7
-Chào nhé, hai cục vàng của tôi.
Giọng nói lảnh lót phát lên sau chiếc ghế xoay to đùng thiết kế theo kiểu hoàng gia, che chắn người ngồi phía sau rất hoàn hảo.
Không gian bên trong phòng này đã không còn mù mờ như ngoài hành lang nên Yoongi nhanh chóng muốn thoát khỏi vòng tay của Hoseok, nhưng tên lì lợm vẫn bám chặt lấy eo anh.
-Chúng tôi đến để nhận địa chỉ.
Hoseok vừa dứt lời chiếc ghế trước mặt rung rung rồi xoay vù một cái, nhưng vì xoay hơi mạnh chân nên cái ghế xoay tận 8 vòng mới dừng.
-...
-...
-...
-Hahaha con ốc hơi lỏng tí. Namjoonie, lát nữa nhớ vặn chắc lại nhé. Ôi trời sượng quá ahaha.
-...
-...
-...Vâng.
SeokJin sau khi lấy khăn lau hết vẻ sượng trân của mình thì liếc mắt sang hai con người trước mặt. Một người là tên lính trung thành kiêm người anh em chí cốt tận 7 năm, một bên là bé cưng vô tình lụm được trong một quán nhậu, và cũng bị tên cấp dưới 7 năm của mình hớt tay trên. Cay thì vẫn còn cay, nhưng công nhận bé con đứng bên cạnh Hoseok rất vừa mắt.
-Yoongichi, còn nhớ khuôn mặt đẹp trai này chứ ?
Seokjin đứng dậy, tiến đến hai cục cưng trước mặt. Miệng hắn cười hơi nham nhở, nhưng vẻ đẹp thì vẫn khiến Yoongi sững sốt như lần đầu thấy ở quán nhậu.
.
.
.
Hôm đó Yoongi vẫn cứ chạy bàn ở quán nhậu được nhận vào cách đây 3 tháng. Quán anh làm chỉ đơn giản là một quán nhậu gái điếm bình thường dành cho bọn giám đốc công sở đi nhậu trốn vợ hay những lão già hận đời không đủ gái lết vào thôi.
Nói vậy chứ từ khi Yoongi vào quán, có vẻ lũ con gái ở đây cũng sắp thất nghiệp rồi. Bọn đàn ông lết vào quán bây giờ chủ yếu chỉ để nhìn vẻ trắng sáng với khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cậu trai chạy bàn duy nhất trong quán, chả thèm ngó đến đám tóc dài mông ngực căng phồng nữa rồi.
Mà mấy tên bợm nhậu mặt đỏ gay la hét gạ địt anh còn lạ gì nữa, lạnh lùng coi bọn già cú đó như ruồi muỗi hôi thúi mùi bãi rác mà bịt mũi lướt qua, thầm chửi thề trong miệng tí thôi. Vậy mà bọn đó lại thích thú với bản mặt lạnh tanh của Yoongi, càng đùa tợn hơn, mua thêm mấy chai rượu rồi ở đến khi nào ca làm của anh kết thúc và chửi bới về lẹ để anh còn về mới chịu lết ra khỏi quán.
-Bé con hôm nay trắng thơm quá nè, vẫn ngon nghẻ quyến rũ như thường ngày nhỉ ? Mau đến ngồi lên đùi anh nào.
-Xin lỗi, tôi không có hứng thú với xí quách ba rọi.
-Haha Yoongichi thật vui tính, dễ thương quá đi !!
-Đúng vậy dễ thương còn quyến rũ nữa ! Yoongichi vào lấy giúp anh chai rượu nào.
Cứ như vậy, đám nhân viên công chức la hét làm Yoongi nhức hết cả đầu, lo chạy món đến quên để ý có khách mới vào quán.
-Ha, Yoongi hôm nay vẫn được yêu thích nhỉ. Cứ thế này thì Hahna với tụi Kira đóng bụi rồi.
Mụ bà chủ khinh khỉnh liếc qua bầy con gái ăn mặc thiếu vải ngồi thả khói nơi góc tường. Mụ vốn cũng chả thích tính tình của Hahna với Kira vì ỷ hàng ngon với bản mặt đẹp nên được yêu thích mà cái nết tàn như giẻ rách. Trước đó mụ không thể bắt bẻ nó vì nó đem tiền về cho mụ, còn giờ nhờ có Yoongi làm bia đỡ đạn nên cái mồm to ấy cứ thế xỉa xói cho đã, chẳng quan tâm Yoongi ngồi không cũng bị ghét.
-Mụ già kia, bà im mồm đi, nói nhiều quá đó.
Kira, cô gái với mái tóc xanh dương bị chọc thì ngứa, hét lên bực tức, mắt ngay lập tức lia sang bờ lưng nhỏ cắm cúi múc rượu vào chai, nghiến răng ken két.
-Haha tao nói sai chắc, tụi bây phải nhận ra chỗ đó bị bây ngồi đến mòn rồi chứ nhỉ ?
-Đcm bà nín chưa ?? Chị hai nó --
-Thôi mày cũng câm đi, chó sủa mà cãi làm gì.
Hahna là người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Kira, miệng thong thả rít một hơi thật sâu rồi thả cho làn khói bay mù mịt. Đôi môi đỏ dày quyến rũ vẫn cứ đều đều:
-Bà già, mau làm việc của bà đi, đừng tưởng tụi này hiền mà làm tới.
-Mày--
Mụ chủ quán đỏ mặt, mắt long lên sòng sọc đáng sợ. Ánh mắt mụ hướng thẳng đến cái ghế bành mà nghênh, Kira cũng trừng mắt lên nghiến răng.
Yoongi đi ngang nhìn cảnh tượng quen thuộc thì chậm chân thả lại một câu:
-Toàn cả lũ bong bóng xì hơi mà cứ xa xả vào mặt người khác.
Hai người kia đương nhiên đang tức giận đã chẳng còn quan tâm mình vừa bị xỉa cực thâm độc, chỉ thoáng thấy phía sau bờ môi đỏ nãy giờ tĩnh lặng bỗng run rẩy, bàn tay kiêu sa nắm chặt.
.
.
.
-Có khách nè Yoongichi ơi !
-Tôi ra liền đây ạ.
Yoongi nghe bọn đàn ông ở ngoài kêu lên thì cũng tấn tả chạy ra, vội vã dọn bàn :
-Đây ạ, mời quý khách ngồi bàn này, tôi sẽ lau ngay. Thứ lỗi ạ.
Đôi tay gầy bối rối lau vội mặt bàn, mặt chẳng rảnh ngước lên, bỗng tay bị nắm chặt lại. Yoongi hoảng hốt sợ khách giận nên ngay lập tức đứng thẳng người, nhìn lên vị khách kia, định xin lỗi hay van xin gì cũng được, nhưng một điều mà Yoongi chưa bao giờ được trải nghiệm.
Đó là, bị nhan sắc làm cứng đơ người như thôi miên.
-Em bé, em sao lại sợ hãi như vậy ? Có muốn làm quen với ta không ?
Đm viết fic buổi trưa đúng khó chịu luôn, ý văn không ra đc tí nào.
Sorry mn vì chap này nhạt quá. Hứa chap sau bù ><
Thề không viết fic buổi trưa nữa !!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro