4. Dược thần
Jimin tỉnh dậy khi ánh sáng ban mai tràn qua những ô cửa sổ cao vút, ánh sáng mờ ảo sưởi ấm những bức tường đá lạnh của căn phòng. Cậu chớp mắt nhìn trần nhà, trong khoảnh khắc lạc lõng không biết mình đang ở đâu, cơ thể chậm chạp hồi tưởng những gì đã xảy ra. Nhưng rồi cậu xoay người và cơn nhức nhói nơi giữa hai đùi khiến ký ức tràn về ào ạt.
Cậu nằm dưới tấm ga mềm mịn như mây, thân thể trải dài lộn xộn trên chiếc giường vốn không thuộc về mình. Đùi cậu vẫn mở trong giấc ngủ, những dư âm của đêm qua còn hiện hữu trong cơn đau nhói nơi cửa mình, hơi sưng và đỏ. Cậu chẳng thèm khép chân lại. Cớ gì phải làm vậy?
Không thấy giáo sư Kim đâu.
Một lúc sau, Jimin để mình tận hưởng sự tĩnh lặng: cảm giác ga lạnh áp lên da, tiếng ngân vang êm dịu của ma thuật trong căn phòng. Nhưng rồi cậu nhận ra một mảnh giấy phép thuật đang lơ lửng bên cạnh bàn đầu giường, rung rung nhẹ như chờ cậu tỉnh dậy.
Cậu lấy nó trong không khí và mở ra:
"Hãy nghỉ ngơi nhé. Cậu có thể xem lớp học trên Quả Cầu Ma Thuật.
Giáo sư Taehyung."
Một nụ cười khẽ nở trên môi Jimin trước khi kịp ngăn lại. Má cậu đỏ rực, bụng bồn chồn nhảy loạn.
Giáo sư quan tâm thật mình sao?
cậu nghĩ thầm.
Cậu đưa tay với chiếc quả cầu pha lê phép thuật trên bàn đầu giường và gõ nhẹ bằng đũa phép. Làn sương bên trong rung lên rồi xoáy thành hình một lớp học. Hình ảnh dần rõ nét, cho thấy bài học hôm nay đã bắt đầu.
"Park Jimin đâu rồi, thầy Kim?" Một giọng quá quen vang lên ngay khi cậu tham gia lớp học.
Cha Dohyun, tất nhiên rồi. Jimin đảo mắt một cái.
Taehyung không thèm chớp mắt. "Park đang ốm." giọng anh mượt mà, khó đoán, vẫn như mọi khi. "Cậu ấy phải ở yên trong phòng cho đến khi hồi phục nên không cần lo lắng và không ai được phép đến gần phòng cậu ấy."
Jimin ngồi thẳng dậy, chỉnh lại tấm ga phủ trên đùi. Taehyung có thể nấu một liều giải thuốc trong vài giờ, tối đa. Không cần thiết phải giam giữ cậu... trừ khi...
À... Một nụ cười cong vẹo kéo lên khóe môi. Hoàn toàn bất lực. Má lại nóng bừng, và một thứ gì đó sâu trong bụng rung lên, ngọt ngào và nghịch ngợm.
Cậu muốn giữ giáo sư lâu hơn nữa.
_
Đêm xuống, cánh cửa kêu cọt kẹt mở ra. Jimin giật mình khi bản lề rên trong tĩnh lặng. Một hơi thở mắc kẹt nơi cổ họng, trước khi thở ra khi Taehyung bước vào phòng.
"Cậu cảm thấy thế nào, Park?" Anh hỏi, tháo áo choàng mà không cần nhìn lên.
Jimin khịt cổ. "Tốt ạ."
"Vì cậu bỏ lỡ lớp học" Taehyung thì thầm khi phủ áo choàng lên ghế, "hay vì cậu đã nhận được một... 'liệu trình' khá dễ chịu hôm qua?"
Má Jimin đỏ rực. "Có lẽ là cả hai..." cậu thừa nhận, giọng khẽ chỉ đủ nghe.
Biểu cảm của Taehyung hầu như không đổi, nhưng một thoáng hài lòng lướt qua khóe môi anh. Một nụ cười mà chỉ những ai tinh ý mới nhận ra và Jimin lúc nào cũng để mắt tới nó.
Khi giáo sư quay lại, ánh nhìn anh trượt qua ngực trần của Jimin. Tấm ga tụt thấp quanh hông cậu. Jimin vội kéo lên, nhưng đã quá muộn cho sự e thẹn.
"Mặc quần áo vào đi" Taehyung nói đơn giản. "Chúng ta còn tập luyện."
Jimin chớp mắt. "Tập luyện ạ? Còn...còn thuốc giải thì sao?"
"Cậu nói nhiều quá, Park." Giọng anh nhẹ nhàng, gần như trìu mến, nhưng vẫn như một lưỡi dao bọc trong lụa.
Jimin cắn má trong. Cậu không cãi lại. Chỉ lặng lẽ mặc xong và theo sau giáo sư.
Họ đi trong im lặng xuyên qua lâu đài, những hành lang đang ngủ yên quanh họ. Ánh trăng trải dài qua cửa sổ thành những dải bạc. Khi tới sân, nó rộng mở trước mắt, khán đài trống trải phát sáng dưới biển sao. Gió lướt qua bãi cỏ, làm tóc Jimin bay nhẹ.
Taehyung trao cho cậu chiếc chổi.
Ngón tay Jimin quấn quanh thân chổi một cách tự nhiên, các rãnh quen thuộc, trọng lượng quen thuộc, nhưng ngay khi chạm vào, một thứ gì đó lóe lên.
Jimin nhíu mày, các ngón tay siết chặt hơn. Ánh mắt cậu liếc sang Taehyung.
"Cậu sẽ bay" giáo sư nói, giọng thản nhiên. "Trận đấu sắp tới. Thêm một thất bại nữa sẽ không có thuốc giải."
Hàm Jimin nghiến chặt, bực bội. "Em chưa từng thua vì không biết cưỡi chổi."
"Không" Taehyung nói, mỉm cười nhẹ. "Cậu thua, không phải vì thiếu kỹ năng, mà vì cậu chưa từng thưởng thức cuộc hành trình."
Không nói thêm, Jimin bước ra trên thảm cỏ, đũa phép giấu kỹ, tóc hắt ánh trăng. Những chiếc ủng vang lên khẽ trên sân khi cậu tiến tới trung tâm sân.
Cậu vung chân qua chổi và ngay lập tức cảm nhận sự khác biệt. Gỗ bóng trơn ép sát giữa đùi. Không đau đớn, chỉ là nó lạ lùng. Cơ thể mới của cậu, vẫn còn xa lạ và sưng, chạm vào thân chổi như một nụ hôn. Nó không chỉ nổi lên dưới cậu, mà còn đẩy mạnh. Áp lực hướng lên khiến Jimin bật ra một tiếng thở gấp trước khi kịp nuốt lại.
Chiếc chổi đáp lại cơ thể cậu bằng một nhịp rung chậm, khiêu khích dọc theo thân ép vào những dây thần kinh không nên bị chạm tới giữa lúc đang bay.
Cậu siết chặt tay hơn nữa, khớp tay trắng bệch.
"Giáo sư... giáo sư làm gì vậy?" cậu gào lên, hơi thở hụt nửa chừng.
Taehyung đứng ở mép sân, đũa phép thả lỏng trong tay.
"Không có gì" anh đáp lạnh lùng.
"Chỉ đang giúp cậu... kết nối thôi."
Chiếc chổi rung nhẹ dưới trọng lượng Jimin, gần như một người tình điều chỉnh tư thế. Nó nghiêng về phía trước chỉ vừa đủ và thân chổi cọ lên khe hở của cậu khi cậu khom người để căn chỉnh.
Jimin thở hổn hển.
Cậu không thể kìm cơ, mông và đùi mài vào gỗ bóng. Sự ướt át bắt đầu lan tỏa giữa hai đùi. Cậu cố ngồi lùi lại, muốn dừng chuyển động, nhưng chiếc chổi không muốn yên. Nó như rên rỉ dưới tay cậu, phản hồi từng cử động hông, từng nhịp rung nhè nhẹ mà thôi cũng đủ khiến Jimin mê mẩn.
"Tập trung!" Taehyung gọi, giọng trầm mượt và lạnh lùng.
Jimin giật mình ngoảnh đầu về phía anh. "T-Thầy... thầy đã đặt bùa."
"Dĩ nhiên rồi" Taehyung đáp, hoàn toàn bình thản. "Huấn luyện vô nghĩa nếu không đẩy cậu đến giới hạn của mình."
Nụ cười khẽ trên môi anh gần như không hiện rõ nhưng Jimin cảm nhận được từng rung động đi thẳng vào xương cốt.
Cậu nuốt nước bọt, cố kìm.
Gió lướt qua má cậu khi cậu từ từ nhấc mình lên không trung, khởi đầu cẩn trọng. Chiếc chổi phản hồi nồng nhiệt, quá nồng nhiệt và ma sát khiến cậu không thể phớt lờ. Mỗi chuyển động đều làm nhói giữa hai đùi. Lỗ nhỏ của cậu ướt sũng, môi căng rớm chạm gỗ mượt. Cậu biết nó sẽ làm cậu dính đầy và đau rát.
Taehyung nhìn tất cả, nụ cười khẽ trên môi, đầy thấu hiểu.
Đùi Jimin co cứng trong nỗ lực cuối cùng để giành lại bình tĩnh. Cậu khom người về phía trước theo phản xạ, lưng cong uyển chuyển, nhưng chiếc chổi di chuyển trước khi cậu kịp ra lệnh, giật nhịp ngắn, đều đặn.
Chết tiệt.
Cậu biết cách cưỡi chổi. Cậu giỏi đến mức chết người. Nhưng cơ thể cậu phản bội, cháy lên với từng cơn cảm giác như phép thuật bất kiểm soát, từng dây thần kinh nhạy cảm rung lên. Taehyung chơi cậu như một cây đàn hạc, từng nốt nhấn từ xa, còn chiếc chổi trở thành nhạc cụ.
"Tập trung vào!" Taehyung gọi, giọng cứng rắn hơn. "Đừng để cơ thể cậu phân tâm trí óc."
Nhưng làm sao cậu có thể? Mỗi nhịp hông cậu nghiêng, ma sát ướt át va vào tay cầm chổi, từng đường cong di chuyển chạm vào nơi đang sưng tấy và ướt đẫm, làm cậu phát điên. Núm vú cương cứng dưới lớp áo choàng, bám chặt vào vải thấm mồ hôi, và cái lỗ nhỏ của cậu nhạy cảm, đỏ rực, cọ xát một cách khiêu khích vào gỗ phép.
Chiếc chổi lại nghiêng, Jimin cắn môi để nín rên, nắm chặt tay cầm. Đùi cậu co cứng hơn, hông vô thức lăn theo nhịp để điều chỉnh, và chiếc chổi phản hồi, nghiêng một cách hoàn hảo vào điểm nóng của cậu.
Cậu đang bay, lỗ bé mở to và hoàn toàn dễ bị tổn thương, mỗi chuyển động là một sự xâm phạm nhẹ nhàng. Thực hành biến thành tra tấn.
Trên cao, cậu lượn vòng chặt và nhanh hơn, phổi rực cháy cố giữ vẻ điềm tĩnh. Bên dưới, có lẽ trông cậu như đang thực hiện các bài luyện tập nâng cao, quay vòng khéo léo, cắt ngang không trung như một vận động viên lão luyện.
Nhưng bên trong? Bên trong là hỗn loạn. Nhiệt ướt lướt trên chổi, đùi trong dính nhớp, gỗ chạm sâu vào cái nóng đau nhói của cậu. Cái đầu nhũ hoa sưng lên, bị bỏ quên, chỉ bị kích thích bởi áp lực tàn nhẫn và sự tự kiểm soát sắp vỡ vụn.
Hàm cậu siết chặt. Cậu nhìn xuống, không thể không làm khác được.
Taehyung đứng bất động trên mép sân, tay khoanh trước ngực. Ngăn nắp. Áp đảo và quan sát.
Ánh mắt anh lóe lên, không chỉ là ham muốn, mà còn là niềm tự hào. Jimin giờ là tác phẩm của anh. Một kiệt tác. Mỗi tiếng rên nhẹ cậu nuốt vào, từng cơn rung trong đùi, từng nhịp thở gián đoạn, tất cả đều cho Taehyung.
Chiếc chổi bỗng vọt lên, như thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của cậu.
Jimin thở hổn hển, mất nhịp. Tay cầm kéo cao, chà xát một cách tàn nhẫn lên lớp mũ nhạy cảm của lỗ nhỏ của cậu.
Đùi cậu co giật. Cậu thề chiếc chổi như đang rên rỉ.
"T-Taehyung..." Tên anh bật ra khỏi môi lần đầu, không kìm nổi.
"Nhìn thẳng," tiếng đáp khô khan vang lên. "Bay như cậu muốn điều đó."
Đầu Jimin cúi xuống, tóc dính lấy mặt. Cậu ướt đẫm. Không chỉ mồ hôi mà còn ướt nhão và nóng rực. Lỗ nhỏ cậu nhói lên dưới chổi. Mọi phần của cơ thể cậu gào thét đòi ma sát, đòi nhiều hơn nữa. Cậu không thể tập trung nữa.
Chiếc chổi đột ngột hạ xuống. Một cú rơi cố ý. Jimin bật ra một tiếng kêu nghẹn, gió cuốn lấy khi cậu lao xuống. Tay cầm trượt, mất kiểm soát. Chổi xoay nhẹ dưới thân rồi nghiền mạnh vào giữa đùi.
Thế là hết.
Giữa không trung, hông cậu theo bản năng hạ xuống, trần trụi, trụy lạc. Vạt áo choàng dồn lại ngang hông, chân dang rộng, lỗ nhỏ cọ xát vào gỗ trơn như sinh ra để cưỡi nó. Giờ thì cậu không thể kìm nén. Không thể giả vờ.
Những rung động trầm sâu hơn. Chiếc chổi muốn vậy, muốn lấy cậu. Nó di chuyển ăn khớp, đáp lại từng nhịp cọ, dẫn dắt cậu mỗi lúc một gần hơn tới mép vực.
Và suốt thời gian đó, Taehyung chỉ im lặng nhìn.
"Giáo sư..." Jimin lắp bắp, lỗ nhỏ co siết dữ dội, khoái lạc xoắn chặt trong bụng. "Làm ơn..."
"Đừng cầu xin" Taehyung đáp lại, giọng như một lời nguyền bọc trong lụa.
"Hãy ra. Nếu đã vỡ vụn, thì làm cho ra trò đi."
Chiếc chổi giật vọt lên.
Jimin rên dữ dội hơn. Lưng cậu cong gập, hơi thở tan nát. Thân thể nứt toác dưới sức nặng của khoái cảm, bùng nổ như hỏa thuật. Cơn cực khoái quét tới dữ dội, từng đợt, từng đợt dâng trào, lỗ nhỏ của cậu co thắt vô vọng quanh cái khoảng trống, hay là quanh tất cả, khi cây chổi vẫn nghiền sâu vào lõi nóng rực, ướt đẫm của cậu.
Không khí bị rút sạch khỏi lồng ngực cậu. Toàn thân Jimin run rẩy dữ dội.
Hoa mắt, hụt hơi, bằng cách nào đó cậu vẫn dẫn được chổi hạ xuống.
Khi đôi giày chạm mặt sân, đầu gối lập tức khuỵu xuống. Cậu loạng choạng, chỉ kịp chống lại để không ngã nhào, trong khi chiếc chổi trượt ướt đẫm từ giữa đùi cậu ra ngoài, rơi nặng nề xuống cỏ.
Jimin cúi nhìn. Gỗ ánh lên, trơn bóng, thấm đẫm bằng chứng không thể chối cãi.
Khi ngẩng lên, Taehyung vẫn chưa hề động. Vẫn đứng đó. Vẫn dõi theo. Nhưng khóe môi khẽ cong, không phải nhạo báng, cũng chẳng phải tàn nhẫn... mà là tự hào.
"Giỏi lắm" giáo sư khẽ thốt, như một dấu ấn ban thưởng.
Đôi chân run rẩy vẫn đưa Jimin tiến lại gần, đủ gần để hơi ấm từ áo choàng của Taehyung lan qua da cậu. Cậu vươn tay, quấn lấy bàn tay người đàn ông ấy như thể đó là sợi dây duy nhất níu giữ mình ở lại mặt đất.
"Giáo sư..." hơi thở Jimin dồn dập, giọng nghẹn nứt, run rẩy bởi thứ còn sâu hơn cả ham muốn. "Chúng ta... có thể làm nhiều hơn không?"
Đôi mày Taehyung khẽ nhướng, hầu như không thấy. "Ý em là... tập luyện thêm?"
_ tbc
Má ơi đin moẹ rồi =)) này là thẩm du outdoor đó à không in the sky luôn thì có =)))))) Trời ơi vừa dịch vừa đọc mà ngại đin =))))))) má motif mà bot bị top dẫn dắt kiểu này lứng đin cuốn vãiiiiiiiii 🥵 đã vậy còn Hogwarts Au 😭 má cứ ma thuật kiểu đếch gì áaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro