Chap 45🍑

Cả không gian như ngưng lại sau câu nói của Jiwoong, tất cả như tĩnh lặng, chỉ nghe và cảm thấy được duy nhất hơi thở của hai người

Matthew tròn to mắt, sắc tím ngưng lại, Jiwoong!! Anh nói gì vậy?? Anh nói rằng cậu không được ở bên Keita, không được đi cùng Keita?? Tại sao?? Tại sao lại cấm cậu....như vậy...

_Anh nói gì vậy?

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào ánh mắt tím của cậu nói từng chữ TRÁNH - XA - HẮN - RA. Bàn tay anh giữ chặt lấy cổ tay Matthew, cậu dường như không thể thoát khỏi được

_Tại sao?? Tại sao anh lại cấm tôi chứ??? ''Matthew như muốn cố tìm câu trả lời"

Jiwoong không trả lời ánh mắt xanh lại, đúng rồi tại sao anh lại cấm cậu, cấm cậu đi với Keita, anh chỉ là người ngoài cuộc thôi mà, anh đâu có quan tâm cậu, anh đâu có phải người yêu của cậu, từ trước đến giờ có bao giờ anh xen vào hay quan tâm những chuyện vô bổ, nhảm nhí như thế này đâu, tại sao bây giờ lại..lại cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cậu ở bên Keita, cảm thấy tức giận, khó chịu đến vô cùng

Lý do gì vậy??? Từ bao giờ anh lại trở nên như vậy, vừa lúc nãy anh đã không thể kiểm soát được tình cảm của mình, anh như muốn điên lên khi nhìn thấy nụ cười của cậu dành cho Keita, tại sao anh lại chỉ muốn nó dành riêng cho anh thôi, chỉ muốn cậu không đi đâu lúc nào cũng chỉ bên cạnh anh thôi, anh đã quen với cảm giác khi nhìn thấy Matthew, kể cả khi anh không đến gần nhưng anh vẫn luôn dõi theo cậu!! Nhưng anh lại chưa bao giờ đến gần....thứ gọi là Tình Cảm... Là Tình Yêu.... Anh không phủ nhận anh đã bị người con trai này quyến rũ..khiến cho anh muốn điên lên... Đây không phải tình yêu đâu!! Chắc chắn không phải mà.. Anh không thể lại một lần nữa có tình cảm với con người được.... Để rồi lại một ngày nào đó..họ lại bỏ anh đi!! Nhưng anh vẫn cứ như vậy..không thể hiểu được tình cảm của chính bản thân mình là gì?? Không biết mục đích của mình là gì???

_Chuyện vừa nãy hãy coi như chưa nghe đi ''Nói xong Jiwoong thả Matthew ra rồi từ từ bước về phía trước không nói một lời nào"

Matthew ngồi xuống!! Vừa nãy tim cậu còn đập rất nhanh, nó như không thể kiểm soát được khi nghe anh nói như vậy, anh có biết cậu vui như thế nào không, ít ra anh cũng còn quan tâm cậu, vẫn coi cậu như là 1 thứ gì đó trong cuộc đời của anh, cứ ngỡ rằng đó là ghen..cứ ngỡ rằng anh thích cậu

Nhưng sự thật thật đau đớn, anh đâu có thích cậu....thích cậu bao giờ, tất cả cũng chỉ là do cậu tự suy diễn, tự cho rằng anh thích cậu, nhưng cậu lại chỉ muốn hỏi rằng tại sao anh lại hành động như vậy??? Nếu như anh không quan tâm cậu..thì việc gì phải xen vào, việc gì phải nói cậu tránh xa Keita ra!! Một con người máu lạnh như anh làm sao có thể yêu được!! Thậm chí là không có 1 chút cảm xúc trong đôi mắt xanh, lúc nào cũng lạnh lùng, khép kín tự thu mình lại trong 1 thế giới của riêng mình..không có bất cứ 1 ai có thể vào được thế giới đó của anh cả

Phải, phải là đến bây giờ anh vẫn không thể quên được Seobin không?? Có phải không Jiwoong?? Liệu có bao giờ anh chú ý tới tình cảm của tôi không.. Có bao giờ anh hiểu không...

Jiwoong chợt thở dài bước xuống đại sảnh cung điện, nhìn mọi thứ xung quanh bằng ánh mắt vô hồn không nụ cười, có vẻ như Hanbin, Gyuvin, Junhyeon và Jeonghyeon đã tìm được người bọn họ cần rồi, sánh bước cùng những bản nhạc khiêu vũ ngọt ngào như chẳng để ý bất cứ thứ gì xung quanh, còn anh tới giờ vẫn vậy, vẫn chỉ muốn 1 mình sống tách riêng ra 1 thế giới, rõ ràng anh đã dần dần thích Matthew rồi nhưng chẳng thể nào nói được thành lời, nói rằng cậu đừng xa anh, đừng đi tới những nơi anh không tìm thấy, đừng bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh..đừng yêu bất cứ một ai...ngoài anh

Jiwoong ngồi xuống, ánh mắt khẽ nhắm lại, gương mặt thật mệt mỏi, tại sao lại không thể nói cho cậu biết được anh đang nghĩ gì, cậu có biết cậu đã dần dần rất quan trọng với anh rồi, nhìn những hình ảnh đó của cậu và hắn anh như muốn điên lên, chỉ muốn giết chết người muốn đem cậu đi khỏi anh..điều đó anh không cho phép!! Anh thật hèn nhát, không thể chủ động nói với cậu mà tất cả chỉ biết im lặng không dám nói bất cứ 1 lời nào, chỉ biết câm nín chôn sâu trong lòng

12 giờ tiệc tàn, tất cả mọi người đi tới kính chào ngài Kim

_Bữa tiệc khiêu vũ hôm nay chúng tôi rất cảm ơn, ngài đã đem tới cho mọi người những giây phút thật vui vẻ nhất và hạnh phúc nhất ''Tất cả mọi người ai nấy đều nở nụ cười trên môi"

_Nhờ ngài cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm được định mệnh của mình, thật sự rất cảm ơn ngài ''Một đám thiếu gia nọ cung kính cảm ơn ông"

Bla bla bla vô vàn lời nói của mọi người, có thể nói rằng hôm nay là một buổi tiệc khiêu vũ hay nhất từ trước đến giờ

Ngài Kim cũng mỉm cười, ngày hôm nay chính là ngày Tinh Tú xuất hiện như vô vàn dải ngân hà, rất đẹp và thật tình cờ có mặt của Keita nên ngài đã làm luôn một thể vừa để chúc mừng cũng là vừa để mọi người có được một đêm hạnh phúc, ai đâu ngờ cũng chính ngày hôm nay là ngày ông đã tỏ tình và cùng Seohee nhảy lên những khúc nhạc khiêu vũ, nghĩ tới khi đó ông như là một người hạnh phúc nhất thế gian này, được cầm tay người mình yêu thương, được yêu một người phụ nữ xinh đẹp nhất cõi đời. HOÀNG HẬU CỦA ÔNG - người ông yêu thương nhất, nghĩ tới trong lòng thật đau xót và nặng nhọc

Seohee à!! Cũng đã hơn 10 năm rồi nhưng những hình ảnh hạnh phúc đó trong ta vẫn không thể phai mờ cứ ngỡ như ngày hôm qua, ngoảnh lại ta đã không thể tin rằng ta đã mất nàng mãi mãi, nàng ở nơi đó có nhớ không, nhớ rằng ngày hôm nay là ngày ta với nàng thuộc về nhau!! Cho đến bây giờ nàng vẫn là người ta yêu thương nhất, vẫn là người ta không thể quên được!! Liệu rằng nàng còn nhớ... Hay vô tình đã quên ta rồi

Ông cũng vô tình nhìn thấy những đứa con của ông, chúng đã thay đổi rồi, chúng đã học được cách yêu thương tình cảm của loài người, không còn máu lạnh như của quá khứ nữa, nắm trong tay người mình yêu... Còn Jiwoong anh thật giống bà, lúc nào cũng lạnh lùng lấn át hết đi cảm xúc của trái tim, chưa từng một lần lộ ra bên ngoài, chỉ cần nhìn Jiwoong thì chắc chắn hình ảnh của Hoàng Hậu Seohee lại hiện về ào ạt trong tâm trí ông

Bọn hắn cũng tiến tới chỗ ông, cung kính cúi chào rồi ngẩng mặt lên

_Vậy bọn con cũng xin phép trở về dinh thự ''Hanbin nói"

_Người hãy nghỉ ngơi, hôm nay người cũng mệt rồi ''Jiwoong chợt nói"

_Được rồi, các con lui đi ''Ông mỉm cười"

_Chúc ngài một đêm thật ngon giấc thưa Đế Vương và xin ngài giữ gìn sức khỏe ''Matthew từ đâu đi tới cúi chào nói, bọn cậu cũng chào theo"

_Ta cảm ơn, các cậu lui đi

Bọn cậu gật đầu cũng vội đi ra theo bọn hắn, ai nấy đều nói chuyện nhưng ông lại để ý riêng Jiwoong với Matthew hai người đó lại không hề nói chuyện với nhau, cứ lặng lẽ bước đi, khuôn mặt nhỏ của Matthew như chan chứa một nỗi buồn nào đó còn Jiwoong vẫn cứ vô cảm như vậy

Matthew có lẽ cậu sẽ cần phải cố gắng rất nhiều nhưng chỉ còn 6 ngày nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc, đến lúc đó ta sẽ phải đưa các cậu quay trở lại thế giới của mình, vì các cậu không thể ở đây mãi mãi được..ta biết nếu làm như vậy các cậu và các con ta cũng sẽ rất đau nhưng ta ép buộc phải làm vậy, vì tương lai của nơi này ta nhất định phải đưa các cậu trở về!! Ông vô tình nhìn thấy những khuôn mặt vui vẻ, những nụ cười của bọn hắn, trong lòng ông lại càng xót xa hơn

_Jiwoong, Hanbin, Gyuvin, Jeonghyeon, Junhyeon ta...thật sự xin lỗi..trong những ngày cuối cùng còn lại hãy cố gắng thật hạnh phúc nhé.....ta không thể làm khác được ''Gương mặt ông thật u buồn, đôi mắt nhìn lên bầu trời xa thẳm kia, trong lòng hé lên những giọt đắng mặn chát"


-----------------------------

_Keita ngươi đến rồi sao? ''Tiếng nói của người phụ nữ xinh đẹp mang tên - Seohee vang lên trong Dinh Thự Lạnh Lẽo"

_Phải, tôi đến rồi ''Keita ngồi xuống chiếc ghế với vẻ không được vui"

_Hình như ngươi đang gặp chuyện gì thì phải? ''Linh hồn xinh đẹp bước đến bên chiếc cửa kính lớn"

_Ta với con trai bà, đang gây bất hòa với nhau thì phải ''Keita nhếch miệng cười"

_Con trai ta? Jiwoong sao?? ''Bà ta chợt quay lại"

_Phải phải, hắn càng nhìn ta càng thấy hắn thật giống bà, rất giống, hắn Vô Cảm - Nhẫn Tâm - Lạnh Lùng y như bản sao của bà, ta thử hỏi với 1 người như vậy lại có thể quan tâm đến một cậu trai loài người quá mức tới như vậy ''Ánh mắt Keita nhìn về phía linh hồn của bà ta"

_Ý ngươi là cậu bé loài người - Matthew sao?? ''Bà ta quay lại khoanh tay nói"

_Phải phải ''Keita nói"

_Ta cũng cảm thấy rằng ngươi cũng đang rất quan tâm tới cậu trai loài người đó

_Ta yêu cậu ấy ''Keita chợt nói lại một lần nữa khiến cho bà ta phải quay lại"

_Ngươi yêu loài người sao?? Ta tự hỏi rằng là đã từ bao giờ ngươi quan tâm đến cái thứ tình cảm loài người thấp kém đó vậy??

_Bà nói sai rồi Seohee!! Tình cảm đó ta thấy thật trong sáng thuần khiết, và rất đáng yêu vậy nên ta sẽ không bao giờ từ bỏ cậu trai đó kể cả khi TA CÓ THỂ GIẾT CHẾT CON TRAI BÀ ''Ánh mắt sắc lạnh của Keita thật lạnh lẽo"

_Ta mong ngươi không quên sự hợp tác giữa ta và ngươi

Keita chợt dừng lại, anh làm sao có thể quên được nhưng....dù có làm gì đi nữa anh vẫn không thể giết Matthew, không thể giết chính người con trai anh yêu được

_Hãy cất cái thứ gọi là tình cảm đó của ngươi đi Keita, vì ngươi vẫn phải GIẾT CẬU TA để hồi sinh ta, mong ngươi đừng quên điều này, ta sẽ trở về gặp hai đứa con trai thân yêu của ta...và người mang danh là CHỒNG CỦA TA - KIM JUNGSEOK ''Từng giọng nói như đâm vào trái tim người nghe một cách tàn nhẫn"

_Ta hiểu rồi ''Keita đứng dậy biến mất rời khỏi dinh thự, gương mặt xinh đẹp đó chợt nhìn lên bầu trời, ngày hôm nay vào 17 năm trước là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời bà, được người mình yêu tỏ tình, được khiêu vũ giữa những vì sao đêm, một hạnh phúc hoàng gia mà bà chưa bao giờ nghĩ tới, thật chua xót khi nhìn thấy những cảnh ông đã vô tâm cho tới phút cuối cũng không thể đến bên bà, thậm chí bà còn không biết, ông ở đâu hay đang làm gì, liệu có lo lắng cho bà một chút nào không và những cảnh 2 đứa con trai mình yêu thương giết hại, cũng chỉ vì quá thù hận bà...."

_Chắc là chàng chưa quên ngày hôm nay đâu nhỉ?? Kim Jungseok ''Bà ta nở nụ cười thật chua xót dưới làn môi đỏ, một ánh mắt thật buồn, thật đau đớn lặng lẽ nhìn lên một bầu trời đầy sao"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro