Chap 16: Lọ Sao Băng Giá
" Đồ đáng ghét" Tôi lẩm bẩm nói rồi lườm cậu ấy một cái suýt rách mắt nghiến răng cúi xuống thu dọn mấy thứ linh tinh. Nhưng vừa chạm tay đến một mảnh giấy vụn tôi chợt đứng khựng lại.
Thôi chết...lọ sao băng giá, sao tôi lại có thể đứng đây cãi nhau lằng nhằng với Jennie mà quên mất một việc quan trọng như vậy nhỉ?Làm sao bây giờ, liệu khi tôi đưa cho Jennie lọ sao, cậu ấy có tức giận mà ném nó đi không nhỉ?Tôi lo lắng nghĩ thầm rồi nhẹ nhàng đi đến bên gốc cây, cầm lọ sao lên nhỏ nhẹ gọi:- "Này...."Nghe tiếng tôi, Jennie khẽ cựa mình ngồi dậy, nhíu mày nói:- "Lại cái gì nữa, sao cô còn chưa đi? "-" Ờ ừm..." Tôi lóng ngóng một hồi lâu không nói lên lời khiến cậu ấy bực mình gắt:-" Có gì thì nói đi chứ, tôi buồn ngủ lắm."- "Tôi.. tôi...." Tôi hơi ấp úng rồi hít một hơi dài lấy hết dũng khí, đưa lọ sao ra trước mặt Jennie nhắm tịt mắt lại hét lên:-" Xin cậu hãy nhận lấy thứ này....!"Jennie hết nhìn lọ sao rồi lại nhìn tôi, khuôn mặt khẽ ánh lên vẻ ngạc nhiên. Một lúc sau như đã hiểu ra chuyện gì đó, đôi mắt hơi sáng lên rồi nhếch mép nói:-" Một màn tỏ tình cũ rích, cô không còn thứ gì hay hơn sao?"Tôi hơi ngớ người ra một lúc, rồi ôm bụng cười sặc sụa nói:- "Tỏ tình á? Haha...buồn cười chết mất, cậu đang xơi dưa bở đấy à haha.."Nhìn cái bộ dạng cười ra nước mắt của tôi, Jennie hơi gằn giọng lạnh lùng nói:-" Hừ...cô thích cười như thế hả? Nếu không phải là bảy tỏ tình cảm thì tự dưng đi tặng cái thứ này cho tôi làm gì?"-" À..." Tôi giật mình vội nín cười ấp úng nói
-"Cái này..Cậu..cậu..có thể cho tôi ngồi cùng bàn được không? Dù sao thì bàn đó cũng chỉ có mình cậu ngồi thôi mà, giờ thành hai mình cũng đâu có chật "- "À...thì ra là vậy, hóa ra đây là đồ đút lót" Jennie hơi nhếch môi gật gù mỉa mai nói, tia sáng trong mắt chợt vụt tắt thay vào đó là một màn sương dày đặc như che phủ cả quầng mắt.- "Ấy..ấy...sao cậu dùng từ thô thiển thế, phải gọi nó là đồ biếu, đồ biếu chứ..." Tôi vội vã phân bua, nhấn mạnh từ 'đồ biếu'- "Hừm thôi được...đưa đây" Jennie khẽ thở dài rồi chìa tay trước mặt tôi.- "Đưa cái gì cơ?" Tôi hơi ngớ người ra hỏi- "Chứ không phải cô định tặng thứ đó cho tôi sao?" Jennie gắt lên, tay chỉ vào lọ sao- "À, ừ quên hêhê...đây.. đây..." Tôi bật kêu lên, rồi cười toe toét đưa lọ sao cho cậu ấy, Jennie nhẹ nhàng đón lấy nó rồi nheo mắt săm soi trên bàn tay của mình, môi khẽ nhếch lên. Thấy khuôn mặt đểu giả của cô ấy, không hiểu sao tôi lại thấy lo lắng, vội giơ hai bàn tay ra hứng phía dưới lọ sao.Bắt gặp hành động kì cục của tôi, Jennie khẽ nhíu mày, ngạc nhiên hỏi:- "Cô đang làm cái trò gì thế?"- "Có gì đâu, tôi chỉ là đang đề phòng trước thôi."- "Đề phòng? Nhưng mà đề phòng cái gì cơ?"- "Thì phải giơ tay ra hứng trước thế này, đề phòng lúc cậu lên cơn, vất cái lọ của tôi xuống đất chứ sao nữa" Tôi cáu._Phì._ Jennie nhìn bộ dạng ngu ngốc của tôi khẽ phì cười, dưới đôi môi mỏng đẹp tựa như cánh hoa anh đào của cô ấy, một hàm răng trắng đều lộ ra, lấp lánh dưới ánh nắng ban mai, đôi mắt tím đẹp nhưng vô hồn khẽ cong lên, bên má trái xuất hiện một lúm đồng tiền duyên không chịu được.Thật không ngờ khi cười của Jennie lại đẹp đến mê hồn như vậy, nụ cười này có thể biến cậu ấy từ một ác ma trở thành thiên sứ. Tôi khẽ thu bàn tay lại ngớ ngẩn đứng nhìn nụ cười tỏa sáng của Jennie, mọi bực bội trong lòng đều tan biến.Thấy khuôn mặt ngu ngơ của tôi, Jennie vội thu lại nụ cười của mình, khẽ ho nhẹ rồi lắc lắc lọ sao trước mặt tôi nói:- "Khụ..khụ...Lọ sao ư?"Tôi hơi giật mình, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, vội tĩnh tâm lại, cười nhẹ nói:- "Ừ, tôi đặt tên cho nó là lọ sao băng giá. À...mấy cái bông tuyết giả trong lọ ý, nó hơi bị bẩn, bởi vì trước đó tôi đã làm vỡ lọ một lần, nhưng vẫn đẹp đúng không? "- "Chậc...Cô nghĩ gì mà đi mua tặng tôi mấy cái thứ đồ dành cho con gái này?"Nghe cậu ấy nói, tôi tức giận nhíu mày nói:- "Hừ...cậu đừng có mà nói thế, cái này tôi tự tay làm đấy, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định tặng cho cậu thứ này, vì tôi nghĩ nó rất hợp với cậu. "- "Rất hợp với tôi?"-" Ừm...Bởi tôi tin rằng khi nhìn thấy nó, cậu sẽ trở lên vui vẻ hơn..." Nói đến đây, tôi dừng lại, nhìn chăm chú vào lọ sao trên tay Jennie rồi khẽ mỉm cười nói tiếp:- "Cậu cũng thấy lọ sao này được bao phủ bơi tuyết chứ? Thoạt nhìn, nó tạo cho ta cảm giác lạnh lẽo, cây đàn violon ở giữa chính là tượng trưng cho cậu, lạnh lùng và cô độc trong không gian ngập tràn sự băng giá. Nhưng...cậu có thấy những ngôi sao này không?" Tôi nói rồi chỉ vào những ngôi sao nhỏ lấp lánh đủ sắc màu
-"...những ngôi sao này chính là tượng trưng cho những người yêu quý cậu, tôi tin rằng, trong học viện này, sẽ có không ít người thật lòng quan tâm đến cậu, luôn ở bên cậu cho dù cậu có trở lên lạnh lùng, hay cô độc như thế nào. một ngày nào đó, những ngôi sao này sẽ khiến nhưng bông tuyết trong lọ sao tan ra, cũng như những băng giá trong lòng cậu...."-" Trong những ngôi sao ở đây có cô không?...." Một lúc lâu sau Jennie đột nhiên lên tiếng hỏi. Đôi mắt màu tím của cậu ấy như được bao phủ bởi một màn sương dày đặc, khiến nó trở lên huyền ảo hơnTôi hơi ngớ người trước câu hỏi đó, ngước khuôn mặt ngây thơ không tả được của mình lên lắc đầu, phán một câu xanh rờn:- "Không hiểu..."- "Cô....Haizz mà thôi quên đi" Jennie thở dài nói rồi nâng lọ sao lên nhíu mày nhìn chăm chăm vào nó rồi khẽ nhếch mép từ từ móc những bông tuyết giả "hơi bẩn" trong lọ ra. Thấy vậy, tôi hoảng kinh vội giữ lấy tay Jennie lại kêu lên:- "Cậu làm cái gì thế? Nếu không muốn lấy thì đưa cho tôi, đừng có phá, có biết tôi đã mất gần 7 tiếng đồng hồ để làm ra nó không?"- "Hừ...đứng im đi" Jennie gắt rồi sau đó lấy hết những bông tuyết giả ra, đặt một bàn tay của mình lên miệng lọ, một luồng không khí lạnh chợt ùa đến, tôi ngớ người ra nhìn, kinh ngạc đến độ không thốt lên lời, bên trong lọ sao đột nhiên xuất hiện những bống tuyết trăng tinh, đẹp đến mê hồn.- "Đẹp quá..." Tôi kêu lên, rồi nhanh chóng giật lọ sao trên tay Jennie, cầm lên ngắm nghía, thật kinh ngạc những bông tuyết này đẹp quá, trông giống thật vô cùng, mà khoan đã, sao nó lại lạnh như vậy nhỉ? Chẳng lẽ....Tôi tá hỏa nghĩ rồi lắp bắp hỏi- "Tuy..ết...thật?"- "Đúng..." Jennie gật đầu cái rụp, lạnh lùng nói- "Bậy bạ, đây là mùa thu mà, cậu đang trêu trẻ con đấy à?" Tôi kêu ầm lên- "Hừ, chỉ là mấy bông tuyết thôi mà, cô khinh thường tôi quá đấy" Cậu ấy tức giận nói- "Tôi không tin đâu , hay là cậu lấy ở đâu được mấy viên đá bào rồi cho vào đây giả làm tuyết hả?" Tôi nghi ngờ hỏi- "Đồ ngốc...được thôi, nếu cô không tin, tôi sẽ cho cô thấy"Jennie nói rồi vung tay cái rẹt, không khí xung quanh chợt lạnh đến thấu xương. Tôi giật mình vội ngó xuống đất, tá hỏa nhìn lớp băng dày đang phủ kín ngay dưới chỗ mình đang đứng. Quá sợ hãi tôi kêu ầm lên:- "Ối, có ma..." Rồi không chú ý, trượt chân ngã cái oạch đầu đập vào băng đau đến ứa nước mắt.- "Huhuhu đau quá...đau quá..." Tôi kêu lên thống thiết, rồi ôm đầu bò dậy lườm Jennie một cái suýt rách mắt nói:- "Cậu có cần chơi ác thế không? "-" Hừ..thế bây giờ cô đã tin chưa?"- "Ờ ừm...cũng hơi hơi, nhưng mà này, cậu làm thế nào mà điều khiển được băng tuyết thế?"- "Vớ vẩn, tôi là ai kia chứ? Thế cô có định đưa trả cái đó cho tôi không? Của tôi chứ của cô à?" Jennie nhíu mày nói rồi chỉ tay vào lọ sao, thấy vậy tôi hơi ngớ người ra, nhìn lọ sao trên tay mình, rồi đưa cho, cười hề hề nói:-" Hihi xin lỗi nha, của cậu đây..."Cậu ta không nói gì chỉ giằng lấy lọ sao rồi nhanh chân bước đi. Nhưng đột nhiên dừng lại rồi không quay đầu nhìn tôi, Jennie lạnh lùng nói:- "Một phần năm"- "Hở?" tôi ngớ người ra chẳng hiểu gì cả hỏi lại
-".... một phần 5 cái gì cơ?"-" Đồ ngốc, tôi sẽ cho cô sử dụng một phần 5 cái bàn cuối, nhớ là đừng có xâm chiếm đấy!" Jennie nói-" Thật sao?..." Tôi kinh ngạc hỏi lại, rồi không kiềm chế được co chân nhảy cẫng lên.
-"...vậy là cậu cho tôi ngồi cùng đúng không? Hehehe ...You are a cool girl!"Vì quá phấn khích mà tôi không cẩn thận trượt chân ngã cái oạch lần nữa, đầu lại đập xuống băng suýt nữa thì vỡ sọ, tôi đau đến không đứng dậy nổi, cứ nằm đó mà khóc thầm. Jennie không nói gì chỉ khẽ lắc đầu đưa tay lên che miệng cười
________Ở phía sau một gốc cây phong đỏ gần đó, có một cô gái đang cố lau đi những giọt nước mắt đau thương trên mặt mình cay đắng nói:- "Cậu đã cười sao? Suốt bao nhiêu năm qua tôi đã luôn ở bên cậu nhưng chưa bao giờ cậu dành cho tôi một cái liếc mắt chứ đừng nói gì đến một nụ cười, vậy mà cậu đã làm điều đó với một con nhỏ vừa mới chuyển đến. Tôi hận cậu Jennie...Hừ...Rose, là tự do cô chuốc lấy đấy, đừng trách tôi độc ác"
________
End Chap.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro