C 48:Sự xuất hiện của Dong Jae.
- Việc ông nói đến chắc chắn không tốt đẹp gì._ Jennie lạnh lùng nhếch môi nói.
- Hừ, không đến lượt đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch như ngươi đánh giá. Tốt nhất là ngươi nên tự điều chỉnh lại mình đi, đừng làm ta và gia tộc Kim này mất mặt._ Dong Jae bực tức nói.
- Ý ông là sao?
- Đường đường là cô chủ của gia tộc thuần chủng Kim cao quý mà lại đi yêu một con bé vampire dòng lai bẩn thỉu. Không những vậy, con bé đó còn là vam lai dòng thuần Manoban. Loại vam như thế có chỗ nào xứng để người yêu?
- Im đi, người phản bội lại tộc Manoban là mẹ cô ấy chứ không phải cô ấy. Các người thật ích kỉ khi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Rose_ Jennie lạnh lùng rít lên.
- Nhưng dòng máu đang chảy trong người nó lại chính là rác rưởi của dòng thuần vampire. Ngài Demonzu đang rất tức giận vì sự xuất hiện của con bé đó, nếu ngươi còn tiếp tục dính dáng đến nó thì ta không chắc có thể xin ngài ấy bảo toàn tính mạng cho ngươi được đâu._ Dong Jae lạnh lùng nhắc nhở.
- Tùy ông, dù không có ông cầu xin hộ tôi vẫn có thể bảo toàn tính mạng, dù sao thì từ trước đến nay đã có bao giờ ông đứng ra bảo vệ tôi đâu._ Jennie nhếch môi lạnh nhạt nói.
- Mày thật quá ngu muội rồi, con bé vam dòng lai đó có gì xứng.
- Ha ha..._ Jennie bất giác cười lạnh một tiếng, nheo mắt nói_ Ông đừng quên tôi là một vampire cấp C, cấp C đấy. Vậy thì vampire dòng lai như cô ấy còn chỗ nào không xứng với một đứa cấp C như tôi?
- Mày..._ Dong Jae quả nhiên đã bị đứa con gái này chọc cho tức điên, máu nóng dồn lên tận mặt.
Ông là người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống nhưng chỉ khi đứng trước đứa nhóc này, ông mới bị mất đi cái vẻ điềm tĩnh cố hữu ấy. Phải công nhận rằng Jennie thật giống ông từ ngoại hình cho đến tính cách. Jennie và ông một khi đã yêu ai thì sẽ yêu hết lòng không bao giờ để ý đến thân phận của người đó.
Ngày ấy ông đã từng yêu một người, tình yêu của ông chính là trái cấm trên cây không bao giờ được hái. Nhưng vì yêu ông đã bất chấp tất cả, để rồi chỉ vì tình yêu ấy ông đã gây ra bao lỗi lầm, hại bao người phải chết. Có lẽ cùng vì những lỗi lầm ấy mà Jennie mới ghét ông như vậy.
Những kí ức xưa cũ về một tình yêu ngang trái lại hiện về trong đầu khiến Dong Jae chợt lặng người, đứng bất động trên sân trường.
- Con còn định đứng đấy đến bao giờ?
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên kéo Dong Jae ra khỏi miền kí ức đau khổ. Hiệu trưởng Kim đứng bên khẽ nhíu mày nhìn ông.
- Ba...Nó đâu rồi?
- Nó bỏ đi từ đời nào rồi._ Hiệu trưởng Kim chán nản nói.
- Hừ, đứa con bất hiếu._ Dong Jae giận dữ mắng rồi quay đầu định bỏ đi.
- Đi đâu vậy, nói chuyện với ta chút đã.
- Ba có chuyện gì cần nói thì để sau đi, giờ con bận lắm._ Dong Jae gắt gỏng.
- Con đến đây theo lệnh Demonzu đúng không?_ Hiệu trưởng Kim từ tốn hỏi.
- Đúng vậy, con đến đây theo lệnh của ngài ấy.
- Về đi.
- Sao ạ?_ Dong Jae nhíu mày khó hiểu quay đầu lại nhìn Hiệu trưởng Kim.
- Ta bảo con về đi.
- Tại sao? Con đến đây làm nhiệm vụ cho hội đồng vampire, sao có thể vì một lời nói của ba mà bỏ dở._ Dong Jae lạnh lùng phản bác.
- Nếu con nghe lệnh của Demonzu đến đây hại Roseanne Park thì chắc chắn Jennie nó sẽ không để yên đâu. Nó đã thực lòng quan tâm đến cô bé đó, ta không muốn thấy cảnh đổ máu của hai cha con con._ Hiệu trưởng Kim thành khẩn nói.
- Hừ, tùy nó. Con không quan tâm, cùng lắm là đánh cho nó què cụt khỏi yêu đương._ Dong Jae lạnh lùng phán, lời nói đầy nhẫn tâm.
- DONG JAE..._ Hiệu trưởng Kim gầm lên trừng mắt giận dữ nói_ Sao con có thể làm thế với đứa con trai duy nhất của mình, dù con không yêu Hae Soo thì nó cũng là con gái con. Từ nhỏ đến giờ chưa một lần nào con quan tâm đến Jennie, nó đã không có tình thương của mẹ, sao con còn hành hạ nó. Nghĩ thử đi từ lúc nó sinh ra đến giờ đã lúc nào con cầm bàn tay của nó, ôm nó vào lòng chưa? Hay những gì con cho nó cũng chỉ là những lời nói cay độc, lạnh lùng?
- Con không hề yêu Hae Soo, vì thế con cũng không thể dành tình thương cho con bé. Nó sinh ra trên đời không ai yêu thương tất cả là do lỗi của ba._ Dong Jae lạnh lùng kết tội._ Con và Hae Min yêu nhau tại sao ba lại rắp tâm chia rẽ bọn con? Nếu lúc trước người bị gả cho tộc Manoban là Hae Soo thì đâu có lên cơ sự này? Người con yêu là Hae Min chứ không phải Hae Soo vì thế ba đừng bắt con phải yêu thương đứa con của Hae Soo đẻ ra.
- Hae Soo và Hae Min đều là em gái của con, tại sao con lại có thể phân biệt đối xử như vậy? Tuy đã bỏ gia tộc mà đi nhưng Hae Soo nó yêu con rất nhiều, con không thấy làm như thế là tàn nhẫn với con bé sao?_ Hiệu trưởng Kim đau lòng hỏi.
- Bản chất của tình yêu vốn là ích kỉ, tình yêu của vampire lại càng ích kỉ hơn._ Dong Jae lạnh lùng nói rồi quay đầu bỏ đi thẳng....
——————————————
...
Tôi tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài triền miên, những hình ảnh về giấc mơ kì lạ vẫn liên tục xuất hiện trong đầu tôi, chúng giống như những mảnh vỡ của một bảng xếp hình đang chờ lắp lại theo đúng trật tự.
Tôi ngồi phục trên chiếc giường trắng có phủ lông vũ ấm áp một lúc lâu rồi mới lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài.
Trời nhá nhem tối, trăng non bắt đầu nhú lên. Có lẽ các lớp học sắp sửa lên đèn, nhưng thật kì lạ, sân trường vắng tanh không một bóng người, xung quanh chỉ có tiếng lá rơi xào xạc, bầu không khí hiu quanh bao trùm lên tất cả khiến tôi cảm thấy rùng mình sợ hãi.
- Mọi ngươi đi đâu hết rồi nhỉ?_ Tôi lẩm bẩm một mình rồi khó nhọc bước về kí túc xá.
Trên hành lang dài hun hút của kí túc xá cấp C, bước chân nhẹ nhàng của tôi vang lên thật buồn tẻ, cô độc. Tôi dừng chân trước phòng C11 rồi đẩy cửa bước vào. Bên trong tối thui, gió lùa từ ô cửa sổ khiến tôi bất giác rùng mình. Có vẻ như không có ai trong này.
Tôi với tay bật công tắc đèn, cả căn phòng lạnh lẽo chợt tràn ngập một màu vàng ấm áp của ánh đèn neong leo lét. Trên bàn, một mảnh giấy màu hồng có dòng chữ viết vội được đặt dưới cái chén. Tôi khẽ nhíu mày nhấc mảnh giấy lên đọc.
" Rose,
Nhà trường đột nhiên cho học viên nghỉ phép, vì không thấy cậu đâu nên tôi đành về trước. Đọc xong lời nhắn này nhớ gửi tin cho tôi nhé!
Yêu cậu.
Jisoo"
Tôi gập mảnh giấy lại rồi ngẩn ngơ ngồi phịch xuống giường, sao nhà trường lại đột xuất cho nghỉ phép vậy nhỉ? Đã đến kì nghỉ tháng đâu? Còn nữa, sao trường thông báo tôi lại không biết, chẳng lẽ tôi lại ngủ lâu như thế ư?
Nghĩ hồi lâu vẫn không ra cuối cùng tôi quyết định, không nghĩ nữa là tốt nhất. Nhanh tay mở máy nhắn tin cho Jisoo khỏi lo, tôi ngồi xuống bên chiếc tủ quần áo, lôi chiếc va li ra. Thế cũng tốt, tôi nhớ nhà lắm rồi, kì này được về phải vui chơi thỏa thích mới được.
Tôi nghĩ rồi vui vẻ luồn quần áo vào trong vali, bất giác đưa tay lên cổ, vết cắn của Jennie vẫn chưa liền sẹo.
- Cô ấy còn ở trường không nhỉ? Vết thương đã lành chưa?_ Tôi buột miệng nói rồi chợt cảm thấy bứt rứt trong lòng, không hiểu sao tôi thấy lo cho Jennie. Không biết giờ này cô ấy đã rời bệnh xá chưa? Vết thương trên lưng còn đau không.
Tôi nghĩ rồi chợt chạy vội ra ngoài, bỏ dở đống quần áo cùng cái vali trên sàn phòng.
...
- Chirim-ssi hôm nay chị trực à?_ Tôi niềm nở hỏi một chị y tá có khuôn mặt hồng hào dễ thương.
- Ủa Rose? Sao em còn ở đây, các học viên khác về hết rồi mà.
- À...vâng, em có chút việc bận ạ._ Tôi trả lời qua quýt rồi vào luôn chủ đề._ Chị, Jennie còn ở đây không ạ?
- Jennie? Ý em là cô Kim?_ Chirum hỏi, mặt chợt xám đi vài phần.
- Vâng...nhưng có chuyện gì à?_ Tôi ngập ngừng hỏi.
- Hừ, cô ta vẫn còn ở đây, cái đồ bất lịch sự ấy. Chị chỉ định chụp một tấm ảnh lúc cô ta đang ngủ gục trên cửa sổ để về dán vào đầu giường thôi, ai dè bị cô ta phát hiện, ném luôn cái máy ảnh kĩ thuật số từ lầu ba xuống, vỡ tan tành_ Chỉim tức giận nói rồi chợt xìu mặt xuống_ Nhưng vẫn phải công nhận cô ấy rất đẹp , đẹp chết đi được ấy. Thảo nào mà mấy cô bé vào đây lúc nằm ngủ cũng mơ màng gọi tên Jennie. Ôi cái mặt ấy không biết đã giết bao cô gái rồi. Rose...chị khuyên em ko nên dính vào cái ngữ ấy kẻo mà khổ đ...
Thấy nguy cơ bị giáo huấn lên đến 100%, tôi vội vã ngắt lời Chirim:
- Cậu ấy đang nằm ở phòng nào ạ?
- Tầng ba, phòng số 10 phục sức._ Chirim trả lời như cái máy.
- Cảm ơn chị_ tôi mỉm cười rồi chạy vội đi.
Không hiểu sao khi đến gần căn phòng Jennie đang nằm, tôi bỗng thấy hồi hộp lạ kì, bước chân dường như cũng nhẹ hơn. Khi đã đứng trước cánh cửa có gắn thứ tự 10 ở tầng 3, tôi khẽ hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Căn phòng bệnh ngập mùi ete chợt phảng phất mùi hương anh đào thơm ngây ngất, ánh trăng từ ngoài chiếu vào soi tỏ hình dáng nhỏ nhắn đang ngồi lặng người trên bục cửa sổ. Mái tóc màu bạc đầy ma mị khẽ phất phơ trong gió xuân lồng lộng. Chiếc áo cánh trắng như được dát vàng trong đêm tối.
Tôi cảm thấy cả người mình như đông cứng lại trước vẻ đẹp hoàn mĩ trước mặt. Không biết bao lâu sau tôi vẫn đứng lặng người như vậy cho đến khi một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên kéo tôi về thực tại.
- Ngắm lâu như vậy, có phải mê tôi rồi không?
Tôi bất giác đỏ mặt, vội lên tiếng phản bác:
- Mê...mê cái đầu cậu ấy, chẳng qua tôi tình cờ đi ngang qua đây thôi, chào._ tôi nói rồi vội vã quay đầu bỏ đi, vẫn còn nói móc được như vậy, chứng tỏ là đã khỏe rồi.
Nhưng nhanh như cắt, Jennie đã đứng trước mặt tôi, dùng đôi mắt tím lạnh lẽo nhìn tôi, khuôn mặt lạnh tựa hồ như đang rất phiền muộn. Cô ấy đẩy mạnh tôi vào cửa phòng, hai tay chặn lại, khuôn mặt chỉ cách tôi có mấy cm.
- Sao lại dấu tôi?_ Jennie đột nhiên hỏi một câu chẳng ra ngô, chẳng ra khoai.
- Dấu...dấu cái gì cơ?_ Tôi lắp bắp hỏi lại, không khỏi cảm thấy tư thế này rất ám muội.
- Dấu chuyện cô là người của tộc Manoban, chuyện mẹ cô là một Vam thuần.
- Tộc Manoban? Cậu nói gì lạ vậy. Bố tôi họ Park, tôi là Roseanne Park, Manoban gì ở đây. Mà Manoban chẳng phải là gia tộc của Lisa sao?_ Tôi nhíu mày thắc mắc.
- Đừng có giả ngốc nữa, chẳng phải cô là con gái của Woo Sung sao?_ Jennie lạnh lùng nói.
- Ngốc cái đầu cậu ấy, mẹ tôi đúng là tên Woo Sung nhưng là Woo Sung Han chứ không phải là Woo Sung Manoban_ tôi khẳng định.
- Cô...không biết thật sao?_ Jennie ngạc nhiên hỏi tôi.
- Biết, biết cái gì? Tôi nhớ là cậu bị thương ở lưng chứ đâu có bị thương ở đầu, sao giờ lại trở lên ăn nói linh tinh vậy?_ Tôi nói rồi sờ sờ lên trán cô ấy xem có ấm không.
Jennie nhìn tôi một cái khẽ nhíu mày rồi hất tay tôi ra, chống cằm ra chiều suy nghĩ.
- Này...cậu không sao đấy chứ, không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé!
Mãi không thấy cô ấy lên tiếng, tôi bực mình khẽ chép miệng rồi mở cửa chạy biến ra ngoài. Ở gần người thần kinh bất ổn định này rồi cũng có lúc tôi thần kinh theo cô ấy mất.
...
Tôi đang rảo bước trở về kí túc xá thì chợt giật mình khi thấy ở đằng xa, một dáng người quen quen đang cự nự với bác bảo vệ. Tôi ngẩn ngơ đứng lặng trên sân trường một hồi lâu nheo mắt nhìn người đó rồi chợt hét to:
- MẸ....
Nghe thấy tiếng tôi, người đó vội quay đầu lai, mắt sáng lên rồi bằng một lực khá mạnh đẩy bác bảo vệ đáng thương sang một bên chạy bổ đến bên tôi.
- Rosie..._ Mẹ tôi kêu lên rồi ôm chầm lấy tôi, vuốt ve mái tóc tôi bằng cử chỉ ấu yếm. Trông bà có vẻ gầy đi, mái tóc đen mượt trở lên bù xù, khuôn mặt xanh xao hộc hác, có vẻ bà đã bị mất ngủ.
- Sao mẹ lại đến đây?_ Tôi thắc mắc.
- Đừng nói nữa Rosie, theo mẹ về chúng ta phải đi ngay thôi._ mẹ tôi hấp tấp kéo tay tôi.
- Mẹ...từ đã, quần áo của con vẫn còn trong kia, mẹ đợi tí con vào sắp xếp.
- Không kịp nữa đâu Rosie, chúng ta rời khỏi đây trước đã, hắn sắp đến rồi._ Mẹ tôi nói gần như khóc.
- Mẹ, mẹ bình tĩnh có chuyện gì vậy? Hắn là ai?_ tôi nhíu mày thắc mắc.
- Mẹ xin con đấy Rosie, mẹ sẽ giải thích sau, giờ thì chúng ta đi đã._ mẹ tôi nói rồi kéo tôi đi một mạch. Tôi hơi khó hiểu trước thái độ của bà nhưng cũng đành ngoan ngoãn đi theo. Có lẽ bà làm như vậy vì có lí do, trước nay tất cả những gì mẹ làm đều vì lợi ích của tôi hết.
Nhưng chúng tôi chưa kịp đi ra đến cổng, thì một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên khiến bước chân của mẹ tôi khựng lại:
- Bà định đi đâu vậy Woo Sung Manoban?
Mẹ tôi giật mình quay đầu lại, khuôn mặt xanh xao chợt trở lên trắng bệch.
- Ông là...
- Sao nhanh quên thế? Bà cũng đã từng gặp ta rồi kia mà. Đúng là con gái của dòng thuần Manoban có khác, bà vẫn luôn đẹp như vậy. A...còn quý cô nương đi bên cạnh bà, phải chăng là con của bà và người đàn ông ấy? Thật là rất giống bà. Chỉ có điều máu của nó...
- Do..Dong Jae Kim, im đi._ mẹ tôi nói, cả người bà chợt run rẩy. Tôi có thể cảm nhận được sự lo lắng trong lòng bà.
- Mẹ...ông ta đang nói gì vậy? Sao ông ta lại gọi mẹ là Manoban? Mẹ...mẹ nói đi._ Tôi giật tay bà khó hiểu hỏi.
- Rosie à, con đừng nói gì cả, cũng đừng nghe những lời xằng bậy từ con người này._ Mẹ tôi lên tiếng.
- Xằng bậy? ha ha ha...Woo Sung, bà đang dậy con mình nói dối đấy à? Như thế là không tốt cho trẻ con đâu._ Người đàn ông tên Dong Jae cười mỉa mai.
- Ông im đi, rốt cục thì ông muốn gì, tại sao lại chặn hai mẹ con tôi?
- Bà nghĩ mình có thể bỏ đi dễ dàng vậy sao? Demonzu đang trên đường đến đây, ta chỉ được lệnh đi trước một bước giữ chân hai người thôi.
- Ông là người của tộc Kim, không có thù oán gì với tôi, tại sao lại làm thế?_ Mẹ tôi cắn môi hỏi.
- Bất cứ ai làm ảnh hưởng đến dòng thuần chủng ta cũng sẽ tiêu diệt_ Dong Jae lạnh lùng nói.
...
- Tiêu diệt họ ư? Vậy thì chờ bước qua xác tôi đã._ Một giọng nói lạnh lùng ko kém vang lên. Dưới ánh trăng vàng, Jennie nhẹ nhàng bước đến, khuôn mặt đẹp lạnh lùng không một gợn sóng cảm xúc.
- Người đừng có phá ta, nếu không đừng trách_ Dong Jae hừ lạnh.
- Jennie...sao cậu lại ở đây?_ Tôi quay sang nhìn Jennie, lo lắng hỏi.
...
- Thật là đông vui quá, tôi mới dời học viện chưa bao lâu mà mọi người đã tề tựu đông đủ vậy rồi, xem ra chỉ còn thiếu "ông ta" nữa thôi.
- Lisa...
Giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng vang lên truyền đến tai mọi người, tiếng bước chân rõ mồn một. Từ trong bóng tối, Lisa bước ra, cả người chìm đắm trong sắc vàng của trăng, khuôn mặt đăm chiêu thoáng nụ cười.
Dong Jae giật mình quay lại, đôi mắt ông ta dán chặt trên khuôn mặt Lisa, cả người bất chợt run lẩy bẩy. Con người lạnh lùng luôn tỏ ra bình tĩnh này bỗng chốc mất hết sức sống, cả người như muốn khụy xuống:
- Con...con là..._ ông ta lắp bắp nói.
- Sao vậy? thấy con gái của người mình yêu nên giật mình à?_ Lisa nhếch môi mỉa mai.
- Con..con chính là con gái của t..
- Của Hae Min Kim và Lathan Manoban đúng không?_ Lisa nhướn mày lạnh lùng hỏi.
Khuôn mặt của Dong Jae chợt lạnh ngắt, ông ta khẽ dằn lòng nói nhỏ:
- Phải.
Sau một chấn động tâm lí nhỏ, Dong Jae đã lấy lại được vẻ bĩnh tĩnh cố hữu, liếc mắt nhìn những vampire trước mặt lạnh lùng nói:
- Ba người...ko phải là đối thủ của ta đâu, nếu chịu nộp con bé đó thì sẽ chẳng có giọt máu nào phải đổ cả.
- Đừng mơ._ Mẹ tôi phẫn uất gào lên.
- Hừ, dù có đánh lại ta các ngươi cũng không thể chạy được, chỉ chốc nữa thôi Demonzu sẽ có mặt ở đây._ Dong Jae nhếch môi khinh thường.
- Haizz...thế thì đành chiến đấu vậy_ Lisa chợt thở dài nói rồi bằng một động tác nhẹ nhàng khẽ vén tay áo lên.
- Khoan đã._ Nhanh như chắt, Jennie chợt đưa tay ra chặn Lisa lại lạnh lùng nói_ Hãy để ông ta cho tôi, cô dẫn Rose chạy trước đi.
- Cậu...làm được không?_ Lisa nhíu mày tỏ vẻ không tin tưởng.
- Đừng khinh thương tôi, mau đi đi._ Jennie gắt lên rồi thô bạo khoát tay về phía trước.
- Tốt lắm, trông cậy cả vào cậu đấy._ Lisa nói rồi vỗ vai Jennie quay sang Woo Sung nói:
- Cô đưa Rose đi xếp hành lí và đợi tôi trước cửa phòng Kí túc. Bây giờ không thể ra ngoài được đâu, hắn ta chắc chắn sẽ bắt được hai người.
- Vậy phải làm sao?_ mẹ tôi suốt ruột hỏi.
- Yên tâm, tôi có lối đi bí mật, hai người đi đi, tôi có việc phải sắp xếp.
- Lisa, thế còn Jennje?_ Tôi lo lắng hỏi liếc mắt về phía Jennie và người đàn ông kia.
- Cậu ta không sao đâu._ Lisa xoa đầu tôi, mỉm cười trấn an.
- Nhưng...
- Rosie, đi thôi con.
- Còn Jennie, cậu ấy vẫn ở kia mà, mẹ ơi con thấy máu. Con không thể bỏ cậu ấy được, Jennie đang bị thương.
- Sẽ không sao đâu con._ mẹ tôi trấn an rồi một mực kéo tôi đi.
- Không...JENNIE...
_________
End Chap.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro