sự chỉ làm việc ở đó chưa đầy một năm.Vào thời điểm đó, do không đủ nhân lực, Tề Tư Quân thường cùng các tiền bối trong công ty đi công tác, cậu cùng Châu Tuấn Vỹ cũng ít gặp nhau hơn xa cách nhiều hơn, thậm chí cả tuần không gặp nhau.Mà chính vào một ngày gió yên sóng lặng, khi Châu Tuấn Vỹ đi qua sảnh tầng một đến nhà kho để lấy đồ cho giáo viên, đột nhiên nghe thấy âm thanh ồn ào truyền đến từ cửa, nhiều người chạy đến đại sảnh, có người hét lên, nhiều người bị thương được đưa đến như cảnh tượng nhanh chóng loạn lên như gà mất đầu.Các bác sĩ trị liệu trực trong sảnh vội vàng vây quanh, Châu Tuấn Vỹ không biết vì sao đột nhiên bất động, đứng yên tại chỗ.
"Mau tới! Đến giúp với!" Các nhà trị liệu vội vàng. Đám đông lập tức tản ra, bác sĩ trị liệu cấp trung giúp một thanh niên khiêng một người hôn mê đầy máu, người này quen đến mức Châu Tuấn Vỹ không dời mắt được.
"Mọi người, nhường đường!" Bác sĩ trung cấp kêu lên, nhìn thấy Châu Tuấn Vỹ đang sững sờ, liền nói với anh: "Mau tới trợ giúp! Châu Tuấn Vỹ!"
Xe buýt công cộng, xóa ký ức, tấn công, nổ mạnh . . . Những từ này tràn ngập trong não Châu Tuấn Vỹ, anh nhìn Tề Tư Quân càng lúc càng gần mình, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi máu tanh không biết thuộc về ai trên người anh.Anh đưa tay sờ mái tóc Tề Tư Quân, cũng không biết mình đang làm gì, đầu óc trống rỗng. Thấy bầu không khí không thích hợp, Đường Cửu Châu vội vàng chuyển đề tài, lại hỏi: "Nhưng mà, cái tốt luôn luôn nhiều hơn cái xấu, đúng không anh Lang?"
"Đúng vậy." Lang Đông Triết gật đầu, nhận được ánh mắt cảm kích của Đường Cửu Châu, hắn nghĩ lại, "Nếu không chúng ta đã không kết hôn rồi."
"Hình như là Vương tiên sinh tốt nghiệp liền cầu hôn?" Bồ Tập Tinh nhớ lại.
"Ừ, tại lễ tốt nghiệp mấy cậu tôi đã cầu hôn."
Đường Cửu Châu nhếch miệng cười: "Lang tiền bối xuống tay rất nhanh nha."
"Dù sao chuyện này cũng phải đến đích," Lang Đông Triết cười nhạt như nhớ lại điều gì, "Vừa vặn hôm đó thời tiết tốt nên tôi liền nói với em ấy."
"Lang tiền bối không chút do dự nào sao?" Châu Tuấn Vỹ đã định thần lại, hơi thả lỏng bàn tay phải đang nắm chặt trên tay vịn, do dự một lúc mới hỏi ra vấn đề này.Bồ Tập Tinh lại liếc nhìn anh, khẽ thở dài lại chuyển hướng sang Lang Đông Triết.
"Do dự..." Lang Đông Triết hỏi ngược lại, "Ý của cậu là cầu hôn? Hay là sau khi tốt nghiệp liền cầu hôn?"
"Ừm. . . Dù sao cũng là sự kiện trọng đại cả đời," Châu Tuấn Vỹ gật đầu, "Nếu như vội vàng quyết định, có phải hơi không suy nghĩ chu toàn. . ."
Bồ Tập Tinh lại lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý, hiếm thấy nói: "Cậu chính là suy nghĩ nhiều quá."
Đường Cửu Châu không dám nói năng lung tung, mặc dù đã là tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp đoạt MVP của năm, nhưng cậu vẫn là nhóc Gryffindor nhìn đàn anh thảo luận độc dược mà không dám xen vào.
"Tôi hình như. . . không quá vướng bận, nhưng chuyện cầu hôn này cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi."
Lang Đông Triết thẳng thắn nói, dường như có chút thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ở St. Mungo tu luyện một năm, liền suy nghĩ về nó trong một năm. Nhưng tôi tiếc nuối hơn là do dự."
Lang Đông Triết nói: "Chúng tôi không giống mấy cậu... ừm, chúng ta không học cùng năm, cho dù tham gia cùng một nhà, mấy năm đầu cũng rất ít giao tiếp. Từ lúc xác nhận quan hệ đến khi tốt nghiệp còn chưa đầy một năm, không giống như mấy cậu, đã ở bên nhau suốt thời gian qua phải không?"
Lang Đông Triết lộ ra vài phần hâm mộ, cười liếc nhìn ba người bọn họ, nói: "Tôi cùng Xuân Úc thời gian bên nhau quá ít. . . Cho nên càng không thể lãng phí thời gian."
Lời này vừa nói ra, ba người đều có chút xấu hổ, Lang Đông Triết không biết chuyện trước kia của bọn họ, nhưng ba người bọn họ cũng có biết chút chuyện, huống chi Châu Tuấn Vỹ hiểu lầm ngớ ngẩn Thiệu Minh Minh cùng Đường Cửu Châu đều thích Tề Tư Quân, Bồ Tập Tinh đời này cũng không không bao giờ quên. Vì giữ mặt mủi cho nhau, mọi người im lặng không nói.
"Sao không nói nữa?" Lang Đông Triết khó hiểu.
"Không có không có," Bồ Tập Tinh lắc đầu, "Nhớ tới một số 'chuyện thú vị'.
"Châu Tuấn Vỹ cố gắng nhịn xuống không đảo mắt.
"Này. . ." Đường Cửu Châu tựa hồ đột nhiên phát hiện cái gì, đương nhiên có thể là để đổi đề tài, tóm lại, cậu tự nhiên đem sự chú ý hướng về Bồ Tập Tinh: "Anh Bồ, không phải anh không cầu hôn. . . ?"
Hay là tại em không biết? Đường Cửu Châu lộ ra vẻ mặt đáng thương như một chú cún con bị bỏ rơi.Châu Tuấn Vỹ có chút hả hê, khoanh tay nhìn anh. Lang Đông Triết nhớ lại một chút chuyện về Bồ Tập Tinh và Quách Văn Thao mà Vương Xuân Úc đã đề cập với anh, cũng không nghĩ đến bất kỳ sự cố lớn nào, dường như luôn luôn rất tự nhiên yên bình.Tính tới bây giờ Bồ Tập Tinh bọn họ đã tốt nghiệp được năm năm, cậu ấy cùng Quách Văn Thao đã sống chung trong căn hộ mà họ thuê cùng nhau từ khi tốt nghiệp, nhưng không chút tiến triển?
"Mấy người thực sự là. . ." thích lo chuyện bao đồng. Bồ Tập Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ muốn đứng dậy, Đường Cửu Châu vừa định nhào tới đẩy anh về chỗ tra hỏi, lại thấy anh từ trong túi áo bên trong lấy ra một cái hộp nhỏ. Ba người đồng thời nghiêng người về phía trước, Lang Đông Triết thậm chí khó tin còn lau kính.
"Cậu... cùng tụi này tụ họp, mang nhẫn theo làm chi?" Châu Tuấn Vỹ rất bối rối.
"Không, không, không..."
Bồ Tập Tinh lại lắc đầu, hôm nay bệnh thoái hóa đốt sống cổ sắp tái phát,
"Ngày nào tớ cũng mang theo."
⋘ ──── ∗ ⋅◈⋅ ∗ ──── ⋙
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọcLâu rồi không gặp mọi người!
Ban đầu, tôi muốn viết một bài hoàn toàn ngọt ngào, chỉ là bốn cặp vợ chồng ngược cẩu gì đó, nhưng... Có lẽ đó không phải là thuyết tương đối hhhh
Mình viết một số bài thảo luận thực tế hơn, mỗi người đều có những tính toán và dự định cho tương lai của mình, không phải hoa tơ hồng mọc bám lấy tình yêu mà tất cả đều yêu thương nhau!
Tôi đã viết rất nhiều điều vô nghĩa ...
Hahaha, tôi hy vọng tôi có thể viết xong trong năm nay, mặc dù gần đây tôi rất bậnMong mọi người cho ý kiến nhiều! (Xin vui lòng (haha tôi đang trở nên thành thạo hơn)Dòng thời gian sẽ được phát hành sau bản cập nhật này ~
Lời Editor: Ngày nào cũng mang theo nhẫn mà không dám cầu hôn người ta hả anh (¬‿¬ )
Cái ngoại truyện này có một chương thôi quý vị ạ .・゚゚・(/ω\)・゚゚・.
Vâng, lại là một bé bị tác giả bỏ quên.
Tui ko quen đăng truyện trên wattpad tí nào (ミ〒﹏〒ミ) nó cứ bị mất dòng mất khoảng cách sao á.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro