Chap 70: Kết Thúc - Hạnh Phúc Trở Về

Chiếc xe ô tô đen dừng lại ở dinh thự màu đen khói, một tên vệ sĩ nhanh nhẹn mở cửa xe cho người con trai đang ngồi trên xe, người đó bước ra với khuôn mặt vô cảm với tất cả mọi thứ, ánh mắt tím hồng lạnh lẽo hướng tới chiếc cửa dinh thự phía trước, bởi vì bên trong đó có người quan trọng nhất với anh, người anh yêu thương nhất đang ở bên trong đó. Anh chỉ muốn chạy thật nhanh vào biệt thự tìm bóng dáng cậu rồi ôm cậu vào lòng thật chặt chẳng thể rời xa

Anh điềm tĩnh kéo vali bước vào bên trong biệt thự, hơi ấm của căn phòng khách phả vào cơ thể anh lan tỏa hết đi những hơi lạnh lẽo, chỉ còn lại những cảm giác ấm áp đang bao phủ xung quanh anh và có lẽ hạnh phúc hơn là người con trai đó..!!

_Tổng tài, ngài đã về ''Hai người hầu rải bước tới cúi đầu chào anh"

_Mọi chuyện trong dinh thự vẫn ổn hết chứ? ''Anh gật đầu với ánh mắt sắc tím hồng vô cảm"

_Tất nhiên rồi thưa ngài và phu nhân cũng đã tới đây ''Người thứ nhất mỉm cười nói"

_Cho dù mới tới đây lần đầu nhưng em lại chưa bao giờ thấy phu nhân tỏ ra sợ hãi hay nhốt mình lại trong im lặng, ngược lại phu nhân lại rất cởi mở và đáng yêu, mạnh mẽ và hoạt bát, đúng là một người hết sức đáng yêu và dễ gần ''Người thứ 2 cười híp mắt, hai tay chắp lên vẻ ngưỡng mộ Zhang Hao"

_Vậy sao?? Không sợ cũng không e ngại ''Nụ cười cong cong nơi khóe môi chợt hiện ra trên mặt người con trai đó"

_Tất nhiên rồi ạ, tuy chỉ mới tiếp xúc với phu nhân thôi mà em đã hiểu rất rõ về con người của phu nhân, người chưa bao giờ buồn hay khóc, từ lúc về đây thậm chí phu nhân còn luôn tươi cười, những nụ cười của hạnh phúc và hoạt bát, rất mạnh mẽ và phu nhân lại càng rất muốn được gặp ngài

_Em ấy đang ở đâu? ''Anh chợt nói"

_Dạ phu nhân đang ở trên phòng của ngài, chắc có lẽ giờ phu nhân đã ngủ say rồi, vì phu nhân chờ ngài suốt từ chập tối tới tận khuya như thế này chắc cũng ngủ mất rồi ''Hai người hầu ngước nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 11 giờ rồi còn gì, quá nửa đêm rồi"

_Được rồi cảm ơn hai cô, giờ hai cô có thể lui về nhà sau ''Anh nói xong rải bước lên chiếc cầu thang lớn, từng bước chân vang lên thật rõ xen lẫn với những tiếng mưa, vì đơn giản không riêng chỉ căn biệt thự này mà tòa dinh thự của gia tộc Kim này đều rất yên tĩnh và không có một chút tiếng động vào ban đêm lại càng yên tĩnh và im lặng hơn"

Chiếc vali dừng lại, cánh cửa phòng được mở ra, phủ ánh sáng vào gương mặt anh, một nụ cười thỏa mãn xuất hiện trên môi, một đường cong trên gương mặt thật hoàn mỹ và tuấn tú khó có thể miêu tả được vẻ đẹp mê hồn người này

Người con trai đó đang say nồng trong giấc ngủ và trong giấc ngủ đó cậu trai nằm trước mặt anh muốn gì anh có biết không?? Là muốn được gặp lại anh...!!

Gương mặt của cậu lúc này như là một thiên thần của thượng giới, làn mi đen dày cong vút, chiếc mũi cao thanh tú, mái tóc mềm mại phủ trên gương mặt nhỏ của cậu, gương mặt của người con trai lúc này thì mệt mỏi, hai hàng lông mày nhíu lại rồi giãn ra, cảm giác như sắp khóc, từng khung bậc cảm xúc tràn về trên gương mặt nhỏ nhắn đang thiếp đi trong giấc mơ

Chiếc áo vest được đặt xuống ghế, chiếc áo sơ mi trắng hở vài cúc trước bộ ngực rắn chắc khỏe mạnh, anh bước tới bên người con trai xinh đẹp đang ngủ trên chiếc giường kia, ôm cậu thật nhẹ nhàng, vùi đầu vào trong cơ thể, bao nhiêu thứ gọi là cảm xúc chợt ùa về nơi con tim bình yên, bao nhiêu tháng qua anh đã nhớ cậu biết bao..luôn lo lắng rằng ở nơi này cậu có sống tốt không?? Cậu có mạnh mẽ không, cậu có cười như cậu đã từng hứa với anh không?? Cứ chỉ sợ nước mắt luôn tuôn trào nơi hàng mi đẹp và người con trai này sẽ phải khóc trong lặng thầm, sự trở về của anh đã là quá lâu như anh đã từng nói với cậu

Nhưng để rồi anh biết rằng em vẫn luôn cười, em vẫn mạnh mẽ khi anh quay trở về, cảm ơn em vì đã thực hiện lời hứa rằng em sẽ không khóc, em sẽ không buồn, mà em luôn mạnh mẽ, luôn vui vẻ khi không còn có anh bên cạnh, đủ để anh biết được thời gian qua người con trai của anh đã hạnh phúc đến đâu. Một nụ hôn thật nhẹ nhàng được đặt xuống bờ môi nhỏ của người con trai đó, nụ hôn này là tất cả những nỗi nhớ mà thời gian anh đã cách xa cậu, cứ thế mà ôm lấy, ôm trọn lấy cậu khiến cho hai hàng lông mày thanh tú nhíu lại trong giấc mơ của người con trai đó, Zhang Hao cậu đang mơ cái gì, anh có biết không?? Là cậu đang đứng trước mặt anh, được anh ôm vào lòng, bao nhiêu cảm xúc làm đau nhói con tim, dù biết chỉ trong mơ thôi nhưng cậu muốn thiếp đi mãi mãi để có thể bên anh mãi mãi, còn hơn thức dậy sớm mai này cậu sẽ không thể nào nhìn thấy bóng hình thân thuộc đó nữa

Zhang Hao đáp trả lại nụ hôn đó một cách nhẹ nhàng, hai hàng mi lay động nhưng lại không thể mở mắt, vì điều gì?? Cậu càng như vậy càng khiến anh muốn chiếm đoạt cậu, có lẽ anh điên rồi, điên cuồng vì cậu rồi, hôn lên chiếc cổ trắng thật mịn màng, từng hơi thở của cả hai trở nên nặng nhọc hơn, lúc này đây hai hàng nước mắt của Zhang Hao chảy nhẹ xuống gương mặt nhỏ nhắn

Anh chợt nhìn xuống, tại sao cậu lại khóc?? Có chuyện gì xảy ra vậy, hàng mi dài run run, miệng chợt gọi tên một người con trai ngày xưa, người cậu yêu thương nhất trên đời

_Hanbin...!! Em nhớ anh..thật sự rất nhớ..anh nói rằng em phải mạnh mẽ, em mạnh mẽ lắm nhưng anh có biết tim em khóc, em đã mệt mỏi tới mức phải tự đứng lên mà mạnh mẽ...em vẫn cứ tin rằng một ngày nào đó anh sẽ trở về..nhưng anh đã không làm được, em biết rằng em phải quên đi anh, quên hết nhưng tại sao em vẫn không thể nào làm được..rằng chỉ một lần thôi, cho em được nhớ anh..rằng chỉ duy nhất một lần thôi ''Cậu chợt quay lưng đi, không thôi gọi tên anh, giọt nước mắt chảy nhẹ xuống thấm vào chiếc gối trắng"

Lúc này đây anh thật sự rất bất ngờ và ngạc nhiên với những lời cậu nói, thì ra cậu không hề quên anh, không hề thôi nhớ anh, rằng bao năm tháng qua cậu vẫn đợi anh, vẫn chỉ yêu mình anh..cậu mạnh mẽ như vậy là vì lời hứa của cả hai, là vì anh không muốn thấy cậu khóc

Anh ôm chặt lấy cậu, hôn lên đôi môi thật điên cuồng, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé đó

_Zhang Hao à..anh xin..lỗi em..anh sai rồi, sai vì đã không thể trở về bên em sớm hơn, nhưng hôm nay anh đã trở về rồi đây..trở về với em rồi đây, em sẽ không còn phải khóc thêm một lần nào nữa..anh xin lỗi

Anh sẽ bù đắp tất cả những tổn thương, những niềm đau trong trái tim cậu, người con trai này là sinh mệnh, là tất cả cuộc sống, niềm hy vọng của anh, anh sẽ không buông tay cậu thêm một lần nào nữa...!!

----------------------

Màn đêm phủ xuống càng dày đặc, những hạt mưa không thôi ngừng rơi, những làn gió lạnh đến cắt da thịt, tiếng sấm tiếng sét xé rạch ngang bầu trời đêm kia, anh lặng lẽ bước lên từng bậc thang rải những tấm thảm đỏ vô tận, ánh mắt xanh lạnh lẽo tìm kiếm người con trai ấy, em đang ở đâu??

_Tổng tài, ngài đã trở về ''Hai người quản gia trẻ cúi xuống chào anh nghiêm nghị"

_Mọi chuyện trong biệt thự vẫn ổn chứ, vườn hoa các anh có chăm sóc thường xuyên không? ''Anh quay lại lạnh lẽo nói, mái tóc bạc che mất đi nửa gương mặt"

_Mọi chuyện trong nhà vẫn rất ổn và vườn hoa của ngài thì từ lúc phu nhân về đây người luôn làm việc đấy ạ

_Yujin sao?? ''Anh nhíu mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ"

_Vâng, từ lúc phu nhân chuyển về đây thì luôn thức dậy vào sáng sớm, cho dù lạnh đến mấy phu nhân vẫn xuống tưới và chăm sóc vườn hoa, không những không lạnh mà phu nhân còn cười tươi rất vui vẻ nữa

_Tại sao?? ''Vườn hoa của anh là do chính tay cậu bao nhiêu ngày qua chăm sóc sao?? Sao cậu lại làm vậy, anh ẩn danh tính cậu không hề biết anh, sao cậu lại tự nguyện chăm sóc cho vườn hoa mà không hay biết chủ của nó sao??"

_Thưa ngài, hình như lúc đấy chúng tôi có ngăn phu nhân lại và hỏi lý do gì mà người lại làm thế thì phu nhân quay lại cười rất hiền, người nói rằng vườn hoa hồng này nó giống với vườn hoa của một người trước đây phu nhân từng quen biết và phu nhân cảm thấy rằng vườn hoa này rất quen thuộc, người còn bảo rằng nhìn thấy vườn hoa này người cảm thấy mình rất yêu chúng và thân thuộc, cho dù không hề hay biết chủ nhân của nó là ai nhưng phu nhân nhất định sẽ tự tay mình chăm sóc

Anh cười nhẹ, thì ra cậu trai này vẫn chưa hề quên được những kỉ niệm với những bông hoa hồng này, bao nhiêu ngày tháng qua em vẫn ổn chứ Yujin, em vẫn cười, vẫn hạnh phúc chứ, còn anh, anh thì không thể nào thôi ngừng nhớ về em và những tình yêu của chúng ta...

_Em ấy đang ở đâu?

_Hình như người đang ở phòng hương dược của ngài, vì lúc trước ngài có dặn tôi là hãy đưa chiếc chìa khóa này cho phu nhân, tối nào người cũng tới, hình như phu nhân có vẻ rất yêu khu vườn và căn phòng đó

_Được rồi, các anh lui đi, ta mệt ta cần nghỉ ''Anh nói xong thì quay bước đi thẳng tới phòng hương dược, tới với người con trai anh yêu thương nhất, Yujin..!!"

Từng bước chân vang lên thật thanh so với sự yên tĩnh của biệt thự, bóng đêm như bao trùm vô tận, chiếc vali dừng lại ở cửa căn phòng bí mật hương dược của anh..từng ánh đèn sáng nhòa mờ ảo tạo nên một cảm giác thật yên tĩnh và huyền bí, mùi hương thơm rực của căn phòng này lan tỏa khắp mọi ngóc ngách và tràn đầy những hơi sương thoáng mát từ những cánh hồng đỏ rực, một bóng hình thân quen đang nằm ngủ gục trên chiếc bàn chế hương, một gương mặt lúc ngủ cũng không ngừng quyến rũ người nhìn, đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào khẽ cong lên, chiếc cửa sổ trắng mở toang ra, những làn gió mát lạnh ùa vào thân thể người con trai đó, mái tóc khẽ bay theo làn gió cùng với những cánh hoa anh đào, mọi thứ hiện lên như một bức tranh ảo mộng

Anh chợt đi tới bên cạnh cậu, mỉm cười thật ấm áp

_Em đây rồi Yujin..!! ''Tất cả những nỗi nhớ và tình yêu năm xưa chợt ùa về trong anh, bao nhiêu năm tháng qua anh nhớ người con trai này biết bao, nhớ từng hơi thở, từng nụ cười, từng cái nắm tay yêu thương của cậu, mỗi lần nhìn lên bầu trời ngàn sao đó thì gương mặt của người con trai này lại hiện lên với ánh mắt to tròn và nụ cười hạnh phúc trên môi như một đứa trẻ cần được yêu thương, cần được bảo vệ, lúc đó anh chỉ ước mình có thể ôm chặt lấy cậu, được chạm lên gương mặt cậu, đêm nào cũng vậy, nỗi nhớ chưa bao giờ là nguôi"

Nhưng ngay bây giờ cậu đang ở trước mặt anh, đang ngủ thật ngon giấc

_Anh đã về với em rồi đây Yujin..!! Những ngày tháng qua em ổn chứ, em vẫn cười chứ, vẫn mạnh mẽ chứ ''Anh cầm chiếc áo vest choàng lên người cậu với ánh mắt bao trùm nỗi nhớ, anh bế cậu lên ôm chặt vào ngực mình rồi bước ra khỏi căn phòng"

Từng bước chân là từng hơi thở của người con trai này, cậu nằm ngoan ngoãn như một chú thỏ con nằm gọn trong tay anh, anh chỉ muốn biết không có anh cậu vẫn ổn, vẫn sống tốt chứ hay cậu đã khóc, khóc trong bóng tối lặng thầm, lặng lẽ

_Yujin à anh xin lỗi..vì đã không thể ở bên cạnh em, vì đã bỏ em đi, để em phải một mình tự đứng dậy, tự bước tiếp đi, chắc có lẽ em giận anh lắm, hận anh lắm đúng không, còn anh thì luôn nhớ em, luôn mong chờ ngày được trở về đoàn tụ bên em...đúng như người ta nói, có duyên có nợ chúng ta sẽ trở về bên nhau, thì bây giờ anh đã về rồi đây, anh xin lỗi, từ bây giờ anh sẽ đánh đổi cả cuộc đời này để yêu em, để bên em trọn kiếp..sẽ không rời xa..như một lời hứa năm xưa của chúng ta..rằng chúng ta sẽ mãi không rời xa ''Anh cúi xuống hôn vào đôi má ửng hồng của cậu, ánh mắt cậu khẽ dao động, hai hàng lông mày nhíu lại với nhau, đôi môi nhỏ khẽ gọi tên một người trong cơn mơ"

_Gyuvin...!! Em nhớ anh

Anh khẽ bật cười, người con trai này thật đúng là lúc nào cũng chỉ biết làm anh yêu hơn thôi, yêu đến mức không thể nào ngừng lại được, anh cúi xuống tai cậu khẽ nói những lời yêu thương nhất dành cho người con trai này

_Anh cũng nhớ em, Yujin của anh ''Một nụ cười thật hạnh phúc hiện lên trên gương mặt lạnh lùng cuốn hút đó của anh, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt một người mà người ta nghĩ rằng không hề biết cười, vì đơn giản khi ở bên người con trai này anh không thể không cười được. Người vợ của anh. Người mà anh yêu thương nhất thế gian này...!! Là cậu"

--------------------------------------

_Tổng tài, ngài đã về ''Hai người hầu được mệnh danh là hắc ám và lạnh lẽo nhất dinh thự của gia tộc này, gọi là hắc ám và lạnh lẽo vì hai người quá lạnh lùng và ít nói, một khi đã nói thì toàn là những mũi dao sắc nhọn rất thông minh phi thẳng trúng vào đối phương, hai ánh mắt đen láy, một màu đen đậm vô cảm lạnh lùng"

_Em ấy chắc cũng đã tới đây rồi chứ? ''Anh quay lại gật đầu với hai người"

_Em ấy?? Ý ngài là phu nhân Ricky??

_Phải, ý ta là em ấy ''Anh thở dài gật đầu sau chuyến bay dài và những công việc nhiều vô kể"

_Theo chúng tôi thì phu nhân đang ở trong thư viện của biệt thự, vì hôm nay phu nhân nói là sẽ đợi ngài ở đó và muốn trực tiếp gặp ngài

_Gan lớn vậy sao?? ''Anh nhếch khóe môi với ánh mắt xám ngầu lạnh lẽo"

_Theo tôi thấy thì phu nhân quả là con người thú vị và rất ngốc nghếch trẻ con

_Sao hai cô lại nghĩ như vậy?? ''Anh chằm chằm nhìn hai người, xem ra từ lúc Ricky chuyển tới căn biệt thự này thì có thật là nhiều chuyện thú vị xảy ra"

_Lần đầu bước chân vào đây nhìn thấy chúng tôi thì hét lên như gặp ma rồi sợ đủ thứ trên trời dưới đất, tóm lại là một người khá thú vị

_Haha, các cô cũng nghĩ vậy sao?? Được rồi các cô nghỉ đi, ta sẽ tới thư viện gặp em ấy ''Anh nói xong vội quay người đi, rải bước tới căn phòng phía đông, là một tủ thư viện lớn của anh, có rất nhiều cuốn sách cổ đại hay và những thú vị, bí mật bí ẩn sâu trong những cuốn sách được ghi trong đó mà chỉ có mình anh là người được sở hữu"

Cánh cửa lớn mở ra, ánh sáng của thư viện chiếu sáng vào ánh mắt xám đục ngầu trên gương mặt mê hồn người đó, tất cả hiện lên thật đẹp và mê hoặc, anh bước vào bên trong, căn phòng lớn có rất nhiều kệ và tủ sách cao ngất ngưởng, thậm chí phải bắc thang cao lắm mới có thể với được tới, anh đảo mắt nhìn một lượt, cậu trai nhỏ này trốn ở đâu rồi nhỉ, anh bước đến chiếc cửa sổ lớn nhất của thư viện, ở đó rất mát và thoáng, rất tiện lợi cho việc đọc sách, vì nó có ánh đèn sáng mờ ảo được lắp đặt riêng của khu này và đây chính là chỗ ngồi lý tưởng nhất của anh mà anh thường lui, thường tới ngồi đọc khi rảnh

Và quả nhiên rằng người con trai đó đã ở đó, và tất nhiên rằng đang trong tình trạng thiếp say trong cơn mê, anh mỉm cười bước tới bên cạnh chiếc bàn, ngồi đối diện cậu chống tay nhếch khóe môi

_Tìm ra rồi nhé, Ricky

Làn gió thổi nhẹ khẽ bay mái tóc của Ricky, phủ lên gương mặt đang ngủ, hàng mi dài cong vút, ẩn sâu bên trong là đôi mắt nâu trong veo to tròn như thiên sứ, một ánh mắt trong veo tinh khiết đã mê hoặc lòng anh, anh cứ thế mà nhìn người con trai này ngủ ngon giấc, tình yêu của em đã trở về rồi đây, anh đã rất nhớ em, nhớ rất nhiều và anh không thể ngăn cản mình thôi nhớ em, anh xin lỗi và cũng cảm ơn em vì tất cả, xin lỗi vì đã bỏ em đi, vì đã không thể trở về sớm như lời hứa và cũng cảm ơn vì cả hai chúng ta đã thực hiện một lời nguyện thề năm xưa, là cả hai sẽ trở về bên nhau, sẽ không rời xa nhau nữa

_Giờ đây anh đã trở về rồi, anh sẽ không bỏ em lại một mình nữa, anh hứa.. ''Anh chạm nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu, đôi môi nở một nụ cười ấm áp, hạnh phúc đã trở về là sẽ không ra đi nữa và lại một lần nữa anh sẽ giữ người con trai này bên cạnh anh và bù đắp lại những năm tháng cả hai đã phải đau khổ, rời xa nhau trong lặng thầm"

Anh tiến tới bế cậu, ôm trọn cậu trong lồng ngực

_Nào về phòng với anh thôi, hư thật đấy dám trốn ở đây rồi ngủ một mình!! Ngốc!! Em đúng là đồ đại ngốc ''Anh khẽ cười ôm cậu vào lòng"

Bàn tay nhỏ này anh sẽ..không bao giờ buông nữa mà từ giờ anh sẽ nắm thật chặt..để đi cùng cậu đến hết cuộc đời này

----------------------------------------

Anh mở cửa biệt thự, kéo vali vào sâu bên trong, lúc này cảm giác ấm áp một chút đã trở lại, anh vươn đôi mắt xanh lá tìm kiếm xung quanh người con trai thân thuộc với những hơi thở nặng nhọc

_Tổng tài, chào mừng ngài trở về ''Hai tên quản gia trẻ bước tới kính chào anh nghiêm trang"

_Mọi chuyện ở đây sao rồi, vẫn ổn chứ? ''Anh gật đầu"

_Tất nhiên là vẫn luôn ổn ạ, hôm nay mọi người đã lau dọn sạch sẽ biệt thự của ngài

_Người con trai ấy đang ở đâu? ''Anh mệt mỏi nói"

_Ý ngài là phu nhân Taerae?

_Phải, em ấy đâu rồi?

_Có lẽ ở trên phòng của ngài ạ, vì hôm nay phu nhân có vẻ mệt mỏi nên không chịu ăn cơm tối mà đã lên phòng từ sớm rồi ạ

_Không thèm ăn uống gì luôn sao??

_Vâng, thưa ngài ''Hai tên đó cúi đầu nói"

_Được rồi, các anh có thể lui về gian nhà sau ''Nói xong anh kéo vali xoay bước lên chiếc cầu thang rộng lớn, bây giờ anh chỉ muốn đi tới căn phòng ngủ của hai người, nơi có người anh yêu thương nhất"

Cánh cửa khẽ khàng được mở ra trong im lặng, ánh sáng mờ ảo của căn phòng xoa dịu đi cái mệt mỏi của anh, cứ thế mà bước tới bên chiếc giường lớn ngập tràn mùi hương nhẹ của cánh hoa hồng phảng phất khắp người con trai đang nằm trước mặt anh như một thiên thần đang say giấc trong vòng tay của thượng đế

Hàng mi cong dày rũ xuống đôi mắt phượng xanh lá lạnh lùng, làn môi cong cong nở một nụ cười thỏa mãn, trút hết được bao nhiêu mệt mỏi, ánh mắt không thể rời khỏi người con trai trước mặt

_Taerae à...!! Anh về rồi đây!!Junhyeon của em đã về rồi đây ''Anh chạm bàn tay lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, hiện ra bao nỗi nhớ, bao kỉ niệm cũ đang dang dở mà bỗng dưng phải xa cách của hai người. Người con trai này đã khiến anh nhớ da diết vì quá yêu cậu"

_Thời gian qua không có anh em vẫn mạnh mẽ chứ, em vẫn ổn chứ, có khóc không?? ''Ánh mắt xanh u buồn hiện ra bao nỗi nhớ, anh cúi xuống đặt lên đôi môi đó một nụ hôn thật nhẹ nhàng"

Làn mi cong khẽ lay động nhưng lại không thể tỉnh giấc, vì điều gì?? Chúng ta yêu nhau là do định mệnh sắp đặt, chúng ta rời xa nhau cũng do định mệnh và chúng ta gặp lại, quay trở về bên nhau một lần nữa, tất cả cũng là do định mệnh

_Thời gian qua em chịu đựng đủ rồi và tới bây giờ anh sẽ bù đắp..bù đắp lại tất cả những nỗi nhớ, tình yêu và tổn thương cho em ''Anh ôm trọn cậu vào lòng, quãng thời gian chúng ta xa nhau đã là quá dài phải không, đôi lúc anh tự hỏi có phải rằng anh quá vô tâm khi để em một mình tại nơi này, nhưng bây giờ anh đã về rồi thì nhất định anh sẽ mãi mãi không bao giờ xa em nữa"

Một sợi dây vô hình đã vô tình một lần cho con người và Vampire gặp nhau và yêu nhau, nhưng lại vô tâm cắt đứt đi sợi dây đó để rồi họ phải cách xa nhau mãi mãi, mỗi người trở về một thế giới riêng, cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi không thể nào quay lại hay gặp nhau được nữa, nhưng vì một điều kỳ lạ gì đó, sợi dây đó đã được nối lại, tìm lại nhau, đi tìm nhau giữa bao dòng người để rồi định mệnh đã mỉm cười với tình yêu của họ, họ lại một lần nữa gặp nhau nhưng lại trong một thân phận khác, để rồi tình yêu năm xưa đã trở về, lời hứa năm xưa đã được thực hiện, rằng CẢ HAI SẼ MÃI MÃI BÊN NHAU TRỌN ĐỜI TRỌN KIẾP

------------------------------

Một buổi sáng sớm ban mai, ánh nắng mờ nhạt len lỏi chiếu rực sáng căn phòng lớn chiếu vào hai gương mặt, hai con người đang nằm trong vòng tay nhau trên chiếc giường lớn, hai gương mặt tuyệt sắc mê hoặc hết được lòng người, hai con người đó như sinh ra đã dành cho nhau và không có một cái gì có thể chia cắt được họ

Jiwoong nhíu mắt tỉnh dậy trong ánh nắng của sớm mai, trước mặt anh bây giờ là gương mặt của người con trai anh yêu thương nhất thế gian, một người con trai đẹp tuyệt trần trong tuổi 20 của thanh xuân. Anh mỉm cười ôm lấy cậu thật chặt, đây không phải mơ chứ!! Rằng bây giờ anh đã mãi mãi có cậu bên cạnh anh rồi

_Tổng tài - ngài dậy rồi sao? ''Người quản gia mở cửa cung kính bước vào"

_Anh đến rồi sao, vào đây ''Jiwoong đứng dậy đắp nhẹ chăn cho Matthew, mỉm cười thật ấm áp, một vẻ đẹp dịu dàng tựa ánh mặt trời tinh khiết của muôn vạn vật"

_Ngài có chuyện gì sao?? ''Người đó cung kính nói"

_Ngày hôm nay ta cần gặp nhà thiết kế Kim Taeyeon, hãy sắp đặt lịch với cô ấy tới tập đoàn gặp ta

_Không lẽ ngài định đặt mẫu đồ cưới của cô ấy sao?? ''Anh ta ngạc nhiên"

_Anh thông minh hơn ta nghĩ rồi đấy

_Không phải thưa ngài, là vì hôm nay ngài Hanbin, Jeonghyeon, Gyuvin với ngài Junhyeon cũng đều liên hệ với cô ấy gặp riêng ở văn phòng để đặt mẫu đồ cưới cho các vị hôn thê của các ngài ấy ''Anh ta ngước lên mỉm cười nói"

_Tiến triển hơn ta nghĩ, được rồi, hãy đi nói với họ và Kim Taeyeon gặp ở đại sảnh dinh thự lớn của gia tộc vào trưa nay, chúng ta sẽ cùng bàn ''Jiwoong cười khẩy nhếch khóe môi''

_Và còn nữa, hãy đi nói với Winter và Karina tối nay hãy chuẩn bị cho Matthew thật tốt và hãy đưa em ấy tới vườn hoa hồng của gia tộc

_Vâng thưa ngài, tôi sẽ báo ngay ''Anh ta gật đầu rồi quay lưng bước đi, cánh cửa đóng lại"

Anh quay lại, ánh mắt xanh dương lạnh lẽo nhìn người con trai vẫn đang ngủ trên chiếc giường kia, tối nay Matthew à..!! Anh sẽ cầu hôn em...!! Hãy chờ anh nhé

------------------------------

_MATTHEW À ''Một tiếng nói như vang trời vang đất vang lên trong căn biệt thự của Matthew, cánh cửa bật mở một cách dã man"

_Hả động đất..động đất hả ''Matthew mắt nhắm mắt mở bật dậy xuống khỏi giường"

_Matthew mày dậy chưa? ''Zhang Hao chạy tới ôm chầm lấy cậu với gương mặt CỰC KỲ ĐÁNG YÊU"

_Sao sao động đất hả? ''Matthew vẫn chưa hoàn hồn, chăn vẫn cuốn trên người"

_Động đất cái đầu mày á, giọng tao mà HAHAHA ''Zhang Hao nói xong cười hố hố, một nụ cười cực kỳ sảng khoái nhưng với Matthew thì đúng là nụ cười vô duyên nhất quả đất"

_Thay quần áo đi rồi xuống nhà ăn sáng cùng bọn tao, hôm nay lại tự nhiên muốn ăn cùng mày cơ ''Zhang Hao nháy mắt tinh nghịch rồi mở cửa đi xuống dưới"


Matthew thở dài, đầu tóc thì như tổ quạ, cứ thế này chắc cậu sẽ điếc khi trẻ quá haiz!!

Matthew bước xuống nhà trong bộ dạng đặc lôi thôi, trong một không gian cực kỳ sang trọng và quyền quý. Cậu cũng cảm thấy khá thoải mái vì đã quen như thế này rồi. Cậu ngồi xuống bàn ăn trong tiếng nói chuyện ầm ầm như cái chợ vỡ của bạn cậu

_Hôm qua ngủ ngon thật đấy, chưa lúc nào tao cảm thấy mình ngủ ngon như thế ''Zhang Hao vươn vai"

_Còn tao thì rõ ràng hôm qua ngủ trong phòng hương dược mà sáng tỉnh dậy tao lại nằm ở trong phòng là thế quái nào ''Yujin khó hiểu uống sữa"

_Tao cũng thế đấy, sáng dậy thì lại ở trong phòng mà rõ ràng hôm qua có ngủ trong phòng đâu ''Ricky nói"

_Ơ sao lại thế? ''Đồng thanh tập 1"

_Vì tổng tài đã đưa các phu nhân về phòng mà ''Karina từ trong bếp đi ra với một đĩa bánh mì kẹp bơ"

_WHAT ''Đồng thanh tập 2, trố mắt nhìn Karina"

_Ơ thế hôm qua các phu nhân không biết gì sao, đêm qua các ngài ấy từ New York về đã lên phòng ngay để tìm các phu nhân và hôm qua ngài ấy đã ngủ với các phu nhân mà, tôi nghe mấy nhỏ giúp việc trong biệt thự của các phu nhân nói thế ''Winter cười tươi rói"

_HẢ, NGỦ CÙNG ''Cả lũ mắt chữ A mồm chữ O cộng với những gương mặt đỏ như trái cà chua"

_Vâng. Các phu nhân không biết sao? ''Karina đáp, mặt tỉnh bơ"

_Á, MẤY TÊN KHỐN KIẾP ĐÓ DÁM NGỦ VỚI CHÚNG TA SAO?? ''Zhang Hao hằm hằm đứng dậy đập bàn đập ghế"

_Thì ra mấy cái cảm giác ấm áp đó là của bọn họ sao ''Yujin khoanh tay nói"

_Yujin sao..mày có thể tỉnh bơ như vậy hả? ''Ricky đỏ lừ mặt hét vào mặt cậu"

_Đúng là mấy tên cơ hội nhân lúc chúng ta ngủ ''Matthew và Taerae đồng thanh nhưng gương mặt vẫn rất chi là BÌNH THƯỜNG"

_THẬT KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐƯỢC MÀ ''Zhang Hao mặt hằm hằm sát khí"

_À tôi quên, còn chuyện nữa, tối nay các phu nhân phải chuẩn bị để tới khu vườn hoa hồng của dinh thự lớn gia tộc, sẽ có một bí mật lớn bất ngờ cho các phu nhân ''Winter nháy mắt"

_Có chuyện gì sao?? ''Tiếp tục đồng thanh"

_Sao phải tới đó vậy Winter? ''Matthew khoanh tay tựa lưng vào ghế"

_Em không biết, em chỉ nhận được lệnh tối nay sẽ phải chuẩn bị cho các phu nhân và đưa các phu nhân tới đó, còn phần còn lại em xin được giữ bí mật

_Tối nay sao?? ''Zhang Hao hỏi"

_Vâng, vậy nên xin các phu nhân hãy chuẩn bị thật tốt cho tối nay, một buổi tối hạnh phúc nhất của cuộc đời các phu nhân ''Winter cười bí ẩn, giọng nói càng nhỏ dần làm cho bọn cậu không khỏi hết thắc mắc, chỉ còn lại một dấu hỏi chấm to đùng. Không thể hiểu nổi"

Sau 2 tiếng làm tóc rồi trang điểm thì bước ra ngoài với ánh mắt ngưỡng mộ ồ ạt kinh ngạc của hàng loạt người hầu, tới quản gia cũng phải khao khát và bị mê hoặc bởi những sắc đẹp tuyệt trần đó, 5 thiên thần mang vẻ đẹp của mặt trăng sáng và mặt trời

Từng gương mặt quá xinh đẹp khoác trên người những bộ đồ được thiết kế dành riêng cho họ và những đôi giày nhãn hiệu thời trang nổi tiếng của Pháp

_Nhiệm vụ của bọn em đã hoàn thành, giờ bọn em giao các phu nhân lại cho Hyunjin và Felix ''Karina, Winter cúi đầu quay bước vào trong"

_Mời các phu nhân lên xe ''Hyunjin nhẹ nhàng mở cửa xe với nụ cười cực kỳ lãng tử, bọn cậu phải công nhận rằng ở cái gia tộc này nam quản gia hay nam hầu cận đều rất chi là đẹp trai và lãng tử"

Bọn cậu gật đầu đáp lễ rồi bước lên xe, trong lòng không khỏi nôn nao vì chuyện gì sẽ sắp xảy ra với bọn cậu đây!!

Chiếc xe dừng lại ở khu vườn hoa hồng của dinh thự lớn, dinh thự này đẹp và to lớn hơn của bọn hắn gấp 10 lần, đi mãi đi mãi cũng không thể hết được vì nó quá rộng lớn. Ở khu vườn này có 5 lối đi được lát bằng gạch trắng ngọc cao cả, những bông hồng khoe sắc, bên lối đi được rải những cánh hoa hồng, cả không gian bao trùm lên, mùi hương thoang thoảng của hoa hồng, những ánh đèn mờ ảo lung linh sắc màu, từng ánh sáng chiếu vào từng bước đi của bọn cậu

Bỗng một tiếng nhạc ở đâu đó vang lên trong không gian lung linh này, bay vút theo cùng làn gió, tiếng đàn của piano và bọn cậu càng ngạc nhiên hơn là 5 giọng hát cất lên cùng một lúc mang nhiều nét khác nhau, ấm áp, cuốn hút, trong veo, nhẹ nhàng, thanh cao vút theo cùng làn gió mát lạnh trên bầu trời kia

💞Đếm qua bao nhiêu khó khăn, đi qua bao nhiêu nỗi thăng trầm

Đôi lúc anh mệt mỏi, chỉ có em ở bên là người mang đến cho anh những tiếng cười

Em ơi lại gần anh nữa đi, em hãy nhìn thẳng mắt anh này

Anh sẽ rất hạnh phúc...

Nếu sớm mai tỉnh giấc, người đầu tiên anh trông thấy chính là em....

Làm vợ anh nhé, anh có một bờ vai đủ rồi

Một vòng tay ấm, một trái tim luôn thấu hiểu em

Làm vợ anh nhé, anh sẽ luôn là người che chở

Mang đến cho em sự bình yên.. niềm vui tiếng cười và hạnh phúc

Dù mai mưa nắng, anh sẽ luôn là người dẫn lối..

Buồn vui gian khó đã có anh ở đây sẻ chia..

Chẳng cần em phải lo lắng hay bận tâm điều gì..

Và giờ hãy hứa. Trọn đời yêu anh nhé em💐

Làm vợ anh nhé. Đây là lời cầu hôn sao?? Bọn cậu không nghe nhầm đấy chứ, nhưng đó là ai?? Không lẽ là 5 con người bí ẩn đó, Tổng Tài!! Là các anh sao??

5 ánh sáng chiếu vào 5 bộ đồ cưới trắng, trong bóng tối hiện ra 5 bộ đồ cưới đẹp và thật hoàn hảo như 5 bộ đẳng cấp của nhà thiết kế Kim Taeyeon nổi tiếng và nhiều danh tiếng khắp thế giới. Bên cạnh là những cặp nhẫn đính kim cương sáng rực chiếu rọi dưới ánh đèn

Bọn cậu quá ngạc nhiên và thổn thức, đồ cưới, nhẫn cưới, lời cầu hôn??

_Là ai?? Hãy bước ra đi ''Bọn cậu nắm chặt tay''

_Là ai, tôi muốn..biết

5 bóng hình thân quen, 5 tình yêu xưa, 5 nụ cười, ánh mắt thân quen xuất hiện trước mắt bọn cậu, là bọn hắn, chính là bọn hắn rồi, sao bọn hắn lại ở đây??

_Tại sao....?? ''Bọn hắn trở về còn ở trước mắt bọn cậu, bọn cậu không mơ chứ phải không, 5 tổng tài chính là bọn hắn, người năm xưa mà bọn cậu yêu đây sao?? Vẫn đẹp, vẫn nụ cười, vẫn ánh mắt xưa, nay đã trở về bên bọn cậu??"

Bọn hắn bước tới trên môi nở những nụ cười thật dịu dàng, ấm áp không còn lạnh lẽo, ngang tàn như xưa kia nữa, bước chân tới với người con trai đang ở trước mặt, 5 người mà bọn hắn yêu thương nhất, cuối cùng cũng đã được đối mặt và trở về bên nhau

Bọn cậu như sắp khóc không thể kìm lại được cảm xúc bây giờ được, nỗi nhớ như trực trào tuôn hết ra, bao năm tháng qua em nhớ anh đến nhường nào?? Cứ tưởng rằng chúng ta đã mãi mãi mất nhau, không thể gặp nhau được nữa nhưng giờ đây anh đã trở về, đứng trước mặt em và bên em...!! Là anh thật rồi

_Matthew

_Zhang Hao

_Yujin

_Ricky

_Taerae

_ANH ĐÃ TRỞ VỀ RỒI ĐÂY!!! ''5 nụ cười lại một lần nữa xuất hiện trên những gương mặt tuyệt sắc đó, bọn cậu chạy đến thật nhanh ôm chặt lấy bọn hắn, tuôn trào bao nhiêu thứ gọi là cảm xúc, nỗi nhớ và tình yêu, lời hứa năm xưa đã trở về rồi, bọn cậu sẽ không để bọn hắn đi nữa, giữ chặt lấy bọn hắn, vì nếu như bọn cậu thả tay ra bọn hắn sẽ biến mất, mãi mãi mất"

ANH ĐÃ TRỞ VỀ RỒI..!! EM SẼ MÃI MÃI GIỮ LẤY ANH LÀ CỦA RIÊNG MÌNH..!! HẠNH PHÚC CỦA CUỘC ĐỜI EM CHÍNH LÀ ANH..CẢM ƠN ANH VÌ ĐÃ TRỞ VỀ!! BÊN CẠNH EM...!! CẢM ƠN ĐỊNH MỆNH LẠI MỘT LẦN NỮA CHO CHÚNG TÔI TÌM LẠI NHAU..!!

ANH SẼ KHÔNG ĐI ĐÂU NỮA!! ANH SẼ MÃI MÃI BÊN CẠNH EM, ĐƯỢC NHÌN THẤY EM CƯỜI, THẤY EM HẠNH PHÚC LÀ LÝ DO ANH MUỐN TỒN TẠI TRÊN THẾ GIỚI NÀY!! ANH YÊU EM..!!

Em có bao giờ tin vào định mệnh không??


-END-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro