1

Seoul về đêm rực sáng những ánh đèn lóa mắt. Đường phố ồn ào nhộn nhịp chạy đều đều, dòng người chuyển động một cách chán phèo. Đến một người tràn đầy sự năng động chảy trong huyết quản cũng cảm thấy nhạt toẹt. Hoseok muốn đi kiếm chuyện, muốn đi đánh người, ngay bây giờ.

Hắn quơ lấy chiếc điện thoại trên bàn, lướt ngón tay tìm dãy số liên lạc quen thuộc.

-Halo Namjoon ssi !

-Hôm nay được cậu Hoseok gọi điện, thật vinh hạnh cho tôi quá.

-Thôi giả trân dùm tôi, có gì làm không giao cho tôi đi, rảnh quá rồi.

-Đang trong kì nghỉ của cậu mà, sao lại đòi việc làm?

Hoseok nhét vào mồm điếu thuốc , nhìn xuống những thứ ánh sáng chá lòa phía dưới ban công, nói như thở:

-Tận 2 ngày rồi bạn già. Tay chân tôi muốn chảy nước ra rồi.

-Muốn đánh người lại rồi à? Không phải mấy ngày trước cậu đã một mình cân cả "hạm đội" nghiện ngập ở công ty của ba cậu sao?

-Aish nói nhiều quá, có đưa việc không thì bảo ?

-Rồi rồi cậu chờ tôi đi tìm đã, xồn xồn lên làm gì. Để tôi đi hỏi lão đại. Lát nhắn địa chỉ cho.

-Ok !

Thả chiếc điện thoại qua nệm, Hoseok nhả đám khói khỏi mồm, lờ mờ nhìn khói tan vào mảng trời đen kịt chẳng tí sao. Tối nay mưa, quá hoàn hảo để vận động tay chân.

Tiếng tin nhắn vang lên từ điện thoại cũng là lúc Hoseok thay xong bộ quần áo đen yêu thích. Không cầu kì màu mè, dễ giặt rửa, quá tuyệt vời.

.

.

.

.

-Aish lại là quán bar, lão già này hết chỗ để chơi rồi hay sao ?

Hoseok càu nhàu, lỗ tai đau nhói vì đống tạp âm náo nhiệt bên trong kia. Dù hắn là người yêu sự sôi động và âm nhạc vẫn không thể ưa nổi cái bầu không khí đầy rẫy sự hỗn tạp và tầm thường ở quán bar.

Hoseok nhét ngón tay vào lỗ tai đáng thương của mình rồi bước vào quán. Quán này to hơn mấy quán trước đó lão già kia giao cho hắn, vậy nên sự khó chịu trong ngực cũng giảm đi đôi chút.

Hắn ngó quanh một vòng rồi tìm chỗ ngồi khuất trong bóng tối, trầm lặng quan sát. Hắn nhận nhiệm vụ phải đi lấy "hàng" mới toanh cho lão già đó. Chắc là một con cái xinh xắn nào đó mà lão nhặt được trong mấy quán nhậu. Thấy đẹp là nhặt về, sủng vài ngày chán rồi quăng đi, cách chơi điếm của lão Hoseok còn lạ gì nữa.

Ngồi một lát Hoseok bực bội ngó vào chiếc đồng hồ mấy tỉ trên tay. Hắn rất ghét những kẻ trễ giờ, chẳng tên nào trong giới không hiểu tính cầu toàn này của hắn. Nhưng chắc cuộc giao dịch này bọn bên kia không biết hắn đi nhận hàng nên mới trễ nải.

Đang rủa trong miệng thì một tên đầu đinh chạy đến quỳ dưới chân hắn, rối rít dập đầu liên tục:

-Em xin lỗi anh, tụi em nhận tin anh đến bất ngờ quá nên chẳng kịp chuẩn bị. Hàng ở đằng kia, tụi em sẽ mang đến cho anh ngay.

Hoseok bật đứng dậy, không chần chừ đấm mạnh vào quai hàm của tên đó, làm hắn ta lăn xuống đất mấy vòng.

-Tụi bây biết tính tao không thích trễ nải, còn không biết tranh thủ. May cho tụi bây có lý do chính đáng, nếu không hôm nay về hàm răng còn tệ hơn bà già nhà mày. Giờ thì cút đi mang hàng đến đây ngay cho tao.

-Vâng vâng thưa anh.

Phủi phủi tay, môi hắn rít một hơi kinh tởm thứ vi khuẩn từ mặt tên  lúc nãy. Một đám 3 tên đến trước mặt hắn, mang thêm một đứa lạ hoắc, hơi te tua đè quỳ xuống đất.

-Hàng của lão đại đây ạ. Thằng này nhìn ốm yếu nhưng cứng đầu lắm, tụi em phải mất một lúc lâu mới vác được nó đến đây. Không biết kiểu gì lại lọt vào mắt của lão đại.

-Được rồi nói nhiều quá, tụi mày lui hết đi, để thằng này lại cho tao.

Đợi đám kia đi hết, Hoseok mới từ từ đứng dậy, bước đến " món hàng" quỳ trước mặt. Đầu nó gục xuống, tóc tai rối bù, mặc cái áo hoodie xanh lá bẩn thỉu, kiên trì không ngước mặt lên. Lần đầu thấy một tên bị bán đi mà còn cứng đầu như vậy, Hoseok có chút thấy thú vị.

-Này, ngẩng mặt lên cho tao xem.

Vẫn không nhúc nhích, một thằng không biết lễ độ như vầy sao có thể làm thay đổi cả sở thích của lão đại, chuyển sang chơi lỗ đít thế này ?

Sự lì lợm không mang lại cảm giác hài lòng cho Hoseok, hắn bực bội tiến đến nắm tóc của cậu ta, giật mạnh lên. Một khuôn mặt lộ khỏi nhúm tóc rối bời, khiến Hoseok ngỡ ngàng vài giây.

Nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ sắc bén bên dưới, lòng Hoseok nổi lên dã tâm muốn chiếm hữu.

Tên này nhìn tàn tạ vậy chứ hợp gu hắn đến hoàn hảo. Khuôn mặt nhỏ gọn, môi mỏng đỏ hồng, màu da trắng trẻo nhợt nhạt tô điểm thêm vài vết thương bầm tím làm tên này càng đẹp đến ấn tượng. Món hàng này của lão đại, chắc không đến tay lão được nữa rồi.

Ánh mắt nhỏ ấy vẫn nhìn hắn như muốn xoáy vài viên đạn vào mặt, kiên trì và nóng nảy làm Hoseok thấy vui vẻ đến bật cười.

-Mày tên gì, bao nhiêu tuổi, ở đâu, khai ra hết xem.

Đương nhiên cái mồm cứng đầu đó dễ gì ngoan ngoãn trả lời, nó quất mạng đầu muốn thoát khỏi cái nắm của Hoseok, lại cúi mặt xuống. Hoseok nhếch mép, tay lại đặt lên mái đầu đó, mạnh bạo nắm tóc giật mạnh lên, buộc khuôn mặt đẹp đẽ kia lộ ra lần nữa.

-Trả lời nhanh nếu không muốn cả nắm tóc này của mày bay đi.

-...

Quả là một tên nhóc cứng đầu. Ở đây lâu quá lại còn phải nói chuyện với cái cục đá lù đù này làm Hoseok nãy giờ muốn khan cả cổ, nên hắn quyết định lôi hàng của mình ra khỏi cái nơi ồn ào này trước.

.

.

.

-Alo lão đại, tôi Jung Hoseok đây. Món hàng hôm nay nhượng cho tôi được không?

Hoseok mang tên cục đá kia ra con hẻm bên cạnh quán bar, điện cho lão đại nói ngay điều mình muốn.

-Gì đây, gu của cậu rồi sao? Aish tôi tiếc lắm đấy, lâu lâu mới được một thằng đực ngon nghẻ như vậy...

-Trả lời lẹ đi, nhượng hay không ?

-3 trăm củ, ok thì lấy.

-Về đến nhà chuyển khoản ngay cho, chào.

Nhanh chóng có được thứ mình muốn, Hoseok không kiềm được cười to.

-Cả đám chúng mày đều là lũ khốn.

-Gì cơ?

Một giọng nói trầm thấp lạnh tanh phát ra từ người đối diện khiến Hoseok khá bất ngờ, chỉ vì hắn không lường được người kia sẽ mở miệng lên tiếng. Dù là lời chửi rủa, hắn lại cảm thấy có chút thành tựu.

-Mày biết nói nhỉ, cứ tưởng không biết.

Hoseok vươn tay định vỗ vào vai tên kia theo thói quen, bỗng thấy đôi vai nhỏ rụt mạnh, tim liền nảy lên khó hiểu. Hắn nhẹ giọng mình lại, đột nhiên bối rối tìm từ ngữ trong đầu, sợ làm người kia hoảng sợ:

-Đừng sợ nữa, tao vừa giải thoát mày khỏi lão già dâm dục dơ bẩn đấy. Hên cho mày hôm nay tao nhận hàng, cỡ là thằng khác là mày toi đời.

Vừa nói Hoseok vừa nhìn thấy được cơ thể người kia cũng dần dần thả xuống. Nó đang nhẹ nhõm, Hoseok cũng thở phào.

-Giờ thì mau nói đi, mày tên gì, sống trên đời này bao lâu rồi. Tao cần biết để tạo dựng mối quan hệ chứ.

Lần này Hoseok không vội vã hối thúc người kia trả lời, kiên nhẫn chờ đợi thằng cục đá đối diện bình tĩnh, cơ thể theo phản xạ không dám nhúc nhích.

Một lát lâu sau mới nghe âm thanh nhỏ rí phát lên trong góc hẻm chật hẹp. Tim Hoseok lại nảy mạnh lên lần nữa.

-Min Yoongi, 28 tuổi, thiếu nợ nên bị đem bán, như mày thấy.

Yaaaaa cái cảm giác vui mừng này là gì đây. Cục đá này biết nói tận 14 từ rồi. Là Hoseok khiến nó nói tận 14 từ. Nhưng vẫn không ngờ được rằng thằng con trai nhỏ con trước mặt hắn lại lớn hơn hắn 1 tuổi cơ đấy.

-Quào vậy là hyung rồi. Hyung, sau này tao nuôi mày, mày chịu không ?

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro