[Học viện trinh thám] Đường Cửu Châu và chiếc cốc lửa (4)
Thuyết tương đối trường Hogwarts
Tất cả thành viên hướng phiên ngoại Cửu Minh
‧̍̊·̊‧̥°̩̥˚̩̩̥͙°̩̥‧̥·̊‧̍̊ •๑♡๑•୨୧•°♛°•୨୧•๑♡๑• ‧̍̊·̊‧̥°̩̥˚̩̩̥͙°̩̥‧̥·̊‧̍̊
Sự kiện đầu tiên của Giải đấu Tam pháp thuật được rất nhiều người mong đợi bắt đầu vào một ngày cuối tuần của mùa xuân. Ba tuyển thủ đứng trong hội trường nhận sự chúc phúc của các giáo sư của ba trường. Giáo sư Bạch dẫn đường đến lối vào của sự kiện đầu tiên - Hồ Đen.Sau khi mấy vị giáo sư liên hợp cải tạo, hồ Đen biến thành một hồ nước màu đen chân chính, chất lỏng trong hồ thoạt nhìn sền sệt, dưới đáy hồ không ngừng nổi lên những bong bóng có màu sắc kỳ lạ, giống như một nồi nước Thuốc Đa dịch.
Đáng sợ hơn chính là đuôi cá màu đen cùng vây rồng lập loè trong sương mù, sinh vật có thể sinh tồn ở hoàn cảnh kinh khủng như vậy lực công kích nhất định càng kinh người. Dường như có một sinh vật hình người đang ngồi trên tảng đá ở giữa hồ, lặng lẽ chờ đợi sự xuất hiện của các chiến binh.
Khi ba người họ đến hồ, không thể không ghét bỏ chất lượng nước của hồ Đen. giáo sư Bạch hai tay chống nạnh, rất thuận miệng nói với ba người bọn họ: "Cấp độ thứ nhất rất dễ dàng, ba người các ngươi nếu như bơi đến hồ Đen bên kia, coi như là thành công. Cố lên a."
Tân Tài Tử cau mày, cẩn thận tìm địa điểm xuất phát, nhưng Kim Ngân Hoa lại trực tiếp hỏi: "Nhất định phải bơi tới đó sao? Có thể chèo thuyền không?"
"Trò cảm thấy chèo thuyền mục dễ qua hơn bơi lội sao?" Bạch giáo sư nhướng mày, "Nếu em có thể khống chế. . . Đương nhiên là tùy em."
Tân Tài Tử là người đầu tiên nhảy xuống nước, anh cố gắng bơi về phía trước trong một khoảng cách nhất định, thực sự rất khó để thực hiện những chuyển động lớn trong chất lỏng nhớp nháp không xác định, Kim Ngân Hoa và Đường Cửu Châu đứng bên hồ nhìn anh cố gắng bơi về phía trước nhưng đột nhiên dừng lại, hét lên: "Có. . . thứ gì đó đang kéo tôi!"
Một lúc sau, Tân Tài Tử bị kéo xuống hồ, Đường Cửu Châu giật mình, muốn nhảy xuống hồ cứu người, lại bị Kim Ngân Hoa lại: "Cậu bị ngốc à? Chúng ta là phù thủy, còn có đũa thần, quên rồi sao?"
Sau khi nói xong, không chút do dự, làm phép lên Tân Tài Tử, kéo anh ta ra khỏi hồ.Những thứ tác quái dưới đáy hồ xuất hiện cùng Tân Tài Tử, những cây thủy sinh kỳ lạ, dài và mảnh như ngón tay, quấn chặt lấy toàn bộ chân phải của Tân Tài Tử. Đường Cửu Châu nắm chặt cây đũa phép đọc Lời nguyền nghiền nát, cây thủy sinh ngay lập tức bong ra khỏi chân của Tân Tài Tử.
Ba người nơm nớp lo sợ đứng bên hồ nhìn về phía giữa hồ, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, bọn họ liền chật vật như vậy, hóa ra "Cuộc thi Tam pháp thuật khủng khiếp" mà các tiền bối nói thật sự không phải chuyện đùa.
"Chúng ta bay qua nhé?" Kim Ngân Hoa gợi ý.
Tân Tài Tử lắc đầu: "Ở đây làm gì có chổi".
"Hai người từng nghe qua 'Moses tách biển' chưa?" Đường Cửu Châu đột nhiên nhớ tới chuyện xưa Quách Văn Thao đã từng kể với cậu, "Hay là chúng ta tách nước hồ đi?"". . .Nó không thực tế."
* Câu chuyện ông Moses tách nước biển ra làm hai để đoàn người Do Thái có thể băng qua, sau đó nhấn chìm toàn bộ truy binh Ai Cập là một câu truyện nổi tiếng trong Kinh Thánh Công Giáo.
"Chúng ta đều là phù thủy, đang nói về thực tế gì vậy?"
Kim Ngân Hoa chỉ vào bóng người mơ hồ ở giữa hồ, "Ngay cả khi chúng ta tách ra, người đó thì sao? trông không dễ đối phó."
Đột nhiên, có chút tiếng hát nhàn nhạt vang lên, ba người cảnh giác nhìn chung quanh, phát hiện tiếng hát kia tựa hồ là từ bóng người giữa hồ phát ra.Tiếng ca này hay đến mức khiến người ta xương cốt mềm nhũn không mở nổi mắt, ý chí không biết từ lúc nào bị khống chế.
"Là mỹ nhân ngư!" Đường Cửu Châu vội vàng bịt lỗ tai lại.
Hai người còn lại cũng bịt chặt lỗ tai, Kim Ngân Hoa nheo mắt nhìn về phía đáy hồ, ma thú dưới đáy hồ dường như bị tiếng hát thu hút, dần dần mất đi động tác.Vì vậy, phải bơi qua Hồ Đen trong khi mỹ nhân ngư đang ca hát? Nhưng nếu vô tình bị điều khiển bởi tiếng hát của nhân ngư thì sao?
Kim Ngân Hoa bất ngờ bỏ hai tay bịt tai xuống, đút cây đũa phép vào túi rồi nhảy xuống nước bơi sang bờ bên kia.
"Chị hết muốn sống rồi à?" Đường Cửu Châu bịt lỗ tai hỏi.
"Thật là giọng nói nhỏ xíu đó." Kim Ngân Hoa mỉm cười thoải mái, "Chị từng nói cậu nghe bạn cùng lớp của tôi có giọng nói rất lớn sao? Chừng này âm lượng quá dễ chặn."
Cô ấy có thể là người chơi đầu tiên trong Giải đấu Tam Pháp thuật qua ải nhờ lãng tai.
Tân Tài Tử cũng định xuống nước, "Âm lượng mỹ nhân ngư khống chế tốt, vừa đủ không ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta, hiện tại nếu không rời đi những sinh vật huyền bí thức dậy, khi đó vượt qua cửa ải càng thêm khó khăn."
Hai người lần lượt nhảy xuống nước, Đường Cửu Châu tự mình làm phép biến hình giữa các loài, mọc vây bơi nhanh hơn trong nước.Giáo sư Thần từng nói rằng nhân ngư là sinh vật tùy tâm sở dục, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết chúng sẽ làm gì trong giây tiếp theo. Đường Cửu Châu sở dĩ không bơi sang bên kia, là vì sợ một giây sau, thủy quái sẽ đột nhiên ngừng hát, càng tới gần, lực xuyên thấu tiếng hát càng đáng sợ, cậu cảm giác thân thể của mình sẽ sớm mất khống chế.
"Nếu bạn gặp mỹ nhân ngư, hãy khiến nhân ngư nói chuyện." Giáo sư Thần nói, "Nhân ngư có thể điều khiển bạn bằng cách hát, nhưng nếu nói chuyện, ma lực sẽ yếu đi nhưng không biến mất. Nếu lúc này sử dụng thần chú lớn tiếng át đi âm lượng của nó, Bạn có thể thoát khỏi khống chế."
"Há lô!"
Đường Cửu Châu dùng sức hô to một tiếng, sau khi biến thành cá thị lực suy yếu rất nhiều,
"Bạn là. . . ai vậy?"
Mỹ nhân ngư tựa hồ không ngờ rằng sẽ có người chào đón mình, hơi kinh ngạc nhưng lập tức đáp lại: "Xin chào! Tôi tên là Châu Chân Quả, bạn là ai?"
Mỹ nhân ngư chời sinh thuần khiết, vì vậy rất muốn cùng họ nói chuyện rất đơn giản.
"Tôi tên Đường Cửu Châu!"
Đường Cửu Châu hồi đáp, "Bạn là người nơi nào?"
"Tôi?" Châu Chân Quả trả lời mọi câu hỏi, "Tôi từng sống bên hồ Mai Khê."
"Bạn sống cùng nhân loại à?" Đường Cửu Châu ra sức bơi lội, sặc đến mấy ngụm nước,
"Bạn cùng phòng của tôi. . . Cũng là từ hồ Mai Khê."
"Thật trùng hợp! Có lẽ tôi biết cậu ấy."
Dưới nỗ lực của Đường Cửu Châu, cả ba người họ đã đến bờ bên kia của hồ Đen một cách an toàn. Bởi vì họ trò chuyện vui vẻ, Châu Chân Quả thậm chí còn lên bờ với cậu.Không có khán giả cho hạng mục đầu tiên, vì vậy sau khi cả ba kết thúc cuộc thi và trở về lâu đài, mọi người liền vây quanh họ, tuy nhiên họ đã sức cùng lực kiệt không còn tinh lực nhận sự chào đón của đám đông, đều quay trở lại ký túc xá của mình để ngủ.
Khi hạng mục thứ hai bắt đầu, cả ba được giáo sư Trương đưa đến ngôi nhà gỗ dưới cây Liễu Roi*. Thời tiết bên ngoài xám xịt mặt trời không thể xuyên qua những đám mây dày đặc, khiến thần kinh của cả ba trở nên căng thẳng.
(* Cây Liễu Roi: Whomping Willow Một loại cây ma quái, to lớn và hung dữ được trồng trong sân trường Hogwarts. Nó sẵn sàng dùng những cành cây bự chảng đầy gai nhọn quất về phía bất cứ ai có ý đồ lại gần. còn đóng vai trò bảo vệ trường, tuy không được hiệu quả cho lắm.)
"Đừng lại là một cuộc thi thể chất nữa." Kim Ngân Hoa nhỏ giọng cầu nguyện.
Đường Cửu Châu cũng chắp tay: "Ngàn vạn lần đừng."
Giáo sư Trương mở cửa gỗ, trong phòng gỗ chỉ có một cái bàn gỗ rách nát, một người đàn ông cao lớn mặc áo gió đứng sau bàn gỗ, hai tay đút túi quần, nhìn ba người không nói lời nào.Ba người song song đứng trước bàn gỗ, nam nhân đột nhiên ngẩng đầu hung ác liếc bọn họ một cái, từ cổ áo gió lộ ra làn da tràn đầy vết sẹo.Đường Cửu Châu cảm thấy da đầu tê dại, gió lạnh không ngừng xuyên qua những khe hở từ tấm ván gỗ chui vào, Kim Ngân Hoa cùng Tân Tài Tử bên cạnh hiển nhiên cũng khẩn trương, bốn người đứng trong gió lạnh cảnh tượng có chút buồn cười.
Tân Tài Tử đánh bạo hỏi một câu: "Ngài. . . xin chào, ngài có phải là giám khảo vòng hai. . . không?"
"Câu hỏi hay đấy." Người đàn ông nhanh chóng trả lời, "Nếu không thì tại sao tôi lại ở đây? Huấn luyện trước kỳ thi cho cô cậu sao?"
Tân Tài Tử sửng sốt nhìn về phía hai người không biết làm sao.
Kim Ngân Hoa có chút quạu, cô ấy nhếch mép cười đáp lại: "Ngài không nói chúng tôi thực sự không biết ngài đến đây để huấn luyện cái gì đâu, làm sao chọc người nổi giận sao? Hehehe, đùa thôi."
"Ta hy vọng cô. . ." Không ngờ, người đàn ông không tức giận, như thể không để sự khiêu khích của Kim Ngân Hoa vào mắt, "Một hồi vẫn biết ăn nói như vậy."
"Không nhọc ngài quan tâm."
Người đàn ông cao ngạo ngẩng đầu nhìn xuống ba người bọn họ, bắt đầu giới thiệu quy tắc của cuộc thi thứ hai: "Tiểu quỷ, nghe cho kỹ, cuộc thi thứ hai, mỗi người các ngươi có quyền hỏi ta năm câu."
Đường Cửu Châu hỏi: "Tại sao phải hỏi năm vấn đề?"
Người đàn ông không trả lời câu hỏi, nhưng lại tự đọc một đoạn văn rất lạ.
"Vào một đêm trăng tròn, một người sói đẫm máu xông vào làng với cây đũa phép. Ngày hôm sau, trong rừng phát hiện một khối thi thể nhưng Bộ Pháp thuật đã tha bổng cho hắn."
"Mỗi người năm câu hỏi, ta sẽ chỉ trả lời 'phải', 'không' và 'không liên quan'. Hãy kể lại toàn bộ câu chuyện."
Người đàn ông nghiêm túc nói. Phải mất một lúc cả ba người họ mới tiêu hóa được quy tắc này, và Kim Ngân Hoa vuốt cằm hỏi câu đầu tiên.
"Máu trên người người sói. . . chẳng lẽ là máu của chính hắn?"
"Phải."Tân Tài Tử sau đó hỏi, "Việc đổ máu của hắn có liên quan đến xác chết đó không?"
"Phải."
"Cái xác đó là kẻ thù của hắn à?" Kim Ngân Hoa nói thêm.
"Không."
"Đó có phải là bạn của hắn, bạn đồng hành?"
"Không"
Đường Cửu Châu ngăn Kim Ngân Hoa còn muốn tiếp tục hỏi lại, ba người tụ lại một chỗ, Đường Cửu Châu nhỏ giọng nói: "Chuyện như vậy cũng không thể hỏi, ba người chúng ta nhất định phải tranh thủ cơ hội cùng nhau đặt câu hỏi, mới có thể nhận được nhiều thông tin nhất."
"Thật vậy," Kim Ngân Hoa khẳng định, "Bây giờ tôi chỉ còn ba câu hỏi, chúng ta thực sự không thể hỏi một cách mù quáng."
"Vậy chúng ta tập hợp tin tức hiện tại đi." Tân Tài Tử từ trong áo khoác lấy ra một quyển sổ, "Cái này vết máu trên người người sói là của hắn, có liên quan tới thi thể trong rừng."
"Đổ máu, người kia còn chết. . ." Đường Cửu Châu suy nghĩ một chút, "Vậy chẳng lẽ hai người phát sinh mâu thuẫn, người sói vô tình giết chết người kia?"
"Nhưng trên người sói có máu của chính mình. Nếu một người bình thường đối mặt với một người sói phát điên, hẳn sẽ không đủ sức lực để đánh trả, chứ đừng nói đến việc làm tổn hại đến người sói."
Kim Ngân Hoa nói, "Hơn nữa Bộ Pháp thuật đã tha bổng anh ta."
"Chảy máu nhất định là bởi vì thi thể trước đó cùng người sói xung đột kịch liệt." Đường Cửu Châu khẳng định, "Thi thể này không phải bạn cũng không phải kẻ thù. . ."
"Đó chỉ có thể là một người lạ." Kim Ngân Hoa nói.
"Nhưng tại sao lại cùng người xa lạ phát sinh mâu thuẫn?" Tân Tài Tử cầm bút khó hiểu hỏi.
"Ừ. . . Vẫn là buổi tối, ai nửa đêm cùng người xa lạ cãi nhau —— còn lại là người sói? Liều mạng như vậy sao?" Đường Cửu Châu cũng không nghĩ ra, "Chẳng lẽ hắn là say rượu?"
"Nhưng vẫn là 'đêm trăng tròn'," Kim Ngân Hoa nhắc nhở, "Người sói vào đêm trăng tròn sẽ mất trí, mọi người nên trốn tránh mới đúng phải không?"
"Đêm trăng tròn... đêm trăng tròn..." Tân Tài Tử nghĩ đi nghĩ lại chữ này, hai mắt đột nhiên trợn to: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ là... Lại có người sói tập kích hắn?"
"Có khả năng!" Đường Cửu Châu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Người sói biến hình đại đa số đều trốn tránh đám người, có lẽ hai người bọn họ ở nơi hoang dã đụng phải nhau."
Đường Cửu Châu hỏi vấn đề thứ nhất: "Thi thể là của người sói khác sao?"
"Phải." Người đàn ông nhìn họ ngạc nhiên.
"Đoán đúng rồi đoán đúng rồi." Ba người cùng nhau vui vẻ vỗ tay.
"Cho nên là 'hai người sói đang đợi biến hình sâu trong rừng rậm đột nhiên phát hiện ra đối phương, sau đó không tự chủ được mà công kích lẫn nhau, dẫn đến một người chết'?" Tân Tài Tử tổng kết ghi chép trong cuốn sổ tay của anh ấy.
"Nhưng nếu là như vậy. . ." Đường Cửu Châu cảm thấy có chỗ không đúng, "Còn sống sót người sói tại sao lại đến thôn phù thủy?"
"Nói như vậy, sau khi biến thành người sói sẽ mất trí," Kim Ngân Hoa đoán, "Hắn có thể không biết rằng mình đã bước vào khu vực của phù thủy."
"Nhưng hắn vẫn sẽ làm tổn thương người khác theo bản năng," Tân Tài Tử nói.
"Nếu hắn vào một ngôi làng phù thủy vào lúc nửa đêm, có thể đã gây ra nhiều thương vong hơn. Ngay cả khi trong tình trạng vô thức, Bộ Pháp thuật cũng không thể tha bổng như vậy."
"Cứ như vậy. . ."
Đường Cửu Châu nói: "Cái tên ma sói này không có hại người trong thôn."
"Đũa thần!" Kim Ngân Hoa chợt nhớ ra điều gì đó mà họ đã bỏ qua, "Người sói bê bết máu cầm một cây đũa thần!"
"Tại sao hắn lại cầm một cây đũa phép?" Tân Tài Tử cau mày viết lên cây đũa phép, "Bộ tộc người sói không cho phép trẻ em đi học trường giáo dục phép thuật."
"Những đứa trẻ người sói sẽ bị nhà trường từ chối bởi vì tính công kích quá mạnh mẽ." Đường Cửu Châu nói, "Ngay cả khi cha mẹ sẵn sàng gửi chúng, nhà trường có thể sẽ không nhận."
"Này. . . hơi khó đấy." Kim Ngân Hoa thở dài.
"Vậy đũa phép là của ai?" Tân Tài Tử mới cau mày.
"Để tôi hỏi." Kim Ngân Hoa đột nhiên nhìn hai người họ với vẻ tự tin.
"Xin hỏi, có phải cây đũa phép trong tay người sói là của người được nhắc đến trong truyện không?"
"......Phải."
Vào lúc này, mục tiêu đã bị khóa chặt giữa hai người, chủ nhân của cây đũa phép hoặc là người sói hoặc là xác chết.
"Có phải nó là của người sói không?"
"Phải."
Cây đũa phép là của riêng người sói? Có được đáp án ba người càng thêm mơ hồ, chẳng lẽ câu chuyện này là về một "Người sói được giáo dục pháp thuật" cùng "Người sói không được giáo dục pháp thuật" sao?
"Người sói còn sống đã được giáo dục ở trường pháp thuật chưa?" Đường Cửu Châu hỏi.
"Phải."
Cả ba nhất thời im lặng nhìn nhau.
"Người sói được giáo dục phép thuật... đây có phải là một sự kiện xác suất nhỏ không?" Tân Tài Tử hỏi, hai người còn lại tỏ vẻ đồng ý.
"Tuy nhiên, cũng không phải không thể." Kim Ngân Hoa tiếp tục.
"Nhưng là rất kỳ quái," Đường Cửu Châu hỏi, "Người sói bị người sói khác công kích, vì cái gì sẽ dùng đũa phép đánh trả?"
"Có lẽ là. . . bởi vì hắn biết phép thuật? Hắn từng học qua?" Tân Tài Tử suy đoán.
"Không, ngay khi biến hình người sói rất khó có thể khống chế bản thân, đó là lý do tại sao họ trốn trong rừng."
Kim Ngân Hoa lắc đầu phản đối, "Ý Đường Cửu Châu là khi mọi người mất trí, tất cả đều do bản năng, người sói này vẫn có thể nghĩ đến việc sử dụng phép thuật để đánh trả."
"Nói như vậy quả thật kỳ lạ. . ." Tân Tài Tử gật đầu.
"Cho nên, hai người bọn họ thời điểm mất trí khác nhau." Đường Cửu Châu suy đoán, "Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy mặt trăng thời điểm khác nhau tạo thành sự khác biệt sao? Hai người sói, một người còn tương đối tỉnh táo, một người đã hoàn toàn mất trí."
"Hỏi tiếp đi."
"Xin hỏi, thời gian hai người sói nhìn thấy mặt trăng có khác nhau sao?" Tân Tài Tử hỏi.
"Không liên quan."
Không liên quan? Ba người đồng thời lạnh sống lưng, tựa hồ tìm sai đường ra, lại không biết mình đi sai chỗ nào.
"Mọi người bình tĩnh một chút," Tân Tài Tử an ủi hai người còn lại, mặc dù bản thân anh ta rất căng thẳng, "Không sao, đây cũng là một thông tin."
"Không liên quan đến thời điểm hai người sói nhìn thấy mặt trăng, cũng chính là không liên quan đến thời gian biến hình."
Đường Cửu Châu nhìn ngoài cửa sổ, "Cũng có thể nói. . . Cho dù hai người nhìn thấy mặt trăng vào lúc nào, kết cục cũng sẽ không thay đổi."
Gió lạnh đập mạnh vào ván cửa, ánh mắt dò xét của người đàn ông càng lúc càng lạnh lùng, ba người nép vào góc nhà gỗ, đến thở mạnh cũng không dám.
"Kết cục không thay đổi. . ." Đường Cửu Châu lẩm bẩm nói.
"Nói cách khác, cái chết của 'người sói không mang đũa thần' là không thể tránh khỏi." Kim Ngân Hoa đổi ý nói.
"Nhưng nó rất vô lý. Hai người sói gặp nhau khi biến hình vào một đêm trăng tròn. Chưa kể họ ngang tài ngang sức, xét theo mức độ mất trí của họ, hẳn là 'người sói không đũa thần' đã biến hình triệt để hơn, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối là trên người sói có lý trí." Tân Tài Tử chậm rãi nói.
"Vậy tại sao hắn lại chết?" Kim Ngân Hoa cắn ngón tay, "Hơn nữa. . . nhất định sẽ chết."
"Trên người tử thi có lưu lại vết tích do ma thuật sao?" Đường Cửu Châu đột nhiên hỏi.
"Phải."
Người sói đã chết bị thương bởi một câu thần chú! Nhưng điều này có nghĩa là gì?
"Tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao người sói này sắp mất trí lại nghĩ đến dùng đũa thần chống trả."
Đường Cửu Châu nói: "Mà người sói sống sót vẫn giữ được tỉnh táo, không làm hại thôn dân."
Kim Ngân Hoa và Tân Tài Tử không lên tiếng, chờ Đường Cửu Châu nói tiếp.
"Như vậy, chẳng lẽ. . ."
Đường Cửu Châu nói: "Người sói này chưa bao giờ mất trí?"
"Không thể." Tân Tài Tử lắc đầu, "Đó là đêm trăng tròn, ngày này người sói đều không thể chạy trốn."
"Không, thực ra có thể." Kim Ngân Hoa đột nhiên nghĩ đến một cái gì đó.
"Nếu như hắn căn bản không phải người sói, đêm trăng tròn hắn có thể chạy thoát." Đường Cửu Châu gằn từng chữ nói.
"Câu hỏi: Có phải người sói sống trời sinh là người sói không?" Kim Ngân Hoa hỏi.
"Không."
"Hắn đêm trăng tròn biến thân sao?"
Đường Cửu Châu tiếp tục hỏi.
"Phải."
"Đó là lý do tại sao hắn đi đến làng!" Tân Tài Tử chợt nhận ra, "Hẳn là đến để nhờ giúp đỡ."
"Đó là lý do tại sao hắn không bị xử phạt." Kim Ngân Hoa gật đầu, "Có lý đấy!"
"Vị phù thủy này cùng người sói chiến đấu kịch liệt, giết chết người sói, lại ngoài ý muốn bị người sói lây nhiễm biến thành người sói." Đường Cửu Châu nói.
"Chúng ta đã khôi phục toàn bộ câu chuyện chưa chưa?" Sau đó, Tân Tài Tử nhận ra điều đó.
"Em còn đến hai cơ hội hỏi." Đường Cửu Châu đắc ý nói.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn ba người đang thảo luận sôi nổi, không thể không tuyên bố rằng họ đã vượt qua cuộc thi một cách xuất sắc.
"Đáng tiếc."
Nam nhân híp mắt, đôi mắt xanh biếc đột nhiên trở nên sắc bén, con ngươi dựng đứng kỳ dị phản chiếu bóng dáng của ba người bọn họ, "Nếu suy nghĩ chậm thêm chút nữa, hôm nay vừa vặn là đêm rằm. Ta cũng không ngại cùng các ngươi vui đùa một hồi."
"Ngươi, ngươi, ngươi đừng xằng bậy."
Đường Cửu Châu đột nhiên từ trong túi lấy ra hai đồng bạc Sickle, Kim Ngân Hoa cùng Tân Tài Tử đều sửng sốt.
"Em đang làm gì vậy?"
Kim Ngân Hoa không thể không phàn nàn.
"Người sói không sợ bạc sao?" Đường Cửu Châu lặng lẽ trả lời, "Em còn để dành hai xu Sickle."
"Vậy em định làm sao công kích hắn?" Tân Tài Tử hỏi.
Ba người nhìn hai đồng bạc, sau đó yên lặng cất đi, đứng dậy. Có lẽ bởi vì các động tác tấn công mà mình nghĩ đến vừa rồi hơi xấu hổ. Vào thời điểm trận đấu cuối cùng bắt đầu, mùa hè đã đến gần. Địa điểm tranh tài lần thứ ba không phải ở Hogwarts, ba người bọn họ bị ba vị giáo sư bịt mắt dẫn đi đến địa điểm thi đấu chung kết. Đường Cửu Châu cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng cậu có thể cảm giác được sóng nhiệt không ngừng đập vào chóp mũi, giống như bị dẫn tới lối vào địa ngục.
"Giáo sư Phan, chúng ta. . ."
Phụ trách dẫn dắt Đường Cửu Châu là Phan giáo sư, vội vàng lấy tay bịt miệng Đường Cửu Châu, thấp giọng nói: "Im lặng."
"...Vì sao?" Đường Cửu Châu ngoan ngoãn hạ thấp thanh âm.
"Một hồi trò sẽ biết." Phan giáo sư hồi đáp. Phan giáo sư một thân điềm tĩnh, lúc bình thường dường như cũng không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, ngay cả người như ông giờ phút này cũng không dám nói với âm lượng bình thường, Đường Cửu Châu càng thêm khẩn trương, sợ rằng những gì mình thấy khi mở mắt ra là con Chó Ba Đầu*.
(* Chó Ba Đầu: (Cerberus) có ba đầu, làm nhiệm vụ canh giữ cổng địa ngục và đe dọa tính mạng của bất kỳ ai có ý định vượt qua nó.)
"Đây là tầng cuối cùng. . ."
Giáo sư Phan tựa hồ còn muốn lén lút tiết lộ một ít tin tức cho học sinh trường mình, "Các trò đi bắt trái snitch vàng."
"Quả Snitch vàng?"
Đường Cửu Châu vui mừng khôn xiết, "Cái này em giỏi."
"Đừng khinh địch." Giáo sư Phan nghiêm túc nói: "Trò có biết chúng ta đang ở đâu không? Chúng ta hiện đang ở trong hang ổ của một con Hỏa long."
Hỏa Thụ từng nói. "Hỏa long tính cảnh giác rất cao, nếu là ở thời kỳ ấp trứng Hỏa long càng thêm cảnh giác, chỉ một chút thanh âm cũng có thể đánh thức nàng."
Nghĩ đến bộ dáng hung ác của con rồng lửa trong sách ảnh, Đường Cửu Châu không khỏi mím môi khẽ nhúc nhích, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh.Giáo sư Phan dẫn cậu đứng yên trên một vách đá, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng Đường Cửu Châu vừa cởi dải vải ra đã giật mình, trượt chân ngã về phía sau, hòn đá rơi xuống dòng nham thạch bên dưới vách núi, nháy mắt bị nuốt chửng.Đường Cửu Châu phát hiện Kim Ngân Hoa cùng Tân Tài Tử đứng ở hai vách đá khác nhau, trên vách đá có những cây cầu treo bằng gỗ mục nát nối liền nhau, tựa hồ không thể chống đỡ một người đi qua.
"Chờ một chút," Đường Cửu Châu đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, "Giáo sư Phan, trái Snitch đâu?"
Giáo sư Phan còn thật sự suy tư một phen: "Thật ra, thầy chỉ sử dụng phép tu từ ẩn dụ ... sau này trò có thể tự mình đi tìm quả snitch."
Nói xong, ba vị giáo sư đồng thời Độn thổ*, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.
"Chúng ta phải làm gì đây?" Kim Ngân Hoa cố gắng nói chuyện với hai người kia, nhưng bị Tân Tài Tử và Đường Cửu Châu nhắc nhở nên nhỏ giọng lại, cô lúc này chú ý tới con rồng lửa đang ngủ say sau lưng, vội vàng che miệng trong sợ hãi. Kim Ngân Hoa là người lớn tuổi nhất trong số ba người sẽ tốt nghiệp trường Beauxbatons vào năm tới. Cả ba không thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, cô liền cầm đũa phép Độn thổ đến vách đá nơi Đường Cửu Châu đang đứng."Chị biết Độn thổ?" Đường Cửu Châu kinh ngạc, cậu còn chưa đến độ tuổi quy định bộ pháp thuật cho học Độn thổ, Dung giáo sư không thể dạy cậu.
(*Độn thổ: Apparition Thần chú giúp phù thủy, pháp sư có thể di chuyển tức thời bằng việc đi dưới lòng đất với tốc độ cực nhanh. Tuy nhiên, nếu người sử dụng không biết cách dùng, bùa chú này có thể khiến bộ phận cơ thể bị bỏ lại lúc nào không hay. Đây là bùa chú phạm pháp nếu dùng mà không có giấy đăng ký của Bộ Pháp Thuật.)
"Đã biết lợi ích của việc lớn tuổi hơn chưa?" Kim Ngân Hoa mỉm cười tự mãn, ngay lập tức trở nên nghiêm túc trở lại, "Chúng ta làm gì bây giờ?"
"Em nghe nói là... để bắt trái Snitch vàng."
"Nhóc không lừa chị chứ?" Kim Ngân Hoa không tin lắm, cô ngước nhìn bầu trời nhìn xung quanh, "Ở đâu... có Snitch vàng?"
"Em cũng không biết, nhưng giáo sư của chúng em đã nói như vậy. Thầy ấy nói rằng thầy chỉ sử dụng phép ẩn dụ."
Kim Ngân Hoa bụng đầy nghi hoặc, Độn thổ sang vách núi Tân Tài Tử, Tân Tài Tử đứng trên vách đá cao nhất, địa lý thuận lợi mang đến cho anh càng nhiều tin tức.Sau khi Kim Ngân Hoa nói cho anh ta những nghi ngờ của Đường Cửu Châu, anh vẫy tay với Đường Cửu Châu, khoa trương ra hiệu cho Đường Cửu Châu nhìn con rồng lửa. Nhìn rồng lửa?Đường Cửu Châu đột nhiên có một loại dự cảm xấu. Hỏa long ngủ say thoạt nhìn không hiền lành lắm, ngược lại càng thêm đáng sợ, hỏa long an ổn chui vào trong hang, dưới thân là... một cái trứng Hỏa long?
Chẳng lẽ "Quả Snitch vàng" là ám chỉ trứng rồng lửa?
Đường Cửu Châu kinh ngạc đến kính cũng không kịp đở, quay đầu lại muốn ôm đùi Phan giáo sư hỏi thầy rốt cuộc"Snitch vàng" là cái dạng gì.
Cả ba chưa kịp cùng nhau kêu rên thì đã bị con rồng lửa hắt hơi làm giật mình nấp sau tảng đá.Con rồng lửa dụi vào hang đá thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Khi ba người đang thở hổn hển ổn định lại nhịp tim, bên phía hỏa long lại có động tĩnh, ba người đều nín thở, lén lút thò đầu ra nhìn vào trong hang, một quả trứng rồng lửa từ trong lòng lăn ra. bằng cách nào đó, và nó sắp rơi xuống dòng sông dung nham bên trong.Đường Cửu Châu lòng nóng như lửa đốt, nhưng chỉ có thể đứng sau vách đá mà lo lắng, cậu không biết quả trứng rồng lửa này có phải là "Snitch vàng" chân chính như Phan giáo sư đã nói hay không, cũng không muốn nhìn thấy một sinh mệnh bé nhỏ chết cháy. Hai tay cậu ôm tảng đá lớn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Đường Cửu Châu lại dịch ra ngoài, đột nhiên cảm giác được vách đá bên tay như có thứ gì lạ, cậu lập tức lui về phía sau ba bước, nghĩ tới đây, lại cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, lại đưa tay ra chạm vào chỗ vừa rồi.Dường như ai đó đã phù phép lên bức tường đá, Đường Cửu Châu dùng đũa thần làm phép giả trừ nhìn thấy một chiếc Nimbus 3000 mới toanh xuất hiện trước mặt. Đường Cửu Châu sửng sốt một lúc, liền nhanh chóng ý thức được, đây hẳn là quy tắc chân chính của trận đấu này, với Nimbus 3000, chỉ có quả trứng rồng lửa này xứng đáng với ẩn dụ "quả Snitch vàng" của giáo sư Phan. Đường Cửu Châu phát hiện đạo cụ trong lòng mừng thầm, không ngờ hai người kia cũng đồng thời phát hiện Nimbus 3000. Kim Ngân Hoa vội vàng độn thổ trở lại vách núi ban đầu khóc không ra nước mắt, Đường Cửu Châu từ mặt nàng nhìn thấy mấy chữ to"Mẹ ơi, sớm biết vậy đã chăm học bay hơn rồi."
Nhưng Tân Tài Tử hình như bay rất giỏi, Đường Cửu Châu nghe nói anh ta cũng là đội viên của đội Quidditch Durmstrang, có thể xuất chúng như vậy ở một trường mạnh như vậy, thực lực tuyệt đối không được coi thường. Lúc Đường Cửu Châu bay đến giữa không trung, Tân Tài Tử đã tới gần trứng hỏa long, nhưng anh tựa hồ cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đem trứng hỏa long đẩy trở về, không cho nó rơi vào dung nham, không đưa tay ra nhặt nó lên.
Kim Ngân Hoa run rẩy bay về phía hai người họ, không ngờ trước khi tiếp đất, đã bị tiếng gầm cực lớn của con rồng lửa làm rung chuyển suýt chút nữa rơi vào dung nham.Con rồng lửa không biết từ lúc nào tỉnh dậy, khi thấy có người đến gần, nó gầm lên cố gắng xua đuổi kẻ xâm phạm.Không chỉ có hỏa long mà đứa con của cô cũng gây rắc rối lớn cho ba người họ.Nghe tiếng mẹ gọi, tiểu hỏa long có vẻ sốt ruột muốn chui ra khỏi vỏ, nhưng nó quá yếu, không đủ sức để đập vỡ vỏ trứng, chỉ có đôi cánh cứng nhất của cơ thể nó vươn ra khỏi vỏ trứng. Tiểu hỏa long cũng không rõ tình huống, cái gì cũng không nhìn thấy, tùy ý đập cánh, bay đi dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người.
"Trời ơi," Đường Cửu Châu phản ứng đầu tiên là, "Thật sự là 'Quả Snitch vàng'."
Tân Tài Tử là người đầu tiên phục hồi tinh thần muốn bắt con rồng lửa nhỏ, nhưng mẹ con rồng lửa lại nghĩ rằng anh sẽ làm tổn thương con mình. Mẹ hỏa long hoàn toàn tỉnh lại, hai cánh bị kẹt trong hang, tạm thời không thể động đậy, nhưng khi há miệng phun ra mấy quả cầu lửa, đều bị Tân Tài Tử tránh, quả cầu lửa đánh trúng bức tường đá, làm nổ ra nhiều lỗ hổng lớn.Nếu như đống này rơi vào trên người anh. . . Đường Cửu Châu không dám nghĩ nhiều, cậu cùng Tân Tài Tử hai mặt nhìn nhau, đều không thể tin được.
Kim Ngân Hoa nhanh chóng nấp sau một tảng đá một giây sau khi hạ cánh, cô ấy hét lên: "Trốn nhanh lên! Con rồng lửa có thính giác tốt nhưng thị lực kém! Tìm một nơi để trốn. . . hoặc ngụy trang thành một tảng đá!"
Nghe thấy âm thanh, con rồng lửa phun hai quả cầu lửa về phía Kim Ngân Hoa, lợi dụng khoảng trống này, Đường Cửu Châu cùng Tân Tài Tử vội vàng tìm kiếm một nơi ẩn nấp. Hai người nép vào sau một tảng đá nhỏ, lắng nghe tiếng rồng lửa từ từ mà bén nhọn, nhất thời không dám động đậy, ngay cả thở một tiếng cũng không dám.Nhưng hỏa long không vì ba người bọn họ biến mất mà bình tĩnh lại, ngược lại càng phát động công kích bừa bãi, càng thêm kịch liệt, cả hang động đều bị quả cầu lửa của nàng rung chuyển, như sắp sụp đổ.
"Đứa nhỏ của nàng!"
Tân Tài Tử hiểu vì sao hỏa long lại nôn nóng bất an, vừa muốn đứng dậy đã bị hỏa long gào thét công kích, may mắn anh kịp thời vận dụng phòng ngự chú ngữ, nhưng vẫn là bị phỏng nửa tay áo.Tiểu hỏa long bé nhỏ tung cánh bay lượn, rất may mắn không bị trúng đòn của rồng mẹ.
Tân Tài Tử ra hiệu với Đường Cửu Châu, nhếch miệng nói với Đường Cửu Châu: "Anh đi dụ hỏa long, em đi bắt nó."
Đường Cửu Châu vừa muốn nói cái gì, Tân Tài Tử liền lăn ra, trốn ở vách đá phía sau đối diện, hỏa long bị anh hấp dẫn, lại công kích mấy quả cầu lửa. Thế là Đường Cửu Châu vội vàng đạp chổi bay về phía tiểu hỏa long đang quanh quẩn trong hang.
Kim Ngân Hoa cũng không nhàn rỗi, nàng ném chổi đi, cầm lấy đũa phép, nghiến răng nghiến lợi nhìn hỏa long: "Trên trời có thể không được, dưới đất ta còn sợ ngươi? Không biết Kim Ngân Hoa là ai à."
"Lumos!" Cây đũa thần của Kim Ngân Hoa xoay chuyển, một chùm ánh sáng huỳnh quang từ đầu cây đũa phép phát ra, lao thẳng về phía đầu rồng lửa.Con rồng lửa bị phép thuật của Kim Ngân Hoa bắn trúng mắt, nó kêu lên đau đớn.
Không khí xung quanh nó nóng lên nhanh chóng, dung nham dường như đồng cảm với cảm xúc mãnh liệt của nó phun trào, Tân Tài Tử vội vàng né nham thạch, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây chổi của mình bị nham thạch nóng chảy nuốt trọn.Đường Cửu Châu cẩn thận tránh né công kích bừa bãi của hỏa long, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không biết có gì không ổn, nhưng hiện tại nhiệm vụ của cậu là bắt lấy tiểu hỏa long, căn bản không có thời gian đi suy nghĩ.Tiểu hỏa long động tác cực nhanh, nhưng căn bản không đụng phải gì cả, phảng phất nhìn thấy chướng ngại vật, Đường Cửu Châu nghi hoặc càng sâu, cậu chậm rãi buông tay cầm chổi, vừa định ôm tiểu hỏa long, nó liền nhanh chóng xoay người còn tránh va chạm bức tường đá.Nhưng cậu trượt tay.Tiểu hỏa long cảm giác được chung quanh nguy hiểm, ngay khi Đường Cửu Châu vừa muốn chạm vào trong nháy mắt, nó đột nhiên hướng về phía Đường Cửu Châu đụng, sau đó trượt ra khỏi ngực cậu, bay tới một nơi khác.
Đường Cửu Châu trượt chổi té xuống. Cậu cảm thấy thời gian như chậm lại, thế giới đột nhiên trở nên vặn vẹo, cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có tiếng gọi sợ hãi Tân Tài Tử cùng Kim Ngân Hoa ở bên tai rất rõ ràng.Tim như búa tạ, điên cuồng đập vào lồng ngực, cậu không thể quay đầu lại, càng không thể nhìn dung nham sắp nuốt chửng mình.Giờ khắc này, cậu tựa hồ hiểu được tâm tình của Thiệu Minh Minh, nhưng không biết có cơ hội nói cho cậu hay không.Cậu từ từ nhắm mắt lại, hy vọng một lúc nữa sẽ không quá đau.Cảm giác nóng bỏng không nhanh chóng bao phủ lấy cậu như tưởng tượng, Đường Cửu Châu không dám mở mắt ra, chỉ cảm thấy mình ngừng rơi xuống. Nhưng vị trí hiện tại cách hai người Kim Ngân Hoa quá xa, phép thuật của hai người họ không thể áp dụng chính xác lên người cậu. Vậy đó là ai?Đường Cửu Châu cẩn thận mở một bên mắt.
Thiệu Minh Minh đứng trên một tảng đá trong dung nham, hai tay run rẩy dữ dội, nhưng vẫn cầm chặt cây đũa thần. Cậu rất khẩn trương, mồ hôi không ngừng chảy trên trán, không ngừng niệm chú Lời nguyền Bay lên không dám dừng lại dù chỉ một giây, thậm chí còn không nhận thấy rằng dung nham sắp ập đến bên chân mình.
"Minh Minh?!" Đường Cửu Châu sửng sốt, "Cậu tại sao. . . . . ."
Lời còn chưa dứt, thấy dung nham sắp bao phủ tảng đá, Đường Cửu Châu quay người trở lại Nimbus 3000, sau đó nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay Thiệu Minh Minh, dẫn cậu đi tới một tảng đá cao hơn.
"Hỏa long tựa hồ mất khống chế." Thiệu Minh Minh sắc mặt tái nhợt, không biểu tình, nhưng vẫn ép buộc chính mình bình tĩnh thông tri, "Cho nên chúng tớ tiến vào cứu người."
Đường Cửu Châu quay đầu lại, nhìn thấy Kim Ngân Hoa cùng Tân Tài Tử còn đang cùng hỏa long chiến đấu, hai người rõ ràng đều bị thương, bên cạnh quả nhiên còn có hai người mặc đồng phục Durmstrang cùng Beauxbaton.
"Các giáo sư đâu?" Đường Cửu Châu vẫn duy trì lý trí, tựa hồ thoát khỏi sợ hãi rơi xuống, thở hổn hển hỏi: "Phan giáo sư đâu? Trương giáo sư đâu? Tại sao thầy không tới cứu viện?"
"Bọn họ không vào được. . . Ban tổ chức cuộc thi đặc biệt phong tỏa địa điểm, vì phòng ngừa giáo sư ba trường giúp đỡ thí sinh gian lận."
"Vậy cậu vào bằng cách nào?"
"Tớ cũng không biết," Thiệu Minh Minh lắc đầu, "Tớ được giáo sư dẫn tới đây, chúng tớ hẳn là tới cái động này so với các cậu sớm một chút."
Đường Cửu Châu cau mày, cậu nhận ra rằng ba người Thiệu Minh Minh có thể là một trạm kiểm soát trong cuộc thi lần này, nhưng vô tình bị cuốn vào sự cố mất kiểm soát của con rồng lửa. Nhưng trạm kiểm soát này vốn làm gì? Để ba người họ lựa chọn giữa "Trứng rồng lửa" cùng "Đồng bạn"?Đường Cửu Châu giẫm chổi, không bắt được trứng hỏa long là lỗi của cậu, hiện tại hỏa long đã mất khống chế, quan trọng nhất là giúp mọi người thoát khỏi nơi này."Ở đây đợi tớ."Đường Cửu Châu cấp tốc lao về phía con rồng lửa, cậu né tránh những tia công kích của con rồng lửa nhẹ nhàng như đang ở trên sân Quidditch.Cây chổi của Tân Tài Tử đã bị nuốt chửng, Kim Ngân Hoa đã sớm giấu cây chổi ở nơi cao, cộng thêm cây chổi của Đường Cửu Châu, tổng cộng có hai cây chổi, nhưng bây giờ bọn họ có năm người ở đây, phân phát như thế nào mới là vấn đề. Cánh tay của Kim Ngân Hoa đầy những vết bỏng do bị tia lửa chà xát, nhưng cô ấy vẫn kiên cường chiến đấu cùng ba người còn lại.
"Hỏa long mất khống chế! Chúng ta phải đi ra ngoài!" Đường Cửu Châu bình tĩnh phân công nhiệm vụ, "Lý ca, anh trước tiên đem Kim Ngân Hoa ra ngoài đi, em thế chổ hai người, anh trở về đón một người đi, em đón một người, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài!"
Cậu bình thản một cách lạ thường, mọi người hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng đồng ý với đề nghị của cậu. Đang cưỡi chổi thu hút sự chú ý của hỏa long, Đường Cửu Châu chú ý tới vị trí của Thiệu Minh Minh ở phía xa. Cậu đặc biệt đặt Thiệu Minh Minh trên tảng đá cao nhất, dung nham di chuyển rất nhanh, cậu phải nhanh chóng quyết định mới đi đón Thiệu Minh Minh lên.
Lý ca rất nhanh đã trở lại, dẫn theo một học sinh Durmstrang khác ra khỏi biển lửa, Đường Cửu Châu cũng bay về phía Tân Tài Tử, bọn họ đang muốn cùng nhau rút lui.Nhưng vào lúc này, con rồng lửa mất kiểm soát đã thoát ra khỏi sự kiềm chế, đôi cánh của nó đâm qua bức tường đá cứng rắn, đột ngột chui ra khỏi hang, dang rộng đôi cánh bay lên một nơi cao. Dung nham cũng trở nên kích động, luồn nhiệt cuộn lên không ngừng.
Đường Cửu Châu cùng Tân Tài Tử kinh ngạc đến mức quên cả cử động, vẫn là Tân Tài Tử chợt nhận ra hét lên: "Cái đó ai nhỉ? Đồng bạn của cậu đâu? Bạn cậu đâu?"
Đường Cửu Châu đầu óc trống rỗng. Tân Tài Tử giẫm lên chổi, đặt Đường Cửu Châu lên ghế sau, lao thẳng về phía hỏa long.Không không không. Đường Cửu Châu trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhìn mái tóc tung bay của Tân Tài Tử, lại nhìn về phía Thiệu Minh Minh. Dung nham di chuyển theo tiếng vỗ cánh của rồng, giống như những nốt nhạc vui tai nhảy múa trên bản nhạc.Đường Cửu Châu bỏ ngoài tai Tân Tài Tử gọi trong sợ hãi, lật người nhảy ra khỏi chổi, đáp xuống một tảng đá còn chưa bị nuốt chửng. Con rồng lửa phát hiện ra tiếng Tân Tài Tử giữa không trung ngay lập tức tấn công anh ta. Đường Cửu Châu sử dụng câu thần chú bay lên để mở đường cho mình bằng những viên đá vỡ. Tân Tài Tử bị ép đến cửa hang, hét tên Đường Cửu Châu, nhưng không cẩn thận bị quả cầu lửa đánh trúng, cầm chổi rơi ra ngoài. Đường Cửu Châu đã lâu không quan tâm đến thể diện của mình, leo lên vách nơi Thiệu Minh Minh đứng. Trước khi cả hai có thể nói chuyện, con rồng lửa đã phát hiện ra họ bay về phía họ.
"Đường Cửu Châu. . ." Thiệu Minh Minh run rẩy gọi tên cậu.
"Đừng sợ. . ." Đường Cửu Châu siết chặt đũa phép, ngăn trước Thiệu Minh Minh.
Con rồng lửa chậm rãi bay đến trước mặt hai người, đôi mắt đục ngầu dường như không thể phân biệt được vị trí cụ thể của hai người. Đánh cược một phen. Đường Cửu Châu nắm tay Thiệu Minh Minh.
"Vậy nếu nó phun ra nước lại phun ra lửa thì sao?"
"Vậy cậu phát hiện ra chủng loại mới, chơi xong nhớ báo cho tôi biết."
Phải, không thể... Nó không có khả năng kiểm soát dung nham mới đúng. Đường Cửu Châu nhìn chằm chằm hai mắt hỏa long, nghiêng người đi, đột nhiên phát hiện tiểu hỏa long đáp xuống một tảng đá cách đó không xa, tựa hồ bay đã mỏi. Bọn họ ở rất gần, thậm chí chỉ cách hai cánh tay và có thể với tới bằng một lần cuộn. Hỏa Long không để ý đứa nhỏ của mình, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Cửu Châu. Dung nham phát ra âm thanh ùng ục, tựu hồ ở rất gần.Thiệu Minh Minh ôm chặt Đường Cửu Châu cánh tay, hai người đều nắm chặt đũa phép không dám buông ra, lén lút lui về phía sau, nhưng là không muốn hỏa long nghe được động tác. Trong nháy mắt làn sóng nhiệt ập đến, Đường Cửu Châu xoay người ôm chặt Thiệu Minh Minh toàn thân cứng ngắc, hai người cùng nhau ngã xuống đất. Có một luồng ánh sáng chói lòa đột ngột phát ra từ cây đũa phép của cậu, con rồng bị đánh lùi ra sau.
Thần hộ mệnh của Đường Cửu Châu, con gấu mèo nhỏ, từ trong đũa thần chạy ra, nó nhe răng uy hiếp con hỏa long đang bối rối trước mặt một hồi, sau đó chạy đến bên hai người vừa ôm nhau ngã xuống, vươn móng vuốt ngắn ngủn của nó ra ôm lấy hai người. Dưới ánh sáng trắng dịu nhẹ do thần hộ mệnh phát ra, Đường Cửu Châu liền như vậy bất tỉnh.
"Đường Cửu Châu thật là dũng cảm. . ."
"Đúng vậy."
"Cậu ta có thể phát hiện hỏa long là giả, không hổ là học sinh Hogwarts chúng ta ."
"Nham thạch do ban chức tạo ra cũng quá giả rồi đi. Quả cầu lửa toàn là hơi nước bọc thần chú mê hoặc."
"Chứ sao giờ? Dùng dung nham thật, hỏa long thật? Thật sự cho nổ chết ba người bọn họ ? Cậu muốn ban tổ chức đi Azkaban điểm danh à."
Đường Cửu Châu gian nan mở to hai mắt: "Mấy người có thể nhỏ giọng một chút sao. . ."
"Ồ, đã tỉnh rồi!" Kim Ngân Hoa là người đầu tiên phát hiện, cô trông khá hơn nhiều, tất cả những vết bỏng trên cơ thể đã được loại bỏ bởi ma dược.
Lúc này Đường Cửu Châu mới phát hiện có bao nhiêu người đang đứng bên giường cậu, Kim Ngân Hoa, Tân Tài Tử và một số học sinh của Beauxbaton đã đến, Táp giáo sư, Hà giáo sư còn tất cả gia sư phụ đạo của ông đều ở đó. Tề Tư Quân đứng sau đám đông, vẫy những bông hoa trong tay mỉm cười với cậu. Quách Văn Thao dường như vừa rồi đang nói chuyện với Vương Xuân Úc, bây giờ quay sang chú ý đến tình hình của mình. Bồ Tập Tinh và Châu Tuấn Vỹ dựa vào tường, không chen lấn với đám đông tham gia cuộc vui.
Lang Đông Triết đi theo Thích phu nhân vào. Thích phu nhân sờ trán Đường Cửu Châu, lại véo mặt cậu, rồi bảo Lang Đông Triết ghi lại gì đó, hai người lại rời đi.
"Minh Minh đâu?"
Đường Cửu Châu cảm thấy cổ họng nóng lên, nhìn tìm quanh một vòng cũng không thấy Thiệu Minh Minh đâu.
"Sao nào?" Táp giáo sư cố ý trêu chọc, "Trò cũng muốn yêu sớm à?"
Đường Cửu Châu đỏ mặt, một bên giáo sư Quỷ lại đi ra đánh oan: "Táp Táp, thầy sao cứ bắt nạt học sinh vậy?"
"Không phải hồi đó anh ấy cũng yêu sớm sao?" Giáo sư Âu nói thêm.
"Ồ?" Giáo sư Hà mở to mắt, "Thật vậy sao? Tại sao không nhận được tin tức gì?"
"Yêu sớm còn thầm mến, cho nên ngại nói ra nói ra." Giáo sư Dung phụ họa, mấy giáo viên nữ cùng nhau cười rộ lên.
Mặc dù mọi người đang trêu chọc giáo sư Táp, nhưng Đường Cửu Châu cảm thấy rằng cậu cũng bị ngộ thương, mà xét về sự im lặng đột ngột, xem ra không phải chỉ mình cậu nằm yên cũng trúng đạn. Vậy bây giờ biết nói gì đây? Câu hỏi này vẫn quanh quẩn trong đầu Đường Cửu Châu. Thích phu nhân kêu mọi người ngày mai lai đến thăm cậu, để cậu nghỉ ngơi thật tốt, cậu liền nằm trên giường bệnh một mình suy tư.
"Tớ......"
"Ừm, cậu cảm thấy tớ. . ."
"Thiệu Minh Minh. . . Không, không nên, quá nghiêm túc."
"Tớ muốn trở thành một tuyển thủ Quidditch chuyên nghiệp trong tương lai..." Đường Cửu Châu nhìn trần nhà yên lặng luyện tập, "Sau này mỗi trận đấu của tớ cậu có thể tới xem ta sao?"
"Nói như vậy có phải đơn giản quá không..."
Đường Cửu Châu thở dài. Cậu vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra khi kết thúc Giải đấu Tam Pháp thuật, càng không biết liệu mình có giành được chức vô địch hay không, nên cậu lại ước với Merlin: "Merlin, nếu con có thể giành chiến thắng trong Giải đấu Tam Pháp thuật, xin hãy ban cho con một điều ước."
"Điều ước gì?"
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Đường Cửu Châu ở trên giường sững sờ.
"Nguyện vọng vừa rồi kia?"
Thiệu Minh Minh cúi đầu cười nói: "Vậy không cần hỏi Merlin, tớ có thể giúp cậu thực hiện."
Chuyện tình bí mật của Đường Cửu Châu đột ngột kết thúc, nhưng Merlin biết rằng câu chuyện về ngôi sao Quidditch tương lai và bình luận viên Quidditch chỉ mới bắt đầu.
✧゚☆*:.。END・。.:*☆゚✧
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọcHogwarts không bao giờ tốt nghiệp!
Editor: Hức vẫn không biết ẻm có thắng không a, cơ mà không sao hai đứa thành đôi là được. ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆
Tập tiếp theo: Ngoại truyện hậu tốt nghiệp~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro