Chap 43: Lạnh lùng trong mưa.




- Phù...mệt quá, cuối cùng cũng trở về đây rồi. Cố lên nào Rose, mày không được chùn bước, chaizo..._ Tôi nhìn cánh cổng gỗ sồi đang từ từ mở trước mắt, quả quyết nói rồi hùng hổ bước vào trường.
Mạnh miệng là vậy nhưng khi đã đường đường chính chính đứng giữa sân trường TOTO trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng khi nghĩ đến một vụ bạo hành sắp xảy ra
Nhưng thật kì lạ, tôi đã đứng đực ở đây được mấy phút rồi mà vẫn chẳng thấy một viên sỏi hay quả trứng thối nào đáp vào người. Những vampire trên sân trường vẫn thản nhiên đi lại, thản nhiên làm việc của họ mà không hề chú ý đến tôi. Thỉnh thoảng cũng có một vài người dừng lại liếc tôi đôi chút nhưng thay vì những ánh mắt căm ghét khinh thường họ lại nhìn tôi mỉm cười đầy hối lỗi.
Ngay lúc này đây tôi chỉ mong mình có một cái loa lớn để hét to lên rằng "What the hell?". Đúng là tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thật, chẳng phải mới mấy ngày trước thôi tôi còn bị cho là tội nhân thiên mà, sao bây giờ lại bị "giáng chức" xuống dân thường thế?
Tôi nghĩ rồi khẽ nhíu mày dè chừng bước đi, trong lòng ko ngừng cầu mong tất cả những chuyện này không phải là mơ.
Vừa bước chân vào phòng kí túc xá cả người tôi đã bị bao trọn bởi một cái ôm nồng thắm. Người ấy siết chặt tôi trong vòng tay của mình, mạnh đến nỗi tôi suýt bị ngạt thở:
- Rose à, cuối cùng thì cậu cũng trở về rồi

Jisoo kêu lên rồi nhả tay ra nhìn tôi cười vui vẻ.

Đáp lại cử chỉ thân mật ấy tôi chỉ biết đứng chết trân nhìn Jisoo, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
- Rose, tha lỗi cho tôi nha.


- Tha lỗi cho cậu?

Tôi ngơ ngẩn hỏi lại, vẫn chưa tin hẳn vào chuyện đang xảy ra.

- Ừ, cho tôi xin lỗi vì đã không tin cậu. Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ rồi thì ra tất cả mọi việc đều do con nhỏ Seulgi làm. Tôi thật không ngờ lòng dạ nó lại xấu xa đến thế

Jisoo khẽ lắc vai tôi nói.

- Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ rồi ư? Làm sao mà mọi người biết?

Tôi khẽ nhíu mày hỏi.

- Tự con nhỏ thú nhận tất cả, chắc là lương tâm cắn rứt.
- Vậy à

Tôi nói rồi khẽ quay đầu ra ngoài, cảm thấy nhoi nhói trong lòng. Đáng lí ra khi mọi chuyện được làm rõ tôi nên vui mới phải nhưng sao tôi lại thấy đau lòng thế này? Lẽ nào bản thân tôi đã thay đổi, đã không còn cần lòng tin của mọi người nữa?

Tôi không biết liệu mình có đủ khoan dung để tha thứ cho những người đã từng phản bội lại lòng tin nơi tôi không. Seulgi, Jisoo và... cả Jennie.
- Này Rose, cậu vẫn còn giận à? Cậu hãy tha thứ cho tôi đi mà

Ở bên cạnh Jisoo lên tiếng nài nỉ tôi, trông khuôn mặt cô nàng thật tội nghiệp.

- Xin lỗi cậu, hiện giờ tôi đang rối lắm, tôi muốn suy nghĩ kĩ hơn đã

Tôi mỉm cười nói rồi vội vã bỏ ra ngoài.

- Ừ.. À mà khoan sắp mưa rồi cậu còn ra ngoài làm gì...

Jisoo khẽ gật đầu rồi hét lên với tôi ở đằng sau nhưng tôi không còn nghe thấy tiếng nhỏ nữa.

Tôi thẫn thờ đi lang thang trên sân trường, bây giờ trời đã tối, nhiều ánh đèn đã được bật lên. Những cơn gió mạnh thổi qua cuốn những chiếc lá khô bay xào xạc như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp ập xuống.
Những vampire còn lại trên sân trường cũng nhanh chân chạy vào các hành lang lớp học để tránh cơn mưa lớn.
Trong phút chốc cả sân trường rộng lớn chỉ còn mỗi cái bóng lẻ loi của tôi, gió càng lúc càng mạnh tưởng như có thể thôi bay được những cột đèn lớn.
Tôi vẫn vô thức bước theo nhịp bàn chân rồi dừng lại trước khuôn viên sau dãy nhà cấp C tự lúc nào không hay.
- Tại sao mình lại đến đây?
Tôi tự hỏi rồi ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh trước mắt, gió quật mạnh khiến những bông hoa anh đào mới nhú nở bị nhàu nát cánh rơi lả tả, cuốn thành từng vòng như cơn lốc. Dọc lối di những cột đèn lắc lư nhẹ theo chiều gió.

Cảnh vật trong cơn gió lớn vẫn đẹp mê hồn nhưng tôi đang trông chờ vào điều gì mà lại đến đây? Những tưởng rằng tôi có thể mạnh mẽ hơn, lí trí hơn sau sự việc đáng tiếc vừa rồi những sao bản thân tôi vẫn ngu ngốc đến vậy? Phải chẳng tôi muốn gặp cậu ấy, muốn nghe thấy tiếng xin lỗi từ cậu ấy .
- Mình...thật ngốc.

Tôi nói rồi khẽ bật cười rồi quay đầu định bỏ đi. Có lẽ ngày mai sẽ có nắng, sau cơn mưa trời lại sáng, mọi việc sẽ trở về như lúc ban đầu. Nhưng bản thân tôi liệu còn có thể ngây thơ, vô tư như trước được nữa không?

- Cô đã trở về rồi à?

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên ở đằng sau. Dù không quay đầu lại, dù không nhìn thấy nhưng tôi biết người ấy là ai. Trái tim tôi khẽ nhói lên nhưng bàn chân tôi thì vẫn cương quyết bước tiếp.

Đơn giản là vì tôi sợ nhìn thấy khuôn mặt ấy, nghe thấy giọng nói lạnh lùng ấy. Tôi căm ghét tất cả những gì liên quan đến cậu ấy, vì cậu ấy đã khiến tôi đau.
_ VỤT...
Chỉ trong giây lát, Jennie đã đứng chặn trước mặt tôi. Trông cậu vẫn như vậy, vẫn dáng người thanh tú, vẫn khuôn mặt lạnh đẹp hút hồn chỉ có điều trông hơi hốc hác hơn.
- Tránh ra, tôi phải về kí túc, trời sắp mưa rồi

Tôi lạnh nhạt nói rồi vội vã lách người định bước qua Jennie.

Nhanh như cắt. Jennie giữ lấy tay tôi và kéo lại, giọng nói lạnh lùng của cậu khiến tôi khẽ rùng mình:
- Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói, chỉ một chút thôi.
- Nhưng tôi chẳng có chuyện gì để nói với cậu cả

Tôi cáu kỉnh cố giật bàn tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích.

- Vậy chỉ cần nghe thôi cũng được.
- Cậu tự nói một mình đi, tôi không muốn nghe._ Tôi cảm thấy giọng nói của mình có chút run run, tôi đang yếu lòng ư? Yếu lòng trước thái độ của Jennie.
Đáng lí ra tôi không nên đến đây, tôi đã muốn thử lòng mình nhưng không thể ngờ rằng trái tim tôi lại yếu đuối đến vậy. Jennie đã làm tổn thương tôi sâu sắc cơ mà, làm sao tôi có thể yếu lòng vì những lời nói này.
Tôi nghĩ rồi giật mạnh tay ra, vội vã bỏ chạy. Lúc này gió đã ngừng thổi, mưa bắt đầu nặng hạt. Những hạt mưa lớn cứ liên tục rơi xuống rả rích, rả rích không ngừng.
- Tôi...xin lỗi_ Một giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên bên tai, tôi thấy trái tim mình khẽ rung nhẹ khi Jennie vòng tay ôm lấy tôi từ đằng sau.
- Cậ..u làm gì vậy? Còn không mau buông ra._ Tôi hoảng kinh nói, cố gắng đẩy cô ấy ra.
- Xin lỗi vì đã làm cô đau_ Jennie khẽ nói, bàn tay đang nắm lấy cổ tay tôi siết mạnh hơn.
- Đau? Ý cậu muốn nói đến cái tát?
Tôi cười nhạt.
- Tôi đã không làm chủ được bản thân, xin lỗi cô
Jennie nói rồi giơ tay lên khe xoa má tôi. Như một hành động dứt khoát, tôi vội vã quay mặt đi để bàn tay cô buông thõng trong vô thức.
- Cậu mà cũng biết xin lỗi ư? Ngạc nhiên quá!


- Đừng nói như vậy nữa, không giống cô chút nào.
- Vậy thế nào mới giống tôi? Tôi không ngây ngô, không ngu ngốc như trước nữa nên cậu thấy chán à? Không bắt nạt được tôi nên cậu buồn bực phải không?_ Tôi giận dữ hét lên, cố vùng ra khỏi vòng tay hắn nhưng vô ích
_ Cậu có biết tôi đã vui thế nào khi cậu nói tin tôi không? Lúc ấy, tôi đã sướng đến phát run. Nhưng...tại sao cậu lại làm vậy với tôi, cậu ghét tôi thì cũng đừng chà đạp lòng tự trọng của tôi như thế, thà rằng lúc đầu cậu đừng nói tin tôi có lẽ tôi sẽ bớt đau hơn.
Nước mắt theo những hạt mưa rơi vào khóe miệng, mặn chát. Đáp lại sự giận dữ của tôi, Jennie vẫn lặng thing không nói gì, chỉ có vòng tay cô là ngày càng siết chặt hơn.
Tôi muốn đẩy cô ra, muốn chạy trốn khỏi nơi này nhưng không thể, bàn chân dường như đang run lên, đứng không vững dưới trời mưa tầm tã.
Đúng lúc ấy chợt có một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Rose, em ở đó phải không?
Nghe thấy tiếng gọi, tôi và Jennie cũng giật mình ngẩng đầu lên. Trên bậc thềm dẫn đến khuôn viên Lisa đang ngó chúng tôi chằm chằm, tay cô ấy cầm một chiếc ô lớn.
- Vâng em ở đây._ Tôi cố dùng chút sức lực cuối cùng hét lên, tiếng nói như lạc đi dưới cơn mưa.
- Có chuyện gì vậy?_ Lisa hỏi khi đến gần chỗ tôi và Jennie đang đứng.
- Em..._ Tôi ấp úng nói rồi khẽ ngước ánh mắt cầu cứu về phía Lisa. Như hiểu được ý tôi, Lisa khẽ nhíu mày rồi kéo tay tôi ra khỏi vòng tay của Jennie lạnh lùng nói:
- Cậu đang làm cái trò lố bịch gì vậy Jennie. Cậu nghĩ sao mà giữ Rose trong cái trời mưa tầm tã này.
Nói đoạn cô ấy khẽ kéo tay tôi đi để mắc cho Jennie đứng giữa trời mưa tầm tã, bàn tay của cậu buông thõng.
...
- Tôi nghĩ rằng mình...đã thích em.
Giọng nói lạnh lùng ấy luồn qua những hàng mưa lọt vào tai tôi. Trong tích tắc cả người tôi bỗng khựng lại. Cậu vừa nói cái gì cơ? Là tôi đã nghe nhầm sao?
Tôi bàng hoàng nghĩ rồi vội quay đầu lại, dưới màn mưa dày đặc, đôi mắt màu tím lạnh của cô nhìn tôi chăm chú, tia nhìn ánh lên sự ấm áp, chân thành.
- Đừng quay xuống.
Nhưng giọng nói dịu dàng bên cạnh đã đưa tôi về thực tại. Lisa khẽ nhíu mày đưa cho tôi chiếc ô và bảo:
- Em cầm lấy ô đi.
Tôi giật mình vội quay đầu lên, lóng ngóng cầm lấy cái ô rồi lên tiếng thắc mắc:
- Nhưng còn cô.
- Đừng lo_ Lisa nhìn tôi mỉm cười rồi khẽ cúi xuống bế thốc tôi lên, chiếc ô trên tay tôi đủ sức để che đủ cho hai người.
- Ơ, em đi được mà_ Tôi hốt hoảng kêu lên.
- Tôi biết là em vẫn đi được, nhưng lúc này tôi muốn em đi bằng bàn chân của tôi_ Lisa đùa.
Tôi khẽ bật cười rồi ngoan ngoan nằm im. Qua vai của cô ấy tôi thấy khuôn mặt lạnh lùng của Jennie ướt đẫm trong làn mưa.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy trái tim mình khẽ chao đi, phải chẳng tôi đã quá tàn nhẫn...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro