【Học viện trinh thám】Nếu không được sống trong thời đại hòa bình 2
Thuyết tương đối Hogwarts: Nam Bắc/Vỹ Quân/Cửu Minh
Mặc dù CP không rõ ràng lắm trong chương này
╭-°☩—✞—˚✧♔✧˚—✞—°☩-╮
Đêm nay, chính là đêm nay.
Bồ Tập Tinh, ôi không, hẳn phải gọi là Chân Thị Đại, ngước nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ.
"Không biết liệu họ có thành công nhận được tin nhắn mình để lại cho họ hay không."
Bồ Tập Tinh lau con dao găm trong tay.
Ma vương đêm nay nhất định sẽ đến ngục tối tìm Châu Tuấn Vỹ, Bồ Tập Tinh bất cần lắc lắc con dao găm sáng như gương, Hogwarts từ khi chiến tranh bắt đầu mấy tháng vẫn chưa bị công hãm, Hogwarts cố ý tung ra tin tức giáo sư Âu đã tỉnh lại, làn sóng tiếp viện tiếp theo của họ đang đến. Chân Ma Vương không thể không hành động.
Chính là đêm nay, cậu đã lên kế hoạch hết thảy, đêm nay nhất định có thể giết chết Chân Ma Vương, báo thù cho người nhà.
Trong vài tháng, cậu đã thay tên đổi họ để ở lại thành trì của Tử thần Thực tử, thậm chí còn thay đổi diện mạo để không bị một số bạn học đã đầu hàng nhận ra, cậu đã chờ đợi giây phút này.
Chân Ma Vương rất kiêu ngạo, hắn thích hành động một mình, huống hồ là trong ngục tối "an toàn" như vậy, đối mặt với Châu Tuấn Vỹ, người tay không tấc sắt, bị giam cầm một mình.
Còn một vấn đề nữa, Bồ Tập Tinh đã hạ gục một trong những Tử thần Thực tử canh giữ cánh cửa cuối cùng của ngục tối, nên chỉ cần giết người còn lại cùng canh giữ ngục tối với mình, sau đó. . . sau đó. . .
Ánh mắt Bồ Tập Tinh tối sầm lại, cậu căn bản không có ý định sống sót ra ngoài, chỉ cần có thể giết chết Chân Ma Vương, có chết cậu cũng nguyện ý. Châu gia là con tin, bọn Tử thần Thực tử đuổi theo cậu nhất định sẽ không dễ dàng đả thương Châu Tuấn Vỹ, sau này có thoát được hay không còn phải xem vận mệnh an bài.
Tử thần Thực tử này Bồ Tập Tinh chưa từng thấy trước đây.
Đôi mắt Bồ Tập Tinh ẩn dưới chiếc mặt nạ da người của Chân Thị Đại hơi nheo lại, Tử thần Thực tử thậm chí còn chào cậu bằng một giọng khàn khàn như kỳ nhông đang chui xuống cổ họng, điều này rất không phù hợp với thái độ nhiệt tình của hắn.
Bồ Tập Tinh phớt lờ hắn, đứng trước cổng, chờ đợi sự xuất hiện của Chân Ma vương.
Tên Tử Thần Thực Tử cũng không bận tâm, mỉm cười với cậu.
Ngay từ lần đầu tiên Bồ Tập Tinh lẻn vào căn cứ của Tử thần Thực tử, Châu Tuấn Vỹ đã nhận ra Bồ Tập Tinh với con dao găm, ngay sau đó Bồ Tập Tinh đã tiết lộ danh tính của mình, hai người quyết định nội ứng ngoại hợp. Châu Tuấn Vỹ bỏ độc vào cốc, Bồ Tập Tinh bước vào sau khi loại bỏ những Tử thần Thực tử khác.
Có điều, Rắc rối hơn nữa là những thành viên khác của nhà họ Châu bị giam ở những phòng khác nhau, đũa phép của họ đều bị tịch thu.
"Chờ độc dược phát tác, hãy giết hắn."
Châu Tuấn Vỹ lau mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xa lạ của Chân Thị Đại, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, hít một hơi thật sâu, cười nói: "Sau đó cậu mau chạy đi! Gia đình tớ ở đây, tớ không thể rời đi, nhưng cậu phải rời đi, ở đây quá nguy hiểm."
Châu Tuấn Vỹ luôn phản đối việc Bồ Tập Tinh đến đây làm nội gián, trong vài tháng qua cậu đã thuyết phục Bồ Tập Tinh vô số lần, nhưng cậu đã sớm bị thù hận hoàn toàn che mắt, Châu Tuấn Vỹ chỉ có thể thỏa hiệp và đồng ý giúp cậu giết Chân Ma Vương.
"A Bồ, tớ nghĩ có gì đó không ổn."
Châu Tuấn Vỹ đã nói với cậu trước lần hành động này, Bồ Tập Tinh thực ra đã sớm nhận ra,
"Cậu không nghĩ. . . nó diễn ra quá suôn sẻ sao? Từ lúc cậu nằm vùng, đến bây giờ, dường như diễn ra rất thuận lợi"
Đúng vậy, quá thuận lợi.
Thời gian ước định sắp đến, Bồ Tập Tinh nhìn đám Tử thần Thực tử bên cạnh, ra vào ngục tối không được phép mang đũa phép, cho nên hắn nhất định không mang đũa phép bên người. . . Nếu không có đũa phép, Bồ Tập Tinh nhìn từ trên xuống dưới đánh giá người trước mặt, nếu dựa vào đánh tay đôi mình chưa chắc đã thắng được người trước mặt.
Chỉ có thể đột kích bất ngờ
Bồ Tập Tinh nhắm ngay ót hắn, bao kiếm trong tay áo trái đã cầm trên tay, vừa định giơ đao lên đánh bất tỉnh người trước mặt, lại thấy người nọ xoay tay đè tay trái cậu xuống. Cầm chìa khóa mở cửa, cũng không ngoảnh mà bước vào.
Cái gì? Bồ Tập Tinh sững người tại chỗ trong giây lát, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, đi theo người đàn ông vào ngục tối.
Khi Bồ Tập Tinh chạy đến ngục tối, Châu Tuấn Vỹ đang đau đớn nằm trên mặt đất, trong khi Chân Ma vương không chút hao tổn nghiên người đứng, ánh mắt thờ ơ, cũng không nhìn hai người xông vào cửa.
Bồ Tập Tinh không thể kiềm chế được nữa, anh lao tới cắm con dao găm vào lưng Chân, sau đó chạy đến bên Châu Tuấn Vỹ giúp cậu đứng dậy.
"Cậu làm sao vậy!" Bồ Tập Tinh đỡ vai Châu Tuấn Vỹ.
"Chân. . . muốn trao đổi tách trà," Châu Tuấn Vỹ nói với một nụ cười gượng gạo, "Tớ chỉ có thể trao đổi."
"Ngươi!" Bồ Tập Tinh sửng sốt quay đầu lại nhìn Chân Ma Vương, Chân Ma Vương ngã xuống đất, vẫn lãnh đạm nhìn mọi người, thậm chí không thèm rút dao ra.
Châu Tuấn Vỹ kéo cậu lại, ra hiệu cho cậu cúi đầu, Bồ Tập Tinh làm theo, Châu Tuấn Vỹ trầm giọng nói: "Không sao, có thuốc giải, cả hai cốc đều có độc. . . trà cao sơn lưu thủy của cậu. . ." (*Minh Thám Mùa 5-Tập 10-Vụ Án Phố Tàu)
"Được rồi, được rồi." Bồ Tập Tinh thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thấy người đàn ông đang đứng lại trở nên cảnh giác.
Tên Tử thần Thực tử không rõ lai lịch đó không ngăn cản, để cậu thành công đâm Chân Ma Vương. Con dao đã được tẩm bằng trà cao sơn lưu thủy, cộng với chất độc mà Châu Tuấn Vỹ đã cho vào tách trà trước đó, không lâu sau nữa Chân sẽ bị đầu độc chết.
Người này. . .
Người đàn ông liếc nhìn hai người họ, thần kinh Bồ Tập Tinh lập tức căng thẳng, cậu đem Châu Tuấn Vỹ chắn sau lưng mình .
Chỉ thấy hắn bước tới rút con dao phía sau Chân Ma vương. Bồ Tập Tinh hừ lạnh, đã quá muộn, chỉ cần trà cao sơn lưu thủy thấm vào máu, ngay cả phép thuật cũng không thể cứu được. . . Người nọ lại đâm Chân Ma Vương một lần nữa.
"Này thì nhốt học trò của ta! Này thì nhốt học trò của ta!" Vừa nói, người nọ lại đâm hắn hai nhát, khiến Chân Ma Vương hộc máu.
Châu Tuấn Vỹ cùng Bồ Tập Tinh đều thấp giọng hít một hơi, họ đều cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Được rồi, chết rồi," người đàn ông xé da mặt mình ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai người, lộ ra bộ mặt thật của mình — đó là giáo sư Huân, "Hai người các em nhanh lên, đến đây, Tuấn Vỹ, lại đây để thầy ôm em một cái nào."
"Huân. . . giáo sư?"
"Sao bị dọa đến nói lắp rồi? Vừa rồi đâm người em cũng đâu có sợ a?" Giáo sư Huân cười cõng Châu Tuấn Vỹ lên.
"Không! Em không thể đi! Ba mẹ em ở đây."
"À, nhân tiện," Giáo sư Huân không biết từ đâu móc ra mấy cây đũa thần ném cho Bồ Tập Tinh, "Cái này là thầy trộm. . . lấy được, em mau trả lại cho người nhà, cứu viện của chúng ta sắp tới rồi, đừng lo lắng, trường học đã có sắp xếp, bọn họ đều có thể đón đi!"
"Thầy đi trước! Đừng sợ! Đừng lo lắng!" Giáo sư Huân một bên hét vào mặt cậu, một bên chạy đi với Châu Tuấn Vỹ trên lưng, để Bồ Tập Tinh ở đây một mình.
Bồ Tập Tinh không mang đũa phép bên người, không có cách nào đọc chú mở cửa, đành phải dùng tạm cây đũa phép của Châu gia, mới từng bước đi tiếp.
Chân Ma Vương nằm trong vũng máu cuối cùng cũng lên tiếng, hắn dùng thanh âm vô cùng yếu ớt nói ra: "Nói thật, các ngươi thật sự cho rằng giết ta có thể ngăn cản được gì chứ?"
Bồ Tập Tinh giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục cạy cửa.
"Hết thảy đều là sự an bài tốt nhất." Chân Ma Vương tiếp tục nói: "Đã có an bài, thuần huyết mới phù hợp thống trị giới phù thủy, hơn nữa chỉ có thuần huyết mới. . . Khụ khụ. . ."
"Có muốn ta cho ngươi thêm mấy đao không?" Bồ Tập Tinh đi tới, cúi đầu nhìn Chân Ma Vương.
Chân Ma Vương cười nói: "Ta biết ngươi sẽ bảo vệ. . . khụ. . . thân là thuần huyết, ngươi không nên cảm thấy vinh hạnh sao?"
"Thích nói gì thì nói đi, đằng nào thì ngươi cũng sẽ chết." Bồ Tập Tinh buộc mình không được nghe hắn nói.
"Ta biết ngươi sẽ nói như vậy. . . Đều đã an bài."
Chân Ma Vương cười nói: "Ta biết ngươi có một tên bạn trai máu bùn, khụ. . . Ngươi không quan tâm hắn ở đâu sao?"
Bồ Tập Tinh nắm lấy cổ hắn, rút dao ra, kề vào cổ hắn:"Tin hay không, ta bây giờ liền chém chết ngươi!"
"Như vậy không phải tiện nghi ta sao?" Chân Ma Vương cười cười, ánh mắt lãnh đạm.
Bồ Tập Tinh đang phát hỏa, đột nhiên đỉnh của ngục tối bị thổi bay, kèm theo giọng nói của giáo sư Bạch, "Bồ Tập Tinh, tránh ra!"
Bồ Tập Tinh nhanh chóng lăn sang một bên, Chân Ma Vương bị chôn vùi trong những tảng đá lăn.
Giáo sư Thần cưỡi một sinh vật mà Bồ Tập Tinh chưa từng thấy trước đây - tạm thời có thể nói đó là một con rồng, mang theo giáo sư Bạch – phóng một quả cầu lửa, xông vào.
Không không không, không chỉ một quả cầu lửa.
Bồ Tập Tinh lau kính, giáo sư Thần nắm sừng rồng, giáo sư Bạch nắm giáo sư Thần hét lên từ phía sau: "Vẫn còn người bên trong! Anh có thể đừng phá đến vui vẻ như vậy được không!"
"Được, được, tôi hiểu rồi, Tiểu Bạch."
Là Thần Sáng! Đôi mắt Bồ Tập Tinh sáng lên, đó là " cựu đồng nghiệp" Thần Sáng của giáo sư Bạch, Thần Sáng Vương Gia Nhĩ đang lơ lửng trong không trung, mà Lưu Hạo Nhiên đang cưỡi trên một cây chổi.
"Mau lên! Sao trò còn đứng đó?" Giáo sư Thần vẫy tay với cậu.
Cầm trong tay một đống đũa thần, Bồ Tập Tinh đột nhiên có chút không biết làm sao, thậm chí còn có chút ủy khuất. Con người, khi không có gì để mất thì không sợ liều mạng, nhưng một khi có chỗ dựa thì lại trở nên yếu đuối, trở nên sợ sệt, sợ được sợ mất.
"Em... Châu Tuấn Vỹ cùng người nhà còn ở đây!" Bồ Tập Tinh cầm đũa chạy vào, "Bọn họ còn chưa đi ra, em đi mở cửa!"
"Lại đây, để người chuyên nghiệp tới!" Vương Gia Nhĩ đáp xuống bên cạnh Bồ Tập Tinh, cười với cậu, "Cậu không biết sao, giáo sư Bạch của cậu giỏi nhất là mở khóa!"
Giáo sư Bạch một bên vung đũa phép về phía Tử thần Thực tử một bên hét vào mặt anh, "Mau làm việc đi! Đừng nói nhiều!"
"Được rồi."
"Anh Bồ!" Bồ Tập Tinh nghe được một giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu liền nhìn thấy Đường Cửu Châu đang cưỡi chổi tránh thoát hai quả cầu lửa bay về phía bọn họ.
"Sao em lại ở đây?" Thần giáo sư kinh ngạc, "Các em không ở lại trường sao?"
"Ừ!" Đường Cửu Châu lau mặt, Bồ Tập Tinh đỡ lấy hắn: "Quách Văn Thao đâu? Cậu ấy ở trường học sao?"
"Ơ?. . . Đương nhiên là ở trường học?" Đường Cửu Châu khó hiểu nhìn anh, lo lắng nói với những giáo viên khác: "Ôi, đừng nói nữa, tình hình trường học không ổn! Táp giáo sư bảo chúng ta trở về đi! nhanh lên!"
"Táp giáo sư đã trở lại? Có người từ Bộ pháp thuật tới sao?"
"Bộ Pháp thuật chỉ có hai thực tập sinh đến, Kiều Bộ trưởng không đến."
Lưu Hạo Nhiên cau mày: "Có lẽ Bộ Pháp thuật đã xảy ra chuyện."
"Mọi người thế nào?" Bồ Tập Tinh hỏi Đường Cửu Châu.
Đường Cửu Châu cẩn thận tránh đòn tấn công của Tử thần thực tử, đáp: "Mọi chuyện đều ổn, không có gì nghiêm trọng, Phan Phan cũng tỉnh rồi. Nhưng anh, anh làm sao lại chạy ra ngoài! Có biết dọa chết chúng em rồi không?"
"Xin lỗi." Bồ Tập Tinh nhận sai. "Vậy làm sao tụi em biết anh ở đây?"
"Là Quỷ giáo sư, nhìn thấy anh cùng Tuấn Vỹ ở cùng nhau." Đường Cửu Châu đáp: "Kỳ thật Trương giáo sư cùng Dung giáo sư cũng ở trong doanh trại, nhưng bọn họ vẫn là ẩn nấp chờ kế hoạch, cũng là vì bảo vệ anh cùng Tuấn Vỹ."
"Vậy sao..." Thảo nào mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy.
"Đại Huân đã đưa Tuấn Vỹ đi chữa trị, gia đình trò ấy sẽ được Thần sáng bảo vệ." Giáo sư Bạch ở bên cạnh nói: "Em có thể yên tâm. Bất quá không thể nới lỏng cảnh giác khi trở lại Hogwarts còn nhiều rắc rối cần giải quyết ."
Bồ Tập Tinh dựa vào lưng Đường Cửu Châu, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khuôn mặt lo lắng của Quách Văn Thao phảng phất hiện ra trước mắt, cậu muốn lau mồ hôi cho Quách Văn Thao, lại không nhấc nổi hai tay mỏi nhừ.
Hai mắt cậu tối sầm lại, bất tỉnh.
Chiến tranh vẫn đang tiếp diễn.
Giáo sư Huân đã bay trở lại trường trước với Châu Tuấn Vỹ trên lưng.
Giáo sư Táp đã trở lại trường để chủ trì tình hình chung.
Giáo sư Hà vẫn sống chết không rõ.
Giáo sư Âu vẫn chưa tỉnh dậy.
Trương giáo sư cùng Dung giáo sư nằm vùng trong doanh trại, bí mật phá hoại kế hoạch của Tử thần Thực tử.
Giáo sư Đại, Giáo sư Ngô và Giáo sư Phan hàng ngày sửa chữa kết giới phép thuật do Bạch và Dung để lại.
Phan Hựu Thành cuối cùng cũng tỉnh dậy, nhưng tình trạng của cậu vẫn không tốt.
Tề Tư Quân và Quách Văn Thao lãnh đạo các học sinh cuối cấp khác chống lại Tử thần Thực tử.
Số lượng người bị thương trong trường ngày càng nhiều, Thích phu nhân mỗi ngày chạy đông chạy tây cũng không chữa trị kịp nên Lang Đông Triết liên tình nguyện đi hỗ trợ, Thiệu Minh Minh cũng giúp bào chế thuốc.
Thạch Khải bị thương ở chân, nằm trên giường bên cạnh Phan Hựu Thành, khi họ buồn chán còn chơi cờ, Vương Xuân Úc thỉnh thoảng đến chỉ điểm.
Cả Bồ Tập Tinh cùng Châu Tuấn Vỹ đều được cứu về rồi.
Chân Ma vương cũng bị giết.
Mặc dù tình hình vẫn chưa khả quan lắm, nhưng tóm lại đang ngày càng tốt hơn.
Chúng ta có thể giành chiến thắng không?
Giáo sư Bạch hít một hơi thật sâu.
Chúng ta sẽ thắng.
END
。゚⋆☁︎⋆₊⁺⋆✧☽⋆☾✧ ⋆⁺₊⋆☁︎⋆゚。
Lời tác giả:
Cảm ơn đã đọc
Đã thực sự biến mất
Không viết được chính văn chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ phiên ngoại.
Vốn muốn viết bi thảm hơn nhưng
Nhưng... hhhh cho Tết Nguyên Đán
Chúc các bạn một năm mới an lành! Chú ý đến cơ thể của bạn
Tôi sẽ nhanh chóng viết văn bản 555
Lời Editor:
Tác giả kết truyện hơi vội, mình nghĩ ngoại truyện chiến tranh còn nhiều cái để viết lắm mà chắc tác giả drop rồi, vì truyện viết năm 2021 thì ngưng cập nhập d(╯﹏╰)b.
Hic bộ truyện đầu tiên tui edit còn nhiều sai sót mong mọi người hông cảm. (ฅ'ω'ฅ)♪ Còn nhiều fic hay mình muốn làm lắm mong mọi người ủng hộ. (✿'∀'✿)ノ♡o。
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro