Chương 11: Đồ kì lạ


Ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu vào qua khe cửa khiến tôi giật mình tỉnh giấc. Hiện tại trong bệnh xá chỉ còn mình tôi. Jisoo và Seulgi có lẽ cũng đã về kí túc xá để ngủ rồi. Cô đơn quá....
Tôi buồn bã nghĩ rồi với tay lấy cái nạng cố gắng tập đi cho quen. Sau một hồi vật vã với cái chân đau, tôi chống nạng đi đến bên cửa sổ và mở toang nó ra. Ánh nắng ban mai cùng làn gió dịu dàng mang hơi thở của thiên nhiên phả vào mặt khiến tôi khoan khoái dễ chịu hít một hơi thật sâu rồi hướng mắt xuống khuôn viên sau bệnh xá ngắm cảnh, chợt tôi giật mình reo lên:
- "A...súng trắng!" Tôi cố nhoài người ra ngoài để ngắm. Trên dòng suối nhỏ chạy dọc trong khuôn viên, những bông súng trắng nở rộ, màu trắng mộc mạc tinh khiết của nó khiến tôi mê mẩn khẽ kêu lên thích thú:
- "Đẹp dã man...chẹp.. mình phải ngắt một bông mới được" Tôi chép miệng, suy nghĩ một hồi rồi mím môi quyết tâm chinh phục những bông sung trắng.
Tôi chống nạng mở cửa lò dò bước ra ngoài, cố gắng đi thật nhẹ để không bị phát hiện ra là mình đang trốn bệnh. Sau gần chục phút vật vã với cái chân chết tiệt, cuối cùng tôi cũng đã dừng chân trước con suối nhỏ và đứng đó ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ đẹp của thiên nhiên.
Màu trắng tinh khiết của những bông súng nổi bật trên nền lá xanh trong đập vào mắt khiến đầu óc tôi mụ mẫm, cảm thấy trong người tràn trề nhựa sống. Quên cả mệt mỏi nhanh chóng đi đến bên dòng suối ngồi thụp xuống, vươn tay cố với lấy bông hoa.
Nhưng cánh tay tôi quá ngắn không tài nào với tới được dù là bông hoa gần nhất. Tôi than thầm....Không hiểu bông súng có biết tiếng người không mà sau khi nghe tôi thì thầm nó liền ngoan ngoãn vâng lời. Nhìn bông súng nằm gọn trong tay mình tôi sung sướng giơ hai tay lên reo hò ầm ĩ, tiện thể...ném luôn cái nạng xuống suối .
_BÕM_ âm thanh trong trẻo này vang lên khiến tôi đờ đẫn cả người.
- "OMG...!!!!"_ Tôi hoảng kinh kêu lên rồi vội vàng bỏ bông súng sang một bên tròm xuống dòng suối trong vắt nhìn cái nạng giờ đã xa mãi xa. Tôi cắn răng lỗ lực kéo nó trở lại, nhưng vô ích. Cuối cùng quá uất ức tôi ngồi bệt xuống kêu lên thống thiết:
- "Đen gì thì cũng phải có mức độ thôi chứ, bất công quá ông trời ơi! Giờ thì mình đi về phòng bằng cách nào đây..huhuhuhu..."
Đang trong cơn đau khổ vật vã, chợt tôi nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên ở phía sau:
- "Ngu ngốc...!"
Tôi giật mình tim suýt vọt ra ngoài. Đau đớn đến độ nước mắt tuôn trào vội quay đầu lại để tìm ra cái kẻ nào giữa thanh thiên bạch nhật dám hù dọa ta. Nhưng ngó nghiêng một hồi lâu mà vẫn chẳng thấy ai. Tôi bắt đầu cảm thấy rờn rợn, dù là một vampire chính cống nhưng tôi vẫn sợ ma lắm. Con ma ở thế giới vampire chắc còn kinh dị ở thế giới người nhiều. Tôi nghĩ mà trong đầu đã vẽ ra những hình ảnh đáng sợ.
- "Đừng có diễn cái bộ mặt cá chết trôi ấy nữa, trong ngu lắm....!"
Lại là cái giọng đáng ghét ấy, lần này thì tôi không kiềm chế được kêu lên:
- "Này..con ma kia, tao không rảnh để đùa với mày đâu nhé, biến đi trước khi tao cho ăn tỏi và nhốt mày trong cái thánh giá."
_Phụp_ ngay khi giọng nói của tôi vang lên, con ma đó từ trên cây nhảy phụp xuống, tôi giật mình sợ hãi kêu thét lên:
- "Á....tha cho con, con biết lỗi rồi, huhuhu."

- "Cô có bị điên không đấy? Ai là ma ở đây hả??" Một giọng nói lạnh lùng pha chút tức giận vang lên. Tôi vội nuốt nước bọt ừng ực, ngẩng mặt lên nhìn ú ớ nói:
- "Ủa, Jennie sao cậu lại....!"
- "Đừng có nhìn tôi bằng cái mặt ngu ngốc ấy" Cô ấy lạnh lùng nhíu mày nhìn tôi nói.
Tôi mím môi cố kìm lại cơn giận dữ vô biên. Đúng là cái đồ điên dở, giường ấm áp có thì không nằm cứ thích đi nằm ngủ trên cây, đã thế rảnh hơi lại đi nhát ma người ta nữa chứ. Bực cả mình, không dưng lại bị mắng là ngu, tức ơi là tức. Tôi cau có nghĩ thầm tức giận định quạt cho cô ta một trận lên thân nhưng chợt nhớ ra cái nạng đang ở dưới nước chưa được vớt lên.
《Tay dài thế kia, chắc là với tới được...》Tôi nhìn cánh tay của Jennie gật gù nghĩ thầm, rồi cố dằn lòng, nở một nụ cười cún con:
- "Jennie này...sẵn đang rảnh, cậu giúp tôi lấy cái nạng lên được không?"
Tôi nói rồi chỉ tay xuống sòng suối, Jennie nhíu mày nhìn tôi rồi lại nhìn cây nạng, nén tiếng thở dài rồi nhanh chóng lướt đến bên cạnh tôi ngồi xổm xuống nhẹ nhàng với lấy cái nạng dễ như bỡn rồi đưa qua cho tôi.
Tôi nhìn cô ấy thở phào nhẹ nhõm, sung sướng nở một nụ cười khuynh nước đổ thành, nhưng đáp lại nụ cười của tôi, Jennie chỉ nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhìn cô ấy rồi chẳng biết lấy đâu ra cái dũng khí, mạnh dạn dùng ngón tay trỏ khẽ kéo hai hàng lông mày đang nhíu lại trên mặt Jennie dãn ra.
Jennie có vẻ ngạc nhiên trước hành động táo bạo của tôi, mặt cứ đần ra trông đến là ngu. Tôi cười hì hì khẽ bỏ tay xuống nói:
- "Đấy, như thế có phải đẹp không? Lúc nào cũng nhăn nhó, chỉ cần cậu bớt nhăn nhó đi một chút là sẽ đẹp chẳng kém Lisa đâu.!"
Không ngờ, câu nói vui vẻ của tôi lại khiến Jennie nổi giận, tiện tay vất luôn cái nạng ra giữa dòng suối gằn giọng nhìn tôi bực tức nói:
-" Hừ...nếu vậy thì đi mà bảo Lisa của cô lấy nạng cho."
Xong Jennie đứng phắt dậy, đút tay vào bọc quần lạnh lùng bước thẳng. Tôi thì vẫn chả hiểu gì cả, mặt cứ đần ra hết nhìn cô ấy rồi nhìn cây nạng dưới nước gào lên uất ức:
- "Đồ thất đức, cậu làm thế mà xem được à? Có ai nào như cậu không hả? Đã nhặt lên cho người ta rồi còn ném đi, điên thì cũng phải có mức độ thôi chứ, đồ máu lạnh, quân giết ngươ...." Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì Jennie đã quay phắt người lại, lạnh lùng nhìn tôi bằng đôi mắt tóe lửa, phăng phăng bước đến chỗ tôi....
《 Tiêu con rồi 》 Tôi nhìn cô ấy hoảng loạn nghĩ thầm rồi run cầm cập lấy tay ôm lấy đầu nhắm tịt mắt lại chuẩn bị tư thế chịu đòn, nhưng mãi một lúc lâu sau mà tôi vẫn không thấy động tĩnh gì cả, chợt....
_Ùm_nghe tiếng động mạnh tôi giật mình quay đầu lại nhìn, Jennie đang nhảy xuống con suối lội ra giữa dòng nhẹ nhàng vớt cây nạng lên rồi ném nó trước mắt tôi, bỏ đi không nói một lời, tôi nhìn theo Jennie rồi lại nhìn cây nạng trước mặt khẽ bật thốt lên:
- "Đúng là đồ kì cục...!"
-----------------------------------------------
- "Mình điên thật rồi, không hiểu tại sao mình lại bỏ cả đêm ngồi trên cây chỉ vì lo lắng cho con nhỏ đó...vậy mà cô ta lại còn nói 'sẽ đẹp trai chẳng kém Lisa' nữa chứ. Bực...bực kinh khủng, muốn đánh một ai đó quá.!" Jennie vừa đi vừa tức giận nghĩ, khuôn mặt lạnh lùng trở lên cau có, khó coi.
-----------------------------------------------
Sau một hồi vất vả cực nhọc, cuối cùng tôi cũng trở về với căn phòng trong bệnh xá trên tay là một bông súng trắng tuyệt đẹp.
Vừa mở cửa bước vào, tôi chợt giật mình khi thấy một người con trai đang ngồi bắc chân trong phòng, giơ hai ngón tay lên mỉm cười thật tươi chào tôi:
-" Hi, baby my love!!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro