Chap 17🎐

Matthew thức dậy trong tiếng chuông vang âm nhẹ nhàng của căn biệt thự, cậu nhìn ra cửa sổ, bầu trời đang chuyển chiều tà, khung cảnh yên bình và yên tĩnh nhưng hình như có cảm giác gì đó trống trống ở đây

_Á Ricky và Yujin đâu rồi ''Cậu bật dậy chạy đến phòng Zhang Hao thì thấy Taerae vẫn ngủ nhưng không thấy Zhang Hao đâu"

_Chắc họ chỉ đi đâu thôi ''Matthew đóng nhẹ cửa vào"

Cậu thở dài, cứ tưởng mọi người đã biến mất rồi chứ, Matthew vẫn khoác nhẹ bộ quần áo đồng phục trên người, sải bước xuống cầu thang nhưng 1 tiếng nhạc piano vang lên ở đâu đó trong căn biệt thự này, rất hay, rất nhẹ nhàng, lúc cao lúc trầm, âm thanh này nó nhẹ nhàng và sâu lắng quá, cậu nhẹ nhàng đi lên phòng piano, cứ nghĩ đó là Junhyeon đang đánh nên mò mẫm lên phòng piano thì một giọng hát nhẹ nhàng và sâu lắng vang lên

♬Hãy để anh lau đi nước mắt mỗi khi em thấy buồn

Hãy để cho anh được ở bên những khi em lẻ loi

Hãy để anh dang rộng vòng tay và ôm em thật chặt

Để mùa đông sẽ luôn ấm áp

Ngủ ngon nhé tình yêu của anh anh mong những giấc mơ đẹp

Sẽ ở bên em như tình yêu anh vẫn thầm nguyện ước

Chẳng cần những phép nhiệm màu, ta vẫn trọn đời có nhau

Em mãi mãi là người anh yêu♬

Khuôn mặt đó là của Jiwoong, khuôn mặt thật nhẹ nhàng và thật lạnh lùng, từng giọng hát từng tiếng nhạc cất lên đã làm cho người nghe không muốn rời đi, bài hát này như 1 chàng trai đang muốn nói với người đó tình cảm của mình rất ấm áp

_Ai ở ngoài cửa? ''Anh dừng lại tiếng đàn nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cây đàn"

_Jiwoong, là tôi ''Matthew đi vào trong"

_Có chuyện gì sao? ''Anh vẫn không rời mắt khỏi cây đàn"

_Tôi nghe thấy tiếng đàn nên đến đây xem, dù sao tôi cũng muốn được nhìn thấy anh đàn, hôm nay được chứng kiến thì may quá ''Matthew cười"

_...............

_Bài vừa rồi là anh sáng tác sao? ''Cậu khẽ nhìn bản nhạc"

_Phải

_Tôi cũng rất thích đánh đàn và hát, vì khi hát tôi như được đưa vào 1 thế giới hoàn toàn khác vậy

_............................

_Giọng hát của anh rất hay, đàn cũng vậy, anh có thể dạy tôi không Jiwoong? ''Cậu nhìn anh"

_Dạy cậu?? ''Jiwoong ngước mặt lên với ánh mắt lạnh lẽo nhưng lại khiến cho Matthew cảm thấy đỏ mặt"

_Phải, liệu anh có thể..'' Matthew chưa kịp dứt lời thì anh đứng dậy bế cậu vào lồng ngực rồi nói"

_Muốn ta dạy piano không dễ đâu ''Đôi tay giữ chặt lấy eo cậu, mỗi lần gần Matthew Jiwoong chưa bao giờ kiểm soát được bản thân mình, nó như bị máu của cậu cuốn hút không thể rời"

_Anh làm gì vậy, thả tôi ra ''Matthew cố gắng vùng vẫy cố đẩy anh ra khỏi cậu"

_Ta muốn cậu ''Jiwoong nói bằng giọng trầm lặng rồi kéo chiếc áo sơ mi trắng xuống, hôn lên chiếc cổ trắng đó, quyến rũ và ngọt ngào"

_Máu của cậu là của ta ''Chiếc răng nanh cắn nhẹ vào chiếc cổ, giọt máu nhẹ bắn ra chảy xuống phần ngực của Matthew, Jiwoong ôm lấy eo cậu 1 cách mạnh mẽ như sắp mất đi 1 thứ gì đó quan trọng, còn Matthew tại sao cậu lại không thể đẩy anh ra?? Ánh mắt nhíu lại vì đau đớn, Jiwoong thả nhẹ ra rồi ngửi lên những giọt máu đó"

_Ta chưa từng uống 1 thứ ngon như máu của cậu. Vậy nên từ bây giờ ta muốn nó, ta sẽ không để cậu cho bất kỳ ai khác ''Câu nói đó như muốn làm tim Matthew thêm đập nhanh, anh ta nói gì vậy!! Lần đầu tiên cậu có cảm giác như thế này, mặt nóng tim đập nhanh"

Chiếc răng nanh lại 1 lần nữa cắn lên môi Matthew 1 cách điên cuồng, cậu nhắm chặt mắt chịu cơn đau, cứ như thế này cậu có thể chịu được không?

_Hãy nhớ rằng với ta, cậu mãi mãi chỉ là 1 con mồi, 1 trò chơi ham muốn của ta "Jiwoong nói với ánh mắt lạnh lẽo"

Matthew cậu không thể cảm nhận được gì ngoài lời nói của Jiwoong vừa rồi, với anh cậu chỉ đáng được như vậy thôi !!!!

Làn gió thổi bay những cánh hoa anh đào bạc qua cửa sổ, đau đớn của 1 người và sự thỏa mãn của 1 người

Dù như thế nào em cũng chẳng thể thoát khỏi ta !! Những giọt máu của em như thiêu cháy cơ thể ta, huyết sắc đã làm ta điên cuồng vì em.....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro