[Học viện trinh thám] Đường Cửu Châu và chiếc cốc lửa (3)

Thuyết tương đối trường Hogwarts

⋆⁺₊⋆ʚ✟ɞ⋆⁺₊⋆

Tất cả các nhân viên hướng phiên ngoại Cửu Minh

Sau khi vũ hội kết thúc, Đường Cửu Châu vô cớ có động lực, mỗi ngày huấn luyện đặc biệt đều tích cực hơn bất kỳ ai khác, thậm chí còn chủ động đến gặp giáo sư để xin ý kiến.

Trên thực tế, Đường Cửu Châu căn bản không yếu, các môn học bùa chú, biến hình, bay đều học rất tốt, đối với các môn lý thuyết như độc dược, lịch sử pháp thuật, có chút đau đầu, nhưng dưới sự hướng dẫn của Lang Đông Triết cùng Quách Văn Thao cậu cũng rất chăm chỉ học tập.

"Gặp phải người sói, nên làm như thế nào?" Bạch giáo sư khoanh tay hỏi.

"Ừm..." Đường Cửu Châu sống lưng chợt lạnh, "Chào hỏi?"

". . .Cũng, cũng đúng."

"Giáo sư Bạch, đại hội Tam Pháp Thuật chúng ta thật sự sẽ gặp người sói sao?"

"Lỡ như có thì sao? Chà, câu hỏi tiếp theo là: bạn nên làm gì khi gặp người cá?"

"......chào hỏi?"

". . ."

"Hôm nay là huấn luyện đặc biệt dưới nước." Giáo sư Ngô bước nhanh trên đôi giày cao gót 10 cm, dẫn Thiệu Minh Minh và Đường Cửu Châu đến Hồ Đen.

"Minh Minh, trò biết bơi không?" Giáo sư Ngô đột nhiên quay lại hỏi Thiệu Minh Minh.

"A? Dạ. . ."

Trước khi Thiệu Minh Minh có thể nói hết câu, Giáo sư Ngô đã làm phép tránh nước ném cậu xuống Hồ Đen.

"Minh Minh!" Đường Cửu Châu cả kinh, "Ngô giáo sư! Nhưng mà em không biết bơi!"

"Cũng như pháp thuật chuyển đổi giữa các loài! Biến mình thành một con cá không phải là tốt hơn sao?" Giáo sư Ngô bất lực nói, "Mỗi giây đều quý giá trong đấu trường. Trò phải nhớ mọi thứ bản thân có thể sử dụng."

"Ô ô ô ô." Đường Cửu Châu sốt ruột cứu người, không phát hiện đọc sai thần chú, thời điểm nhảy xuống nước chỉ còn lại bọt nước, cuối cùng giáo sư Ngô cùng Thiệu Minh Minh cùng nhau cứu cậu lên.

"Đây là Bowtruckle*, thế nào?" Thần giáo sư cầm trong tay Bowtruckle chờ đợi đáp án từ Đường Cửu Châu.

* Bowtruckle: một sinh vật hiền lành, có kích thước nhỏ bé, có thể đứng trên lòng bàn tay của chúng ta. Chúng sống bên trong những tán cây rậm rạp và chuyên ăn côn trùng. Nhìn chung, loài này chẳng khác gì những người que tí hon với khuôn mặt phẳng lì được làm bằng cành và vỏ cây, có đôi mắt nâu và 4 ngón tay dài nhọn.

"Nó. . . có những ngón tay sắc nhọn."

"Ha, đúng không để cầm nó quơ trước mặt, nhưng có thể để cho nó mở khóa." Trần giáo sư hài lòng, "Nhân mã là loại động vật gì?"

"Động vật quần cư!"

"Đúng vậy, bọn họ rất đoàn kết, đừng làm bọn họ tức giận. Vong mã thích cái gì?"

"Vong mã. . . thích mùi máu."

"Đúng vậy, kỳ thật chúng cũng rất ôn nhu, gặp phải nó đừng sợ, trò phỏng chừng gặp cũng không thấy."

* Vong mã: Thestral là một dòng ngựa có cánh với thân hình gầy dơ xương. Đây là sinh vật hiếm và được coi là điềm xấu bởi chỉ những người đã chứng kiến và chấp nhận cái chết mới có thể nhìn thấy chúng.

"Nicole Flamel tinh luyện Hòn đá phù thủy khi nào?" Quách Văn Thao khép sách lại, nhìn chằm chằm hai mắt Đường Cửu Châu.

"A, cái này. . . . . thế kỷ14?" Đường Cửu Châu sờ sờ đầu, nhìn Thiệu Minh Minh cầu cứu.

"Năm nào?" Quách Văn Thao hỏi tiếp.

"Cửu Châu, các em muốn học tiên tri không?" Vương Xuân Úc nhìn hai người lâm vào bế tắc, cười đem chén trà đưa cho Đường Cửu Châu.

"Nhưng chẳng phải bói toán về tương lai sao?"

"Đúng vậy, em tiên tri thử xem Văn Thao sẽ nói gì, chẳng phải sẽ biết câu trả lời sao." Vương Xuân Úc nói đùa.

"Vương tiên sinh, anh có thể nhìn thấy tương lai một cách chi tiết như vậy không?" Thiệu Minh Minh dường như bị choáng ngợp bởi khả năng tiên tri mạnh mẽ của Vương Xuân Úc.

"Vậy Vương tiên sinh, anh bói cho em một quẻ xem em có thể làm quán quân không?" Đường Cửu Châu nằm trên bàn nói.

Vương Xuân Úc cười lắc đầu: "Anh chỉ nói đùa với em mà thôi. Huống hồ, tiên tri không phải là tương lai đã được xác định. chỉ là một phương hướng đại khái mà thôi, tương lai vẫn còn phụ thuộc vào chính mình nỗ lực nha."

Lang Đông Triết không nói, Đường Cửu Châu lại nói trước.

"Anh Tuấn Vỹ, sao anh lại ở đây?"

Châu Tuấn Vỹ mỉm cười nhìn hai người họ nói: "Anh ở đây để thính giảng, đây không phải là chuẩn bị cho kỳ thi tư cách bác sĩ trị liệu sao?"

Lang Đông Triết gật đầu với Châu Tuấn Vỹ, chọn ra hai chai giống hệt nhau từ một đống chai lọ, lại lấy ra hai loại thảo mộc tươi giống hệt nhau từ hai lọ — thậm chí còn có nước nhỏ giọt.

"Đây là hai dược thảo gì?" Lang Đông Triết đưa dược thảo trong tay cho ba người xem.

Đường Cửu Châu cùng Thiệu Minh Minh nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy những từ "Này có gì khác biệt?" trong mắt nhau, nhưng Châu Tuấn Vỹ đã nhanh chóng viết ra vài từ trên giấy da của mình.

"Đây là Gillyweed*." Lang Đông Triết cũng không làm khó bọn họ, duỗi ngón tay trái chạm vào cây cỏ bên trái, cây cỏ nhanh chóng cuộn lại, giống như đuôi sóc.

* Gillyweed: Gillyweed khi ăn vào, cho phép con người thở dưới nước. Nó được cho là giống một bó đuôi chuột nhầy nhụa màu xanh xám. Khi ăn có thể thở dưới nước và tạo màng giữa các ngón tay và ngón chân, cho phép họ bơi dưới nước một cách dễ dàng.

Anh lại vươn tay phải ra, ngón tay mới chạm vào đã bị thảo dược trên bàn quấn lấy, chậm rãi nói: "Đây là Lưới Sa tăng*, cây này còn rất nhỏ, nhưng sinh trưởng rất nhanh."

Lang Đông Triết mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Đường Cửu Châu: "Gặp phải Lưới Sa tăng, em định làm gì?"

"Lumos*! Giáo sư Dung nói rồi."

* Lumos: Thần chú Lumos tạo ra ánh sáng ở đầu cây đũa phép và được sử dụng để chiếu sáng các vùng tối.

"Ừ." Lang Đông Triết gật đầu, nhưng ngón tay cũng không nhúc nhích, một lúc sau, có mấy người nhìn thấy cây Lưới Sa tăng chậm rãi buông ngón tay của Lang Đông Triết ra, anh nói: "Còn có thể lựa chọn buông lỏng, nó sẽ tự động buông ra."

"Được rồi."

Các bài học bay của Đường Cửu Châu được coi trọng nhất, điều này được thể hiện qua việc Giáo sư Huân, Thạch Khải và Bồ Tập Tinh cùng nhau huấn luyện đặc biệt cho cậu ấy.

Thạt ra chỉ có Giáo sư Huân và Thạch Khải, Đường Cửu Châu nhìn Bồ Tập Tinh cầm Nimbus 3000, tò mò hỏi: "Anh Bồ, anh cũng tới thính giảng à?"

"Ừm," Bồ Tập Tinh cũng đang cầm một chiếc Nimbus 3000. Anh nheo mắt nhìn chiều cao của cọc gỗ trên sân tập, "Thỉnh thoảng cũng muốn tập thể dục."

Thạch Khải thắc mắc: "Anh Bồ, anh không thích cưỡi chổi sao?"

"Không thích," Bồ Tập Tinh động đậy cổ tay, tùy ý buông cây chổi ra, nó vững vàng dừng ở giữa không trung, "Không có nghĩa là không được."

"..."

"..."

"Kỳ nghỉ này anh phải quay về học lái xe. Ba anh đổi một chiếc xe Muggle, nói về nhà sẽ dạy anh." Bồ Tập Tinh nhún vai, "Trước sau phải học thôi, không bằng tập quen dần sẽ tốt hơn."

"Anh, ngươi không phải phù thủy sao?" Đường Cửu Châu nhịn không được hỏi: "Không phải chỉ cần dùng bột Floo* sao?"

"Lái xe đến thế giới Muggle không phải thuận tiện hơn sao?" Bồ Tập Tinh hỏi ngược lại.

* Bột Floo (Floo Powder) là một loại bột đặc biệt được các phù thủy dùng khi di chuyển hoặc liên lạc bằng lò sưởi (tức là từ lò sưởi đến lò sưởi)

Thạch Khải suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Hình như cũng có lý."

Giáo sư Huân mang đến một chiếc hộp gỗ khổng lồ, nửa lơ lửng trong không trung, ngay khi ba người họ đang đi về phía chiếc hộp, giáo sư Huân đột nhiên mở chiếc hộp ra, trong chớp mắt vô số quả Snitch từ trong hộp nhảy ra tán loạn.

Khi ba người còn sững sờ tại chỗ, Huân giáo sư cười nói: "Các trò còn không mau đi bắt bóng Snitch đi? Ba trăm quả bóng vàng một trong đó có chìa khóa của cái hộp này, thầy muốn các em khóa cái hộp này trước bữa tối. Nhanh đi!"

"Hiện tại... Hiện tại?" Đường Cửu Châu nhìn những con Snitch giống như đàn ong bay ra ngoài, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

"Hai giờ sau mới bắt đầu cũng được tùy ý đi." Huân giáo sư cười vô đạo đức, "Đi đi, Hercules."

Bồ Tập Tinh nghe vậy cũng cười đẩy kính, bước lên chổi vẫy Đường Cửu Châu: "Nhanh lên đi Hercules, anh còn muốn ăn cơm."

Bên kia, Thạch Khải đã cầm sẵn ba quả snitch vàng trong tay, "Các anh em nhanh lên! Này! Cái hộp đâu?"

"Ai nói với các trò cái hộp không thể bay?" Giáo sư Huân lắc đầu, vươn tay che khuất ánh mặt trời, híp mắt nhìn về phía rừng cấm "Bạn nhỏ à, mấy đứa còn non lắm."

"Ah?!"

"Cửu châu?" Giáo sư Dung nghiêm túc xắn tay áo, "Trò biết 'Quyết đấu' là gì không?"

Đường Cửu Châu nắm chặt đũa thần, đối mặt với áp lực lớn từ giáo sư, hắn vẫn là rất kiên định cao giọng đáp: "Dạ biết, Dung giáo sư!"

Giáo sư Dung hài lòng gật đầu, tán thưởng liếc nhìn Đường Cửu Châu cùng Thiệu Minh Minh ở phía sau, ra hiệu Thiệu Minh Minh đứng bên cạnh mình: "Minh Minh, lại đây."

Giáo sư Dung bảo hai người đứng đối diện nhau, ngay lúc hai người đang nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí trở nên căng thẳng, cô đột nhiên chuyển chủ đề: "Được, hôm nay chúng ta học Thần hộ mệnh đi."

"Ah?"

"Thần hộ mệnh?" Giáo sư Dung lộ vẻ kinh ngạc, "Các trò không biết Thần hộ mệnh sao?"

"Em biết, nhưng là. . ." Thiệu Minh Minh ngơ ngác nhìn Dung giáo sư, "Không phải muốn quyết đấu sao?"

"Không?" Giáo sư Dung làm bộ không hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn hai người dại ra, "Cô chỉ hỏi các em có biết không thôi?"

"Ách......"

"Được rồi, được rồi, bắt đầu luyện Thần hộ mệnh thôi~"

Đối với Đường Cửu Châu mà nói, kỳ huấn luyện đặc biệt trước giải đấu Tam Pháp Thuật có lẽ là thời gian bận rộn nhất của cậu ở Hogwarts, thời gian ăn ngủ đều do Tề Tư Quân đích thân an bài, Đại giáo sư không biết ở đâu tìm cho Tề Tư Quân một cái chiêng, Tề Tư Quân lúc nào cũng mang theo bên mình, đến giờ liền đánh chiêng, so với đồng hồ cát trong nhà ăn còn đúng giờ hơn.

Mà bản thân cậu cũng dưỡng thành chất lượng giấc ngủ tuyệt vời, cho dù Tề Tư Quân có gõ cồng vào tai cậu, đem Thạch Khải nháo đến trèo ra khỏi cửa ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách dưới lầu, Đường Cửu Châu cũng không tỉnh lại.

Mà Đường Cửu Châu, sét đánh không tỉnh, chỉ cần Thiệu Minh Minh kêu to một tiếng, "Đường Cửu Châu, cậu làm sao còn chưa xuống lầu!" liền bật tỉnh lại, mắt buồn ngủ mông lung nhìn thấy trước mặt gõ chiêng đến thở hổn hển Tề Tư Quân. Khó hiểu hỏi Tề Tư Quân tại sao sớm như vậy xuất hiện ở ký túc xá của cậu.

Huấn luyện rất gian khổ, ngay cả Thiệu Minh Minh đứng ngoài quan sát cũng cảm thấy không thể tiếp tục huấn luyện đặc biệt liên tục của các giáo viên, nhưng Đường Cửu Châu vẫn kiên trì không một lời phàn nàn.

Đường Cửu Châu tựa hồ vẫn như trước, thích làm nũng, thích làm trò, là linh vật Gryffindor mọi người yêu thích, nhưng tựa hồ cùng trước đây lại có gì đó không giống.

Nhìn Đường Cửu Châu đang ở trong lớp nghe giảng, Thiệu Minh Minh có chút không hiểu tại sao cậu lại nỗ lực như vậy, cậu biết tham gia đại hội Tam Pháp Thuật là vì vinh dự Hogwarts, nhưng trên thực tế, bất luận là giáo sư hay là nhóm bạn, mọi người đều không có ý ép Đường Cửu Châu đoạt quán quân, càng giống như nhân cơ hội này thúc giục Đường Cửu Châu chăm chỉ học tập.

Ánh mặt trời chiếu vào bóng lưng Đường Cửu Châu, cả người chìm trong ánh sáng, Thiệu Minh Minh tựa đầu ở trên bàn nhìn cậu, Đường Cửu Châu lỗ tai cắm bút lông, hai má áp vào cánh tay. Trong những ngày huấn luyện này, cậu dường như đã giảm cân rất nhiều còn cao hơn một chút, thiếu niên mười lăm tuổi giống như một cây hoa tử đằng bị tuyết mùa đông uốn cong, sau mùa đông, trở nên càng cứng cỏi hơn trước.

Đường Cửu Châu không biết nằm mơ thấy cái gì, khóe miệng hiện lên một tia ý cười, làm người không nỡ quấy rầy mộng đẹp của cậu.

"Đang ngủ?" Trương giáo sư đang cầm hai tiêu bản dược thảo, nhìn Đường Cửu Châu bên người đang ngủ say, ngẩng đầu nhìn thấy Thiệu Minh Minh cúi đầu đọc sách, cười đem hai cái tiêu bản đưa cho Thiệu Minh Minh.

"Không có việc gì, để em ấy ngủ một lát đi, mấy ngày nay cũng mệt rồi." Trương giáo sư hạ thấp âm lượng, vẫn không quên trêu chọc học sinh, "Hai ngày nữa để em ấy học bù, ha ha ha."

Thiệu Minh Minh dở khóc dở cười.

Cố vấn ngoại khóa do Đại giáo sư mời cũng rất nhanh đã tới, bọn họ lần lượt đến Hogwarts vào sáng sớm và xế chiều của cùng một ngày cuối tuần.

Thần Sáng Lưu đến từ sáng sớm, với tư cách là một tuyển thủ tham gia cuộc thi Tam pháp thuật lần trước anh tự nhiên được thầy Đại mời, với tư cách là cựu học sinh của Hogwarts, anh đương nhiên phải chạy về trường để hướng dẫn đàn em của mình.

Anh ấy không chỉ trở lại Hogwarts một mình mà còn mang theo đồng nghiệp Thần sáng hiện tại của mình, dũng sĩ Durmstrang, Thần Sáng Ngô, người đã tham gia cùng một cuộc thi năm đó, nghe nói là tò mò về món ăn đặc sắc của Hogwarts nên cùng theo tới.

Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh đưa hai Thần sáng đi ăn bữa sáng đặc biệt ở Hogwarts. Khi Thần Sáng Lưu đang hồi tưởng về khoảng thời gian tốt đẹp ở Hogwarts, một thông báo khẩn cấp từ Bộ Pháp thuật bay đến cửa sổ nhà ăn. Thần Sáng vội vàng đứng dậy, chỉ kịp để lại cho đàn em một câu: "Muốn xuống nước nhớ giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh!"

Đường Cửu Châu và Thiệu Minh Minh bị bỏ lại phía sau, ngồi trong nhà ăn lúc bảy giờ sáng thứ bảy, tiếp tục dùng bữa trong im lặng.

Để bù đắp cho hai đứa trẻ dậy sớm, Đại giáo sư đã đưa tay ra thề sẽ đưa chúng đến gặp một vị cao nhân để học hỏi, sau đó liền đưa hai đứa đến túp lều bên bìa rừng Cấm, tìm thấy Hỏa Thụ đang đọc sách.

"Giáo sư, không phải chúng em không biết Hỏa tiên sinh. . ."

"Sai rồi!" Đại giáo sư lắc đầu, "Hỏa lão sư của trò là chuyên gia nghiên cứu rồng, trò không biết sao?"

"Cái này. . . em cũng biết."

". . .Em không biết những gì anh ta đang nghiên cứu gần đây, phải không?"

"Anh ấy hiện đang nghiên cứu các kiến trúc phù hợp để chăn nuôi những loại rồng khác nhau. . ."

"Được, xem ra các em cũng khá hiểu nhau, thầy đây sẽ không nhiều lời nữa. Tạm biệt!"

Đại giáo sư bỏ chạy mất tăm, Thiệu Minh Minh và Đường Cửu Châu nhìn nhau, cùng đi về phía Hỏa Thụ đang say sưa đọc sách.

Hỏa Thụ, một cựu học sinh nổi tiếng của Ravenclaw, đã đến nhiều nơi để tìm hiểu về thói quen của loài rồng, vốn đã có cơ hội đến Châu Phi để nghiên cứu về nguồn gốc của loài rồng, nhưng vì thích nghiên cứu kiến ​​​​thức lý thuyết cùng sách giấy, anh ấy ở lại Hogwarts để trở thành thủ thư.

"Hỏa lão sư," Đường Cửu Châu hỏi, "Nếu như tại thi đấu thật gặp phải rồng thì sao?"

"Làm sao bây giờ? Giả chết." Hỏa Thụ đáp.

"Thật sự giả chết á?" Thiệu Minh Minh có chút không tin.

"Đương nhiên không phải, nếu như giả chết, con rồng kia liền một chân giẫm chết cậu, giống như giẫm chết một con kiến."

"Vậy chúng ta nên làm gì a?"

"Rất đơn giản, nếu nó phun ra lửa, bạn liền tưới nước, nếu nó phun ra nước, bạn liền nhóm lửa, và ngược lại."

"Vậy nếu nó vừa phun nước lại phun lửa thì sao?"

"Vậy cậu phát hiện ra chủng loại mới, thi xong nhớ báo cho anh biết."

Chạng vạng tối, gia sư cuối cùng cũng tới lâu đài Hogwarts. Bọc trong một chiếc áo khoác lông thú, băng qua Hồ Đen trên một chiếc thuyền vào lúc hoàng hôn.

Anh ta có một đôi mắt kỳ lạ, đôi mắt xanh vẫn sáng trong đêm, với con ngươi thẳng đứng kỳ lạ. Anh bỏ mũ ra, cười với mọi người, vẻ ngoài không khác gì người thường, nhưng lại có một bầu không khí rừng rậm ẩm ướt khó hiểu.

"Yo, xin chào mọi người." Anh chào hỏi khá thoải mái, Bồ Tập Tinh cũng giơ tay chào, hai người hình như đã quen biết từ trước.

"Đây là JY." Bồ Tập Tinh giới thiệu, "ở Hogwarts học được nửa chừng liền chạy về nhà kế thừa đại nghiệp."

"Bớt chém đi, nào có đại nghiệp cho anh đây kế thừa đâu." JY cười nói, quay người trịnh trọng giới thiệu mình với Đường Cửu Châu, "Tôi là JY, quả thật học nửa chừng về nhà, hiện tại ở nhà quản lý gia nghiệp."

Anh lại nói vài câu nhẹ nhàng, nhưng tình hình thực tế nguy hiểm hơn gấp nhiều lần so với nội dung ngắn gọn trong miệng anh.

Anh ta sinh ra ở một thị trấn phù thủy, mẹ là người sói, cha là phù thủy, đến khi bảy tuổi anh cũng không biết mình có dòng máu người sói trong người. Dòng máu phù thủy đã triệt tiêu đặc điểm người sói của anh còn cho phép anh thành công vào Hogwarts để học tập, nhưng đến năm 4, anh ta bỏ học vì gia đình bị cuốn vào cuộc hỗn chiến giữa các bộ tộc người sói, trong vòng năm năm thống nhất tất cả bộ tộc người sói phụ cận rừng Cấm. Có thể nói rằng thực sự xứng đáng với cái danh Đại thống lĩnh của bộ tộc người sói, cũng không hề đơn giản là "quản lý" như lời anh nói.

Nhưng Đường Cửu Châu không biết, còn ngây ngốc hỏi: "Được, vậy anh có thể dạy tôi cái gì?"

Thiệu Minh Minh vội vàng nhắc nhở ở bên tai cậu: "Người ta là thủ lĩnh bộ tộc người sói, mới không quản mấy chuyện này đâu."

Người sói! Đường Cửu Châu trợn to hai mắt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người sói chân chính, từ trên xuống dưới cẩn thận nhìn JY, lại không có nhìn ra JY là người sói.

"Hôm nay là đêm trăng tròn sao?" Quách Văn Thao thấp giọng hỏi, tất cả mọi người giật mình, hướng ra ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn vành vạnh in bóng mặt hồ đen xuyên thấu qua mây mù, JY tựa hồ cũng không có bị ảnh hưởng bởi đêm trăng tròn, vẫn ung dung để mọi người đánh giá.

"Tôi có thể dạy cậu..." Đôi mắt của JY ngày càng sáng hơn, đồng tử hoàn toàn biến thành hình dạng sói. Khi một người sói biến hình, kích thước sẽ tăng gấp đôi, cũng sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, điều đó cực kỳ nguy hiểm ở lâu đài Hogwarts, nơi có một lượng lớn người là phù thủy chưa đủ tuổi vị thành niên.

Nhưng sau đó, JY dường như không trở nên điên loạn như sự biến đổi thành người sói được ghi trong sách, chỉ có đôi mắt trở nên khác với người thường, còn lại mọi thứ vẫn như cũ.

"Tôi có thể dạy bạn cách phân biệt người sói." JY cười nói.

"Phân biệt người sói?"

"Đây là một môn khoa học." JY cười, "Cho dù cậu có giỏi tiên tri đến đâu, cũng chưa chắc có thể tìm thấy người sói."

"À, đúng rồi, Hỏa Thụ còn ở trường không?" JY đột nhiên hỏi.

"Còn." Đường Cửu Châu thành thật đáp.

"Ngày mai đi gặp hắn đi." JY vươn vai tiếp tục hỏi, "Con ma trong thư viện vẫn còn chứ?"

Thiệu Minh Minh sắc mặt đại biến, vội vàng đem ngón trỏ đặt ở bên môi: "Suỵt, nhỏ giọng chút, mấy tuần nay hắn rốt cục mới yên tĩnh lại."

"Tại sao, các cậu rất sợ hắn a?" JY cười.

"Con ma thư viện, nếu bị hắn thổi tắt ngọn nến, sẽ không thể tốt nghiệp!" Thiệu Minh Minh nghiêm túc giải thích với đàn anh, "Nghe nói học sinh cuối cùng tiếp xúc nhiều với hắn đều không tốt nghiệp !"

À vâng, học sinh đó là tôi. JY lặng lẽ gật đầu, không ngờ tin đồn lại lan rộng như vậy.

"Hắn mỗi năm đều biến mất một đoạn thời gian, cũng không biết khi nào trở lại." Đường Cửu Châu tiếp tục nói, "Nhưng là... Chúng tôi căn bản không nhìn thấy hắn, có lẽ hắn chính là không muốn nói chuyện."

Sau ngần ấy năm, tôi vẫn là người duy nhất có thể nhìn thấy sao?

"Được rồi..." JY chỉnh lại cổ áo, "Hắn vẫn ở trong thư viện chứ?"

"Đúng vậy, nhưng hình như gần đây không có ai gặp phải hắn."

"Đã biết."

Con ma của thư viện không có tên, hoặc không ai biết tên anh ta là gì, anh cũng không quan tâm, bởi vì dường như chính anh ta cũng không nhớ nó. Không giống như những hồn ma khác mà học sinh có thể nhìn thấy, chỉ tồn tại dưới dạng giọng nói, anh rất thông thái và thường chỉ ra những lỗi sai trong bài làm của một số học sinh. Nhưng anh ấy đã ở đây quá lâu chính mình cũng không nhớ mình đã trở thành ma như thế nào, càng không biết tại sao mình lại ở trong thư viện.

Anh ấy rất thân thiện và hài hước, nhưng gần đây các sinh viên sợ anh ấy vì một tin đồn. JY có mối quan hệ thân thiết với anh ấy khi anh còn đi học, sau khi nghỉ học, anh ấy đã bị học sinh lúc đó xuyên tạc rằng tất cả những học sinh thân thiết với anh ấy đều sẽ bỏ học, diễn biến đến hôm nay không hiểu sao lại có chuyện ngọn nến, thậm chí có học sinh chạy đến thư viện cúng bái anh vì sợ thi không đậu.

Làm sao anh ta có năng lực khiến người ta không thể tốt nghiệp được, rõ ràng ngay cả thư viện cũng không ra được.

Thư viện vẫn không thay đổi nhiều, học sinh vẫn yên lặng đọc sách, mượn sách, Hỏa Thụ hoàn toàn quên mất thân phận quản lý, đắm chìm trong sách vở của chính mình. Một bóng người trong suốt trong góc đang lơ lửng trong không trung, đọc sách cùng những học sinh đang lật trang, mặc dù có thể anh đã đọc cuốn sách này không biết bao nhiêu lần.

JY chỉnh lại cổ áo, lấy ra hai cuốn sách tìm được trong vali rồi đi về phía anh.

⊱ ──────ஓ๑♡๑ஓ ────── ⊰

Lời tác giả
Cám ơn đã đọc

Lời editor
Mình nghỉ hồn ma trong thư viện chắc là Thiếu Bang Chủ, có nhiều chị ở bển đoán là Lưu Tiểu Túng mà tui nghỉ nếu là đóa trà xanh này thì chắc con ma này phải hoạt bát lắm chứ nhở o( ❛ᴗ❛ )o. Cái kiểu dịu dàng thân thiện chỉ học sinh làm bài giống Bang Chủ hơn.
Còn một chương là hết phiên ngoại Cửu Minh nhưng vẫn còn nhiều thứ cute hột me lắm, còn ngoại truyện thời chiến nữa cơ không biết tim tui đủ kiên cường dịch tới đó ko.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro