8
-Yoongi, Yoongi !
-H-Hả ?
-Mau nghe Jin nói kìa.
Yoongi lắc lắc mái đầu, mắt nhìn đến người đàn ông uy quyền trước mặt.
-Vụ này đơn giản thôi, xử thằng chồng đểu cán của chị tao. Nó lừa tiền chị tao dành dụm nuôi chồng con để đổ vào cờ bạc rượu chè. Nghe bảo nó thường xuyên lui tới quán cũ của Yoongichi đấy.
-Quán rượu cũ... chỗ lúc trước tôi làm ấy hả ?
-Đúng. Nó tên Choi Wang đấy, là một tên nhân viên công chức bê tha chính cống, gom tiền của vợ đi nuôi gái quán bar... Bà chị ngu ngốc cứng đầu của tao chưa bao giờ chịu tin gã chồng chó chết của bả hết giờ làm lại lảng vảng quá các quán nhậu để ôm ấp gái. Bà chị cứ đinh ninh là gã tăng ca làm để kiếm tiền mang về nuôi vợ, trong khi tiền trong nhà cứ vơi đi chứ có thêm vào xu nào. Nhậu xỉn về nhà rồi đánh đập vợ, chửi mắng con, thế mà bà chị đó vẫn cứ bênh là đi làm về mệt nên nóng nảy. Nếu làm việc áp lực mà về đánh đập người nhà thì có khi cả cái khu anh em lính lác của tao chetme hết rồi, đcmn !
Vừa nói lão đại vừa giơ chấn đập thẳng vào cái bàn kế bên, chai rượu rỗng bị ném mạnh vào vách tường, vỡ tan tành.
-Kim Seokjin có hứng thú với mấy vụ bạo lực gia đình tầm thường này từ khi nào đấy ?
Hoseok vươn đôi mắt lên nhìn lão đại của hắn, miệng rít một hơi thuốc dài. Seokjin nghe hỏi thì cười ha hả, nốc hết ly rượu vang trên tay rồi bực dọc trả lời hắn :
-Nếu không liên quan đến chuyện nhà của chị tao thì tao cũng chả thèm đếm xỉa tới chi cho mệt não, chỉ là.... mụ chị ấy đã rất chịu khó nuôi tao từ khi tao còn nhỏ, nên giờ phải đáp lễ thôi, lẽ đương nhiên mà.
Yoongi thầm cảm thán trong lòng. Giang hồ đúng là không chỉ có một loại. Loại vừa ngố vừa ngáo lại lợi hại và đẹp trai như băng của mấy tên kì lạ này thì lại còn hiếm thấy hơn.
-Nhiệm vụ của cả hai người là khiến hắn sống không bằng chết, còn bản thân tao sẽ đi thuyết phục bà chị ly hôn với thằng chó đó.
Namjoon đem khẩu súng đưa đến trước mặt cho Hoseok, nhưng đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh trắng bông ngăn lại.
-Chúng tôi sẽ xử lý trọn vẹn vụ này mà không đổ một tí máu nào, được chứ ?
Hoseok giật mình nhìn sang anh. Namjoon thì dường như đã rõ được tính khí của Yoongi từ lâu nên chỉ cười nhẹ một cái, ngay lập tức mang khẩu súng vào bên trong.
-Tại sao? Đừng tự tin thái quá Yoongichi, hắn ta dù chỉ là một công nhân viên chức tầm thường, nhưng vẫn là một gã đàn ông đấy, cưng đấu lại sao ?
-Yoongi, mày chưa bàn với t-
-Mấy tên các người chỉ nghĩ đem máu và cái chết ra thì hắn sẽ sợ à? Non xanh đến thế là cùng. Mấy cái trò đó quá cũ kĩ, tôi không xài đến đâu.
Yoongi nhạt toẹt phun ra suy nghĩ của mình. Anh thong thả tiến đến cái bàn gần đó, nhẹ nhàng cầm ly rượu vang đắt tiền đưa lên miệng thưởng thức, khuôn mặt đầy vẻ thõa mãn, lấp lánh bên ánh sáng sóng sánh từ ly rượu.
-Thế cưng định làm hắn sợ cưng như thế nào đây ?
-Sao chúng ta không làm hắn... tàn phế về tinh thần nhỉ ? Chỉ tinh thần thôi, không tốn một giọt máu hay một cái mạng nào cả.
Không khí hơi trầm xuống một tí, và rồi mắt Hoseok sáng lên, hắn vỗ tay liên tục. Seokjin cũng hiểu ra, cười ha hả hài lòng.
-Không ngờ chúng ta lại may mắn mang về một bé cưng quá mức lợi hại như vậy. Xin lỗi vì đã coi thường Yoongichi bé nhỏ. Ta thật sự quá mức nông cạn và sai lầm khi vội đánh giá em. Vụ này giao cho em, em có quyền nắm đầu Hoseok.
-Nắm đầu ?! Ya ông anh già, ông nghĩ tôi là ai thế hả ??
Yoongi miệng chép chép mùi men nồng thơm lan ra, nhếch mép nhìn đến hắn. Cũng không ngờ rằng có một ngày, anh đồng ý nghĩ và mục tiêu với những tên máu lạnh này.
.
.
.
.
.
.
8 giờ tối, quán nhậu NT mở cửa. Yoongi mang chiếc tập dề đen xì vào, bắt đầu lau chùi bàn ghế. Mụ chủ quán không nhịn được mở miệng hỏi :
-Cứ tưởng Yoongichi của chúng ta được anh chàng đẹp trai đại gia hôm bữa bao nuôi rồi chứ, cuối cùng vẫn bị đá đít à ? Không lẽ Yoongichi bị chơi đến chẳng còn gì ?
Điệu cười khả ố của mụ như đấm vào lỗ tai anh, khiến anh nhém chút bẻ ngang cây chổi cầm trên tay. Sau mấy tháng chưa gặp mụ vẫn không thay đổi gì cái quán tồi tàn này cả. Vẫn mấy cái bàn gỗ cũ mục với bức vách chẳng đủ tiền sơn lại. Nguyên cái phố đèn đỏ này anh chắc mẫm cái quán này là tồi tàn nhất.
-Ô, cứu tinh trong thời gian Yoongichi đi vắng tới rồi ! Có vẻ hôm nay Hahna của chúng ta lại phải ngồi làm nóng ghế rồi hahahaha.
Người phụ nữ mặc trên mình chiếc váy cúp ngực màu đỏ bao nổi bật, khoác bên ngoài chiếc áo khoác lông màu trắng, bước đôi chân dài vào cửa quán. Ánh mắt của ả ngay lập tức nhíu lại khi nhìn đến dáng hình gầy gò quen thuộc.
-Min Yoongi, sao mày lại trở về đây ?
-Thích.
-Thích thì được sao ? Bị đại gia đá rồi chứ gì ? Hạng hai lưng như mày thì chả gì chẳng chán. Được có cái mặt.
-Còn hơn bong bóng nhựa và mặt bê vôi.
-Cái đ**...!
-Há há há !!!!!!
Bà mụ được dịp xem tấu hài cười thả ga, mắt chẳng còn mở được để nhìn thấy gương mặt như cứng đơ của Hahna, nếu không bà ta sẽ lại phải ôm bụng cười đến chết.
Như thường lệ, cứ điểm 8 giờ đám nhân viên của mấy công ty gần đây lại ùa ra quán, gọi rượu. Hôm nay thấy có Yoongi quay lại làm bọn chúng vui như tết, hồ hở gọi tên ới ới vang cả góc phố hẹp, cũng như vài lít dầu đổ vào ba đống lửa ngồi trên cái ghế đã lâu không được ngồi.
-Thế mẹ nào mà nó lại vác mặt về đây nữa vậy chị ?
-Thì bị đại gia đá đít thôi, đơn giản.
-Ra là vậy. Vậy thì biến luôn đi chứ về đây làm cái đ** gì chứ, chưa gì đã phải dính đít ở cái ghế đáng ghét này.
-Mày im đi.
Yoongi đang nhăn mặt chịu trận cái đám mặt áo vest thùng trong thùng ngoài bên bàn trong thì đột nhiên bên tai có tiếng rì rầm.
-Yoongi, tụi Choi Wang vô rồi. Mày cẩn thận đấy.
-Biết rồi.
Một đám đàn ông nữa ùa vào quán. Yoongi nhìn sơ qua từng tên một, rồi anh phát hiện ra ngay Choi Wang. Hắn dường như đã loạng choạng vì say, lảo đảo bước vào quán với điệu cười cợt thèm đấm treo trên mặt. Khổ sở ngồi xuống chiếc ghế đẩu, hắn ta gọi ngay món "móng gà" :
-Hahna yêu dấu của ta đâu rồi, cục cưng của em đến rồi đây !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro